Gả Cho Anh Rể - Phần 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1245


Gả Cho Anh Rể


Phần 25


Tiểu Nguyệt được đưa đến bệnh viện, đi theo cô ấy lúc này là Thế Thịnh, dì Miên, bà lão Hà, dì Đào cùng với Đồng Đồng. Bác sĩ tạm thời kết luận cô ấy bị ngộ độc thức ăn, hiện tại vẫn còn rất yếu nhưng cũng may là đến bệnh viện cấp cứu kịp thời nên không ảnh hưởng gì đến tính mạng.
Dì Miên và dì Đào đang an ủi bà lão Hà, Tiểu Nguyệt đã như vậy, nhà họ Hoàng không thể để bà lão Hà xảy ra thêm chuyện gì nữa. Thế Thịnh ban nãy cũng đã trấn an tâm lý bà lão Hà, anh hứa sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, không để cho Tiểu Nguyệt xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Sau khi chuyển Tiểu Nguyệt về phòng hồi sức nghỉ ngơi, Thái Thịnh có trao đổi với bác sĩ về tình hình của Tiểu Nguyệt. Phía bệnh viện kết luận Tiểu Nguyệt có khả năng là bị ngộ độc thức ăn, cụ thể là ngộ độc tôm, vì cô ấy sau khi ăn tôm thì kêu khó chịu, choáng đầu và nôn mửa. Ngay khi biết tin này, Thế Thịnh đã gọi về cho Duy Hiển, anh bảo Duy Hiển quan sát khách khứa, nếu có ai xảy ra tình trạng giống với Tiểu Nguyệt thì phải lập tức đưa đến bệnh viện ngay. Nhưng may là gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua, khách dự tiệc và mọi người vẫn rất tốt, không ai có biểu hiện gì giống với ngộ độc thực phẩm.
Ông chủ Hoàng là người rất cẩn trọng, ông ấy biết chuyện của Tiểu Nguyệt nên lập tức cho mời chuyên gia đến để kiểm tra mức độ an toàn của toàn bộ thức ăn trong bữa tiệc, đặc biệt là món ăn mà Tiểu Nguyệt đã ăn qua. Kết quả kiểm tra cho thấy, thức ăn được chế biến đều hợp vệ sinh, thực phẩm và hải sản đều là hàng tươi sống chất lượng, không thể có vấn đề về an toàn thực phẩm.
Thế Thịnh cũng có hỏi kỹ qua bà lão Hà, bà ấy chắc chắn là Tiểu Nguyệt không bị dị ứng với tôm, cô ấy còn thích ăn tôm nữa là đằng khác.
Sau khi nghe Thế Thịnh nói lại mọi chuyện, vị bác sĩ trầm ngâm một lát, ông ấy im lặng vài giây rồi mới cất giọng lên tiếng:
– Vậy thì có thể đúng với dự đoán ban đầu của tôi, bệnh nhân bị trúng độc. Người nhà nên đợi bệnh nhân tỉnh dậy rồi hỏi qua xem cô ấy đã ăn những gì, có tiếp xúc với những chất độc hại gì trước đó hay không. Triệu chứng trúng độc của cô ấy không nặng, tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng, phía bệnh viện cũng đã cấp cứu kịp thời cho cô ấy nên người nhà cô thể yên tâm.
Thế Thịnh lại hỏi:
– Nếu là trúng độc, bác sĩ có nghi ngờ là loại chất độc nào không?
Bác sĩ lắc đầu:
– Rất khó, lúc cô ấy đến bệnh viện thì đã nôn sạch hết thức ăn trong dạ dày, nôn ra cả dịch dạ dày. Hiện tại muốn xác định đã trúng độc gì thì chỉ có thể chờ cô ấy tỉnh dậy, sau đó kể lại mình đã ăn qua những gì và tiếp xúc những gì. Hoặc là giống như tôi đã nói từ đầu, kiểm tra nguồn thức ăn mà cô ăn đã ăn qua, kiểm tra các vật mà cô ấy đã tiếp xúc. Nhưng theo tôi thì cô ấy trúng độc không nặng, nguồn độc có thể đã không còn nữa, cũng rất khó tìm ra được là loại độc tố gì.
Thế Thịnh nặng nề trả lời:
– Vậy… cảm ơn bác sĩ, mong bác sĩ giúp đỡ cho người nhà của tôi. Có chuyện gì bác sĩ có thể báo cho tôi biết, số điện thoại có trên card visit, một lần nữa cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
– Được rồi, là công việc của tôi, Hoàng tổng có thể yên tâm.
– Cảm ơn bác sĩ.
Đồng Đồng đi theo Thế Thịnh ra ngoài, cả hai đều rơi vào trầm mặc khoảng vài giây. Thế Thịnh thật sự không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao Tiểu Nguyệt lại trúng độc. Về vấn đề thức ăn là không có, mà cô ấy cũng không bị dị ứng với bất kỳ loại thực phẩm, hải sản nào. Những thức ăn mà cô ấy ăn qua thì đều giống với thức ăn của khách mời đã ăn, không lý nào chỉ một mình cô ấy bị như vậy còn mọi người thì không?
Đồng Đồng cũng lo lắng không kém, bởi vì lúc nghe bà lão Hà thuật lại những món mà Tiểu Nguyệt đã ăn qua, cô vẫn luôn để ý đến chi tiết, Tiểu Nguyệt đã ăn phần tôm trong đĩa của bà nội Hoàng. Bà lão Hà nói rằng, Tiểu Nguyệt rất thích tôm, đặc biệt là món tôm hùm sốt bơ tỏi có trong thực đơn. Mà bà nội Hoàng thì đầy bụng không muốn ăn, nên bà nhường phần ăn lại cho Tiểu Nguyệt. Nhưng chỉ được khoảng 10 phút sau thì Tiểu Nguyệt cảm thấy khó thở, choáng váng, nôn mửa, sau đó là ngất đi. Cô thật sự không muốn nghĩ sâu xa, nhưng trong chuyện Tiểu Nguyệt trúng độc lần này, rất có thể là bị người khác ám hại.
Cô nhìn Thế Thịnh, nghĩ kỹ rồi mới nói với anh:
– Thịnh, anh có quen với ai có khả năng nhận biết chất độc không?
Thế Thịnh chau mày nhìn cô, anh hỏi:
– Em muốn kiểm tra cái gì?
Đồng Đồng nghiêm túc trả lời:
– Đĩa tôm sốt bơ tỏi của bà nội, em nghi ngờ là có người cố tình bỏ độc hại bà nội.
Thế Thịnh không quá ngạc nhiên, anh cũng đã nghĩ đến khả năng này nhưng thật lòng anh lại không dám chắc lắm. Nhưng khi nghe Đồng Đồng nói như vậy, anh không khỏi suy nghĩ thêm đến vấn đề này…
Thế Thịnh biết cô cũng đang lo lắng, anh liền vỗ nhẹ lưng cô an ủi, anh nói:
– Được, anh sẽ cho người lập tức đến kiểm tra riêng. Em cũng đừng quá lo lắng, Tiểu Nguyệt và bà nội đều không sao, không cần quá lo, có anh ở đây rồi.
Đồng Đồng lặng lẽ gật đầu nhưng trong lòng cô vẫn đang rất lo về chuyện này, bởi vì Thế Thịnh không biết chuyện mấy lọ mực trước kia nên anh mới không suy nghĩ quá nhiều. Còn riêng cô, cô biết bà nội Hoàng đã từng bị hại một lần nên trong lòng cô rất lo cho bà. Kẻ kia thật sự muốn lấy mạng của bà, rõ ràng là như vậy!
________________________
Tiểu Nguyệt ở lại bệnh viện cùng với bà lão Hà, người nhà cô ấy cũng vừa đến nên Thế Thịnh bảo dì Đào đưa Đồng Đồng và dì Miên về nhà trước, không cần ở lại bệnh viện quá đông. Bà nội Hoàng muốn đến thăm Tiểu Nguyệt nhưng ông chủ Hoàng không đồng ý, ông khuyên nhủ bà hết lời, bà mới chịu dời đến sáng mai.
Thế Thịnh về đến nhà thì tiệc cũng đã tàn, trợ lý Tường tìm được một vị bác sĩ cũng là chuyên gia nghiên cứu độc dược. Lúc này bác sĩ đang kiểm tra đĩa tôm sốt bơ tỏi mà Tiểu Nguyệt đã ăn qua. Vị chuyên gia sau một hồi kiểm tra kỹ càng mới dỏng dạc cho ra kết luận:
– Theo như kết quả kiểm tra được, trong phần nước sốt bơ tỏi còn thừa lại trong đĩa thứ 2 có tìm được một lượng rất nhỏ chất “khổ hạnh nhân cam” hay có tên hóa học là Amarogentin. Chất hóa học này khi được đưa vào trong miệng, dưới tác động của nước bọt phân giải thì sẽ sản sinh ra một loại chất cực độc gọi là Prussic Acid. Mà Prussic Acid khi vào trong cơ thể và kết hợp với các chất khác có sẵn trong cơ thể sẽ gây tổn hại nghiêm trọng cho cơ thể con người, nặng nhất có thể dẫn đến tử vong.
Tất cả mọi người đang có mặt ở phòng khách đều không nhịn được mà hít vào một hơi. Thế Thịnh cũng không ngoại lệ, ngoài kinh ngạc, anh còn cảm thấy tức giận. Anh thật không dám nghĩ đến lại có kẻ dám ra tay hạ độc trước mặt người nhà họ Hoàng bọn anh.
– Bác sĩ, cụ thể chất độc kia là gì?
Bác sĩ nghiêm túc trả lời:
– Chất khổ hạnh nhân cam có chứa trong khổ hạnh nhân hay còn gọi là nhân hạt mơ đắng, thường được dùng để làm thuốc chữa bệnh.
Sát khí tỏa ra từ người ông chủ Hoàng càng lúc càng mạnh, ông trầm giọng hỏi:
– Khổ hạnh nhân có phải là hạnh nhân đắng?
Vị bác sĩ gật đầu:
– Đúng là hạnh nhân đắng. Phân tích sâu hơn thì trong khổ hạnh nhân có chứa amygdalin, cũng giống như tôi đã nói ở trên thì dưới tác dụng của men và dịch vị sẽ cho ra chất acid xyanhydric, khá độc. Nếu dùng hạnh nhân đắng còn sống thì rất dễ bị ngộ độc, ngộ độc nặng có thể dẫn đến tử vong.
Ông chủ Hoàng giận dữ đập bàn:
– Gan to, đúng là gan to!
Mọi người hết thảy đều im lặng, Đồng Đồng đứng một bên chỉ biết im lặng lắng nghe chứ không dám lên tiếng nói gì. Cô trước giờ chỉ biết hạnh nhân là một loại hạt giàu chất dinh dưỡng, không nghĩ đến lại còn có cả hạnh nhân đắng có chứa chất độc hại. Người hạ độc này quả thật là chịu đầu tư, còn rất tinh vi nữa, thật là không thể ngờ.
Thế Thịnh trầm ngâm một lát, anh hỏi bác sĩ:
– Bác sĩ nói… ở trong nước sốt còn thừa chỉ chứa một lượng “khổ hạnh nhân cam” rất nhỏ?
– Đúng là chỉ còn sót lại một lượng rất nhỏ, nếu không am hiểu rõ về thành phần của hạnh nhân đắng, vậy thì có kiểm tra nhiều hơn cũng không nhận biết được. Bởi vì chất “khổ hạnh nhân cam” chỉ là một chất hóa học, không nuốt vào trong miệng thì sẽ không gây độc. Mà đã không có độc thì rất khó phát hiện ra, cũng có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với các loại gia vị nấu nướng. Cũng may là tôi đã nghiên cứu qua về hạnh nhân đắng nên mới dễ dàng phân biệt, bằng không cũng không nhìn ra được loại chất này.
Duy Hiển lại hỏi:
– Nếu chỉ dùng một lượng nhỏ giống như lượng còn sót lại trong nước sốt thì có nguy hiểm gì không bác sĩ?
– Không quá nguy hiểm, nếu muốn đạt đến tầm nguy hiểm trung bình và nặng trở lên thì con người phải ăn vào từ 10-12 hạt hạnh nhân đắng sống mới đủ gây ngộ độc. Nhưng theo tôi nghĩ thì lượng “khổ hạnh nhân cam” còn sót lại trong nước sốt bơ tỏi kia chỉ là phần còn thừa ra thôi, có thể phần nhiều đã bị ai đó sử dụng từ trước trong trường hợp này.
Bà nội Hoàng đỏ mắt, nghẹn giọng kêu lên:
– Khổ cho con bé Nguyệt, là nó ăn phần của mẹ, không có nó thì mẹ đã chết rồi. Quá ác độc, thật là quá ác độc mà!
Ông chủ Hoàng và mọi người vội vàng an ủi bà nội Hoàng, sức khỏe bà nội Hoàng thời gian này cũng không quá tốt, không thể để bà ấy xúc động thêm.
Sau khi tiễn bác sĩ ra về, dì Miên và vú Hà dìu bà nội Hoàng về phòng nghỉ, tránh cho bà suy nghĩ nhiều rồi lao lực. Bà Hai và dì Kiều thì bận rộn tra khảo người làm, hy vọng tìm ra được manh mối. Chẳng qua đội ngũ phục vụ hôm nay một nửa là được thuê đến, người ra người vào đông không kiểm soát được thì việc tra khảo này cũng giống như là mò kim đáy bể vậy, không quá khả quan.
Ông chủ Hoàng hết sức khó chịu, vừa nhìn thấy bà nội Hoàng được dìu về phòng, ông đã gọi cho các bô lão trong tộc, họp khẩn cấp về vấn đề tối hôm nay. Ông nghi ngờ là do chính tay người họ Hoàng gây nên, bởi vì hạ độc bà nội Hoàng thì chỉ có những người ghen ghét với bà, cộng thêm đám người tranh quyền đoạt vị không biết trời cao đất dày mới dám ra tay mà thôi.
Nhà họ Hoàng đêm nay lại có một đêm không ngủ, theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng!
_________________________
Sáng ngày hôm sau, Đồng Đồng theo bà nội Hoàng, dì Miên, bà Hai, dì Kiều và Lami đến bệnh viện thăm Tiểu Nguyệt. Cả đêm qua nhà họ Hoàng rất bận rộn, gần như là thức trắng đêm nhưng đến sáng vẫn phải cố gắng đến bệnh viện từ sớm để hỏi thăm sức khỏe của Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đã tỉnh, sức khỏe chị ấy còn yếu, vẫn còn truyền dịch vì hiện tại chị ấy vẫn chưa ăn uống lại bình thường được. Chăm nôm Tiểu Nguyệt lúc này là bà lão Hà và mẹ của Tiểu Nguyệt, gia đình chị ấy đã về bớt từ đêm qua.
Nhìn thấy mọi người trong phòng khá đông mà nhân viên dọn vệ sinh cũng vừa vào dọn dẹp, Đồng Đồng với Lami mới xung phong xuống căn tin mua ít quà cho Tiểu Nguyệt, cũng để cho người lớn có không gian dễ nói chuyện hơn. Tiểu Nguyệt cũng vừa tỉnh lại, đông người đến thăm cũng sẽ không tốt cho sức khỏe của chị ấy.
Đồng Đồng mua một ít thực phẩm chức năng, nước uống bổ dưỡng cùng một túi trái cây nhập khẩu đem lên cho Tiểu Nguyệt. Lami đi bên cạnh, cô ấy đột nhiên hỏi Đồng Đồng:
– Chị, em nghe Quỳnh Hoa nói, Tiểu Nguyệt cũng có ý với anh Hai.
Đồng Đồng gật đầu:
– Ừm, chị cũng nghĩ là như vậy.
Lami đột nhiên lo lắng cho cô:
– Chị… chị không sợ sau chuyện lần này… bà nội sẽ bắt anh Hai cùng với chị Nguyệt…
Đồng Đồng cũng không phải không nghĩ đến vấn đề này, chỉ là…
– Vậy em nghĩ thế nào về chuyện này?
Lami nghiêm túc trả lời cô:
– Em cũng chỉ là lo như vậy thôi, chủ yếu là ở anh Hai em nữa. Mà anh Hai em thì không giống với anh Ba, không dễ bị chi phối đâu, em nghĩ chị không cần lo quá đến vấn đề này.
Đồng Đồng cười cười:
– Ừm, chị cũng hy vọng là như vậy. Với lại, bà nội là người rất có lý lẽ, chị tin là bà sẽ không ép chị và anh Hai em đâu.
Hai người đi đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy dì lao công đang gom rác đem ra ngoài, vì túi rác bị rách nên rơi hết rác bên trong ra. Lại nhìn thấy đoàn bác sĩ kiểm tra đang đi đến, dì lao công hoảng hốt quýnh quáng hết tay chân, lo sợ bị bác sĩ khiển trách trừ lương. Đồng Đồng và Lami thấy vậy liền giúp dì ấy một tay, gom rác khô cho lại vào trong túi. Đoàn bác sĩ càng lúc càng đến gần, Đồng Đồng nhìn thấy mồ hôi tuôn trên trán dì lao công, cô nhanh trí nghĩ ra một kế, liền cố ý nói lớn cho mọi người cùng nghe:
– Ui con xin lỗi, con xin lỗi… con đi thăm bệnh vội quá nên va phải dì. Dì có sao không? Bị ngã có đau không? Để con gom vào giúp dì, để con giúp dì.
Dì lao công hơi sững người một vài giây, nhưng biết Đồng Đồng đang có ý giúp mình, dì cũng hòa theo cô diễn kịch.
– Không sao, không sao, cô đừng lo, tôi dọn là được, tôi dọn một lát là xong ngay.
Đoàn bác sĩ từ phía sau đi đến, lúc đi ngang qua bọn cô, bọn họ nhìn nhìn vài cái. Nhưng khi nghe Đồng Đồng và Lami liên tục xin lỗi dì lao công, bọn họ cũng không dừng lại, chỉ nhìn rồi sau đó đi lướt qua, không hài lòng nhưng cũng không khiển trách.
Thấy đoàn bác sĩ kiểm tra đã đi khá xa, dì lao công thở phào ra một hơi, mồ hôi thấm ướt cả khẩu trang đang đeo trên mặt. Dì liên tục nói cảm ơn Đồng Đồng và Lami, nghẹn ngào như muốn khóc.
Đồng Đồng nhặt vỏ chai cho vào túi, cô cười nói với dì lao công:
– Không có gì đâu dì, tiện tay nên bọn con giúp dì ấy mà. Dì cẩn thận hơn nha.
Dì lao công cúi đầu cảm kích:
– Tôi biết rồi cô, bữa nay bệnh nhân nhiều, tôi dọn từ sáng giờ hơi mệt, mà cái loại túi này nó mỏng hơn loại thường xài nên cứ bị rách hoài à. Cảm ơn hai cô nhiều lắm, không có hai cô là tôi bị trách rồi, có khi còn trừ lương nữa.
Lami an ủi dì lao công:
– Dì cố lên, cẩn thận nha dì.
Dì lao công vừa gật đầu cảm kích vừa tiếp tục phân loại rác cho vào thùng to. Đồng Đồng vừa định đi vào thì nhìn thấy dì lao công ngắm nghía một cái lọ thủy tinh nhỏ, chắc vì tiếc nên giữ lại cho vào túi riêng để về tái sử dụng lại. Cô định khuyên can dì nhưng nghĩ lại thì lại thôi, sợ nói không khéo dì lại tủi thân, vậy thì không tốt.
Lami mở cửa phòng bệnh, cô bước vào trước nhưng lại chưa thấy Đồng Đồng vào theo, cô liền ló đầu ra hỏi Đồng Đồng:
– Đồng Đồng?
Đồng Đồng nghe Lami hỏi, cô liền xoay người định bước vào phòng, chỉ là trong lòng vẫn có chút gì đó không yên. Cô bước được nửa bước liền khựng lại, lại nhìn về phía dì lao công, cô như ngờ ngợ ra chuyện gì đó, vội nói với Lami:
– Lami, em vào trong trước đi, đưa quà cho chị Nguyệt, chị có cuộc gọi quan trọng, gọi xong chị sẽ vào ngay.
Lami gật gù:
– À, vậy em vào trước đây.
Đồng Đồng nhìn thấy Lami đóng cửa phòng bệnh, cô vội bước nhanh về phía trước, gấp gáp kêu lên như sợ ai đó sẽ đi mất:
– Dì, dì đừng đi, con có chút việc nhờ dì…
Trong một vài trường hợp đặc biệt, con người đột nhiên trở nên nhạy bén hơn thường ngày rất nhiều… đó gọi là giác quan thứ sáu!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN