Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 30
Cái hôn sâu của ngày hôm qua, kèm theo những lời nói đầy kiên định của Tam gia khiến cho Cỏ lây động không ít. Ngày hôm qua, khi mà ông nội Báu nói muốn cô rời xa Tam gia, cô gần như đã chấp nhận sự thật và cũng đã lên dự định sẽ âm thầm rời đi không cho một ai biết. Nhưng mà cô thật sự không nghĩ tới rằng tối của hôm đó, Tam gia vậy mà lại kéo cô trở lại, kéo cô gần sát lại với anh hơn. Cũng vì những lời nói của anh mà cô mới dẹp bỏ suy nghĩ sẽ rời đi, cũng đã quyết định chọn sẽ ở lại, ở lại vì anh mà cũng là vì cô…
Có thể tương lai cô sẽ phải đối mặt với những thứ thử thách khó khăn lắm, nhưng cô tin chỉ cần có Tam gia ở bên cạnh thì dù có khó khăn như thế nào cô cũng sẽ vượt qua được, cô vô cùng tin tưởng!
________________________
Ông nội Báu vừa thắp xong nén hương cho bàn thờ tổ tiên, trong lòng ông có rất nhiều phiền muộn, cũng có vô vàn những toan tính cho nhà họ Cao. Nhưng người mà luôn khiến cho ông không yên tâm nhất từ trước tới giờ, người đó không phải là ai khác mà chính là Duy Long, cậu Ba của nhà họ Cao.
Ông nội Báu vẫn luôn tâm niệm rằng trước khi ông nhắm mắt xuôi tay, ông sẽ được nhìn thấy cháu cố của mình ra đời. Đứa cháu mà ông luôn mong mỏi chính là con của Duy Long, là đứa cháu cố ngoại duy nhất của ông, duy nhất của nhà họ Cao!
…………………………………..
Chú Thọ nhìn thấy ông nội Báu đi ra, chú liền đi tới dìu lấy ông bước ra ngoài, lại nghe thấy ông nội Báu thấp giọng, hỏi:
– Con bé Ý có tới tìm tôi không chú?
Chú Thọ nhanh đáp:
– Vẫn chưa thấy mợ Ba sang đây…
Ngồi xuống ghế, ông tò mò hỏi:
– Vậy nó đâu rồi? Ở trong phòng?
Lão Thọ lại lắc đầu:
– Cái này thì không, tôi nghe nói cậu Ba đưa mợ Ba đi đâu từ sáng giờ, hình như là đi chơi.
Thoáng giật mình, ông nội Báu nhíu mày, giọng ông càng trầm:
– Thằng Long đưa con Ý đi chơi… chuyện này… Lão Thọ… ông nghĩ con bé này có chịu rời xa thằng Long không? Tôi… thật là không đoán được nữa rồi…
Chú Thọ cười nhẹ, chú đáp:
– Lão gia đã không đoán được, vậy thì làm sao tôi dám đoán. Nhưng mà, coi như là tôi mạo muội đoán thử một lần đi… lần này tôi đoán… mợ Ba sẽ không bỏ đi, ngược lại còn chống đối lại với lão gia… lão gia có tin không?
Ông nội Báu trầm ngâm không đáp, ông im lặng rất lâu, mãi lát sau, ông mới lên tiếng, ý tứ có phần hòa hoãn hơn rất nhiều:
– Chống đối lại với tôi? Cũng được đi, tôi cũng chờ mong hai đứa nó chống đối với tôi đó chú Thọ à.
Chú Thọ không đáp, chú ấy chỉ cười, trong lòng cũng mong chờ xem phản ứng của mợ Ba nhỏ sẽ như thế nào. Chú là người đi theo ông nội Báu từ lúc nhỏ cho tới bây giờ, qua ngần ấy năm chăm sóc cho ông nội Báu, tâm tư tâm sự của ông nội Báu như thế nào, chú hiểu được gần như là trọn vẹn. Thú thực thì trong dàn cháu con của nhà họ Cao, âu cũng có duy nhất một mình cậu Ba Long là khiến cho chú phải lo lắng. Vậy nên sự lo lắng lúc này của ông nội Báu là không quá đáng, cũng không thể trách ông nội Báu lo xa nghĩ rộng được…
Lại chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, chú Thọ thấp giọng nhắc nhở:
– Lão gia, sắp tới giỗ của cô chủ… năm nay vẫn làm như mọi năm hay sao hả lão gia?
Ông nội Báu khẽ gật, giọng ông trầm xuống:
– Ừ, cứ như mọi năm mà làm…
Dừng khoảng chừng vài giây, ông nội Báu khẽ thở ra một hơi, giọng của ông có chút vui mừng nhưng cũng mang chút gì đó hoài niệm:
– Năm nay có thêm một người nữa cúng bái cho con bé… chắc con bé sẽ vui lắm đây… tôi nói đúng không chú Thọ?
Lần này thì chú Thọ cũng đồng ý mà gật đầu:
– Dạ phải, cô chủ chắc chắn sẽ rất vui, tôi cũng nghĩ là như vậy!
________________________
Trong một chiếc xe hơi sang trọng, Nhị gia ngồi một bên, mắt đang dõi nhìn về hai thân người một nam một nữ đang ngồi uống nước bên vỉa hè. Anh nhìn bọn họ uống chung một chai nước, cử chỉ thân mật, nụ cười hài hòa… trong lòng anh không biết nên nói là vui mừng hay là phiền muộn đây nữa?
Tam gia là đứa em trai tình như thủ túc của anh, anh cũng biết cậu ấy khác người, việc cậu ấy có thể gặp được một cô gái khiến cho cậu ấy động lòng… đó là một việc gì đó cực kỳ tốt đẹp, cứ như là điều kỳ diệu trong rất nhiều điều kỳ diệu vậy. Nhưng ngặt một nỗi, cô gái mà Tam gia thích lại là cô gái mà em trai ruột của anh tâm tâm niệm niệm ngày nhớ đêm mong. Mà đứa em trai này của anh lại khiếm khuyết không được lành lặn. Nếu như kêu nó ra đấu một cách công bằng với Tam gia bản lĩnh có thừa thì thật sự là một việc làm lấy trứng chọi đá. Không còn cách nào khác, đứng giữa một bên tay chân, một bên là máu thịt… anh chỉ có thể chọn máu thịt mà xin lỗi tay chân của mình!
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Nhị gia có chút bực dọc, anh hỏi:
– Hiếu à, chú nhìn đủ chưa vậy?
Chí Hiếu ngồi ở bên cạnh Nhị gia, tầm mắt anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang cười tươi rực rỡ ở trước mặt. Trong tâm càng lúc càng không thoải mái, anh ta khàn giọng, nói với anh trai mình:
– Anh, ông Báu hình như không đáng tin…
Nhị gia nhíu mày:
– Sao chú lại nói như vậy?
Chí Hiếu đáp nhanh:
– Em thấy ông ấy dường như không tin tưởng lời anh nói… tới giờ mà hai người kia vẫn chưa có gì… anh…
Nhị gia ngắt ngang lời em trai mình:
– Hiếu à, anh nói cho chú biết… ông Báu không phải là một đứa trẻ, cũng không phải là một lão già hồ đồ không nhìn rõ trắng đen. Chú nói là một chuyện, nhưng còn ông ấy có tin hay không thì lại là chuyện khác. Nhưng chẳng lẽ chú không nghĩ tới trường hợp ông Báu đã nói với Tam gia và con bé Như Ý nhưng hai đứa nó thà chết chứ cũng không chịu rời xa nhau hay sao?
Chí Hiếu mím môi, giọng đanh lại:
– Không có chuyện đó, Như Ý sẽ không ngu muội như vậy đâu. Em nghĩ là do ông Báu chưa nói, hoặc là ông ta có tính toán gì đó mà chúng ta không đoán được. Anh, anh nghĩ thử coi, đứng trước sống chết của cháu trai… chẳng lẽ ông ta không lo lắng hay sao?
Nhị gia nhìn Chí Hiếu, anh trầm giọng:
– Lo lắng thì sao? Chú nghĩ Tam gia là cọng rơm hay là con bù nhìn mà ai nói gì thì nghe theo đó? Anh đã nói với chú thế nào, Tam gia không phải kẻ ngu, chú nghĩ người của cậu ta… chú muốn lấy là lấy, muốn giành là giành? Anh nói cho chú biết, nếu chuyện này đổ bể ra thì đừng nói là anh và Tam gia trở mặt, đến cả chuyện làm ăn của anh cũng chịu ảnh hưởng lớn…
Dừng vài giây, Nhị gia hít vào một hơi, giọng anh khàn đến đặc quánh:
– Chí Hiếu, lần này là anh chơi lớn với Tam gia… anh cũng chỉ có thể giúp chú một lần này… nếu sự việc không thành công… chú cũng đừng phiền đến anh nữa… chú hiểu chứ?
Chí Hiếu không đáp, anh ta lặng im, không biết là đã hiểu hay là đang toan tính cái gì khác…
Mà Nhị gia nói như vậy không phải là nói quá, chuyện lần này là anh chơi không quân tử, chơi không đẹp với Tam gia. Mặc dù anh không sợ Tam gia nhưng nếu chuyện lần này đổ bể ra, anh không biết phải đối mặt với người em trai này như thế nào. Với tính cách của Tam gia, anh không dám chắc là bọn anh có thể trở về được như trước kia. Chưa kể đến chuyện làm ăn của anh và anh ấy đều chịu thiệt hại nếu cả hai quyết định trở mặt…
Tài thật, tình cảm vun vén bao nhiêu năm lại bị thằng em ruột si tình đánh cho tan hết. Nếu mọi chuyện không vỡ lở ra, nếu anh sau này mà có gặp mặt vợ chồng Tam gia, chính anh cũng tự cảm thấy ngượng ngùng hổ thẹn!
Mà ở bên đường lúc này, Tam gia đang cực kỳ thoải mái vui vẻ với vợ của mình, anh đưa cô đi mua ít đồ, sẵn tiện ghé ăn những món mà cô thích. Anh có tình cảm với cô, anh không phủ nhận, bản thân anh còn muốn đoạn tình cảm này sẽ phát triển thật nhanh, thật lớn. Cảm giác ở bên cạnh cô thật sự rất thoải mái, rất bình yên, anh cũng chưa nghĩ tới chuyện sẽ không ở cạnh cô nữa… dù có nghĩ anh cũng không hề muốn nghĩ tới một chút nào…
Cỏ ngồi bên cạnh anh, cô hút một hơi nước ngọt mát lạnh, cô cười, nói:
– Cậu Ba… xí nữa cậu có đi làm hông?
Tam gia khẽ đáp:
– Em muốn đi đâu? Để tôi đưa em đi…
Cỏ lắc lắc đầu, cô bảo:
– Dạ đâu có đi đâu, tại em hỏi vậy á mà.
– Ừ, nếu em còn muốn đi đâu thì nói với tôi, tôi đưa em đi. Còn nếu không đi đâu nữa thì tôi đưa em về, chiều tôi còn có việc phải làm.
Cỏ gật gù, cô nói:
– Nếu vậy thì về nhà hen cậu, em muốn về đưa đồ cho Dư, chắc ông ấy khoái lắm, lâu lâu ổng mới được mua đồ mới đó cậu.
Thấy vợ cười tươi, bất giác anh cũng cười tươi theo cô, chỉ là khi chiếc xe hơi màu đen chạy vọt qua… biểu cảm vui vẻ của anh liền thay đổi thành nghi kỵ lạnh giá. Anh làm gì không biết chiếc xe kia là của ai, lại làm gì không biết được người đang ngồi ở trong xe kia là kẻ nào. Anh biết kiểu gì thì Nhị gia cũng sẽ đứng về phe của tên Hiếu. Nhưng mà anh cũng chẳng để ý tới nhiều, căn bản là dù cho cả thế giới này có đứng về phía tên Hiếu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh. Anh sẽ không để vợ anh rơi vào tay người đàn ông khác… trừ khi là anh chết!
________________________
Tam gia đưa vợ trở về nhà, vừa đưa Cỏ vào trong sân, anh đã nhìn thấy bé Nhí gấp gáp đi nhanh ra. Biết là có chuyện gì đó gấp, không đợi con bé kịp nói, anh đã hỏi trước:
– Chuyện gì vậy?
Bé Nhí nhanh lẹ, con bé vội nói:
– Dạ, cô Xuân Hoa lại phát bệnh rồi cậu…
Tam gia chau mày, anh hỏi gấp:
– Cô ấy ở đâu rồi? Tình hình sao?
Bé Nhí đáp nhanh không kém:
– Ổn hơn rồi cậu…
Dừng chừng một giây, con bé mới nói tiếp, chỉ là giọng của con bé lúc này rất thấp, đủ để cho hai người Tam gia và Cỏ nghe được:
– Có cậu Dư ở đó, cậu Dư dặn em khi nào cậu mợ về thì hai người tới phòng cô Hoa liền.
Cỏ phản xạ nhanh, cô nắm lấy tay Tam gia, nói thầm:
– Đi thôi cậu Ba, Dư đã kêu như vậy là có chuyện đó… nhanh nhanh.
Tam gia được vợ kéo đi, mà anh cũng không phản đối, bởi vì chuyện bệnh tình của Xuân Hoa cứ khiến anh luôn canh cánh trong lòng. Nếu ai có cách gì đó giúp cho Xuân Hoa, anh thật lòng cảm kích rất nhiều…
Dư lúc này đang ngồi trong phòng của Xuân Hoa và Xuân Nguyệt, lúc nhìn thấy Cỏ và Tam gia đi vào, cậu không rảnh để chào đón mà chỉ có thể liếc mắt sang nhìn một cái, cậu nói:
– Hai người ngồi xuống đó đi, chờ tôi một chút, sắp xong rồi.
Cỏ hiểu tính bạn mình, vậy nên khi nghe Dư nói vậy, cô liền kéo Tam gia ngồi xuống ghế, không làm phiền Dư đang làm việc.
Xuân Nguyệt lúc này cũng đi tới, cô ngồi xuống cạnh bên Tam gia, giọng cô khe khẽ:
– Tam gia, cậu Dư có cách giúp cho chị Hai… ban nãy chị Hai phát bệnh lên, cũng may là có cậu Dư chạy tới kịp thời.
Tam gia khẽ gật, anh nhìn về phía Xuân Hoa đang nằm trên giường, hai mắt cô ấy nhắm lại, gương mặt có sắc hồng, cũng không biết là đang ngủ hay là đang thức. Lại nhìn về chỗ của Dư, anh thấy cậu ấy đang bận rộn may vá cái gì đó, có chút tò mò, anh liền hỏi Xuân Nguyệt:
– Cậu Dư đang làm cái gì vậy?
Xuân Nguyệt liền đáp:
– Cậu ấy may túi thơm cho chị Hai đó Tam gia…
Tam gia thoáng ngạc nhiên, anh hỏi lại:
– Túi thơm sao? Sao lại may túi thơm?
Xuân Nguyệt cũng không biết, cô ấy lắc lắc đầu:
– Em cũng không biết nữa…
Tại vì Xuân Nguyệt không biết và Tam gia không để ý chứ riêng Cỏ, cô rõ ràng là nhận ra được loại vải mà Dư dùng để may túi thơm là vải áo sơ mi. Lại nói, vải áo sơ mi này là cực kỳ đặc biệt, bởi nó chính là áo sơ mi của Tam gia, áo sơ mi màu trắng mà anh thường hay mặc…
– Cậu Ba, bộ cậu nhìn hông ra hả? Dư lấy áo sơ mi của cậu may túi thơm đó, cậu nhìn ra chưa?
Nghe Cỏ nói, Duy Long lúc này mới nhận ra được chiếc áo sơ mi của mình đã bị cắt xén đến thảm thương, gần như là không thể nhìn ra hình dạng ban đầu được nữa. Anh thật lòng không phải là tiếc cái áo sơ mi nhưng mà anh quả thật rất là tò mò, tò mò vì không hiểu nguyên nhân làm sao mà cậu Dư lại lấy áo của anh để may túi thơm cho Xuân Hoa?!
Không để cho mọi người tò mò lâu, Dư lúc này cũng vừa vặn may xong túi thơm cho Xuân Hoa. Cậu nhìn thành quả của mình, nụ cười rạng rỡ, cậu gật đầu tự mình khen ngợi:
– Cũng được đó, lần đầu may mà như vậy là quá đep rồi, tôi đúng là có tài, cái chi làm cũng được!
Cỏ nhìn túi thơm mà Dư đang tấm tắc tự mình khen ngợi, mặt mũi cô lúc này méo xệch, quả thật là không thể cười nổi trước “tuyệt tác” may vá này của bạn mình. Cậu ấy may cái túi thơm… ờ thì miễn cưỡng lắm mới coi là cái túi, may xấu như vậy mà cũng mở miệng tự khen mình, đúng là đồ tự tin thái quá!
Dư nhìn lại thành phẩm của mình, càng nhìn càng thấy đẹp xuất sắc, nếu Cỏ không kêu cậu một tiếng, chắc giờ cậu vẫn đang còn chìm đắm vào sự thành công của mình. Bị lôi về thực tại, Dư mới định hồn lại được, cậu lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, vậy nên cậu liền nói, trước tiên là nói với Tam gia:
– Cậu Ba… xin lỗi cậu vì chưa hỏi ý cậu mà đã lấy áo sơ mi của cậu để may túi thơm. Nhưng mà tôi có lý do chính đáng, tôi tự tiện như vậy là vì quá gấp, cũng là vì cứu cô Hoa…
Tam gia biết rõ Dư làm vậy là có mục đích, anh cũng không lấy làm khó chịu về chuyện này, anh nói:
– Không có gì, tôi không trách gì cậu đâu. Nhưng mà tôi không hiểu vì sao cậu lại lấy áo sơ mi của tôi để may túi thơm? Là có lý do đặc biệt gì à?
Dư gật đầu, cậu đặt túi thơm vừa may lên bàn, biểu cảm nghiêm trọng cực kỳ, cậu nói, lời nói nghiêm túc có thừa…
– Cậu Ba, lý do tôi lấy áo sơ mi của cậu để may túi thơm là vì trên áo sơ mi này có dương khí của cậu. Tôi cũng đã xem qua tủ áo của cậu, lý do tôi chọn chiếc áo này là vì dương khí ở chiếc áo này là mạnh nhất, đủ sức áp chế tạm thời được những thứ âm khí tà bẩn bám theo cô Hoa.
Cỏ ngạc nhiên, cái gì mà âm khí tà bẩn bám theo Xuân Hoa… chuyện quái gì vậy?
Dư cũng biết mọi người đang rất lo lắng, vậy nên cậu cũng không chần chừ, sắp xếp từ ngữ xong xuôi, cậu liền cất giọng. Chỉ là những lời mà cậu chuẩn bị nói ra, thực chất là làm cho mọi người, bao gồm cả Tam gia đều phải kinh hoàng sửng sốt. Những lời nói này dường như ẩn chứa một thứ bí mật nào đó mà đến cả cậu cũng không biết được rõ ràng rốt cuộc là như thế nào…
– Cô Xuân Hoa bị căn bệnh này không phải là ngẫu nhiên mà bị, đây có lẽ là kết cục cho sự ngu muội khi thực hiện một cuộc trao đổi không cân sức giữa cô ấy và một thế lực âm linh nào đó…. Thật ra thì tôi cũng có nghe nói về chuyện không may trước kia của cô Hoa, tôi trước là lấy làm tiếc cho số mệnh của cô ấy, nhưng mà mọi người có từng nghĩ tới việc… cô Hoa bị như vậy là do cô ấy tự làm tự chịu hay chưa?
Trước sự chấn kinh của ba người đang ngồi trước mặt, Dư cũng không ngại nói thẳng mọi chuyện. Cậu liếc mắt về phía Xuân Hoa, như xác định cô ấy đã ngủ, cậu mới dám nói tiếp:
– Ba người cứ thử nghĩ mà xem, có người bình thường nào mà “khôn” hơn người âm chưa? Và có cuộc trao đổi nào giữa người dương và người âm mà người âm chịu thiệt chưa? Thứ cho tôi nói thẳng, cô Hoa là tự làm tự chịu, cô ấy trao đổi cái gì với “họ”, cô ấy đòi hỏi cái gì từ “họ”… vậy thì chỉ có một mình cô ấy biết. Tôi thì không rõ cô ấy trao đổi cái gì đâu nhưng một khi hại người mà để cho Trời nhìn thấu… vậy thì đừng trách tại sao “gậy ông lại đập lưng ông”!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!