Gả Cho Anh Rể - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1282


Gả Cho Anh Rể


Phần 24


Người phụ nữ tuổi trung niên nhìn Đồng Đồng bằng ánh mắt quan sát, đã bảy năm trôi qua, bà chưa từng nghĩ là có ngày sẽ gặp lại cô ở nhà họ Hoàng. Người phụ nữ này tên là Diệp, là vú nuôi của nhà họ Hoàng, hiện tại bà ấy đang sống ở thành phố A, nơi mà gia đình Đồng Đồng đang sinh sống.
Nhà họ Hoàng có vài căn biệt thự ở thành phố A, trước kia lúc Thế Thịnh chuyển đến thành phố A học, anh chọn ở một căn gần trường, vú Diệp chính là quản gia ở nhà anh. Bà ấy rất ít khi về lại thành phố S, chỉ những dịp đặc biệt mới trở về thăm nhà chủ. Lần này là tiệc kỷ niệm của tập đoàn Hoàng Vương, các cô chủ cậu chủ đều trở về đây, vậy nên bà cũng theo trở về.
Vú Diệp cũng là vô tình nhìn thấy Đồng Đồng trong bữa tiệc, vì chuyến xe của bà bị chậm hơn so với dự kiến nên đến khi khai tiệc bà mới về đến nhà họ Hoàng. Lúc nhìn thấy cô, bà thật sự không dám tin vào mắt mình. Trước có nghe phong phanh về chuyện của cậu Hai và chị em nhà họ Lê nhưng bà cũng không để ý đến. Bởi vì công việc của bà ở thành phố A rất nhiều, cũng thỉnh thoảng mới về lại thành phố S, có quan tâm đến cũng không có ích lợi gì cho bà. Nhưng thế sự vô thường, thế giới này đôi khi quá nhỏ bé… bà chưa từng nghĩ, bạn gái năm cấp 3 của cậu Hai lại chính là Lê Đồng, em gái sinh đôi của mợ Hai Lê Mộc.
Bà đã hỏi qua vú Phương, bà ấy đã kể cho bà nghe về chuyện của Lê Đồng, mặc dù chuyện năm ấy vẫn chưa được phanh phui nhưng bà thực sự khá là lo lắng. Cậu Hai không giống như cậu Tư, cậu ấy cực kỳ khó tính, nếu biết bà trước kia từng gặp qua Lê Đồng, cậu ấy nhất định sẽ đuổi cổ bà ra khỏi nhà họ Hoàng. Mà công việc quản gia này đã theo bà hơn 30 năm, bà kiếm được lợi ích từ công việc này không phải ít. Ở nhà gốc của nhà họ Hoàng thì bà không bì được với vú Phương và bà Đào, nhưng ở trên thành phố A, một mình bà quản lý tất cả biệt thự, lợi ích nhiều vô số kể. Mà nhà họ Hoàng chi tiêu rất hào phóng, chưa từng khắt khe với bà, cũng chưa từng nghi ngờ bà trong chuyện quản lý chi tiêu ở biệt thự.
Lại nói đến “bà chủ” sau lưng của bà, bà vạn lần không thể để bà ấy ngã ngựa được. Bà ấy còn thì bà còn, bà ấy mà không còn, bà chắc chắn sẽ bị thay trừ khỏi nhà họ Hoàng.
Vú Diệp không nghe Đồng Đồng trả lời, bà thoáng lo lắng, lại tiếp tục cất giọng:
– Cô Đồng, cô Đồng…
Đồng Đồng sau một vài giây đứng hình, cô lúc này đã bình tâm lại, những kí ức đau buồn trước kia cũng được cô cất gọn vào trong lòng. Cô nhìn vú Diệp, một chút xíu thiện cảm cũng không có, cô lạnh nhạt hỏi bà ta:
– Bà Diệp, tôi với bà còn có gì để nói?
Vú Diệp nghe Đồng Đồng hỏi, bà đột nhiên cảm thấy yên tâm được phần nào. Nhưng trước mắt vẫn nên nói chuyện riêng với cô trước, tránh cho sự việc diễn biến phức tạp ngoài tầm kiểm soát của bà.
– Cô Đồng, có vài chuyện nên nói rõ, tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu Hai, hy vọng cô dành chút thời gian để nói chuyện với tôi.
Đồng Đồng vốn không muốn nói chuyện với vú Diệp nhưng khi nghe bà ấy nói có liên quan đến Thế Thịnh, cô không thể không quan tâm.
– Cũng được, nói luôn ở đây hay là?
– Cô Đồng, phiền cô theo tôi ra sau vườn, ở đó yên tĩnh dễ nói chuyện hơn.
– Được.
Vú Diệp đi trước, Đồng Đồng bước theo sau. Vú Diệp cố ý đi nhanh hơn để giữ khoảng cách với Đồng Đồng, bà không muốn để ai nghi ngờ là bà và cô có quen biết nhau từ trước.
Ra đến sau vườn, chọn một góc khuất rồi dừng lại, vú Diệp cũng không vòng vo nhiều, bà trực tiếp vào vấn đề chính.
– Cô Đồng, tôi không nghĩ là lại gặp được cô ở đây, xem ra cô với cậu Hai rất có duyên, xa nhau thời gian lâu như vậy, cuối cùng cũng trở về bên cạnh nhau. Tôi thật không biết nói gì hơn ngoài chúc phúc cho cô cậu, hy vọng chuyện trước kia… cô Đồng sẽ không để bụng mà giận tôi, tôi thật ra cũng vì nghĩ cho cậu Hai.
Đồng Đồng không có chút biểu cảm gì, cô cười nhạt nói với vú Diệp:
– Thật là quý hóa quá, nhờ ơn của bà nên tôi với Thế Thịnh mới phải đi một vòng xa đến như vậy. Tôi không dám nhận câu chúc phúc của bà, phiền bà rút lại cho.
Vú Diệp vẫn rất bình tĩnh, bà hơi cúi thấp đầu, cho phép mình bước xuống vài bậc thang trước mặt Đồng Đồng.
– Tôi biết cô Đồng giận tôi, nhưng tôi cũng là bắc đắc dĩ, là tôi sai khi can thiệp vào chuyện riêng tư của cậu Hai. Nhưng hết thảy những gì tôi làm cũng đều là vì nghĩ cho tương lai của cậu ấy và cũng như là nghĩ cho tương lai của cô. Cô Đồng, cô đã đến nhà họ Hoàng chắc cô cũng biết rõ cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế sắp đến đúng không? Cậu Hai dù muốn hay không muốn cũng bắt buộc phải bước vào cuộc chiến mang tên “quyền thừa kế”. Nếu cô chịu đặt thử vị trí của tôi mà nghĩ thử, tôi là vú nuôi của cậu ấy, tôi chăm sóc cậu ấy từ nhỏ đến giờ, tôi làm sao có thể nhịn được khi nhìn thấy tương lai cậu Hai bị uy hiếp. Đúng, chuyện tình cảm nam nữ là quyền riêng tư và độc lập của mỗi người, nhưng cậu Hai không giống như những người khác, cậu ấy không có quyền chọn lựa…
Dừng một đoạn, vú Diệp lại nói tiếp:
– Cô Đồng, tôi trước kia cũng là xin cô rời xa cậu Hai, tôi không làm gì hại đến cô cũng không như trong phim mà dọa dẫm uy hiếp cô. Tôi cũng tự nhận tôi có hơi quan trọng hóa vấn đề khi bắt cô hứa trước tượng Phật năm ấy. Tất cả sai lầm đều là của tôi, tôi biết tôi sai, tôi không dám mong cô tha thứ cho tôi. Nhưng tôi xin cô một điều này, hy vọng cô có thể giữ kín chuyện của bảy năm trước, tôi thật lòng không muốn cậu Hai thua cuộc, tương lai của cậu không thể hủy hoại vào giây phút này được.
Đồng Đồng không phải không hiểu vấn đề này, cũng bởi vì lo cho tương lai của Thế Thịnh nên cô mới chấp nhận im lặng, có chết cũng không chịu nói về chuyện của cô và bà Diệp vào bảy năm trước. Tính tình của Thế Thịnh không tốt, anh ấy lại vô cùng nhạy cảm với những chuyện liên quan đến cô. Nếu biết cô chia tay anh là vì gia đình anh đứng sau lưng âm thầm ngăn cản, cô thật sự không nghĩ được là anh sẽ tức giận đến mức độ nào. Cô và anh có thể bỏ đi, có thể không cần nhà họ Hoàng, nhưng còn dì Miên thì sao đây? Thế Thịnh rời đi rồi, bà Sương chắc chắn sẽ không để cho dì Miên được sống tốt. Mà dì Miên cả đời này dành hết tình cảm cho bác Nghĩa, dì ấy sẽ không đi cùng anh và cô, cô dám chắc là như vậy.
Đồng Đồng nhìn vú Diệp, cô suy nghĩ một lát mới lên tiếng:
– Bà Diệp, trước khi bà đến tìm tôi chắc bà cũng biết tình hình của tôi ở nhà họ Hoàng lúc này, phải không?
Vú Diệp gật đầu:
– Tôi biết, tôi thật sự rất cảm kích lòng tốt của cô.
Đồng Đồng cười nhạt, cô nói:
– Bà đừng cảm ơn tôi, tôi không tốt như bà nghĩ đâu. Tôi không muốn nói chuyện bảy năm về trước cho Thế Thịnh biết cũng bởi vì nghĩ cho tương lai của anh ấy. Cũng giống như những gì mà trước kia tôi đã từng nói với bà, so với bản thân tôi, tôi yêu anh ấy còn nhiều hơn yêu bản thân mình. Nhưng mà… tôi bây giờ cũng không phải là cô gái năm 17 tuổi, có việc này, tôi muốn hỏi rõ ràng bà.
Vú Diệp nhìn cô, giọng bà hơi khàn:
– Cô Đồng có chuyện gì cứ hỏi, tôi hứa sẽ nói hết sự thật cho cô biết.
Đồng Đồng cũng không vòng vo, cô hỏi ngay vào vấn đề mình đang quan tâm.
– Bà có thể nói cho tôi biết, việc bà đến gặp tôi bảy năm trước… ai là người yêu cầu bà làm như vậy không?
Vú Diệp đã lường trước được là cô sẽ hỏi đến vấn đề này, bà cũng không ngập ngừng, thẳng thắn trả lời cô.
– Mẹ của cậu Hai là bà Ba, bà Ba rất hiền, lại không nói được, vấn đề quản lý chuyện sinh hoạt học tập của cậu Hai đều do một tay bà chủ quản lý.
– Bà chủ? Ý bà là bà Sương hay là…
– Là lão phu nhân.
Đồng Đồng có phần ngạc nhiên nhưng câu trả lời này của vú Diệp cũng nằm trong tầm dự đoán của cô. Chỉ là, cô mong vú Diệp sẽ nói là do bà Sương đứng đằng sau chuyện này chứ không hy vọng nhiều là do bà nội Hoàng…
Vú Diệp thấy cô im lặng, bà ấy lại nói:
– Chuyện cô là cô bé năm đó, lão phu nhân cũng không biết. Chuyện của cô và cậu Hai trước kia, cả tôi và lão phu nhân đều nghĩ đơn giản là chuyện của trẻ con chứ không nghĩ sâu xa được như bây giờ. Thời học sinh yêu đương một chút cũng là chuyện bình thường, đáng lý tôi cũng không định nói cho lão phu nhân biết chuyện về cô. Nhưng cậu Hai… cậu ấy thật lòng yêu thích cô, tôi thì lại lo cho tương lai của cậu ấy. Cô cũng thấy đó, cậu Hai trước sau gì cũng phải lấy một cô gái mà ông chủ sắp đặt, cả cậu Ba, cậu Tư, cô Năm hay là hai cô cậu sinh đôi của bà Tư cũng phải như vậy. Dù cậu Hai có độc lập đến đâu thì cậu ấy cũng là con cháu của Hoàng tộc, vẫn phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu tiên, sau đó mới đến lợi ích của bản thân mình. Chỉ trùng hợp một chuyện, cô lại chính là em gái của Lê Mộc, mà Lê Mộc lại làm ra chuyện đồi bại… xoay một vòng… cô lại có thể trở về bên cạnh cậu Hai một cách quang minh chính đại nhất.
Đồng Đồng nở một nụ cười nhạt nhẽo, từ miệng bà Diệp nói ra thì chỉ là chuyện của trẻ con yêu đương nhắng nhít, nhưng bà ấy đâu có biết rằng, đối với cô… đây là cả cuộc đời.
Cũng đâu phải chỉ là chia tay nhau, còn cả đứa bé của cô và anh nữa, bọn họ chắc là chưa từng nghĩ đến rồi…
– Bà Diệp, bà lo cho tương lai của Thế Thịnh đến như vậy à? Vậy còn tấm ảnh có cô gái mà bà nói là vị hôn thê của Thế Thịnh… cô gái đó là ai?
Vú Diệp nghiêm túc trả lời:
– Là tôi mượn ảnh của cậu Hai chụp cùng với một cô chủ trong họ, cô ấy là chị gái của cậu Hai, không phải vị hôn thê.
Ra là vậy, hèn gì cô chưa từng nghe Thế Thịnh nhắc đến là anh đã từng có vị hôn thê.
Vú Diệp nhìn Đồng Đồng, bà dùng ánh mắt và giọng điệu thành khẩn nhất để nói với cô.
– Cô Đồng, những gì cô muốn biết, tôi cũng đã nói hết cho cô biết. Tôi chỉ hy vọng cô có thể cùng tôi đem chuyện này cất đi mãi mãi. Cô không nói với cậu Hai, tôi cũng không nói lại với lão phu nhân, tất cả xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lão phu nhân nếu biết cô là cô bé năm đó, bà sẽ sinh ra lòng cách ngăn với cô, chuyện này cũng không tốt cho cô, lại càng không tốt cho tương lai của cô và cậu Hai sau này. Tôi thay mặt tất cả, xin lỗi cô, xin cô tha lỗi cho tôi, tha lỗi cho lão phu nhân.
Đồng Đồng nhìn thấy bà Diệp muốn quỳ, cô không nhịn được mà vươn tay kéo bà ấy đứng yên. Lại nhìn thấy biểu cảm lo lắng của vú Diệp, một chút nghi ngờ tạm thời giữ lại trong lòng. Nghĩ một chút, cô mới nói:
– Tôi không phải người không hiểu chuyện, nếu tôi không hiểu chuyện thì trước kia tôi đã không nghe lời bà. Tôi không hứa hẹn gì với bà, tôi im lặng là vì nghĩ cho Thế Thịnh mà thôi. Tôi cũng không ngu đến mức nói ra chuyện này làm chia rẽ tình cảm bà cháu của bà nội Hoàng và Thế Thịnh, bà có thể yên tâm. Tôi cũng hy vọng những gì bà nói với tôi hoàn toàn là sự thật, tôi tạm tin bà một lần nữa.
Vú Diệp thở phào một hơi:
– Cô Đồng yên tâm, tôi làm việc cho nhà họ Hoàng đã rất nhiều năm, luôn trung thành và tận tụy với họ Hoàng, đặc biệt là trung thành với lão phu nhân. Những việc trước đây tôi làm đều là vì lo cho tương lai của cậu Hai, tôi xin cam đoan những lời tôi nói đều là sự thật, tôi xin hứa.
Đồng Đồng nhìn bà Diệp, cô đột nhiên nở một nụ cười trào phúng, cô hỏi:
– À hay là làm giống trước kia đi, bà đi theo tôi đến một ngôi chùa gần đây, bà đứng trước tượng Phật thiêng liêng để hứa, giống như cái cách bà bắt tôi từng làm… như vậy tôi có thể tin bà 100% đó bà Diệp.
Vú Diệp sững người, bà ta đứng hình mất mấy giây, ngay lúc bà ta còn đang ấp a ấp úng, Đồng Đồng đã bỉu môi, cô cười khẩy:
– Ấy thôi đi, tôi cũng không tàn nhẫn như bà năm đó, ức hiếp một người bị đưa vào thế bất lợi. Bà không cần đến trước mặt Phật tổ để hứa, tôi sẽ là người thay mặt ngài ấy chứng giám cho bà, bà cứ yên tâm.
Nói xong, cô cất bước rời đi, chẳng là mới đi được vài bước, cô lại chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô xoay người hỏi:
– À mà này, ý tưởng kêu tôi đến trước mặt Phật tổ để hứa là do bà nghĩ ra hay là…
Vú Diệp bị doạ đến đổ mồ hôi, bà ta run run trả lời:
– Là… là ý của Lão…
– Được rồi, tôi hiểu rồi, bà không cần nói nữa.
Đồng Đồng rời đi, cũng không xoay lại nhìn vú Diệp thêm một lần nào nữa. Cô cũng nghĩ chuyện bắt cô hứa trước mặt Phật tổ là do bà nội Hoàng nghĩ ra. Bởi vì ý nghĩ độc đáo như vậy, người như vú Diệp chưa đủ khả năng để nghĩ đến. Bây giờ cô mới cảm thấy câu nói “Gừng càng già càng cay” là luôn đúng trong mọi trường hợp, cô không thể không nể phục bà nội Hoàng… tung chiêu này rất độc!
…………………………..
Bữa tiệc diễn ra hơn một nửa thì đến màn khiêu vũ, bác Nghĩa và bà Sương bước ra nhảy mở màn, tiếp sau đó là đến Duy Kiên cùng Lami. Duy Hiển không biết vì sao không nhảy cùng Kim Trúc, mà Thế Thịnh lại càng không thích mấy cái trò khiêu vũ nhảy nhót này.
Đồng Đồng ngồi dưới bàn tiệc, cô dõi mắt nhìn theo Vy và Lami đang ở giữa sân khấu khiêu vũ. Lami thì không nói nhưng Thiên Vy đúng là cô gái được chồng cưng chiều. Chồng của Vy là người đàn ông thành đạt, nghe nói cũng nằm trong top những người trẻ thành công nhất thời đại. Có đôi khi cô lại muốn được như Vy, cuộc sống bình yên không phải nghỉ ngợi gì nhiều.
– Mắt cô nhìn như kiểu thèm khát được ra sân khấu quá nhỉ? Có muốn ra nhảy không? Tôi mời.
Đồng Đồng xoay người nhìn sang bên trái, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Thái Phượng. Anh ta lúc này cũng đang nhìn cô, trên tay đung đưa ly rượu vang đỏ, bộ âu phục trên người tôn lên sự lãnh bạc không khác gì khí chất toả ra từ người Thế Thịnh.
Đồng Đồng liếc mắt về phía kia, cô nhìn thấy Thế Thịnh cũng đang nhìn cô, có vẻ như anh đang chuẩn bị bước về phía này. Lại nghĩ đến tình hình căng thằng của hai người đàn ông này, cô liền từ chối:
– Chú Hai, con có bạn nhảy rồi, không dám làm phiền chú.
Thái Phượng cũng nhìn thấy Thế Thịnh đang đi đến, anh ta cũng không bắt ép cô, tay nâng ly rượu uống một hơi cạn, anh ta nhàn nhạt cất giọng:
– Bữa cơm sắp tới, có quên không?
Đồng Đồng lắc đầu:
– Không dám quên, chỉ mong chú Hai cũng đừng quên.
Thái Phượng nhún vai:
– Cô mời tôi, tôi quên làm sao được, địa điểm cụ thể ở đâu tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô sau, đừng tiếc tiền, Thế Thịnh chắc không thiếu tiền để cô mời tôi đi ăn.
– Dĩ nhiên sẽ không có chuyện tiếc tiền, chú Hai đừng lo.
Thái Phượng đứng dậy, anh ta đặt ly rượu xuống bàn, hai tay đút vào túi quần, bước đi rộng lớn khoan thai. Lúc Thái Phượng và Thế Thịnh đụng mặt nhau, không hiểu vì sao Đồng Đồng lại cảm thấy ngay tại thời điểm đó như có một ánh hào quang rực rỡ tỏa ra từ cơ thể hai người bọn họ. Không chỉ riêng cô cảm thấy như vậy mà mọi người gần đó đều cảm thấy giống cô. Thế Thịnh khí chất không kém bất kỳ một ai, mà Thái Phượng cũng không phải nhân vật tầm thường. Hai người đàn ông hoàng kim đứng cùng nhau, không khỏi làm người ta liên tưởng đến hai vị tướng trên chiến trường. Gen của người nhà họ Hoàng thật là quá tốt, đào tạo ra toàn mỹ nam mỹ nữ, khí chất lúc nào cũng ngời ngời.
Thế Thịnh nhìn thấy chú Hai mình, anh khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi. Mà Thái Phượng cũng không muốn nói chuyện với anh, anh ta ngoài cười nhạt một cái, tiếp theo cũng không nói một lời nào. Hai người bọn họ cứ thế lướt qua nhau, một đi về hướng Đồng Đồng, một đi về hướng bàn tiệc trên cao. Những vị khách được mời đến đây đều là cáo già trong giới thượng lưu, chỉ cần nhìn cũng biết được chú cháu bọn họ không quá thân thiết. Chẳng qua ai cũng ngầm hiểu được tranh đấu giành quyền lực của người nhà họ Hoàng, chỉ sợ là tương lai nhà họ Hoàng không máu tanh cũng là bão đạn.
Thế Thịnh bước đến chỗ Đồng Đồng, anh ngồi xuống bên cạnh cô, mùi rượu nhàn nhạt phảng phất, anh trầm giọng hỏi cô:
– Sao lại ngồi đây một mình? Có buồn không? Lên phòng với anh không?
Đồng Đồng nhìn anh, cô nở nụ cười rực rỡ, lại hỏi:
– Lên phòng làm gì? Tiệc chưa kết thúc mà anh lại muốn lên phòng? Lại còn kéo theo cả em, anh không sợ người ta nói bạn gái anh là hồng nhan họa thủy à?
Thế Thịnh cười cười:
– Hồng nhan họa thủy thường đi cùng vua chúa, anh không ngại làm vị vua bị em mê hoặc.
Cô đứng dậy, cố tình cúi thấp người nói vài tai anh, để lộ ra đường kẽ mê người trước ngực.
– Vậy mời Hoàng thượng đi cùng thần thiếp, phiền người đi cách xa thần thiếp một chút, nếu không triều đình sẽ không tha cho thần thiếp đâu.
Dứt câu, Đồng Đồng đứng thẳng dậy, sau đó xoay người rời đi, cũng không quên nháy mắt nở một nụ cười đầy khiêu khích. Cô biết Thế Thịnh muốn gì, mà cô cũng chán khi phải ngồi suốt ở bữa tiệc. Với lại, cô cũng muốn cho Tiểu Nguyệt và Quỳnh Hoa thấy, cô không phải là kẻ bị bỏ lại, chẳng qua là cô không muốn quấn lấy Thế Thịnh diễn trò mà thôi.
Thế Thịnh nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt anh không rời được tấm lưng trần trắng mịn đầy mê hoặc của cô. Anh đã cố nhịn đến giờ phút này, bây giờ tiệc chính cũng đã xong, anh cũng không cần giả vờ thêm nữa. Đứng bật dậy rồi đuổi theo cô, chỉ sợ đuổi theo không kịp, cô lại giận dỗi đổi ý thì khổ cho anh.
Thế Thịnh vừa bước được ba bước thì ở phía đằng kia, ngay vị trí bàn tiệc chính, anh nghe thấy tiếng hét thất thanh cùng âm thanh của sự hỗn loạn. Anh khựng bước chân, Đồng Đồng cũng tạm dừng bước, hai người nhìn nhau như đang trao đổi ánh mắt cho nhau. Trong lúc cả hai còn đang ngơ ngác nhìn nhau thì dì Đào đã chạy đến nói gấp vào tai Thế Thịnh:
– Cậu Hai, cô Tiểu Nguyệt ngất rồi… chuyện phức tạp… lão phu nhân kêu cậu qua bên đó. Cậu đi nhanh lên, đừng để mọi người hoảng hốt, tôi nói lại với cô Đồng một tiếng giúp cậu.
Thế Thịnh liếc mắt nhìn Đồng Đồng, lại nhìn quét sang xung quanh, thấy được hình ảnh khách khứa nhốn nháo tò mò đứng dậy. Tình huống này nên lấy đại cục làm trọng, anh không sang bên đó thì sẽ không được. Mà Đồng Đồng dường như cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, cô mở khẩu hình miệng nói với anh:
– Thịnh… đi đi… nhanh đi anh.
Thế Thịnh gật đầu, anh nói với dì Đào bảo dì cũng đưa Đồng Đồng sang bên đó. Dặn dò xong xuôi, anh nâng bước rời đi, đáy mắt không chứa nổi một chút dễ chịu nào….
Đúng là hào môn thành cao vạn dặm, muốn sống một ngày yên ổn cũng chẳng xong, phiền phức chết đi được!
______________________
❌ ALO MỌI NGƯỜI ĐÂU RỒI? CHIA SẺ CHO EM ĐIIIII

Yêu thích: 3.8 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN