[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy - Chương 4: Thiên Tỉ...! Phải nói sao nhỉ?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy


Chương 4: Thiên Tỉ...! Phải nói sao nhỉ?


“Em làm thế này còn ra cái thể thống gì nữa hả?”

Thầy Đặng lớn tiếng, đập tay xuống hai tờ giấy vẽ, ánh mắt như muốn đâm thủng hai lỗ trên người tôi.

Tôi đau lòng nhìn bản thảo thần thánh của mình bị vùi dập không thương tiếc, lí nhí đáp: “Em xin lỗi ạ.”

“Xin lỗi? Em xin lỗi thì làm được cái gì? Em nói là em quên giấy vẽ ở sân vận động hả? Chẳng lẽ em không biết mở miệng xin phép giáo viên một câu à?”

Diệt Tuyệt Sư Thái cầm bản thảo của tôi lên, định vứt vào thùng rác. Tôi còn chưa kịp ngăn lại thì có người đã nhanh hơn tôi một bước.

“Thầy Đặng, thầy tha lỗi cho bạn ấy đi, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Về muộn bố mẹ bạn ấy lại lo lắng. Có gì để ngày mai nói cũng được mà thầy.”

Diệt Tuyệt Sư Thái lập tức chuyển mục tiêu trút giận: “Thiên Tỉ, em còn bao che nữa. Em ấy vào lớp muộn, lại còn trốn tiết, mà sáng nay vừa mới vào năm học mới. Tôi còn chưa mắng em ấy vì tội không tôn trọng thầy cô đấy!”

Thiên Tỉ vào phòng giáo viên lúc nào tôi cũng không biết, nhưng cậu ấy tự nhiên lấy thân mình làm bia đỡ đạn cho tôi, tôi vừa ngỡ ngàng vừa cảm kích. Chỉ là tôi thắc mắc, tại sao cậu ấy lại nói hộ tôi chứ? Người bình thường đâu rảnh mà chuốc hoạ vào thân?

À quên, Thiên Tỉ đâu phải người bình thường, cậu ấy là đại minh tinh mà. Có khi chỉ tình cờ đi ngang qua thấy bất bình nên tiện tay cứu giúp ấy chứ. Dù sao hào quang tỏa ra từ người cậu ấy cũng đủ để làm người khác loá mắt rồi.

Không hiểu sao trong tiềm thức của tôi có một phần đang phản đối kịch liệt ý nghĩ đó.

Như nhìn thấy sự áy náy trong mắt tôi, Thiên Tỉ gật đầu, khẽ nói: “Không sao đâu.”

Cuối cùng Diệt Tuyệt Sư Thái phạt tôi phải viết bản kiểm điểm không dưới 1000 chữ, tuần sau nộp lại, đồng thời trực nhật cuối giờ ba tuần liên tiếp, bắt đầu luôn từ ngày hôm nay.

Thiên Tỉ nói, cậu ấy muốn giúp tôi trực nhật. Tuy tôi đã lịch sự từ chối bằng thái độ hết sức khách sáo, bởi tôi biết cậu ấy là thần tượng, bốn phương tám hướng đều có ánh mắt dõi theo, chỉ cần một tấm ảnh thôi cũng đủ để tạo cơ hội cho thị phi tấn công rồi. Nếu cứ giữ khoảng cách thì có phải tốt hơn không? Tôi an tâm mà cậu ấy cũng chẳng phải lo sợ.

Nhưng Thiên Tỉ lại đáp: “Cậu cứ kệ tớ.”

Tuy rất ngắn gọn, xúc tích song lại khiến tôi á khẩu.

Tôi và Thiên Tỉ về lớp, người thì lau bảng, người thì quét lớp, không ai nói lời nào.

Vì cả hai đều là người hướng nội, ngại tiếp xúc.

Nhưng bầu không khí ngột ngạt này làm tôi rất khó chịu, tôi muốn mở miệng tìm đại một chủ đề nào đó nhưng chẳng thể thốt nên lời.

Đúng lúc ấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tôi không có điện thoại, trong lớp cũng chẳng có ai, ngoài cậu ấy ra thì có thể là ai chứ?

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ đi ra ngoài nghe máy, nhưng vạn vạn không ngờ tới cậu ấy nghe luôn trong lớp, đã thế còn bật loa ngoài.

“Alô, Vương Nguyên, có gì không?”

“Không có gì thì tớ gọi cho cậu làm gì? Hôm qua chúng ta vừa hẹn đi ăn lúc năm rưỡi. Bây giờ đã hơn sáu giờ. Tên mặt liệt cậu chết ở đâu rồi hả!?”

“Tớ có việc.”

“Việc gì? Trường cậu vừa mới khai giảng xong, bận cái gì chứ? Nói cho mà biết, cậu mà không…”

Thiên Tỉ phũ phàng tắt máy rồi đi đổ rác, mặt không một biểu cảm. Tôi tuy là người ngoài cuộc nhưng còn cảm thấy khổ thân cậu bạn kia, tự hỏi tại sao Thiên Tỉ lại vô tình đến vậy.

Cậu ấy quét xong, dựng chổi lên, đeo cặp vào, dọn luôn sách vở vào ba lô cho tôi, nói với kẻ đang nhìn cậu ấy chằm chằm là tôi đây bằng giọng thản nhiên, mặt không chút cảm xúc.

“Tớ đưa cậu về.”

Tôi ngẩn người ra. Còn chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã cầm luôn cặp của tôi đi thẳng không thèm ngoái đầu lại.

Cái này không phải là ép buộc người quá đáng sao!? Tôi lẩm bẩm, vội vã chạy theo.

Kỳ lạ, hai sự việc vừa nãy còn có thể coi là tình cờ, còn hiện tại thì sao?

Cậu ấy hủy hẹn với bạn thân để đưa tôi về đấy! Tôi là người vẽ truyện, ít nhiều cũng sẽ tưởng tượng chứ!

Tôi cảm thấy khi đứng trước Thiên Tỉ, tôi luôn luôn ở thế bị động. Chỉ có thể thuận theo cậu ấy chứ không thể làm gì khác.

Điều này làm tôi liên tưởng đến bản thân mình.

Tôi bẩm sinh đã có khả năng giao tiếp tệ hại, con người lại khép kín, không thích chia sẻ, từ nhỏ chỉ răm rắp nghe theo sự sắp xếp của phụ huynh.

Tôi nghe mẹ tôi kể, hồi nhỏ tôi từng có một thời gian ngắn bị tự kỷ, trong khi trẻ con hàng xóm suốt ngày ríu rít chơi đùa, chỉ có tôi là nhốt mình trong phòng, suốt ngày chỉ vẽ với vẽ.

Mẹ nó, thời gian ngắn cái gì? So với bây giờ thì có gì khác sao? Tôi âm thầm chửi rủa.

Không biết có phải vì sắc mặt tôi ngày càng xấu hay không mà lúc Thiên Tỉ quay đầu lại nhìn, cậu ấy khẽ nhướn mày. Tôi tưởng cậu ấy sẽ hỏi, nhưng cậu ấy chỉ im lặng.

Chúng tôi đi cách nhau một khoảng nhất định, cậu ấy đi trước, tôi đi sau.

Tôi cụp mắt xuống đất, đếm từng bước chân của mình. Tuy rất nhàm chán nhưng tôi chẳng biết làm gì nữa.

Thiên Tỉ bỗng nhiên dừng lại, làm tôi đập mặt vào lưng cậu ấy, tôi theo quán tính vội dang tay ôm chặt thứ mình vừa va vào. Nhưng khi tay vừa chạm vào cơ bụng săn chắc của người trước mặt tôi lại vội buông ra, kết quả đương nhiên vẫn ngã ngửa.

Thật ra quá trình trên chỉ diễn ra trong hai giây, nhưng từng chi tiết lại rõ mồn một trong đầu tôi.

Tôi kêu lên một tiếng, xoa xoa cái hông đau điếng của mình, trừng mắt nhìn kẻ vừa gây hoạ.

Thiên Tỉ nhìn tôi hết nửa ngày, sau đó bật cười ha hả, đồng điếu ẩn hiện trên hai gò má.

“Tiểu ngốc nghếch.”

Tôi ngây người.

Tôi bỗng cảm thấy, dù cả ngày hôm nay chỉ là tình cờ, thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN