Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
594


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 45


Xe của Tam gia vừa về đến trước cổng, anh đột nhiên nhìn thấy bé Nhí tay xách một con gà đứng ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh. Anh cảm thấy ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì mà bé Nhí lại xách con gà ra đường đứng vào giờ này. Nghĩ thấy lạ anh mới cho ngừng xe, hạ kính xe xuống, anh tò mò hỏi:

– Sao đứng đây? Mợ đâu mà không vô phụ mợ?

Bé Nhí mặt mày nhăn nhó, giọng con bé hoang mang tột độ:

– Dạ cậu Ba mới về… cậu chạy từ ngoài vô cậu có thấy mợ đâu hông cậu? Mợ với anh Dư đó cậu?

Tam gia nghe bé Nhí hỏi, trong lòng anh ngầm dâng lên cảm giác bất an, anh bước vội xuống xe, hỏi gấp bé Nhí:

– Mợ đâu? Mợ đi với ai?

Nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng của Tam gia, bé Nhí cũng bắt đầu sinh ra dự cảm không lành, con bé nói trong hoang mang lo lắng:

– Mợ… mợ đi với anh Dư. Hồi nãy… anh Dư kêu em… kêu em vô kêu mợ ra ngoài đây có chuyện gấp. Ảnh nói là chuyện quan trọng có liên quan tới cậu Út Bảo, ảnh còn kêu em vô trong bắt cho ảnh con gà trống với lấy muối gạo. Em làm xong hết em đi ra kiếm mợ… mà em hông thấy mợ với anh Dư đâu hết cậu ơi… cậu…

Cỏ đi với Dư? Đi đâu được chứ? Rõ ràng là lúc nãy anh chạy về, anh làm gì thấy cô?

Không nghĩ nhiều nữa, Tam gia vội chạy vào trong sân, anh mượn chiếc xe máy của người làm rồi tức tốc chạy nhanh tới mộ của Út Bảo. Nhưng khác xa với hy vọng của anh, ở mộ của Út Bảo không hề có bóng dáng của Cỏ hay là của Dư. Anh tìm thêm cả một đoạn khá xa, vẫn không thấy tung tích bóng dáng gì của hai người họ cả…

Cảm xúc hỗn loạn, anh chạy về nhà trong trạng thái khủng hoảng, vừa về tới nhà anh đã chạy vội vào phòng của người làm, gấp gáp yêu cầu mở camera ngoài cổng cho anh xem. Thì đúng như những gì mà bé Nhí vừa nói, người mà con bé gặp ở ngoài cổng là Dư, người nói chuyện với Cỏ cũng là Dư, mà người đưa Cỏ lên xe hơi đi mất cũng chính là cậu ấy…

Nhưng mà… Tam gia dám chắc một điều là Cỏ sẽ không đi đâu bậy bạ, cô càng không thể vô tư leo lên xe hơi của người lạ được. Huống chi, lúc cô đi về hướng chiếc xe hơi kia cùng với Dư, cô giống như là bị ép buộc, bị điều khiển.

– Anh Ba… chị Ba hình như bị thằng Dư điều khiển? Nó đánh vào cổ chị Ba, giống như làm bùa làm phép vậy? Anh nhìn đi, tướng đi của chị Ba như bị bỏ bùa vậy đó.

Nghe cậu Năm nói vậy, mọi người mới xôn xao tua lại đoạn video được cắt ra để xem lại. Quả thật giống như lời của cậu Năm Quý nói, nếu chịu khó nhìn kỹ thì sẽ thấy dáng đi của Cỏ không được bình thường. Mặc dù là cô tự đi nhưng bước đi rất lạ, cứ như robot bị con người điều khiển vậy…

Bà Lệnh lo lắng tới xanh mặt, bà kêu lên:

– Long, Quý… hai đứa lẹ lẹ báo công an… con Ý bị bắt cóc rồi… coi chừng nó làm hại con nhỏ. Để… để mẹ gọi cho ba, mẹ kêu ba chuẩn bị tiền… chắc chắn là bắt cóc tống tiền… nó muốn làm tiền nhà mình nè.

Mợ Năm Tiên cũng bức xúc quát lên:

– Cái thằng Dư thấy vậy chứ mất dạy quá chừng, chị Ba đối xử với nó tốt vậy mà nó nỡ lòng nào làm vậy với chỉ. Khốn nạn, quân khốn nạn mà!

Cậu Năm Quý cũng nói:

– Để con gọi cho ba, chuyện này nghiêm trọng rồi, để lâu chỉ sợ là chị Ba bị hại thôi…

Trong lúc mọi người hỗn loạn thì Tam gia lại rất bình tĩnh, anh đứng im một chỗ phân tích lại tất cả mọi thứ. Từ hình ảnh nhìn thấy qua đoạn video cho tới lời khai của bé Nhí, anh không dám bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Anh cũng nhận ra được là vợ anh bị bắt cóc, nhưng anh không nghĩ là bọn bắt cóc tống tiền, anh là đang nghĩ về một nguyên nhân khác…

– Quý, chú bình tĩnh đã, khoan chuẩn bị tiền, có thể không cần tới tiền đâu.

Dừng đoạn, Tam gia lại tiếp tục nói tiếp:

– Mọi người đừng loạn lên, bây giờ con có việc gấp phải đi… Quý, chú nhờ người tới núi A rồi hỏi thăm người dân ở đó coi có ai biết sư phụ Bổn Đạt và Dư ở đâu không? Nếu gặp được Dư, chú nhớ kể hết mọi chuyện rồi kêu Dư về đây gấp, chú nhớ chưa?

Bà Lệnh nghe con trai nói vậy, bà ngạc nhiên hỏi gấp:

– Thằng Dư làm gì dám vác mặt về đây nữa hả Long? Nó là đứa cùng phe với bọn bắt cóc mà con?

Biết mọi người là đang lo lắng cho Cỏ nhưng Tam gia không có thời gian nhiều để giải thích, anh chỉ nói sơ qua vài ý:

– Dư không có làm chuyện gì xấu với vợ con đâu, cậu ấy bị oan đó. Người trong đoạn video này không phải là Dư, mọi người chịu khó nhìn thật kỹ thì sẽ thấy không phải. Mọi người cứ bình tĩnh, cũng đừng lo lắng quá… con đi đây một lát sẽ về ngay. Quý, chú đi liền giúp anh, càng nhanh càng tốt.

Cậu Năm Quý gật đầu, cậu nói:

– Em biết rồi anh Ba, để em đi liền.

Tam gia không nói thêm gì, mắt anh nhìn chăm chăm về hình ảnh của vợ anh ở trong đoạn video. Cảm giác lo sợ dần dà bao trùm lên toàn bộ mọi ngóc ngách tế bào trong cơ thể anh, khiến anh thống khổ vô cùng. Anh biết, anh biết rõ lúc này anh phải bình tĩnh, phải thật tỉnh táo để cứu vợ. Nếu như đến cả anh cũng hoảng lên, vậy thì vợ anh sẽ nguy mất…

Kẻ này giả dạng được thành Dư, lại còn điều khiển được một người đặc biệt như vợ anh… đây chắc chắn không phải là kẻ tầm thường. Nếu anh không bình tĩnh, không nhanh trí, không đi nhanh thêm vài bước… vậy thì anh không dám chắc… anh có còn gặp lại vợ anh được nữa hay không. Tính mạng vợ anh đang nằm trong tay anh, dự cảm của anh không bao giờ sai, anh không được gục ngã, không được hoảng loạn… anh phải cứu vợ… phải cứu được cô ấy!
____________________
Tại nhà riêng của Xuân Nguyệt.

Sau khi nghe Tam gia nói những câu định tội chắc nịch kia, Nhị gia khẽ nhíu mày, trong lòng có chút cảm giác bức bối khó chịu, anh ta nói:

– Chú Tam, anh biết giữa chú và thằng Hiếu có chuyện hiểu lầm, anh không bênh ai cũng không dám bỏ ai. Nhưng chú cũng không nên đổ hết tội lỗi lên đầu thằng em anh trong khi chưa có đủ bằng chứng chứ hả? Lỡ đâu là em dâu nó đi đâu đó thì sao, chẳng lẽ mỗi lần em dâu đi ra ngoài là lại đổ tội hết cho thằng Hiếu?

Tam gia nhìn Nhị gia đang ngồi đối diện, đối với thái độ bất mãn của Nhị gia, Tam gia không lấy làm tức giận. Anh nhìn người anh em của mình, biểu cảm cứng rắn kiên định:

– Lão Nhị à, tính em không thích nói bừa, càng không có chuyện nói nhảm… em không tin là anh không biết. Về chuyện của em với thằng Hiếu, em chưa từng gây khó xử cho anh, nhưng còn anh có làm cái gì bên ngoài hay không… vậy thì anh là người biết rõ. Mà thôi đi, đó chỉ là những chuyện vặt vãnh, dù anh hay Chí Hiếu có làm cái gì ghê gớm hơn thì cũng không chia rẽ được vợ chồng em, em chắc chắn…

Dừng khoảng chừng vài giây, thái độ lúc này của Tam gia lạnh lẽo hơn rất nhiều:

– Nhưng lần này vợ em mất tích, em nói có liên quan tới thằng Hiếu thì chắc chắn là có liên quan. Và chuyện Như Ý mất tích là chuyện rất nghiêm trọng, ảnh hưởng tới mạng sống của cô ấy, không phải mấy cái chuyện tình cảm nam nữ linh tinh. Em tới đây là muốn cho Chí Hiếu một cơ hội, cũng cho cả anh một cơ hội… anh thừa biết em thương vợ em thế nào mà… cô ấy mà có chuyện gì không may… em sẵn sàng kéo theo cả cái huyện này bồi táng phục vụ cô ấy ở suối vàng, em đây nói được làm được.

Lại như dừng lại để lấy hơi, Tam gia nghiêm mặt nói rõ từng chữ:

– Đoạn video em cho người gửi cho anh rồi, anh cứ mở ra coi… coi thử coi chiếc xe hơi đó có phải thuộc về sở hữu của anh hay không? Em không phải tới để hỏi anh mà em tới để yêu cầu anh tìm cho ra thằng Hiếu… trước khi em tìm thấy nó rồi đánh cho nó tàn phế. Anh nói rõ với nó, em không muốn thấy vợ em bị mất đi một sợi tóc nào… cái thằng khốn bắt cóc vợ em… cái thằng đồng bọn với thằng Hiếu… nó không phải là con người bình thường… vợ em đang bị đe dọa mạng sống… anh liệu mà làm!

Nhị gia vừa sợ vừa giận, để giữ uy nghiêm trước mặt Xuân Nguyệt, anh ta tỏ ra tức giận quát lớn:

– Chú Tam!

Tam gia cũng biết Xuân Nguyệt đang ngồi bên cạnh, anh liếc nhìn sang cô, thấy cô rũ mắt nhìn xuống, anh lúc này mới quay lại nhìn Nhị gia. Chẳng qua là anh không muốn nói thêm gì nữa, bởi vì tính cách của anh và Nhị gia rất giống nhau, nói ít hiểu nhiều, dài dòng chỉ tổ tốn thời gian của cả hai.

Đứng bật dậy, anh nghiêm mặt, giọng khàn hẳn đi:

– Lão Nhị, nếu muốn thì cứ kêu thằng Hiếu lấy mạng của em, trả vợ em lại cho em… em… chờ tin của anh.

Nói rồi, Tam gia xoay người rời đi, anh cũng không bận tâm để chào hỏi Xuân Nguyệt. Lòng anh lúc này rối bời, để tới gặp được Nhị gia như vậy, anh đã phải cố gắng hết sức có thể. Từ lúc nhìn thấy Như Ý ngồi lên chiếc xe hơi kia, tâm trạng của anh cứ như lơ lửng trên mây, khổ sở, lo lắng, hoảng loạn… tất cả cảm giác tiêu cực anh đều như trải qua hết. Bước thẳng ra bên ngoài, cảm giác cứ như bước trên mây, hoang mang và nhung nhớ… như muốn bóp nát tim anh. Thoáng chốc, anh cảm thấy bản thân mình làm chồng nhưng quá bất lực rồi, biết vợ bị ai bắt đi nhưng lại không thể cứu được cô ấy, chỉ có thể trông chờ vào người khác. Cái cảm giác này, thật sự quá mức khốn nạn mà!
…………………………….
Tam gia đi rồi, Nhị gia ở đây cũng không thấy dễ chịu gì, anh buông đũa xuống bàn, trầm mặc không nói gì. Anh thừa hiểu rõ tính của Tam gia, thằng nhóc này trước giờ rất hiếm khi nổi nóng với anh như vậy. Anh cũng biết Duy Long rất thương vợ, thằng nhóc từng nói với anh, mà anh cũng lo lắng cho đứa em dâu này, sợ là con bé sẽ xảy ra chuyện. Thiệt tình, sao hai cái thằng nhóc nhà anh lại đi thích cùng một đứa con gái, sao bọn nó lại thích làm khó anh vậy chứ?

Xuân Nguyệt ngồi bên cạnh Nhị gia, cô đau lòng bởi những lời nói vừa nãy của Tam gia là một, nhưng cô lo lắng cho Như Ý tới mười. Vừa nãy nghe Tam gia nói Như Ý bị bắt cóc, cô lo lắm, rất muốn hỏi anh sự tình là thế nào nhưng vẫn chưa có cơ hội để hỏi. Lúc nãy thấy Tam gia tức giận như vậy, cô càng lo lắng cho Như Ý nhiều hơn. Phải là chuyện nghiêm trọng tới mức nào thì mới khiến cho một người lãnh đạm như Tam gia trở nên bất cần và ngang tàn tới như vậy. Cô… cô thật không dám tưởng tượng tới nữa…

Quay sang nhìn Nhị gia, cô biết anh nghe lời cô, vậy nên cô liền khuyên thử:

– Nhị gia, anh coi thử coi chuyện này thế nào, tính của Tam gia anh cũng biết mà… em nghĩ là chuyện này quan trọng hơn bọn mình nghĩ nhiều đó.

