Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
612


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 44


Vì chuyện của vợ mà suốt thời gian gần đây Tam gia luôn trong trạng thái ngày nghĩ đêm sầu. Hai vợ chồng vừa mới “gần gũi” với nhau, làm sao bắt anh cấm dục đến mấy tháng sau không được gần vợ được. Mà cũng bởi vì lý do đó nên Tam gia cứ rầu rĩ mãi, không biết nên chọn thời gian nào để làm phẫu thuật “tránh thai” kia. Bây giờ làm luôn thì vẫn được, nhưng cứ nghĩ đến khoảng thời gian không được gần gũi vợ, anh lại muốn phát bệnh trong người. Ít nhất sau phẫu thuật cũng phải dưỡng lại vài tháng, mà anh thì anh lại không chịu đựng nổi.

Tam gia thì rầu rĩ tới ăn không ngon, ngủ không yên, ngược lại Cỏ lại cực kỳ có tinh thần. Cô cứ như nụ hoa vừa chớm nở vậy, tươi mới và rực rỡ vô cùng. Đối với một người con gái chưa yêu ai bao giờ như cô thì tình yêu của chồng như dòng suối mát chảy thẳng vào lòng cô vậy, thanh mát, ngọt ngào sảng khoái. Ai ở nhà họ Cao cũng đều biết dạo gần đây mợ Ba tinh thần rất vui, nhưng còn lý do vì sao lại vui thì bọn họ không biết được…

Sau khi ăn xong bữa sáng, Cỏ theo chị chồng đi mua ít đồ, mua đồ xong lại quay về nhà, rảnh rỗi nên mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện. Mà cũng không phải chuyện gì của cô, đây là chuyện của chị chồng cô, chị Hai Trân…

Bà Lệnh nhíu mày nhìn con gái, bà lo lắng nói:

– Hôm qua ông nội có nhắc mẹ chuyện chồng con của con, ông nói là ông tìm được nhà ưng ý rồi đó… con coi sao đặng thì làm.

Hai Trân có khó chịu nhưng thái độ không trốn tránh, ngược lại có chút tùy ý khác thường khi.

– Cũng lại là chuyện chồng con… chồng của con thì để con chọn chứ!

Bà Lệnh nghe con gái nói vậy, bà thoáng nghi ngờ, liền hỏi:

– Để con chọn? Chọn ai?

Cô Hai Trân ngập ngừng trong giây lát, mãi lát sau mới nghe cô ấy cất giọng trả lời. Chẳng qua là không ai nghe ra được cảm xúc vui buồn gì trong lời nói của cô cả.

– Là Khôi, con với Khôi sẽ cưới nhau.

Bà Lệnh sửng sốt:

– Thằng Khôi? Con với thằng Khôi yêu nhau? Hồi nào?

Hai Trân hờ hững đáp:

– Mẹ với mọi người đừng có quan tâm chuyện này, mọi người cứ giục con lấy chồng, giờ con muốn lấy chồng thì lại hỏi quen hồi nào… thiệt là phiền phức. Mẹ, mẹ nói với ông nội dùm con một tiếng trước, rồi để Khôi sang nhà mình thưa chuyện với ba mẹ sau. Nhà Khôi với nhà mình cũng coi như là môn đăng hộ đối, cậu ấy cũng có công việc ổn định… vậy là hợp ý của mọi người rồi phải hông?

Bà Lệnh ngỡ ngàng, bà ấp úng:

– Thì hợp… nhưng mà con đã suy nghĩ kỹ chưa?

Hai Trân cười nhạt:

– Con nghĩ kỹ rồi, trước sau gì cũng phải lấy chồng, bây chừ có người muốn rước thì gả luôn chớ chần chừ cái chi nữa. Vậy nghen mẹ, mà thôi, để con nói với Khôi qua nhà chơi, mẹ muốn hỏi gì thì hỏi luôn cho tiện.

Nói rồi, Hai Trân đứng dậy đi nhanh về phòng, để lại bà Lệnh lo lắng dõi mắt nhìn hoài về phía con gái. Thấy con gái đã khuất dạng, bà thiệt sự cảm thấy xót lòng, bà quay sang nói với con dâu:

– Ý, con thấy chị Hai con nó lạ hông con? Sao nó muốn lấy chồng mà mẹ rầu dữ vậy nè!

Cỏ cũng thấy lo lắng cho chị chồng, bởi cô biết rõ người mà chị chồng cô thích là ai…

– Con cũng thấy lo, mà tính của chị Hai cứng rắn quá… con hông có dám khuyên.

Bà Lệnh thở dài, bà nói trong tiếc nuối:

– Mẹ biết con Trân nó ưng ai chớ, nhưng thiệt sự là nó với người đó không có được. Cứ cho là ông nội tụi con sẽ đồng ý đi, nhưng mà người ta có ưng chị con đâu hả Ý? Cái người đàn ông này… chị Hai con với hông có tới, theo hông có được. Mẹ thì mẹ không ép uổng gì chuyện tình cảm của tụi con, nhưng con gái nó khổ hơn con trai, lấy chồng mà lấy đại lấy đùa thì sống sao mà hạnh phúc được đây?

Cỏ không đáp, bởi lẽ cô cũng không biết nên nói cái gì. Cô cũng hiểu rõ là chị chồng cô đang tìm cách chống chế, hoặc có thể là do chị ấy đã không còn hy vọng gì nữa với Nhị gia nên mới chọn lấy bừa một người đàn ông cho qua chuyện. Anh Khôi là bạn học của chị Hai, cũng có thể xem hai người bọn họ là thanh mai trúc mã. Nhưng nghe đồn anh Khôi tính tình hơi… ỏng ẹo… chỉ sợ là hai người họ cùng nhau bày mưu bày kế để lập gia đình cho xong mà thôi. Thiệt tình, nghĩ mà lo, có con gái lớn không chịu lấy chồng cũng khổ, mà chịu lấy chồng rồi thì còn khổ hơn gấp bội phần, rõ là cái số!
______________________________
Trời trở về chiều, bầu trời đang nắng đẹp thì đột nhiên chuyển sang âm u muốn mưa. Cỏ đang chăm cây ở trong vườn, lại nhìn bỉ ngạn nở hoa, cô vừa mừng mà cũng vừa buồn. Hoa bỉ ngạn thì đẹp thiệt đó, mà tiếc là…

Đang còn suy nghĩ vẩn vơ thì có người tới gọi cô, cô quay sang nhìn thì thấy bé Nhí đang nhanh miệng:

– Mợ, mợ… anh Dư kiếm mợ kìa mợ ơi!

Cỏ ngạc nhiên cũng thoáng chốc mừng rỡ, cô hỏi lại lần nữa:

– Ai chớ? Em nói ai?

Bé Nhí nhanh nhảu:

– Anh Dư, anh Dư kiếm mợ ở ngoài cổng á mợ, ảnh nói có chuyện gấp gì gì đó, kêu mợ đi nhanh ra ngoải.

Cỏ phủi phủi tay, cô bước vội về phía bé Nhí, cô hỏi nhanh:

– Chuyện gì gấp vậy Nhí? Sao Dư không vô nhà rồi nói, kỳ ta!

Bé Nhí lúc này mới đi tới gần Cỏ, con bé nói thầm chỉ mình Cỏ nghe được:

– Anh Dư nói với em là… chuyện chi liên quan tới cậu Út Bảo đó mợ, ảnh kêu mợ ra ngoài để đi tới mộ Út Bảo.

Cỏ ngạc nhiên, cô gật đầu lia lịa, hóa ra là có manh mối chuyện của Út Bảo, hèn gì Dư tỏ ra bí hiểm như vậy.

– Ờ, mợ biết rồi, để mợ ra ngoài đó liền.

Bé Nhí lại nói:

– Dạ, mợ ra trước đi, để em đi vô trong bếp lấy gạo, muối với bắt con gà trống đem ra đưa cho anh Dư… hai người đợi em chút nghen.

Nói rồi, bé Nhí gấp gáp chạy vào trong bếp, Cỏ lấy làm lạ trong lòng, không biết Dư kêu con bé đi bắt gà trống làm gì, hay là có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra rồi? Nghĩ nghĩ, cô vội đi nhanh ra cổng, quên luôn cả rửa tay, cứ thế xách mông đi nhanh, sợ để cho bạn thân đợi lâu.

Cỏ ra ngoài cổng, cô nhìn thấy Dư đang đứng quay lưng lại với cổng nhà, thấy cậu ấy, cô liền kêu lên:

– Dư! Ông về hồi nào vậy? Mà có chuyện chi hả? Sao nghiêm trọng quá vậy?

Dư lúc này mới quay lại nhìn Cỏ, cậu đội cái nón tai bèo lớn, giọng cậu khàn khàn:

– Tôi mới về… có chuyện quan trọng đó.

Cỏ bước lại gần Dư, cô thấy cậu có chút lạ lạ, cô liền kéo mũ tai bèo lên cao, lúc này cô hỏi:

– Ông sao vậy? Sao thấy ông đừ đừ?

Dư cười cười, cậu khẽ đáp:

– Tôi bệnh sẵn trong người, rồi chạy gấp về đây nữa nên mệt… mà tôi không sao đâu… chủ yếu chuyện của út Bảo. Sư phụ có cho manh mối!

Nghe tới đây, Cỏ liền phấn chấn, cô vội hỏi:

– Sao? Kể tôi nghe coi, sư phụ nói sao Dư?

Dư đang định trả lời thì ở bên đường, đột nhiên có một chiếc xe hơi màu đen lù lù chạy tới. Theo phản xạ bình thường, Cỏ liền xoay mặt nhìn sang, bởi vì ở vùng quê này xe hơi khá là hiếm, cô nghĩ là xe của Tam gia vừa về…

Nhưng mà trong lúc Cỏ còn chưa nhìn kịp chiếc xe hơi kia hình dáng cũ mới ra sao thì đột nhiên có một lực tay rất mạnh đánh vào sau ót cô. Kèm theo đó là một loại cảm giác lạnh run cả người khiến toàn cơ thể cô như bất động không nhúc nhích nổi. Trời đất vẫn hai màu rõ rệt nhưng Cỏ lúc này không phải là cô nữa rồi, cô giống như là bị người ta điều khiển, hai chân bước về phía chiếc xe hơi một cách vô thức, bước trong hoảng loạn và ngỡ ngàng, bên tai là những âm thanh của bùa chú kỳ lạ. Ngay trong khoảnh khắc cửa xe hơi mở ra, Cỏ liền bị một cánh tay mạnh mẽ lôi vào bên trong, cùng ngay lúc đó, cô đã không còn bất cứ cảm giác gì, hoàn toàn rơi vào vô thức…

“Dư” vội vàng leo vào ngồi cùng, sau đó cậu ta đóng sầm cửa lại, gương mặt vẫn là Dư nhưng giọng nói đã biến chuyển thành giọng của một người khác:

– Đi! Nhớ phải đổi xe, ở đây có camera!

Người đàn ông đang ôm lấy Cỏ gật đầu vội, anh ta lúc này đang cảm thấy vui mừng khôn xiết, tay ôm siết chặt lấy người mình yêu, cũng chẳng còn quan tâm gì tới mọi thứ xung quanh nữa…

“Dư” nhìn sang tên si tình ngu ngốc đang ôm người tình trong lòng, cậu ta thoáng nở nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi, trong lòng cảm thấy thập phần hưng phấn. Đúng là một tên vừa ngu vừa lỳ, không biết tới lúc thấy cậu ta giết chết cô gái bảo bối này… tên ngu này sẽ có cảm giác gì đây nhỉ? Thật là mong chờ quá đi thôi! Rất phấn khích đó chứ?!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN