[Fanfiction][Tinh Mộng Thần Tượng] Pháo hoa - Phần 4: Tình đầu của nữ sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


[Fanfiction][Tinh Mộng Thần Tượng] Pháo hoa


Phần 4: Tình đầu của nữ sinh


Sau một thời gian quen nhau, Cố Tinh Hải đã tin tưởng nói cho bạn trai biết rằng họ Cố này là từ Cố Nhất Xuyên và em chính là con gái của Cố Thi Mạn. Mẹ đã mất vào mùa đông năm ngoái, nên em tới Bắc Kinh này sống cùng họ hàng xa chứ đây chẳng phải nhà em. Anh này, khi nào kết thúc Siêu Tân Tinh thì về thăm mẹ với em nhé?

——————Mèo lớn——————

Sau vài ngày nhận lời làm bạn gái người ta, Tinh Hải chợt thấy có gì đó không đúng. Chính xác hơn mà nói, cô vẫn còn khá bất ngờ khi biết đây thực sự là Leo.

– Này này, anh có thấy anh lúc này và anh ở trên mạng rất khác nhau không? – Không nhịn được nữa, cô nàng quyết định hỏi thẳng. – Em tìm mãi mà chẳng thấy chút tương đồng nào cả.

– Em thấy khác nhau chỗ nào?

– Leo trên mạng nóng tính phũ phàng cục súc, còn anh lại chẳng hổ báo thế, thẳng ra mà nói thì anh rõ hiền. Không giống sư tử như cái tên tí nào hết, giống một con mèo cỡ lớn thì hơn. – Cô nàng nhanh chóng lấy cái bút rồi tới thật gần anh người yêu. – Nào, ngồi yên nhé, cái này xóa được…

Long Hạo Thiên nghe lời bạn gái nên chẳng nhúc nhích một li, cảm nhận vết bút đang hằn trên mặt mình mà trong lòng đầy hồi hộp. Người kia vừa rời bút, anh liền vội vàng mở camera trước lên xem trên mặt mình nhìn như thế nào. Là vẽ mặt mèo à… Tiếng máy ảnh kêu lên \”Tách\” một cái, Tinh Hải cầm điện thoại trên tay đã sớm chụp lại tác phẩm của mình.

– Em sẽ để cái này làm hình chờ lúc anh gọi đến. – Cô nàng vừa nói vừa hí hoáy một lúc. – Được rồi, gọi cho em đi!

Vừa nhấn gọi được vài giây, trên màn hình điện thoại Tinh Hải đã sáng bừng với hai chữ \”Mèo lớn\” cùng với bức hình Long Hạo Thiên bị vẽ râu mèo trên mặt. Tất nhiên Long Hạo Thiên sẽ không \”ích kỉ\” để một mình mình mang hình vẽ như thế, anh liền cầm lấy cái bút mà quệt lên mặt cô người yêu vài đường y hệt mình. Trêu chọc em rằng cái tốt thì phải biết đem chia sẻ, em đã có tâm làm cho anh rồi thì anh cũng nên có gì đó tương ứng để báo đáp.

Từ sau ngày hôm đó, Cố Tinh Hải vẫn hay gọi Long Hạo Thiên là \”mèo lớn\”. Và chính tên mèo lớn kia cũng chẳng có ý định phản đối, hoàn toàn thừa nhận rằng mình không phải lúc nào cũng ghê gớm như thiên hạ tưởng.

—————— Lễ hội ———————

Có một lễ hội bắn pháo hoa nhỏ ở gần đây, cả hai chẳng có lý do gì lại không tới cả. Tinh Hải muốn ngắm pháo hoa, Long Hạo Thiên muốn ăn vặt ở các gian hàng. Ở ký túc Siêu Tân Tinh rất khó ăn vặt linh tinh, nhờ quản lý mua hộ thế nào cũng bị nghe càu nhàu. Nơi đông người thế này chỉ lo bị phát hiện mà trùm kính mũ kín mít càng dễ bị nghi ngờ hơn, anh một lần nữa cải trang thành người khác. Tinh Hải ngồi trên xe nhìn chằm chằm bạn trai đang hóa trang, tự hỏi tại sao ngày trước mình lại không nhận ra nhỉ? Lộ liễu thế này chỉ cần nhìn một lần là biết, vẻ mặt, giọng nói, dáng người, tất cả đều rất giống. Chắc lúc mình hóa trang thành Kha La Na cũng không khác lắm nên mới bị Uất Huyền cùng Bạch Tiêu nhìn ra.

Pháo hoa sẽ bắn lúc mười hai giờ mặc dù lễ hội này chẳng liên quan đến thời khắc giao ngày là mấy, mọi người hình như cũng không ai để ý. Hai người đến đây lúc mười một giờ kém, vậy là có đến hơn một tiếng để đi vòng quanh trước khi tập trung xem pháo hoa. Nơi này quy mô không quá lớn, các gian hàng xếp liền kề nhau thành hai hàng dài song song. Nhìn đâu cũng thấy người là người, Long Hạo Thiên buộc phải trùm mũ áo nỉ lên đề phòng. Đông đúc thế này, chẳng may va quệt phải người ta rồi rơi mất tóc giả sẽ phiền lắm. Cô nhóc mười sáu tuổi hớn hở kéo tay người yêu đi một vòng, nói muốn thử toàn bộ những trò chơi ở đây.

Dạo qua từng gian hàng, nơi nào Tinh Hải cũng muốn thử. Mấy trò như rút thăm trúng thưởng thì không nói làm gì, cô chẳng mấy khi tin vào vận may của bản thân. Thử sức với mấy trò thắng thua dựa vào chính mình như ném bóng hay phi tiêu để lấy gấu bông, Tinh Hải hoàn toàn mất niềm tin với các gian hàng. Làm sao mà thắng được khi trọng lượng của những quả bóng không giống nhau cơ chứ, mình vừa rút kinh nghiệm từ lượt trước thì lượt sau lại không áp dụng được. Vật tay với người lạ hay tính nhẩm nhanh còn khó hơn, thể lực còn lâu mới đọ được với họ, mà thiên phú của mình là âm chuẩn chứ có phải tính toán đâu. Còn tên bạn trai kia vui tay bốc thăm thế nào lại được hẳn một cái móc khóa, cười cười bảo tặng em đấy.

Long Hạo Thiên sau khi nhìn bạn gái thất bại thảm hại trước mấy trò chơi liền kéo người đi ăn vặt. Thịt xiên nướng, sủi cảo chiên cỡ lớn rồi cả bánh gạo cay, cái gì mèo lớn thấy thu hút cũng mua mà bất chấp độ dầu mỡ của nó. Tinh Hải ăn theo, mặt cười cười nhưng trong lòng tự khóc thương cho tương lai của mình, không biết phải tập thể dục bao lâu mới có thể tiêu hết chỗ năng lượng mà đêm nay nạp vào. Không nhịn được mà quay sang hỏi, người của công chúng như anh không sợ béo thật đấy à? Long Hạo Thiên đưa người yêu một xiên kẹo hồ lô ngào đường đỏ rực, sợ gì chứ, ăn được sẽ giảm được thôi. Nụ cười trên mặt mèo lớn bỗng dưng vụt tắt vì xiên kẹo trong tay, nhăn nhó nói quả mận của anh vẫn còn xanh quá. Của em có chua lắm đâu nhỉ, người kia quay sang cắn thử lấy một miếng từ bạn trai.

– Em thấy ngọt lắm.

Còn mười lăm phút nữa là đến lúc bắn pháo hoa, Long Hạo Thiên tìm một điểm dễ nhìn rồi trải bạt xuống thảm cỏ. Người nói mình nên ngồi sớm một chút, lát nữa sát giờ sẽ rất đông. Em cũng nhìn bầu trời hôm nay mà xem, nhiều sao thế này lát nữa sẽ không lo bị xịt pháo hoa. Tinh Hải ngồi xuống bên cạnh người yêu, ngẩn ngơ nhìn biển sao lấp lánh trải dài như vô tận. Lại nhớ anh Vũ Triết từng nói hãy hát để lưu giữ lại những khoảnh khắc mình không muốn quên đi, cô khẽ vu vơ hát giai điệu vừa xuất hiện trong tâm trí.

Người bên cạnh bất ngờ trước năng lực sáng tác của bạn gái, tự hỏi tại sao đến giờ vẫn không ai biết đến nhỉ?

– Tinh Hải, sau này em có định bước lên con đường nghệ thuật không? Uất Huyền hồi thi tuyển có nhắc đến lời hứa với em, anh nhớ đúng không nhỉ?

– Mẹ không thích em có liên quan gì đến giới giải trí, em cũng chẳng có mặt mũi nào mà gặp lại Uất Huyền. Là em thất hứa rồi bỏ cậu ấy đi trước… – Cố Tinh Hải này không thể bước lên con đường nghệ thuật, cũng chẳng cần bước lên con đường nghệ thuật làm gì. Đã có Kha La Na tham gia Siêu Tân Tinh, thực hiện lời hứa với Uất Huyền, ca hát biểu diễn trên sân khấu thật lớn rồi, Tinh Hải của hiện tại có hay không cũng không quan trọng. Bây giờ mình chỉ có thể ở đây, chờ đợi. Đến lúc ra ngoài chắc cũng như pháo hoa kia, tỏa sáng rực rỡ gây chú ý biết bao nhiều người rồi biến mất không dấu vết.

Long Hạo Thiên tuy không giỏi nhìn cảm xúc trên mặt người khác nhưng cũng nhận ra mình đã hỏi sai chủ đề, im lặng vòng tay sang ôm người bên cạnh mình. Tinh Hải chẳng ngượng ngùng gỡ ra, chỉ nghiêng người tựa vào anh.

Vài tia sáng vẽ trên nền trời xanh tím một vệt dài, nổ thành từng chùm pháo hoa đẹp mắt nhiều màu. Tinh Hải nhìn biển sao nổi bật với những bông pháo hoa trước mặt, thầm công nhận những gì bạn trai vừa nói khi nãy. Một đêm nhiều sao thế này, chắc chắn sẽ không bị xịt mất pháo hoa. Đẹp thật đấy.

——————– Nụ hôn —————–

Long Hạo Thiên muốn thử một loại đồ uống mới ra ở quán cafe anh thường hay tới, liền mang Tinh Hải đi cùng. Đồ uống mới ra mắt này hóa ra cũng chỉ là cafe sữa bình thường được bơm kem tươi bên lên, Long Hạo Thiên có phần thất vọng vì bản thân đã mong chờ cái gì đó đột phá hơn. Lớp kem tươi trắng trắng bông xốp được phủ lên một lớp sốt chocolate, mỗi khi Tinh Hải xê dịch chiếc cốc, chỗ kem đó lại hơi lảo đảo nghiêng ngả, làm cô nhớ đến mấy cái bánh flan. Mấy cái bánh flan cũng hay rung rinh rung rinh mỗi khi cái đĩa bị người ta nhẹ nhàng lắc.

Cho dù có đi chỗ nào, Tinh Hải vẫn luôn muốn uống chocolate. Thứ đồ uống với mùi thơm đặc trưng, vị đắng dịu dịu tôn lên vị ngọt đậm đà làm cô mê mẩn. Uống chocolate nóng vẫn ngon hơn uống đá, ấy là cô nghĩ thế. Bản thân luôn tin bỏ đá vào sẽ làm loãng mất đồ uống, nếu xui xẻo ra đôi lúc còn bị phân tầng. Với cả trời lạnh như vậy, tay ủ trong cốc nước ấm, nhìn hơi nước bay lên cũng thú vị lắm.

Đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, Tinh Hải liếc mắt sang người ngồi cạnh. Nhận ra khóe môi người kia dính chút kem, cô vươn tay gõ gõ lên khóe môi mình, ý muốn nói anh dính kem trên mặt. Cô lười chẳng muốn rời môi khỏi ống hút, cứ như vậy gõ gõ mấy giây liền. Long Hạo Thiên nhìn người kia, im lặng không nói gì.

– Em đùa anh làm gì. – Cô buột miệng nói ra. Gì chứ, rõ ràng vậy rồi mà vẫn không hiểu, hay là nghĩ mình trêu?

Long Hạo Thiên nghe xong câu nói kia như được xác nhận điều gì, tiến mặt lại gần, đặt lên khóe môi Tinh Hải một nụ hôn. Cô trong phút chốc bỗng đơ cứng lại, tim bỗng nhiên hẫng đi một nhịp.

– Ý-Ý em là mặt anh d-dính kem… – Lắp bắp nói, Tinh Hải thấy mặt mình thật nóng, chắc là nó đã đỏ lắm rồi.

Long Hạo Thiên quay mặt ra chỗ khác, lấy giấy lau đi vết kem trên mặt. Anh thấy những người khác gõ gõ như vậy là tỏ ý muốn hôn, mà lúc nãy mình cũng hơi nghi ngờ ý cô ấy không là như thế. Bỗng nhiên cô ấy dời mắt nhìn thẳng vào môi mình, lại còn nói không đùa làm gì nữa chứ. Vậy mà cuối cùng lại là hiểu nhầm thật.

Tinh Hải tuy không nhìn thấy vẻ mặt của anh nhưng nhận ra vành tai người kia đã đỏ bừng, trong lòng có chút buồn cười. Hẳn là anh ấy đang ngại lắm nhỉ, nếu mình là người chủ động hôn chắc mình cũng ngượng lắm. Nụ hôn trên khóe môi cảm giác như vẫn còn đó, nhiệt độ trên mặt chưa hề nguội xuống, tim đập náo loạn không ngừng. Để giảm bớt cảm giác xấu hổ cực độ này, cô bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Nếu Diệp Oanh mà là mình lúc này, chắc cô nàng đã phát bệnh quá, tim đập loạn như thế này cơ mà. Anh ấy mới chỉ chạm môi lên má mình mà đã ngượng như vậy, sau này không biết sẽ phải làm sao đây. Mình đã muốn hôn anh từ lâu, cũng đã từng tưởng tượng ra rồi, nhưng mà lúc nó đến thật vẫn làm mình bất ngờ quá. Càng nghĩ mặt càng nóng, Cố Tinh Hải, mày đúng là không có tư chất làm diễn viên, sau này đi diễn chắc sẽ chẳng dám hôn bạn diễn của mình đâu.

Không dám làm cái hành động ngại ngùng đó với người lạ, bản thân cũng không muốn hôn ai khác ngoài anh.

————— Bản tình ca ————–

Vốn ban đầu định đi đoán chòm sao, vậy mà trời lại mưa. Đi lòng vòng thành phố mãi chả nghĩ ra được đi đâu, cửa hàng nào cũng đóng cửa, cuối cùng dừng lại ở một quán karaoke. Cố Tinh Hải chẳng nhớ được lần gần đây nhất mình đi hát karaoke là từ bao giờ, vì đi hát karaoke phải đi đông mới vui, cô vốn không có bạn, mà nhà mình ngày trước nghèo như vậy, làm sao nghĩ tới chuyện đến đây hát.

Long Hạo Thiên chọn được vài bài, tiếng nhạc vừa lên đã phát cáu, loa gì mà rè như vậy, anh tự đệm đàn còn hay hơn. Thế là ngày hôm đó mấy nhân viên được một phen khó hiểu, hai người đó vì cái gì lại không chọn bài nào chứ, vậy ngồi trong đó làm gì?

Cả hai quá trong sáng để làm mấy việc mà các cặp đôi khác hay làm trong phòng karaoke, mà cũng chẳng có chút ý định sẽ làm thế, quyết định mang guitar ra đánh. Này Tinh Hải, em nghĩ một bài đi, Long Hạo Thiên này sẽ đệm đàn cho em. Cô kỳ lạ nhìn người yêu, bản thân muốn chân chính hát karaoke một lần để không bị tụt hậu với thế giới, cuối cùng đến nơi rồi vẫn không được trải nghiệm một lần. Thôi kệ đi, thế này cũng không tệ lắm.

Phòng cách âm rất tốt, ý tưởng xuất hiện không hề bị ngoại cảnh làm phân tâm. Mỗi người góp một câu một đoạn, chỉ trong tối hôm đó một bài hát đã được hoàn thành. Bản tình ca ngọt ngào với giai điệu nhẹ nhàng đơn giản, chỉ cần nghe qua đã có thể thuộc đoạn điệp khúc đến bảy tám phần.

Cố Tinh Hải mỗi khi rảnh rỗi lại thuận miệng vu vơ hát giai điệu này, những ngày sắp tới có thể sẽ thật tệ, nhưng hãy cứ hát đi, hát cho tới khi chẳng thể mỉm cười được nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN