[Fanfiction][Tinh Mộng Thần Tượng] Pháo hoa
Phần 2: Cuộc hẹn sau mười giờ tối
Mối quan hệ kiểu bạn nhạc này Tinh Hải đã không ngừng tìm kiếm suốt mấy năm nay, trong lòng chỉ hận tại sao không gặp người sớm hơn. Cảm giác mong chờ từng cuộc hẹn chẳng biết từ khi nào lại lớn như thế, có thể nào mình đã thích người ta rồi không? Hay chỉ là tình bạn đơn thuần thôi? Chính mình cũng không biết nữa, chỉ biết là cảm giác ở bên anh ấy thật thoải mái.
Tinh Hải đã quá quen thuộc với hình ảnh nam sinh Long Hạo Thiên lớn hơn mình hai tuổi – năm ba trung học, tham gia vào câu lạc bộ âm nhạc của trường. Người thường kết thúc lịch học thêm khi tối muộn, về đến nhà mọi người gần như đã ngủ hết nên không mấy ai quan tâm giờ về của anh. Tinh Hải thích dùng từ \”trầm ổn\” để miêu tả về người này, có lẽ đó là những gì bản thân cảm nhận được mỗi khi ở cạnh hay nghĩ đến anh. Long Hạo Thiên lúc nào cũng tập trung vào âm nhạc, còn cô đôi lúc lại ngẩn ngơ trước dáng vẻ nghiêm túc kia.
Nếu người cứ chuyên tâm vào âm nhạc như thế, có lẽ Tinh Hải đã chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Đằng này Long Hạo Thiên lại quan tâm mình quá, có những cử chỉ dịu dàng quá, làm cho cơn cảm nắng thoáng qua của cô chẳng biết từ khi nào đã trở thành \”thích\”. Có thể người chẳng quan tâm dịu dàng gì mà chỉ đang lịch sự giao tiếp – không chỉ với riêng Tinh Hải mà còn với tất cả mọi người xung quanh. Trong mắt của cô nhóc không có chút kinh nghiệm về tình cảm nào như Tinh Hải, những hành động lịch sự quan tâm và thân thiện quá mức từ người bạn khác giới duy nhất làm bản thân có phần ảo tưởng. Người ta quan tâm mình như thế, hay là thích mình rồi? Anh ấy nhìn mình chơi đàn rồi cười cười, rồi còn lo lắng nếu mình về một mình có thể gặp nguy hiểm, đôi lúc còn quan tâm không muốn mình bị nhiễm lạnh nữa chứ…
Leo Long Hạo Thiên – vị tiền bối nóng nảy kiêu ngạo gắt gỏng hay trêu ngươi Kha La Na sớm đã biến mất sạch sẽ, những gì cô nghĩ đến khi ba chữ \”Long Hạo Thiên\” xuất hiện đều không phải anh ta.
Nhộn nhạo trong lòng cuối cùng cũng lắng xuống, Kha La Na im lặng nhìn xung quanh. Nơi này là phòng ký túc của Siêu Tân Tinh, Lư Nhụy cùng phòng đã đi đâu không biết. Dùng mấy ngón tay luồn qua mái tóc dài rồi lại vươn tay chạm lên mặt, làm sao mình lại quên được cơ chứ. Tóc giả đang đội, kính áp tròng cũng đang đeo, và mình là Kha La Na. Mình có bố là Kha Đạt cùng anh trai là Kha Vũ Triết hiện đang mở một tiệm bán quần áo, bố mẹ đã li hôn từ tám năm trước. Sau khi sống cùng mẹ đến năm mười lăm tuổi, Kha La Na chuyển về sống cùng bố và anh trai để bắt đầu cấp ba. Vào cuối mùa hè trước khi nhập học, mình đăng ký tham gia Siêu Tân Tinh và vào đến vòng thi toàn quốc. Chỉ thế thôi, còn Cố Tinh Hải hiện không rõ tung tích.
Kha La Na tham gia Siêu Tân Tinh rồi cố gắng đoạt Quán Quân, thu hút thật nhiều chú ý của thiên hạ. Sau đó liền khôi phục thân phận Cố Tinh Hải, lấy lại danh dự cho mẹ bằng cách nói chân tướng sự thật và kéo Tần Hàn xuống. Tạo được siêu scandal rồi, thế nào cũng bị người ta truy lùng, không chặn giết thì cũng đánh cho tàn phế. Người khác tham gia vào Siêu Tân Tinh để bắt đầu sự nghiệp, đón chờ tương lai rực rỡ phía trước. Còn với mình, đăng ký vào Siêu Tân Tinh cũng đồng nghĩa với việc buông bỏ tất cả, dùng toàn bộ những gì còn lại để báo thù. Đã đánh đổi tới mức này rồi sẽ chẳng thể quay đầu, mà phía cuối đường ray một chiều kia cũng có đao phủ chờ sẵn, đi tiếp và tự sát thật ra cũng chẳng khác nhau là mấy.