Nhị gia nhíu mày nhìn Xuân Nguyệt, không rõ là anh có ý gì, chỉ nghe anh hỏi:

– Nguyệt, rõ ràng lúc này em có cơ hội mà, sao em không tận dụng cơ hội này để gạt bỏ Như Ý? Nếu không còn Như Ý, chẳng phải là em có thêm cơ hội để được ở bên cạnh chú Tam sao?

Xuân Nguyệt thoáng ngạc nhiên, cô quả thực không có suy nghĩ sâu xa nhiều như vậy…

– Em… không có suy nghĩ sẽ hại Như Ý… cô ấy rất tốt… cũng rất hợp với Tam gia.

Nhị gia lại hỏi, là hỏi nghiêm túc:

– Anh không có nói là em hại Như Ý, nhưng nếu như sau này Như Ý không thể quay về bên cạnh chú Tam nữa… điều này rõ ràng là có lợi cho em mà? Sao em không làm?

Đôi mi khẽ chớp, Xuân Nguyệt nhìn về Nhị gia, biểu cảm trên mặt cô có thừa sự kiên định:

– Yêu một người là muốn người đó sống tốt, muốn người đó được hạnh phúc chứ không phải là sự ích kỷ chỉ biết chăm chăm chiếm hữu giữ cho riêng mình. Nếu Như Ý không thể quay trở về, vậy thì cho dù có thêm một ngàn năm nữa, Tam gia cũng không bao giờ cần đến em. Cũng giống như anh vậy đó Nhị gia, anh thừa biết câu trả lời… vậy anh còn hỏi em như này làm chi nữa?

Thấy Nhị gia không đáp, Xuân Nguyệt lại nói thêm:

– Được là đã được từ lâu rồi, rõ ràng là không thể được… vậy thì cố chấp để làm chi hả anh? Nếu chẳng may Như Ý có chuyện gì, vậy thì anh nghĩ… Tam gia có còn sống để em tìm thêm cơ hội hay không? Nhị gia… Như Ý với Tam gia là một đôi trời sinh… chia rẽ họ… chắc chắn sẽ bị trời phạt đó anh à!

Những lời nói chân thật từ tận đáy lòng này của Xuân Nguyệt như một làn sóng mạnh mẽ thúc đẩy sự công bằng liêm chính trong con người của Nhị gia. Anh rõ ràng đâu phải người hồ đồ nhưng anh lại bị tình thân làm cho mờ mắt. Một người như anh vậy mà lại đứng ra chia rẽ đôi uyên ương, chia rẽ hạnh phúc vợ chồng của người khác. Đến bây giờ, khi mọi sự ra nông nỗi như thế này… nếu như Như Ý có chuyện gì không may xảy ra… vậy thì mọi lỗi lầm sẽ thuộc về anh… là anh hết thảy…

Chí Hiếu si tình cố chấp thì anh không nói, nhưng còn anh… một người đã từng trải qua quá nhiều chua cay mặn ngọt của cuộc đời, vậy mà lại bắt tay với em mình để làm ra những chuyện đáng bị xem thường… tự anh nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn…

Chú Tam không có lỗi, em dâu cũng không có lỗi… lỗi là do Chí Hiếu quá mức ngông cuồng và cố chấp… cũng một phần là lỗi do anh…

Suy nghĩ thật kỹ, cũng không còn thời gian để chần chừ, Nhị gia sau khi xem qua đoạn video trích xuất, anh biết chiếc xe hơi kia là của ai, vậy nên anh liền gọi cho người của mình, thông báo cho người tìm kiếm Chí Hiếu khẩn cấp. Phần khác anh cũng gọi cho Tam gia, báo với anh ấy để anh ấy yên tâm hơn phần nào. Làm xong hết tất cả mọi thứ, lại quay sang nhìn người con gái đang thành tâm niệm Phật ở giữa nhà, anh bất giác cảm thấy rằng cô nói rất đúng. Bản thân anh cũng là yêu nhưng không muốn cố chấp chiếm hữu, sự hy sinh thầm lặng như thế này thì mới gọi là yêu kia chứ. Cuộc đời này, anh chỉ cầu mong cho Xuân Nguyệt được sống tốt, chỉ cần được nhìn thấy cô ấy bình yên mỗi ngày, như vậy là anh đã thấy mãn nguyện lắm rồi…

Dòng suy nghĩ còn chưa dứt thì điện thoại trên tay Nhị gia lại reo lên, anh ấn nút nghe, đầu dây bên kia là giọng nghiêm nghị của người dưới trướng…

– Nhị gia, đã tìm được cậu chủ rồi, nhưng mà… không tìm thấy cô Như Ý. Theo như lời của cậu chủ nói thì cô Như Ý… đã bị tên đạo sĩ bắt đi… hiện tại không rõ tung tích!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN