Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
715


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 33


Tam gia trằn trọc cả đêm không ngủ được, anh cứ nhớ hoài tới hình ảnh Xuân Hoa chỉ tay vào bài vị… hình ảnh đó cứ khiến anh ám ảnh mãi không quên. Trưa nay lúc Xuân Hoa tỉnh lại, anh đã cố hỏi cô ấy rất nhiều nhưng cô ấy lại như người mất hồn mất vía, làm gì nhớ ra được chuyện gì mà trả lời. Giống như người hồi trưa này hành hung bà Ba Vân không phải là cô ấy mà là một người khác vậy. Không hiểu sao trong lòng anh cứ bồn chồn bức rức hoài, cái cảm giác này thật sự là rất lạ, rất khó diễn tả được bằng lời…

Ngủ không được, anh liền đi xuống giường, nhìn thấy bên cạnh Cỏ đang ngủ say, anh liền nhẹ nhàng kéo chăn đắp ngang vai cho cô rồi mới rón rén bước xuống giường đi ra khỏi phòng. Từ lúc còn thanh niên cho tới bây giờ, anh không có thói quen hút thuốc, nhưng mà chẳng hiểu sao ngày hôm nay, anh lại muốn làm một điếu thuốc cho quên sầu nhiều tới như vậy.

Ngồi dưới mái hiên, cảm xúc hỗn loạn, tâm trạng rối bời, Tam gia đắn đo rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định châm một điếu thuốc để hút. Anh rít một hơi thật sâu, sau lại phả ra thật mạnh, nhìn vào làn khói trắng mờ đang bay giữa không trung, cảm xúc của anh cũng đang lơ lửng mơ hồ giống hệt như làn khói thuốc này vậy. Khẽ thở dài ra một hơi, anh nghĩ, có đôi khi suy nghĩ quá nhiều cũng là một việc gì đó rất đỗi muộn phiền…

Ông nội Báu nhìn thấy cháu trai đang ngồi một mình giữa đêm khuya, cũng biết cháu trai đang có tâm sự, vậy nên ông liền nói thầm với chú Thọ vào trong ngủ trước, ông tới nói chuyện với cháu trai một chút rồi sẽ vào ngủ sau. Bước tới trước mặt Duy Long, ông nội Báu ho nhẹ vài tiếng, ông nhìn xuống cháu trai mình, khẽ hỏi:

– Sao giờ này không ngủ mà còn ngồi ở đây? Vợ con đâu?

Duy Long biết là ông nội tới, vậy nên anh liền nhanh tay dụi điếu thuốc trước, sau mới kéo ghế cho ông nội Báu ngồi xuống. Anh xoay sang nhìn ông, giọng trầm thấp, anh đáp:

– Vợ con ngủ từ sớm, bữa nay cô ấy mệt nhiều rồi. Mà ông nội sao giờ này còn chưa ngủ? Nội cũng giống con hả?

Ông nội Báu nhìn cháu trai, ông nhìn thấy đứa bé ngày nào nhỏ xíu mà nay đã lớn tới chừng này, ông thầm nghĩ sao mà thời gian trôi qua nhanh quá. Ông cũng không nghĩ là Duy Long lớn lên lại giống ba anh ấy tới như vậy, rất điển trai, rất có khí chất…

– Ờ, ông khó ngủ, chắc do già rồi nên vậy…

Lại dừng khoảng chừng vài giây, ông mới khẽ hỏi:

– Còn con, có phải đang có tâm sự hay không? Nội rất ít khi nào thấy con trầm tư như vậy, đang suy ngẫm cái gì hả Long?

Duy Long đúng là có phiền muộn, cũng có thừa sự nghi ngờ tò mò. Ông nội Báu đã không ở đây thì thôi, sẵn ông đang ở đây, anh cũng muốn hỏi ông một vài chuyện. Xoay mặt nhìn sang ông, anh cất giọng khàn khàn khẽ hỏi:

– Ông nội, đám giỗ mỗi năm mà ông hay nói là đám giỗ tổ tiên chết từ lâu đời… thực chất là đám giỗ của ai vậy?

Ông nội Báu không lấy làm ngạc nhiên, nghe cháu trai hỏi như vậy, ông nghĩ nghĩ vài giây rồi lại bình tĩnh mà trả lời.

– Là của một bậc trưởng bối trong họ thôi… mà sao bữa nay con lại hỏi tới những chuyện này vậy? Từ nhỏ tới giờ con đâu có quan tâm tới những chuyện cúng kiếng này?

Duy Long vẫn nhìn ông nội mình như vậy, anh cảm thấy câu trả lời này của ông nội vẫn chưa thỏa đáng, vậy nên anh liền hỏi tiếp:

– Bậc trưởng bối nào vậy ông nội? Là ai mà trên bài vị lại không có tên? Là trưởng bối gần hay là trưởng bối xa?

Ông nội Báu nhận ra được sự quan tâm đặc biệt của Duy Long tới chuyện này, ông quả thật có chút do dự trong lòng nhưng cuối cùng vẫn chọn cách nói khéo nhất…

– Là trưởng bối gần thôi, con không biết người này đâu, vì lúc con sinh ra là người nọ đã mất rồi.

Mặc dù cảm thấy câu trả lời lần này của ông nội Báu vẫn chưa được thỏa đáng nhưng sau khi nghĩ lại, anh quyết định sẽ không hỏi thêm nữa. Chỉ là chuyện Xuân Hoa chỉ tay vào bài vị lúc trưa cứ khiến anh nhớ hoài, vậy nên anh buộc lòng phải hỏi thêm về chuyện này.

– Vậy… ông có thấy kỳ lạ không ông nội? Sao tự dưng Xuân Hoa lại đánh thím Ba? Rồi sao cô ấy lại chỉ tay vào bài vị? Có phải người chết có gì đó khuất tất muốn nói cho mình biết hay không?

Ông nội Báu thực ra cũng đang rất đau đầu và tò mò về chuyện của Xuân Hoa lúc trước. Ông biết rồi thế nào Duy Long cũng sẽ hỏi ông thế này, vậy nên ông đã chuẩn bị câu trả lời sẵn từ trước…

– Ờ, theo ông nghĩ thì do con bé Hoa nó phát bệnh thôi, chứ người chết thì cũng đã chết lâu rồi, làm gì còn khuất tất nào nữa hả con. Có thể là trùng hợp, ông nghĩ là trùng hợp thôi.

Duy Long mím môi im lặng không đáp, bởi trong lòng anh thừa hiểu được là ông nội dường như đang muốn giấu giếm anh chuyện gì đó. Bởi một chuyện diễn ra rõ ràng rành rành như vậy mà ông nội lại nói là trùng hợp… một người có đức tin vào tâm linh mãnh liệt như ông thì sao lại nghĩ là trùng hợp?

Nhưng anh cũng biết tính của ông nội mình, nếu ông muốn nói thì đã nói, còn một khi ông đã không muốn nói thì dù có cạy miệng ông, ông cũng sẽ không hé nửa lời. Chẳng qua là sự phiền muộn của anh lại không cách nào tiêu tan đi được, những lời nói sau cũng là tâm sự mà anh đang chất chứa trong lòng mình…

– Ông nội… thật ra con biết ông rất thương con, rất lo lắng cho con, tự con cũng cảm nhận được là ông thiên vị cho con nhiều hơn so với bọn anh em ở trong nhà. Nhưng mà… bây giờ con cũng đã lớn rồi, cũng đã lấy vợ, tương lai còn sắp sinh con… có nhiều việc… con nghĩ là ông nội không cần phải che giấu con nữa. Con đủ lớn, đủ chín chắn, cũng đủ trưởng thành để nhìn nhận mọi việc… vậy nên nếu có chuyện gì liên quan tới con… ông cứ nói cho con rõ… nha ông!

Ông nội Báu thoáng cảm thấy kinh ngạc, ông biết rõ là Duy Long đang nghi ngờ ông, ông cứ tưởng là thằng bé sẽ tra hỏi ông tới cùng, ai có ngờ thằng bé chỉ hỏi ông vài câu đơn giản rồi lại chốt hạ bằng một một đòn tâm lý nặng đô như thế này. Cái thằng bé mà ông cứ sợ nó sẽ bị tổn thương, sợ nó sẽ đau lòng… hóa ra là nó lại mạnh mẽ và trưởng thành nhiều hơn so với những gì mà ông vẫn nghĩ!

Dừng khoảng chừng vài giây, Duy Long lại nói, ý tứ lần này có phần thoải mái hơn nhiều:

– Mà thôi, cũng trễ rồi, ông nội về ngủ sớm đi, để con đưa ông về phòng.

Ông nội Báu cũng không từ chối, hiếm khi được cháu trai quan tâm tới, ông tất nhiên là hài lòng rồi. Hai ông cháu vừa đi vừa nói linh tinh vài chuyện, mãi tới khi bóng lưng cao ráo của Duy Long biến mất khỏi tầm mắt ông, ông mới khẽ thở dài một hơi thật nặng, trong lòng có thừa khổ tâm ưu phiền…

Chú Thọ vẫn đợi ông nội Báu về rồi mới đi ngủ, lúc này lại nghe thấy tiếng thở dài của ông chủ nhà mình, chú liền bước ra, vừa dìu ông nội Báu đi vào trong, chú vừa hỏi:

– Sao vậy lão gia? Cậu Ba nói gì với lão gia mà người lại thở dài như vậy?

Ông nội Báu không trả lời ngay, ông im lặng khoảng mấy giây rồi đột nhiên lại xoay sang nhìn chú Thọ, giọng ông có chút ngập ngừng, ông nói:

– Chú Thọ, chú cho tôi ý kiến về chuyện này đi…

Chú Thọ ngạc nhiên thật sự, bởi vì chú hiểu rõ tính của ông nội Báu, một người giỏi giang như ông nội Báu sẽ không có chuyện hỏi ý kiến của người khác trước khi làm một chuyện gì đó. Mặc dù rất kinh ngạc nhưng chú Thọ vẫn rất bình tĩnh mà đáp:

– Lão gia cứ nói!

Ông nội Báu lại thở ra một hơi, giọng ông khàn khàn, vừa trầm tư cũng vừa chất chứa sự đau lòng:

– Năm nay Duy Long cũng gần 30 tuổi rồi, nó vừa nói với tôi là nó đã lớn, nó kêu tôi đừng giấu giếm nó nữa… cũng đừng thiên vị nó với mấy anh em trong nhà. Tôi từ trước tới giờ luôn thiên vị và giấu giếm Duy Long là vì sợ nó biết chuyện sẽ buồn, vậy nên tôi luôn cố gắng bù đắp cho nó. Tôi muốn cháu của tôi được sống trong cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc nhất, có đủ cha đủ mẹ… Tôi không bắt nó phải chín chắn như thằng An, cũng không bắt nó phải học cách làm ăn kinh doanh như thằng Quý. Tôi chỉ muốn nó sống một cuộc sống hạnh phúc nhất, sung túc nhất, đầy đủ nhất… ngoài ra không cần nó làm cái gì cho tôi, cũng không cần nó làm cái gì cho cái nhà này…

Dừng đoạn, ông nội Báu lại nói tiếp:

– Nhưng mà chú thấy đó, thằng Long nó càng lớn tính tình càng giống tôi, trông nó lớ ngớ như vậy nhưng ẩn sâu lại là một đứa trẻ có tầm nhìn xa trông rộng. Nó không dựa vào tiền của của nhà họ Cao, ngược lại nó theo Nhị gia học cách làm ăn, tài năng và bản lĩnh là có thừa, không cần tôi hay là ba nó phải dạy dỗ. Thứ mà khiến tôi lo lắng nhất về nó, đó chính là lời nguyền, tôi sợ là nó sống không thọ… tôi cũng sợ là nó tìm không ra người có duyên tiền định với nó…

Ngồi xuống ghế gỗ trong khuôn viên, ông nội Báu khẽ thở dài sâu sắc, ông hỏi chú Thọ:

– Lão Thọ, chú nghĩ thử coi… tôi có nên nói cho Duy Long biết sự thật về thân thế của nó hay không?

Chú Thọ nhìn ông chủ của mình, chú có đắn đo nhưng không đắn đo nhiều, chỉ khoảng vài giây sau, chú đã nghiêm túc cất giọng trả lời ông nội Báu:

– Lão gia, cậu Ba cũng đã trưởng thành rồi… tôi nghĩ là ông không cần phải giấu giếm cậu ấy nữa. Một người đàn ông có bản lĩnh là người có thể vượt qua được khó khăn và nghịch cảnh để thành công… tôi thực lòng rất tin tưởng vào cậu Ba, tôi tin là cậu ấy sẽ hiểu và vượt qua được tất cả mọi chuyện…

Dừng vài giây, chú Thọ lại nói tiếp, ý tứ có phần tưởng nhớ:

– Với lại, cậu Ba cũng nên nhận lại cội nguồn của mình… bọn họ cũng chờ quá lâu rồi đó ông chủ. Cô chủ… cô ấy chắc là nhớ thương cậu Ba nhiều lắm, bởi vì không nhớ thương thì trưa hôm nay đã không xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy…

Ông nội Báu nhìn chú Thọ thật lâu, giống như đã thông suốt ra được điều gì đó, cơ mặt của ông khẽ giãn ra, cũng không còn vẻ trầm tư nghiêm trọng như vừa nãy nữa.

Gió lạnh đột nhiên thổi qua, chú Thọ sợ ông chủ sẽ bị cảm lạnh, vì vậy chú liền khuyên bảo và dìu ông nội Báu vào trong phòng. Đi từng bước thật chậm, thật vững chắc, ông nội Báu không nhìn sang chú Thọ nhưng lời nói vẫn rất chắc nịch và nghiêm nghị…

– Chú nói đúng rồi đó chú Thọ, cháu trai của tôi đã lớn, cũng nên học cách gánh vác và trưởng thành. Mà con gái của tôi, chắc nó cũng đợi ngày này lâu lắm rồi. Thôi thì, lá rụng về cội… đợi xong chuyện con bé Như Ý, tôi sẽ nói với Duy Long mọi chuyện. Chỉ hy vọng, sẽ là hai đứa đến nhận tổ tiên chứ không phải chỉ có một mình Duy Long đội tang bái viếng!
_______________________________
Cỏ vốn dĩ đã ngủ say, nhưng đến giữa đêm, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra, hai tay vẫn còn run run vì sợ hãi. Ngồi bần thần gần 10 phút, tự lấy tay lau mồ hôi, cũng tự tay lau nước mắt trên mặt nhưng cái cảm giác hoảng loạn vẫn còn hiện hữu rõ ràng không cách nào quên đi được…

Cô biết rõ, cô rất ít khi nào nằm mơ, trời sinh cho khả năng nằm xuống là ngủ say không mộng mị. Số lần cô nằm mơ là khá ít, mà một khi nằm mơ thì những giấc mơ đó lại giống như là báo trước một điềm gì đó kỳ diệu vô cùng, kỳ diệu tới mức cô không thể diễn tả được bằng lời. Nhưng còn lần này… sao cô lại có thể nằm mơ thấy cậu Ba nhà cô chết? Đã vậy, tới cả cô cũng chết, mà còn là chết sau khi sinh con… chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với cô vậy hả?!

Sợ hãi thật sự, Cỏ bước xuống giường tự rót nước để uống, cô vừa uống cạn ly nước thì Tam gia cũng vừa hay bước vào. Từ nãy tới giờ Cỏ quên mất để ý đến sự hiện diện của Tam gia, vậy khi nên nhìn thấy anh bước vào, cô đột nhiên giật mình, xoay người nhìn lên giường tới mấy lần mới dám chắc người vừa bước vào phòng là Tam gia nhà mình. Mà Tam gia nhìn thấy cô đang thức, anh cũng kinh ngạc không kém, lại còn lo lắng hơn cả khi nhìn thấy gương mặt xanh xao của cô. Bước nhanh tới trước mặt cô, anh lo lắng hỏi gấp:

– Sao lại thức? Mặt mũi sao lại tái mét, em nằm chiêm bao hả?

Cỏ nhìn anh, cảm giác chân thật về giấc mơ kia vẫn còn hiện rõ trước mặt, cô thật sự rất sợ, nhưng cô lại không muốn anh cũng bất an giống như cô. Nghĩ nghĩ, cô mới vờ đáp, cô chọn cách không để cho anh biết về giấc chiêm bao kia…

– À em… em nằm chiêm bao… thấy ma!

Tam gia nhíu mày:

– Thấy ma, em cũng sợ ma?

Cỏ bĩu môi, cô đánh nhẹ vào vai anh:

– Sợ chứ sao không, cậu làm như em là thần tiên thần thánh không bằng…

Nhìn thấy biểu cảm này của cô, anh biết là cô đang sợ, mà cũng có thể là cô sợ ma thật, mặc dù có khả năng phi thường nhưng con gái thì ai lại không sợ ma. Lo lắng cô bị mất ngủ, anh liền kéo cô tới bên giường, bắt cô nằm xuống, giúp cô đắp chăn, anh mới dịu giọng vỗ về:

– Không sợ nữa, tôi ở đây, không con ma nào chui vào giấc ngủ của em được nữa đâu. Ngủ đi!

Cỏ nằm trên giường, cô tròn xoe mắt nhìn anh, lí nhí hỏi nhỏ:

– Thiệt là cậu lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ cho em hông hả cậu?

Tam gia đang dỗ dành cô, lại nghe cô hỏi như vậy, anh liền nằm xuống, cánh tay mạnh mẽ choàng bên hông cô, anh trầm giọng, những lời anh nói ra đều là những lời chân thật nhất:

– Sẽ luôn bảo vệ cho em, xem em là người quan trọng nhất, cùng em vẽ lên tương lai hạnh phúc nhất… tôi nói vậy… em yên lòng chưa?

Cỏ chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú, cô tất nhiên là yên lòng rồi, chưa bao giờ cô không yên lòng về chồng của cô. Nói không phải nịnh chứ, từ lúc về đây làm vợ anh cho tới giờ, cô luôn có một niềm tin mãnh liệt vào những lời mà anh nói. Có thể sự đào hoa của Tam gia là bản năng nhưng cô lại tin tưởng rất nhiều vào bản lĩnh lựa chọn của anh. Tin vào người đàn ông không nói lời hoa mỹ, tin vào người đàn ông đầu đội được trời, chân giẫm được đất… tin vào anh đã nói được thì sẽ làm được!

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN