[Fanfiction][Tinh Mộng Thần Tượng] Pháo hoa
Phần 5 : Bình yên
Trời bắt đầu trở lạnh. Bằng một lý do nào đó mà cả hai quyết định ra ngồi ghế đá ven hồ, đến nơi mới thấy ý tưởng này quái dị đến mức nào. Người ta thường ăn kem vào những dịp như thế này, nhưng cả Long Hạo Thiên lẫn Tinh Hải đều có ý thức bảo vệ cổ họng nên nhanh chóng quên đi mấy que kem. Mở khóa kéo lấy chiếc guitar của người yêu theo thói quen, Tinh Hải đàn lại câu hát quảng cáo của người bán hàng rong khi nãy vừa đi qua. Cô luôn thích đưa ra âm luật của những âm thanh xung quanh mình, chuẩn xác đàn lại một đoạn nhạc mình chỉ vừa mới tình cờ nghe được. Long Hạo Thiên thực sự không hiểu cái này có gì hay ho, anh chỉ thầm công nhận cô nhóc ngồi cạnh mình rất giỏi, vì chẳng mấy ai có khả năng làm được như thế.
Nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, Tinh Hải bỏ cuộc cất cây đàn đi. Thổi hơi ấm rồi chà hai tay vào nhau cho mấy đầu ngón tay đỡ đỏ, giờ có gì sưởi tay thì thích nhỉ… Nhìn bạn trai quấn khăn quàng cổ bên cạnh mình hồi lâu, cô nhích lại gần người kia một chút, luồn ngón tay lạnh buốt qua lớp khăn dày sụ. Long Hạo Thiên giật mình trước cái lạnh này nhưng chẳng gỡ ra, tiếp tục câu chuyện đang dang dở. Tinh Hải im lặng lắng nghe những dự định của Leo trong vài tháng tới, anh nói sau Siêu Tân Tinh sẽ bận rộn hơn nhiều. Cuộc thi này đã chiếm quá nhiều thời gian rồi, lại còn lên hình nhiều nữa nên kiểu gì Ảnh Viên cũng được đà bảo anh đi quay quảng cáo này kia. Anh là ca sĩ, hát là chính chứ có phải diễn viên hay thần tượng gì đâu. Thế mà người ta cứ đem mặt anh ra bán mới chịu được. Kỳ lạ thật đấy, em nhỉ.
Tinh Hải chẳng biết phải nói gì, đành cười cười gật đầu rồi tựa vào anh. Sau Siêu Tân Tinh à… Mọi người ai cũng có một kế hoạch cho \”sau Siêu Tân Tinh\” rồi thì phải. Uất Huyền sẽ bắt đầu sự nghiệp thần tượng, Diệp Oanh mong sau cuộc thi này sẽ kiếm được một công việc lương cao. Lăng Sóc và A Dao sẽ chính thức về làm việc cho Ảnh Viên, Leo cũng bận rộn với những buổi chụp ảnh quảng cáo do đang có sẵn ảnh hưởng từ cuộc thi. Còn mình thì…
– Anh chụp ảnh dở tệ. – Cô cười cười trêu chọc bạn trai. – Số ảnh chụp hỏng của anh thực sự nhiều lắm đấy.
– Anh không phải bình hoa. – Mèo lớn nhún nhún vai. – Anh chỉ bán giọng thôi, ai biết được người ta lại muốn mua nhiều thứ khác thế.
————— Ghen tuông ————
Lâu lắm rồi hai người mới quay trở lại đây – quán cafe mà cả hai tình cờ gặp nhau. Hôm nay không có sự kiện gì đặc biệt nên khách vắng hơn ngày hôm đó nhiều, cả căn phòng yên bình tĩnh lặng. Chọn được chỗ ngồi trên ban công tầng hai, nơi này chỉ có hai người ngồi là đủ, sẽ chẳng lo có vị khách thứ ba nào tới kê ghế đến ngồi chung. Long Hạo Thiên vẫn phải đội mũ len để giấu đi mái tóc, xui xẻo bị fan nhìn ra thì khổ. Hôm nay Tinh Hải có gì đấy khác mọi khi, gương mặt nhăn nhó hiện lên hai chữ \”không vui\” làm anh người yêu bối rối mất một lúc. Hỏi mãi, cuối cùng cô nàng cũng chịu lên tiếng với giọng điệu bảy phần giận dỗi:
– Anh với Kha La Na có gì mờ ám không đấy? Đừng tưởng em không để ý, người ta đã đi xem lại Siêu Tân Tinh từ vòng thi khu đấy…
Thật ra Tinh Hải chẳng dỗi hờn anh bạn trai tí nào cả, chỉ là tình cờ đọc báo mạng thấy người ta bảo \”các cô gái phải tỏ ra ghen tuông thì bạn trai mới nhận ra tình cảm của mình\” nên thử áp dụng thôi. Bản thân vốn chẳng có tí kinh nghiệm vào về chuyện tình cảm, cũng không có lấy một người bạn để nói về chủ đề này nên báo mạng nghiễm nhiên trở thành người dẫn đường cho cô nàng.
– Hả? Kha La Na? – Long Hạo Thiên phải mất đến mấy giây mới hiểu được ý bạn gái. Hầy, Kha La Na, chúng ta làm gì có chuyện đi đến mối quan hệ kiểu như vậy chứ, rốt cuộc cô cũng chỉ là… – Hậu bối thôi. Anh thấy người ta mới chân ướt chân ráo bước vào ngành giải trí thôi mà đã có tư tưởng thù địch căm ghét, không nhịn được nên ra khuyên bảo một chút. Tài năng như thế, nếu chỉ vì phán đoán sai lệch mà rơi xuống vực thì phí lắm.
Cô nhóc ngồi cạnh bạn trai im lặng nghe câu trả lời, trong lòng tự nhiên thấy vui hơn hẳn. Đã sớm biết Kha La Na và anh ấy đơn giản chỉ là tiền bối hậu bối không hơn, câu hỏi ngày hôm nay chỉ muốn thể hiện cho anh người yêu biết rằng mình cũng biết ghen rồi xem thái độ là chính, những điều khác Tinh Hải cũng chẳng quan tâm mấy. Quên luôn việc mình đang vờ giận dỗi, cô nàng quay sang ôm Long Hạo Thiên thật chặt. Trong lòng nhộn nhạo gào thét rằng mèo lớn, em yêu anh quá đi mất.
Người được ôm lúng túng một lúc rồi vòng tay ôm cô nhóc kia, thế là hết dỗi rồi đúng không? Nhiều lúc anh vẫn chẳng hiểu nối tâm lý người yêu, con gái khó hiểu thật đấy…
Chỉ ngay sáng hôm sau, Kha La Na đã có chút hối hận vì cái sự ghen tuông vô cớ tối qua của mình. Long Hạo Thiên tỏ rỏ thái độ né tránh thí sinh, đẩy mọi hoạt động cần giao tiếp với các cô gái nhỏ cho Bạch Tiêu còn mình chỉ dừng ở mức chào hỏi không hơn. Bản thân chỉ đến nội dung chương trình và năng lực từng người, đôi khi có ngó qua xem các thí sinh đang luyện tập đến đâu cho phần thi chứ chẳng bước vào hỗ trợ đưa ra lời khuyên là mấy.
Thái độ này rõ ràng đến mức các cô gái trong Siêu Tân Tinh phải thì thầm to nhỏ với nhau rằng giảm khảo Leo thật kỳ lạ, bỗng dưng lại lạnh lùng quá đáng với chúng ta. Kha La Na không đau lòng than thở như mấy người kia, trái lại trong lòng còn thấy vui vui. Cố Tinh Hải vừa mới tỏ thái độ không thích bạn trai thân thiết với thí sinh và anh ấy liền nhanh chóng làm theo, sao mà không hài lòng cho được? Chưa kịp vui vẻ bao lâu, Kha La Na đã sớm thấy hối hận vì người bị ngó lơ nhiều nhất chính là mình, mặc dù phần nhận xét của Long Hạo Thiên về giọng hát thì vẫn có tâm như trước nhưng những lần nói chuyện phiếm trong làm nhiệm vụ thực tế thì mất tích không dấu vết. Nhiều khi Kha La Na thấy bạn trai chỉ cách mình vài bước chân, trong lòng mặc dù rất rất muốn đến bắt chuyện nhưng cuối cùng lại chẳng dám làm thế.
————— Uống rượu ————–
Trong một lần nhắn tin với bạn trai, Tinh Hải có nói đến việc uống rượu. Mèo lớn nói biết uống rượu cũng là một lợi thế, mặc dù việc tập cho tửu lượng của mình lên cao cũng đồng nghĩa với tàn phá sức khỏe. Người kia thuận tiện nhắn lại, thế hôm nào anh dạy em đi. Bản thân chỉ định nói đùa vậy, không ngờ mèo lớn lại tưởng thật. Buổi tối hôm đó Tinh Hải lười biếng tựa đầu vào cửa kính xe nhìn mấy ngôi nhà lướt qua, Long Hạo Thiên lái xe bên cạnh nói:
– Anh định đưa em đến một quán bar nhẹ nhàng nào đấy, vì người ta có nhiều loại rượu khác nhau cho em chọn. Nhưng vì em vẫn còn là học sinh nên bảo vệ sẽ cấm cửa bên ngoài, thế nên giờ mình sẽ về nhà. – Như đọc được suy nghĩ của người đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, Long Hạo Thiên nói tiếp. – Không ai có ý định làm gì em đâu, đọc truyện nhiều quá rồi đấy. Mà nãy anh có dặn em uống trước một ít sữa đấy, đã làm chưa?
Tinh Hải lần này cực kỳ quyết tâm học uống rượu. Sau cái lần bị Cố Nhất Xuyên ép uống rồi rơi vào tình thế khó xử, cô nàng cũng phần nào hiểu được những bất lợi khi không có khả năng làm chủ thức uống này. Ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ được một lúc, Tinh Hải đã nhanh chóng đến nơi – địa chỉ nhà riêng của Leo. Ngôi nhà trước mắt không lớn như mình từng tưởng tượng về căn-hộ-của-đại-minh-tinh, nó chỉ nhỏ gọn đơn giản với hai tầng. Xuống xe ở sân trước nhà, mà anh người yêu gọi là \”sân trước\” vậy thôi, chứ cô thấy nó rõ ràng là một nơi để xe không hơn.
Long Hạo Thiên móc ra một chùm chìa khóa, thử sai đến vài lần vẫn chưa đúng chìa. Nơi này cũng đã cả tháng rồi anh chưa về, từ vòng loại Siêu Tân Tinh rồi nhỉ? Không, phải trước đó một sự kiện nữa, vậy là gần hai tháng.
– Cả tháng anh mới về một lần, chắc sẽ có chút bụi đấy. – Cuối cùng cũng mở được cửa rồi.
Cố Tinh Hải bước vào nhà, ấn tượng đầu tiên chính là nơi này thiết kế đơn giản nhẹ nhàng hơn so với phong cách của chủ nhân nó khi ở trước báo giới nhiều. Phòng khách có màu trắng cùng nâu sữa trang nhã làm chủ đạo, cũng như mấy ngôi nhà khác mà có TV, bộ ghế mềm, bàn kính. Anh nói rằng em đi từ đây rẽ phải sẽ vào phòng ăn và phòng bếp, rẽ trái chính là phòng thu âm cùng một số dụng cụ tập thể dục. Còn trên tầng có phòng ngủ, phòng tắm và một cái sân thượng trồng cây.
Ngồi trong phòng ăn nhìn bạn trai rót dung dịch đỏ sẫm vào ly rồi nhẹ nhàng nhận lấy, Tinh Hải đưa mắt nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trong tay. Cùng nhau cụng ly, mèo lớn không quên dặn người kia rằng uống chậm một chút sẽ khó say hơn. Nhấm nháp mãi mới hết nổi một ly, cô nàng chưa kịp nghĩ mình hóa ra cũng có thiên phú trong chuyện này đã gục mặt xuống bàn sau lượt rót thứ ba. Long Hạo Thiên chán nản chịu thua, nửa bế nửa dìu cô nhóc kia lên phòng ngủ. Nằm tạm đó đi, anh sẽ pha nước gừng nóng cho em.
Quay trở lại rồi đặt ly nước ấm trên tay xuống bàn, Long Hạo Thiên ngồi bên mép giường khẽ lay lay cô bạn gái vẫn còn đang mơ màng. Tinh Hải, dậy đi. Anh có pha nước gừng nóng này, uống rồi sẽ thấy đỡ hơn đấy. Tinh Hải bị động vào liền giật mình quay lại, ôm thật chặt người đối diện.
– Mẹ, con xin lỗi, là tại con không chịu nghe lời. Nhưng con nhất định, nhất định sẽ trả lại danh dự cho mẹ. Tiểu Huyền, mình xin lỗi, mình không thực hiện được lời hứa của chúng ta, mình cũng không thể để cậu bị ảnh hưởng. Mọi người, cháu xin lỗi, đừng tin cháu như vậy, cháu sẽ cố hết sức, sẽ đánh đổi tất cả. Mèo lớn, em xin lỗi, chúng ta thực sự không có tương lai, em chỉ là một đứa ích kỉ. Kha La Na, mình xin lỗi, cái gì mình cũng phải nhờ đến cậu…
Tới lúc mọi chuyện không thể thay đổi được nữa, Long Hạo Thiên mới hoàn toàn hiểu được những lời nói của Tinh Hải ngày hôm nay.
Long Hạo Thiên im lặng ôm chẳng ngạc nhiên là mấy, quyết định để yên cho em ấy thoải mái lảm nhảm với chất giọng người say không thể lẫn đi đâu được. Kiên nhẫn chờ đến khi Tinh Hải nói xong, anh mới đưa cô nhóc này cốc nước gừng ấm. Và đúng như dự đoán của Long Hạo Thiên, khi nãy đã khóc lóc nói nhảm tốn bao nhiêu sức nên giờ thế nào cũng lăn ra ngủ. Đặt lại người vào giường rồi tiện thể ngó qua đồng hồ, giờ mới chỉ hơn mười một giờ thôi à… Em hãy cứ ngủ đi, anh ngồi đây cạnh em.
Tinh Hải tỉnh dậy cùng một cái đầu cực kỳ nặng nề. Thuận tiện mò điện thoại trong túi quần ra xem giờ, hai rưỡi sáng rồi à… Khoan đã, hai rưỡi? Mình làm gì mà đến tận hai rưỡi? Trước đó có cùng mèo lớn uống rượu, sau đó,… sau đó thế nào nhỉ? Nhìn xung quanh mới thấy căn phòng này không quen mắt lắm, mình đã vào đây lần nào chưa?
– Dậy rồi à, có thấy khó chịu gì không? – Long Hạo Thiên nhận ra Tinh Hải đã tỉnh bèn lên tiếng hỏi. Thấy người trên giường lắc lắc đầu, anh hỏi tiếp. – Thế có còn nhớ gì không?
Tinh Hải một lần nữa lắc đầu. Rốt cuộc mình đã làm gì rồi? Nói sự thật mình là Kha La Na? Đập phá đồ đạc? Nôn trớ đầy nhà? Nhìn gương mặt có chút hoảng của người yêu, Long Hạo Thiên đành lên tiếng trước khi cô nàng kịp để cho xuy nghĩ bay cao bay xa. Thật ra cũng chẳng có gì đâu, em mới uống đến ly thứ ba đã không biết trời đất gì, khóc một trận rồi lăn ra ngủ đến tận giờ.
Tinh Hải thở phào nhẹ nhõm, may là mình chưa làm gì quá đà… Chợt nhớ ra giờ đã hơn hai rưỡi sáng, cô liền lựa lời bảo mèo lớn đưa mình về với lý do anh ấy đằng nào cũng cần quay lại cuộc thi. Long Hạo Thiên nghe cũng thấy hợp lý, không nghĩ gì nhiều mà đưa bạn gái về, bản thân cũng quay lại ký túc ban giảm khảo. Kha La Na về đến ký túc Siêu Tân Tinh lúc ba giờ sáng, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm vì bạn cùng phòng của mình vẫn còn ngủ say. Lần sau phải chú ý thời gian hơn mới được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!