Nếu đã như vậy, thì mình đang làm cái gì thế này? Chẳng phải đã quyết định từ bỏ rồi còn gì, tại sao lại cứ đem bộ dáng của Cố Tinh Hải đi gặp người khác? Tại sao lại mở rộng thêm mối quan hệ, tại sao lại kết bạn? Dù sao Kha La Na cũng đang đứng lên hoàn thành mọi thứ thay cho Cố Tinh Hải rồi, sao mình lại để thêm ai khác nhắc đến cái tên ấy nữa? Những gì mình nên làm ấy là không để bất kì ai chú ý đến chuyện quá khứ của Kha La Na, rồi đến lúc cần thiết sẽ một lần nói ra tất cả. Kế hoạch tạm thời là vậy, nhỉ. Nếu như lỡ yêu người rồi, chỉ sợ bản thân sẽ dần quên đi mục tiêu chính mà mong chờ một tương lai yên bình đầy hy vọng. Kha La Na liền cười nhạo chính mình, bản thân làm gì có tư cách mong chờ những thứ như vậy.
Từ khi mẹ mất, không phải cô chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ thế nào. Tham gia Siêu Tân Tinh không hẳn là chỉ để trả thù, thật ra mình còn muốn tự tìm một con đường cho bản thân. Con đường ấy chính là trở thành một ca sĩ thật mạnh, chứng minh cho bố biết những quy tắc của ông ấy trước giờ đều sai. Rồi khi mọi chuyện kết thúc, mình chắc chắn sẽ có một nơi để thuộc về. Mình sẽ cùng Uất Huyền và Diệp Oanh lập một nhóm nhạc, vui vẻ bên nhau tiến về phía trước. Nếu có thể, mình còn muốn có thể cùng anh ấy viết nhạc nữa…
Chẳng biết, chúng ta có tương lai không?
Quay trở lại với câu hỏi khi nãy, mình có nên tiếp tục mối quan hệ này không? Cái tên Tinh Hải cùng quãng thời gian còn lại này, tất cả chỉ có một lần duy nhất. Mình vốn chẳng bao giờ tin vào mấy thứ vô lý như quay ngược thời gian làm lại từ đầu, hiện tại chỉ cố gắng quyết định sao để sau này không hối hận. Nếu từ giờ tránh mặt anh ấy, rút khỏi mối quan hệ hiện tại để tập trung vào cuộc thi, liệu có hối hận không? Hay cứ tiếp tục như thế này và không ngừng những mơ tưởng về tương lai, có nên không? Mà, nếu như, chỉ nếu như thôi, anh ấy cũng có thích mình một chút thì phải thế nào? Mối quan hệ quá mức tình bạn này sẽ phải làm sao? Mình có nên đồng ý không? Lỡ như…
Kha La Na một lần nữa cười nhạo chính mình. Gì chứ, làm gì có chuyện hoang đường như thế. Nam sinh trầm tĩnh tài năng làm sao lại có thể đem lòng yêu thích một nữ sinh trung học bình thường, có mà vô vàn nữ sinh trung học thầm mến nam thần học đường thì đúng hơn. Suy nghĩ lộn xộn ngổn ngang trong lòng không biết làm sao để dẹp gọn, cuối cùng cô quyết định ôm lấy những câu hỏi chưa có lời giải kia mà đi ngủ. Ngủ đi, như vậy sẽ tạm quên đi mọi chuyện.
—————————————————–
Long Hạo Thiên sau một thời gian gặp gỡ cô nhóc kia đã chịu thừa nhận mình thích cái cảm giác khi ngồi cạnh người ta. Thoải mái và dễ chịu, có lẽ vậy. Không hoàn toàn giống như ngày trước đồng hành cùng Huyễn Dạ Long Kỵ, càng không phải cảm giác thoải mái hả hê sau khi mắng người. Với số kinh nghiệm ít ỏi – hay còn gọi là chẳng có tẹo nào – về mặt tình cảm của Long Hạo Thiên thì anh khó mà nói cho rõ ràng được. Cảm giác này chắc cũng giống như được ăn một miếng bánh kem ngon lành mà chẳng lo béo hay đang tận hưởng một kỳ nghỉ sau những tháng ngày quay cuồng với lịch làm việc dày đặc, kiểu đại loại vậy.
Long Hạo Thiên mãi chẳng nghĩ ra mình nên gọi cảm giác của mình là gì mới đúng, cuối cùng vẫn gán nó với một cụm dài ngoằng mang tên: \”dễ chịu và thoải mái\”. Cho dù nó có là gì đi nữa, vẫn phải thừa nhận sự thật rằng mình thích em ấy trước đã. Thích một người bản thân chẳng biết tí gì từ gia đình đến trường học hay các mối quan hệ khác của người ta, nghe có vẻ cứ kỳ lạ thế nào. Nhưng Long Hạo Thiên lại chính là kiểu người kỳ lạ không giống ai, đem lòng thích một người mà mình còn không biết rõ lắm như thế. Ai mà quan tâm ngoại cảnh chứ, mình thích Tinh Hải chứ có liên quan gì đến bạn học hay gia đình em ấy đâu?
Hay là tỏ tình với người ta?
Long Hạo Thiên ngay sau đó liền tự mắng mình vừa nghĩ đến cái gì vậy chứ, thật là ngớ ngẩn. Nhận thức rõ được bản thân bị thiên hạ thù ghét xa lánh, trước giờ vốn chẳng ai muốn dây dưa vì sợ liên lụy. Bây giờ mình tham lam muốn kéo người khác đến gần, chỉ lo người ta bị kéo vào rắc rồi vì mình. Giới giải trí bản thân đang lăn lộn lại nguy hiểm hơn nhiều so với cuộc sống yên bình của em ấy, nếu như tùy tiện hành động theo cảm xúc thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Mà cho dù chuyện gì xảy ra cũng phải giấu thật kín mối quan hệ này, không thể để người ngoài biết. Thứ nhất là Leo mới ký hợp đồng với Ảnh Viên được ba năm, hợp đồng ghi rõ mình không được có mối quan hệ lãng mạng trong năm năm đầu tiên – để giữ hình tượng. Nếu như bị phát hiện là vi phạm hợp đồng thì sẽ nhì nhằng lắm. Điều thứ hai cần lưu ý chính là những kẻ căm thù Leo vì không làm được gì mình nên sẽ tìm em ấy để trả thù cho bõ ghét. Cái này có thể xảy ra lắm chứ, nếu như chuyện này mà xảy ra thật, chẳng phải chính mình làm hại em ấy hay sao.
Khoan khoan đã, tại sao mình lại nghĩ đến chuyện này nhỉ? Chắc gì em ấy đã đồng ý mà nghĩ đến chuyện che giấu? Chắc gì người ta sẽ không tức giận vì mình dùng thân phận giả để ở bên em ấy suốt thời gian qua? Nếu như em ấy là anti-fan của mình thì sao? Còn chưa kể việc mình chẳng biết tí gì về các mối quan hệ xung quanh cô nhóc ấy nữa chứ, có thể nào đã có bạn trai rồi không? Hay có bạn gái rồi cũng nên. Nếu như em ấy đồng ý thật, liệu có thất vọng khi biết bạn trai mình vừa mới có không phải là cậu nam sinh nào mà lại là một ông anh hơn mình bốn tuổi bị thiên hạ thù ghét không?
Đùa chứ, Tinh Hải mới là nữ sinh trung học, liệu mình có bị bắt vì quấy rối trẻ vị thành niên không? Tưởng tượng thôi đã thấy hãi, khi mà quản lý sẽ ầm ĩ không ngừng trách mắng, hợp đồng quý giá sẽ đứng trước bờ vực bị hủy vì scandal lớn chưa từng thấy. Rồi tổ chức họp báo, phóng viên sẽ hỏi xoáy ba vạn chín nghìn câu khác nhau, các đầu báo giật tít: \”Ca sĩ Leo Long Hạo Thiên quấy rối nữ sinh, đây có thể là một dấu hiệu của bệnh ái nhi không?\” Nếu như cô nhóc kia lại chỉ tay vào mặt mình trước mặt nhà báo mà hét lên \”Anh ta chỉ gọi tôi ra ngoài vào lúc nửa đêm!\” thì thế nào các đầu báo cũng sẽ chuyển từ \”quấy rối\” sang \”gạ gẫm\”. Và fan sẽ quay lưng, thiên hạ ai cũng sẽ nhìn mình với ánh mắt kỳ thị. Suy nghĩ một hồi chán chê, Long Hạo Thiên tự mắng mình bị dở hơi khi cho trí tưởng tượng bay cao bay xa như thế.
Thôi được rồi, cứ thử nói ra hết một lần. Hoặc là cùng nhau giữ bí mật, hoặc là sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. Mà chắc gì em ấy đã đồng ý cơ chứ, mình cũng lo xa quá rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!