Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 31
Xuân Nguyệt mất ngủ cả đêm, cô khóc không được mà nói cũng không xong. Cô giờ đây như người đang rơi xuống từ vực sâu vạn trượng vậy, thống khổ cùng cực không thể kể hết. Những lời mà cậu Dư đã nói lúc sáng, cô đâu phải là không nghe, mà nghe rồi cũng đâu phải cô không hiểu. Cũng bởi vì hiểu nên cô mới trở nên đần độn, mới trở nên đau khổ như thế này…
Lại nhìn đến bên giường, nhìn vào gương mặt an tĩnh ngủ say của chị gái mình, Xuân Nguyệt không biết phải diễn tả cảm xúc của cô lúc này như thế nào nữa. Có đau đớn, có khổ sở, có tức giận cũng có dư sự tuyệt vọng. Cũng không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào, cô vội lấy tay lau đi nước mắt, che giấu đi nỗi u uất xấu hổ tận sâu bên trong tâm hồn mình. Bà ngoại cô nói đúng, cô không có duyên với Tam gia, kiếp này coi như chấm dứt, cũng chẳng đủ can đảm để đứng trước mặt anh ấy nữa…
Thở ra một hơi thật sâu, thật mạnh, như đã chắc chắn được quyết định trong lòng mình, cô mới kiên định đứng dậy. Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, cô mới khẽ rón rén mở cửa bước ra ngoài, cô muốn tới tìm cậu Dư, muốn hỏi thăm vài chuyện về bệnh tình của Xuân Hoa. Dù cho có thế nào đi chăng nữa thì Xuân Hoa cũng là chị gái của cô, là chị gái ruột thịt của cô, cô thật lòng không thể bỏ mặc chị ấy… cô không thể làm như thế được!
__________________________________
Sau một đêm mất ngủ, Tam gia thức dậy với đôi mắt thấm mệt, trước khi anh đi ra khỏi nhà, anh có tới thăm Xuân Hoa. Xuân Hoa nhìn thấy anh thì nở nụ cười, vẫn là nụ cười ngây ngô như trẻ nhỏ. Chỉ là cảm giác của anh đã không còn nhiều sự tử tế như trước đây, và anh cũng chưa từng mong muốn sẽ không tử tế với cô ấy nữa, anh chưa từng nghĩ như vậy…
Xuân Nguyệt nhìn thấy anh tới, cô cố gắng nở một nụ cười gắng gượng, cô dịu giọng:
– Tam gia… anh đi ra ngoài ạ?
Tam gia quay người nhìn về phía Xuân Nguyệt, anh thấy rõ được nét u sầu trên gương mặt xinh đẹp của cô. Anh biết cô cũng tự mình đoán ra được sự thật, cũng không riêng gì anh, cô cũng là người bị lừa dối, bị lừa dối giống như anh.
– Ừm, anh đi ra ngoài có việc, tối qua ngủ không ngon à? Sao mặt mày lại đờ đẫn như vậy?
Xuân Nguyệt cố giấu nỗi buồn vào bên trong, cô nặn ra một nụ cười xinh xắn:
– Đâu có, em vẫn ngủ đủ mà, chắc tại vì dạo này em đang giảm cân nên thấy em phờ phạc đó anh…
Duy Long thừa biết rõ cô gái này cả đêm qua không ngủ vì chuyện của Xuân Hoa, đến cả một người ngoài như anh còn cảm thấy khủng hoảng thì nói gì là một cô gái yếu đuối như là Xuân Nguyệt. Chưa kể đến chuyện Xuân Hoa còn là chị ruột của cô ấy, quả thật là cú sốc này quá lớn với Xuân Nguyệt rồi…
Đang còn suy nghĩ vẩn vơ trong lòng thì Xuân Nguyệt lại đột nhiên cất giọng nhỏ nhẹ nói với anh:
– Tam gia… anh…
Duy Long nhướn mày, anh hỏi lại:
– Sao vậy? Em có chuyện gì à?
Xuân Nguyệt cứ đứng nhìn anh như vậy, cô không trả lời, mà dường như là cô cũng không thể nào mở lời nói với anh được. Cô không còn giống như trước kia, cũng không thể nào làm bạn hoặc là làm em gái với anh được nữa…
Cười khổ sở, Xuân Nguyệt khẽ lắc đầu:
– À không có gì, em chỉ định hỏi anh là mợ Ba đã dậy hay chưa thôi mà.
Tam gia đáp:
– Như Ý ấy à? Cô ấy vẫn còn đang ngủ, tối qua ngủ hơi trễ, có gì lát nữa rồi em hãy lên tìm cô ấy.
Xuân Nguyệt cười cười, giọng cô run run:
– Em biết rồi, lát nữa em lên tìm mợ ấy sau…
Không khí giữa hai người đột nhiên có chút ngượng ngùng, không phải riêng một mình Xuân Nguyệt mà cả Tam gia cũng cảm thấy như vậy. Nếu như là trước đây, Xuân Nguyệt đã có thể thoải mái vô tư khóc cười trước mặt Duy Long. Mà Duy Long cũng không kiêng dè gì, anh luôn sẵn sàng làm vui lòng cô em gái này của mình. Nhưng còn bây giờ, thế sự thay đổi thật rồi, mọi thứ đã không còn được như xưa, Duy Long không còn độc thân, mà Xuân Nguyệt cũng không thể mặt dày bám theo anh như trước được nữa…
Tam gia nhìn Xuân Nguyệt, trong lòng có chút cảm giác bất lực, anh trầm giọng, khẽ nói:
– Thôi anh đi ra ngoài, có gì chiều về nói chuyện sau.
– Dạ… anh đi…
Mãi tới khi bóng lưng của Tam gia đã khuất xa tự bao giờ mà Xuân Nguyệt vẫn còn đứng nhìn mãi theo ở cửa. Cô thật lòng rất muốn khóc nhưng lại không thể khóc được, lý trí của cô lúc này không cho phép con tim của cô thêm một lần nữa yếu mềm. Mấy năm vừa qua, chị em cô làm phiền Tam gia như vậy là đã đủ lắm rồi, cô không thể cứ mặt dày chạy theo anh mãi như vậy được. Chị cô làm ra chuyện sai trái, cô cầu mong anh bỏ qua còn không hết…. liêm sỉ đâu mà ở lại đây… liêm sỉ đâu mà nói cười với anh như trước đây được nữa?
Lại nhìn về Xuân Hoa, cô thật lòng rất muốn chạy tới trước mặt chị ấy, muốn hét lên thật lớn, muốn hỏi chị ấy rằng rốt cuộc chị ấy đã làm những gì, để mà mọi sự lại ra nông nỗi như ngày hôm nay?
Nhưng mà… Xuân Hoa có còn bình thường nữa đâu? Chị ấy cũng đã nhận quả báo về những chuyện mà mình đã làm… chị ấy… đang dần phải trả nghiệp rồi!
________________________________
Bà Lệnh cả đêm khó ngủ, gần đây bà mắc chứng gì mà không ngủ được nên sáng ra cả người cứ đờ đẫn như người mất hồn. Cô hai Trân thấy mẹ mệt mỏi, cô liền khuyên nhủ:
– Mẹ, hay là đi khám bệnh coi sao đi mẹ. Chớ dạo này con thấy mẹ bơ phờ xanh xao quá hà!
Bà Lệnh phẩy tay, bà mệt mỏi đáp:
– Thôi chi cho thêm phiền, mẹ thấy chắc tại sắp tới thời kỳ mãn kinh của đàn bà rồi nên mới vậy. Ờ mà chừng nào thì ba con về vậy hả Trân?
Hai Trân tính nhẩm trong đầu, im lặng chừng vài giây, cô mới đáp:
– Dạ… chắc ngày mai là ba về tới đó mẹ.
Bà Lệnh gật đầu, bà lại hỏi:
– Mấy bữa nay con thấy thím Ba sao rồi? Có còn khóc lóc bỏ ăn gì nữa hông Trân?
Hai Trân đáp lời:
– Từ bữa ông nội về tới giờ, con thấy thím Ba “ngoan” ra liền. Mà cũng có bữa con nghe nói là thím Ba bỏ bữa, nhưng cũng hông nhiều. Bữa nào mà thím Ba bỏ bữa thì có Hai Thảo nấu cháo nấu canh bồi bổ, dễ dầu gì vợ Hai An để cho mẹ chồng ốm đi miếng thịt nào.
Bà Lệnh nghe con gái nói vậy bà cũng yên tâm hơn phần nào:
– Ờ, thím Ba con thấy vậy chớ có phước có được đứa con dâu hiền lành có hiếu. Cỡ mà hông có con Thảo thì hông biết một người tánh tình kỳ khôi như thím Ba mày có tròn trịa được như bây giờ hông. Út Bảo chết, mang tiếng là con chết chớ cũng là con nuôi thôi, hổm rày thím Ba mày làm quá, tao cứ tưởng con ruột của thím Ba mày sanh ra không đó. Mà thôi, thím Ba mày an tĩnh như vậy mẹ cũng mừng, từ từ rồi con Thảo sanh cho một đứa cháu nội tha hồ mà ẵm bồng.
Nhắc tới chuyện con cái, bà Lệnh lại nhìn về con gái trước mặt, bà đột nhiên đá chủ đề sang cô Hai Trân:
– Ủa, rồi còn con, con tính sao đây hả Trân? Bộ con định để ông nội con ép gả chồng con thì con mới chịu lấy chồng hả?
Hai Trân giật mình, cô nhảy dựng:
– Sao tự dưng lại nhắc tới chuyện này nữa hả mẹ? Chồng con gì ở đây, con còn muốn ở một mình thêm mấy năm nữa lận.
Lần này thì bà Lệnh không chiều theo ý con gái nữa, bà nghiêm giọng:
– Không có cái chuyện ế thêm mấy năm nữa đâu, ông nội con nói rồi, nếu năm nay hoặc là sang năm mà con còn chưa chịu lấy chồng thì ông nội sẽ chọn chồng cho con. Mẹ bị ông con rày riết mẹ cũng mệt chứ phải không đâu hả Trân? Con là lớn nhất cái nhà này rồi đó, thằng Quý chuẩn bị có con luôn rồi mà con còn đòi ở vậy long nhong.
Hai Trân nũng nịu, cô vội năn nỉ:
– Mẹ! Từ từ đã, thời buổi nào rồi mà còn bắt con gái lấy chồng nữa…
Bà Lệnh ngắt ngang lời con gái, bà nghiêm túc nói rõ ràng ý tứ:
– Ở đây chưa có hiện đại như ở thành phố đâu con gái, nếu mà lúc trước muốn ở vậy không lấy chồng thì sao không chịu lên thành phố mà sống. Đâu phải mẹ không cho con đi xa để mở mang tầm mắt đâu, hết thảy cũng do con đòi ở lại đây chứ ba mẹ nào ép. Mà đã ở đây thì phải sống theo phong tục tập quán của người dân mình, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng… lần này mẹ nói thiệt chớ hông có nói chơi với con đâu. Con liệu sao đó thì làm nghen, đừng để ông nội con ra tay, lúc đó có trời sập thì ba con cũng không có cứu con nổi đâu!
– Ơ mẹ… mẹ đi đâu vậy… mẹ?!
Bà Lệnh cảnh cáo con gái xong thì liền nhấc mông đi mất dạng, để lại một mình cô Hai Trân giận dỗi ở trong phòng. Cứ hễ nghĩ tới chuyện bị ép đi lấy chồng là cô lại rầu rĩ, bởi lẽ người mà ba mẹ cô muốn cô cưới thì chắc chắn sẽ không phải là người mà cô thương. Nhưng mà còn người cô thương thì lại không thương cô, cô có muốn gả cho người ta làm vợ thì cũng không có được. Ngẫm nghĩ thì đúng là số của cô nó khổ, biết vậy còn trẻ cô đi lên thành phố sống cho rồi!
_____________________________
Nhà họ Cao có giỗ, là giỗ của nhiều vị tổ tiên từ thời xưa, thông thường thì những vị đã mất từ rất rất lâu không thể nhớ được ngày mất thì sẽ được cúng giỗ chung một ngày. Thực ra thì theo quan niệm nhân gian, những người đã mất từ rất lâu thì cũng đã đi đầu thai chuyển thành kiếp mới. Vậy nên người ta sẽ không còn chấp nhặt chuyện con cháu cúng giỗ của họ cùng với những người khác chung một ngày. Mà thường thì giỗ này nhà họ Cao sẽ không làm lớn, chủ yếu là ba mâm cơm canh con cháu cùng tới thắp nhang cho bàn thờ gia tiên là được.
Nhà họ Cao hôm nay đông đủ con cháu, lại có thêm chị em Xuân Hoa Xuân Nguyệt nên số lượng người càng đông hơn. Nếu là giỗ lớn thì chắc chắn nhà thờ tự lúc này sẽ chật kín người, nhưng đây là giỗ nhỏ, vậy nên không sợ thiếu chỗ cho con cháu thắp nhang.
Cỏ phụ việc với mẹ chồng, cô giúp bày bánh trái ra bàn, vừa làm xong thì thấy chị em Xuân Hoa Xuân Nguyệt cũng vừa đi tới. Thấy Xuân Nguyệt hai mắt thâm quầng, cô liền lo lắng đi tới hỏi:
– Nguyệt, chị bị bệnh hả? Sao càng ngày chị càng xanh xao vậy?
Xuân Nguyệt biết Cỏ quan tâm tới cô là thật lòng, vậy nên cô ấy cũng dịu dàng đáp lời:
– Dạo này tôi mất ngủ, mà cũng không có gì nghiêm trọng đâu mợ Ba, vài bữa là ổn liền hà.
Cỏ lại nói:
– Ừ, chị phải giữ sức khỏe nghen, nếu có gì thì kêu em một tiếng, em đưa chị đi khám. Dạo này cậu Ba hơi bận nên ít ghé thăm chị với chị Hoa… chị cũng đừng buồn hen.
Xuân Nguyệt cười nhẹ, cô thừa biết Cỏ nói với cô như thế là để cho cô bớt suy nghĩ nhiều. Hơn ai hết, cô hiểu rõ được lý do vì sao gần đây Tam gia không muốn tới thăm cô và Xuân Hoa. Thực ra thì cô đâu có dám trách, cô thật sự không có cái quyền gì để trách anh ấy cả.
Nhìn thấy mọi người đã tới đông đủ, ông nội Báu liền cho làm lễ thắp nhang cho bàn thờ tổ tiên. Trước là ông nội Báu đọc bài khấn, thắp nhang trước, sau mới theo thứ tự từ lớn tới nhỏ mà lần lượt lên thắp nhang.
Vì đây là lần đầu tiên Cỏ ăn giỗ nhà chồng nên cô cực kỳ chăm chú quan sát mọi người, mà Tam gia ở bên cạnh thấy vợ mình cứ ngó chăm chăm, anh cũng thoáng cảm thấy buồn cười. Kề khẽ vào tai cô, anh hỏi thầm:
– Sao em căng thẳng vậy?
Cỏ căng thẳng thật, giọng cô lúc này vừa khàn vừa nhỏ:
– Em căng thẳng thiệt đó cậu, em sợ lát nữa em làm hông giống mọi người.
Tam gia cười khẽ, anh dặn dò:
– Em lo chi xa vậy, lát nữa tôi đi cùng em lên thắp nhang, đâu phải chỉ có mình em.
Cỏ nhíu mày nhìn anh, ờ ha, sao cô không nghĩ tới là lát nữa cô và cậu Ba sẽ đi lên thắp nhang chung với nhau chứ? Trời đất! Đúng là lo bò trắng răng… hết chuyện tự dưng…
– Chị Hai! Chị Hai! Chị Hai chị sao vậy? Chị Hai?
Trong lúc Cỏ còn đang tự ngẫm thì ở sau lưng cô, cô đột nhiên nghe được tiếng kêu lớn của Xuân Nguyệt. Thoáng giật mình, còn chưa kịp định hình thì đã có một thân người hùng hổ chạy va vào bả vai cô. Nếu không có Tam gia kéo cô sang một bên kịp thời, chắc cô đã bị va mạnh tới ngã xuống đất luôn rồi…
Kéo giữ được tay cô, Tam gia lo lắng vội hỏi:
– Có sao không?
Cỏ lắc đầu, cô lúc này đang gấp gáp nhìn về phía người đang chạy như bay kia, trong lòng cô thật sự chấn kinh quá mức…
– Á! Cô làm cái gì vậy? Đau! Đau quá!
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh tới mức Tam gia muốn chạy tới để ngăn Xuân Hoa lại thì cũng đã không còn kịp. Nhưng thật sự chuyện này kỳ lạ thật, Xuân Hoa đang yên đang lành tự dưng lại phát điên chạy tới đánh vào đầu bà Ba Vân… chỉ đánh mạnh có một cái thôi mà khiến cho bà Ba Vân phải chảy máu đầu!
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Cỏ với Tam gia liền đi nhanh tới chỗ Xuân Hoa, chỉ là khi hai người còn chưa đi tới thì Xuân Hoa đã ngã ngang ra ngất. Nhưng trước khi Xuân Hoa ngất đi thì tất cả mọi người đều nhìn thấy cô ấy mặt mày bặm trợn, tròng mắt mở to dữ tợn, tay run rẩy kịch liệt chỉ thẳng vào một cái bài vị. Chỉ là, bài vị mà Xuân Hoa vừa chỉ tay vào… lại là một bài vị bị bỏ trống!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!