Gả Cho Anh Rể - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1556


Gả Cho Anh Rể


Phần 26


Đồng Đồng bắt đầu vào dự án mới, cô lại quay về chuỗi thời gian bận rộn lên ý tưởng, thiết kế trang phục,… hầu như toàn bộ thời gian đều được phủ kín, có hôm còn về muộn hơn cả Thế Thịnh.
Sau tiệc kỷ niệm của tập đoàn Hoàng Vương, chỉ có Duy Kiên về lại thành phố A, còn Lami vẫn ở lại nhà họ Hoàng. Lami thực chất cũng không muốn ở lại nhưng bà Hai nhất quyết giữ cô ấy lại, Lami có muốn về lại thành phố A cũng không được. Mục đích của bà Hai là gì thì đã quá rõ ràng, bà đang muốn cho Lami làm quen với một thiếu gia cùng thành phố. Cũng giống với Duy Hiển, hôn nhân của Lami cũng là liên hôn. Nhưng mà thật ra nhà họ Hoàng cũng không quá khắt khe với vấn đề liên hôn, tộc họ Hoàng là gia tộc lớn, những gia tộc nhỏ hơn luôn muốn kết thân, con cháu họ Hoàng có thể chọn lựa đối tượng mình thích, miễn môn đăng hộ đối là được.
Lami đi không được, ở cũng chẳng xong, cô không từ chối mẹ mình được nên liền nghĩ ra cách chạy theo sau đuôi Đồng Đồng, bảo với mọi người là đi theo học hỏi kinh nghiệm. Bà Hai không vui nhưng cũng không ngăn cản, bà cơ bản đã có tính toán của riêng mình về chuyện hôn nhân đại sự của Lami.
Tiểu Nguyệt nằm viện một tuần, mà trong một tuần này, nhà họ Hoàng cũng không điều tra ra được ai là kẻ bỏ hạnh nhân đắng đầu độc bà nội Hoàng. Một phần vì áy náy, phần vì tác động của bà nội Hoàng nên ông chủ Hoàng đón Tiểu Nguyệt về nhà họ Hoàng chăm sóc, đợi khi nào sức khỏe cô hoàn toàn hồi phục mới để cho cô về lại nhà.
Bà nội Hoàng không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì dù thích hay không thích, ông chủ Hoàng cũng sẽ cân nhắc để chiều theo ý của bà. Mà ý của bà nội Hoàng là thế nào thì mọi người cũng đã quá rõ, kể cả Tiểu Nguyệt có tâm ý ra sao, người nhà họ Hoàng coi như cũng nhìn thấu được vài phần. Cái ghế mợ Hai nhà họ Hoàng đúng thật là “đắt giá”, hầu hết các thiên kim đại tiểu thư ở thành phố S này đều mơ ước được ngồi vào.
………………………………….
Trưa hôm nay, Đồng Đồng có hẹn mời cơm cảm tạ với Thái Phượng. Mà Thái Phượng lại rất biết cách tiêu tiền của người khác, anh chọn một nhà hàng nằm ngay trung tâm thành phố, là một trong những nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố S này.
Trên bàn ăn lúc này có đến sáu bảy món, đều là món Tây, giá của từng món là rất đắc. Đồng Đồng vì tiếc số tiền bỏ ra nên cô ăn rất nhiệt tình, bù lại Thái Phượng chỉ ăn một ít, còn lại là anh nhìn cô ăn.
Đồng Đồng xử lý hết đĩa gan ngỗng, cô gật gù khen ngon trong bụng, nhìn sang Thái Phượng thấy anh chỉ ăn có một chút, cô liền hỏi:
– Sao chú Hai không ăn, không hợp khẩu vị của chú à?
Thái Phượng chau mày không vui, anh chỉnh đốn cách xưng hô của cô.
– Tôi có tên, cô có thể đừng gọi tôi là chú nữa được không, nghe chói tai lắm.
Đồng Đồng tất nhiên không đồng ý:
– Nhưng chú là chú của Thế Thịnh, anh ấy gọi chú là chú, tôi không thể gọi chú bằng tên được. Như vậy là không có phép tắt, không hợp lễ nghĩa.
Thái Phượng gửi cho cô một ánh mắt khinh thường:
– Phép tắt lễ nghĩa là do con người tạo ra, thích thì có thể thay đổi. Với lại cô cũng chưa chính thức trở thành vợ của Thế Thịnh, cô gọi tôi bằng chú có phải là hơi sớm quá không?
Đồng Đồng cảm nhận được sự xem thường trong lời nói của Thái Phượng. Người đàn ông này luôn dùng thái độ hời hợt để nói chuyện với cô, cô gần như không thể nắm bắt được tâm lý của anh ta là như thế nào. Mà nếu anh ta đã không thích cô gọi bằng chú, vậy thì cô sẽ không gọi. Từ “chú” nghe thân thiết quá, gọi anh ta là “Hoàng tổng” có khi dễ nghe hơn nhiều.
– Vậy… sau này tôi gọi anh là Hoàng tổng, hợp ý anh mà cũng vừa ý tôi.
Thái Phượng tương đối hài lòng về cách xưng hô này của Đồng Đồng. Tuổi anh với cô cũng không chênh lệch lớn lắm, hơn nữa anh cũng không muốn làm chú của cô, làm bạn trai có phải tốt hơn không?
Cô mà cứ gọi anh bằng chú, lỡ sau này xảy ra chuyện gì đó, anh thật sự sẽ cảm thấy mối quan hệ của anh và cô giống như là… loạn luân.
– Tùy cô, muốn gọi thế nào thì gọi, đừng gọi tôi là chú là được rồi.
Đồng Đồng cũng không tiếp tục phản bác, cô với tay lấy món thịt bò sốt, sau đó tiếp tục ăn ngon lành. Thái Phượng nhìn cô ăn, anh không khỏi chép miệng, những món này cũng không tính là mỹ vị, có cái gì mà cô ăn uống ngon lành như vậy nhỉ?
Vừa ăn, hai người vừa bàn nhau về công việc sắp đến. Phải nói trong công việc, Thái Phượng là người rất có nguyên tắc, lại có tính cầu toàn rất cao. Bình thường trông anh không mấy đáng tin nhưng một khi đã vào việc thì những lời anh nói đều có ý nghĩ và sự đóng góp nhất định cho sự thành công của dự án. Tập đoàn ĐK là do ba anh, ông Ngọc sáng lập nhưng để ĐK phát triển mạnh được như bây giờ, công lao thuộc về anh không ít.
Ông Ngọc chỉ có một mình anh là con, mà anh lại âm ngoan như vậy, đến cả ông chủ Hoàng cũng phải kiên dè anh vài phần. Sở dĩ ông chủ Hoàng có thể đè áp được thế lực của nhà họ Trịnh, một phần nhỏ cũng nhờ vào tập đoàn ĐK phụ giúp một tay ở phía sau. Người ta thường hay nói rằng, dù là tranh giành quyền lực thì giang sơn này cũng chỉ có thể là cùng một họ… giết giặt ngoài trước, bình ổn giặt nhà sau.
Đến gần cuối bữa cơm, Thái Phượng đột nhiên nhắc đến chuyện của Tiểu Nguyệt, anh hỏi Đồng Đồng.
– Tôi nghe nói cháu gái bà Hà đang ở nhà cô, phải không?
Đồng Đồng uống một ngụm rất nhỏ rượu nho, cô gật gật đầu:
– Đúng vậy, chị ấy đến ở được mấy hôm rồi, anh định đến thăm chị ấy à Hoàng tổng?
Thái Phượng hời hợt nhìn cô:
– Nếu tôi rảnh đến như vậy thì tôi đã không là Hoàng tổng của ĐK.
– Vậy anh hỏi làm gì? Là tò mò?
Anh đột nhiên ngồi thẳng dậy, tò mò hỏi cô:
– Tất nhiên là tò mò. Tôi đang tò mò không biết cô sẽ làm gì tiếp theo khi nhìn thấy ở nhà bạn trai mình đều là kẻ địch đang muốn chống đối lại cô như vậy?
Đồng Đồng lau miệng, cô đặt khăn ăn xuống một bên, nhàn nhạt trả lời anh:
– Làm gì là làm gì? Hoàng tổng hình như rất quan tâm về chuyện ở nhà bác Nghĩa thì phải?
Thái Phượng nhún vai:
– Đó là dĩ nhiên, dù sao bọn họ cũng là người họ Hoàng, lại là anh em chú bác thân thích, tôi tất nhiên phải quan tâm nhiều hơn rồi.
– Vậy thì anh quan tâm sai người rồi Hoàng tổng, tôi không định sẽ làm gì hết, mọi chuyện tôi đều giao lại hết cho Thế Thịnh.
Thái Phượng có hơi ngạc nhiên:
– Cô tin tưởng Thế Thịnh sẽ thật lòng thật dạ với cô?
Đồng Đồng gật đầu, cô rất kiên quyết:
– Tôi tin, tôi cũng chắc chắn là như vậy.
– Cô và nó… yêu nhau?
Đồng Đồng bật cười:
– Nếu không yêu thì anh nghĩ bọn tôi là quan hệ gì? Hay anh đang nghĩ bọn tôi là kiểu quan hệ giả vờ yêu nhau để lừa gạt mọi người? Mà nếu có là giả vờ yêu nhau đi chăng nữa, tôi nghĩ trong những chuyện như thế này, tôi vẫn phải giao quyền giải quyết lại cho Thế Thịnh. Yêu ai, muốn bảo vệ ai là quyền của anh ấy, một mình tôi cố gắng cũng không được.
Thái Phượng nhìn cô, anh đột nhiên không biết nên nói gì tiếp theo với cô. Anh biết là cháu trai mình có tình cảm với Đồng Đồng, nhưng nếu nói đến mức tin tưởng tuyệt đối như thế này… có phải là quá nhanh rồi không?
Nhưng rõ ràng là cô đang nói sự thật, anh nhìn ra được sự kiên định trong lời nói của cô…
Bữa cơm kết thúc, Thái Phượng cùng Đồng Đồng đi thang máy xuống tầng trệt của nhà hàng. Hôm nay Đồng Đồng không cần bắt xe, xe của Thế Thịnh chắc đang đậu ở trước cổng nhà hàng, anh đến đón cô. Trong thang máy lúc này chỉ có cô và Thái Phượng, cô không định nói gì nhưng đột nhiên lại nghe được giọng khàn khàn của Thái Phượng cất lên:
– Về chuyện của Tiểu Nguyệt gì đó, tôi nghĩ cô nên xem xét lại vấn đề. Sẽ không ai ngu ngốc đến mức hạ độc ngay trong bữa tiệc của nhà họ Hoàng. Mà nói đúng hơn là không ai đủ khả năng để làm được chuyện đó mà không để lại dấu vết. Dù là thâm thù đại hận gì thì cũng sẽ chọn cách khác, sẽ không phô trương, không ồn ào giống như vậy.
Đồng Đồng thoáng giật mình, cô không nghĩ là anh ta sẽ phân tích vấn đề giúp cho cô.
Thấy cô im lặng ngây ngốc, anh khẽ liếc mắt nhìn cô, tiếp tục lên tiếng:
– Tiểu Nguyệt gì đó tôi đã có hỏi thăm qua, là người có tâm cơ, đặc biệt lúc nhỏ có quan hệ bạn học thân thiết với Thế Thịnh. Sau này Thế Thịnh lập nghiệp, cô ta cũng giúp đỡ không ít. Lại nói về vấn đề hạnh nhân đắng, bàn tiệc của bác gái là một trong những bàn tiệc chính, muốn bỏ độc… cô nghĩ là chuyện dễ dàng như uống một ly nước sao? Mà có những người, đôi khi cũng không uống trơn tru dễ dàng được một ly nước… cô tự mình ngẫm nghĩ lại, hy vọng cô nhìn ra được vấn đề.
Đồng Đồng nhìn Thái Phượng bằng ánh mắt kinh ngạc pha lẫn sự lo lắng, cô ngập ngừng hỏi anh:
– Hoàng tổng… anh giúp tôi sao?
Thái Phượng nhìn cô, ánh nhìn trầm tĩnh, lời nói mềm mỏng, không nóng không lạnh:
– Tôi giúp cô thì sao, là chuyện bình thường thôi. Tôi không muốn nhìn thấy cô ngả ngựa quá sớm, đã là đối tác tiềm năng của ĐK, tôi không muốn người ta nói cô là kẻ không có đầu óc.
Bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy xe của Thế Thịnh đang chờ ở ngoài, anh cũng không thích dài dòng, cười cười nói với Đồng Đồng:
– Hình như bạn trai cô sợ tôi ăn thịt cô, chưa gì đã nôn nóng đến đón cô như vậy. Nhìn hai người thân mật… thật sự rất chướng mắt. Được rồi, không cần chào, tôi đi trước, nhớ những gì tôi đã nói với cô.
Nói rồi Thái Phượng rời đi, để lại một mình Đồng Đồng với vô vàn những cảm xúc heo bò gà vịt hỗn tạp. Thái Phượng là kiểu người có tính tình quái dị, độc mồm, lúc nắng lúc mưa, lúc vui lúc buồn, không biết phải đối đãi với anh ta như thế nào cho phù hợp nữa. Vừa mới vài phút trước cô còn định cảm kích anh ta thì vài phút sau cô đã cảm thấy cực kỳ hối hận về ý định vừa rồi của mình…
Quái lạ thật, cô tưởng chỉ có con gái mới nắng mưa thất thường thôi chứ?
………………………………
Đồng Đồng ra đến xe, cô nhìn thấy Thế Thịnh đang bận nghe điện thoại nên tự cô mở cửa ngồi vào trong xe. Thế Thịnh cũng vừa nghe điện thoại xong, anh có chút không vui, chân mày cau chặt lại từ nãy đến giờ.
Đồng Đồng biết rõ thói quen của anh mỗi khi khó chịu, cô cũng không hỏi ngay, đợi anh cho xe chạy đi, thấy anh đã trở lại bình thường, cô mới hỏi đến vấn đề khi nãy.
– Khi nãy có chuyện gì vậy? Bà nội nói gì à?
Thế Thịnh không do dự mà gật đầu, anh vừa cho xe rẽ vào hướng ngoại ô thành phố, vừa trả lời cô:
– Ừm, bà nội muốn anh về nhà ăn cơm.
Đồng Đồng lại hỏi:
– Về nhà ăn cơm thì có sao đâu, hay là còn chuyện gì khác?
– Nội muốn anh đưa Tiểu Nguyệt về thăm nhà một chút.
Đồng Đồng tò mò quay hẳn sang nhìn anh, cô vội hỏi:
– Anh trả lời thế nào?
Thế Thịnh lượm giọng, anh cực kỳ không vui:
– Anh bảo… cô ấy có chân có tay có thể tự mình đi đứng bình thường được, cần gì đến anh.
– Rồi… thế nào nữa?
– Sau đó bà nội nói muốn anh về nhà ăn cơm, anh từ chối, bảo tối nay có hẹn với bạn, đưa em đi cùng.
Đồng Đồng cười cười hỏi anh:
– Thế… cậu Hai sợ gặp bạn gái nhỏ Tiểu Nguyệt à?
Thế Thịnh chau mày, anh phản bác lời cô:
– Anh sợ? Không có chuyện đó.
Cô chọc chọc vào má anh, cười lớn:
– Không sợ sao lại giống như bỏ trốn vậy? Còn không chịu về nhà.
Thế Thịnh đánh tay lái, anh dịu giọng:
– Anh đưa em đi đổi gió, về nhà làm gì cho ngột ngạt. Bà nội anh ăn phải bùa của bà Hà và Tiểu Nguyệt rồi, gặp mặt chỉ thêm bực vào người.
– Nhưng chẳng lẽ anh trốn hoài?
Thế Thịnh nghiêm giọng:
– Anh không trốn, anh chỉ không thích nhìn mặt của Tiểu Nguyệt.
Đồng Đồng nhìn anh, cô có cảm giác như anh đã phát hiện ra được chuyện gì rồi thì phải.
– Anh nói vậy là sao? Sao lại không thích nhìn thấy Tiểu Nguyệt? Chị ấy là ân nhân của nhà mình mà?
Anh đột nhiên cười lạnh, ánh nhìn đanh lại:
– Em nghĩ cô ta là ân nhân thật à?
– Thế… anh không nghĩ vậy ạ?
Thế Thịnh đột nhiên im lặng, anh nhìn cô vài giây rồi lại đưa tay xoa xoa tóc cô, biểu cảm dịu lại, anh nói:
– Mà thôi, những thứ ghê tởm, em tốt nhất đừng nên biết. Cứ để anh giải quyết, để cô ta ở chơi vài hôm nữa cũng được, ở ít quá thì uổng công cô ta bày trò lớn như vậy. Nhưng từ hôm nay trở đi, em đi làm về thì về thẳng căn hộ của anh, không cần phải về nhà.
Đồng Đồng bĩu môi:
– Sao phải thế? Anh sợ ai giết em à?
Thế Thịnh véo yêu mũi cô:
– Ai giết được em? Anh chỉ không thích bà nội nói lung tung rồi em lại để ý, những chuyện đó không đáng để em phải bận tâm. Anh chỉ muốn cuộc sống của em mỗi ngày đều là vui vẻ, công việc thuận lợi, em xứng đáng được những gì tốt đẹp nhất, hiểu chưa?
Đồng Đồng nhìn anh, cô gật gật đầu, trên môi là nụ cười hạnh phúc rạng rỡ. Thế Thịnh trước giờ luôn là như vậy, là bảy năm trước hay là bảy năm sau, anh đều đặt cảm xúc của cô lên trên tất cả. Người yêu cô như vậy, quan tâm cô như vậy, cô có hy sinh cho anh nhiều hơn nữa… cô vẫn sẽ không hối hận!
_____________________________
Thế Thịnh không muốn Đồng Đồng về lại nhà họ Hoàng nhưng Đồng Đồng lại không nghĩ như vậy. Những chuyện không chắc, cô sẽ không làm, còn những việc đã chắc chắn, có chết cô cũng phải làm cho ra lẽ. Tiểu Nguyệt đã tốn công diễn một màn kịch hay đến như vậy, chân thật đến như vậy, cô không đến học hỏi kinh nghiệm thì phí phạm cho công sức của một nhân tài quá mà.
Hôm nay Đồng Đồng chỉ làm có một buổi, cô xin về sớm nhưng vì có việc riêng cần đến gặp Vy nên mãi 5 giờ chiều cô mới về đến nhà. Cô định lên phòng tìm Tiểu Nguyệt nhưng lại thấy chị ta đang ngồi ở phòng khách nhỏ đọc sách. Vừa vặn cần gặp, nói luôn ở đây thì tốt quá, đỡ phải mang tiếng cô ức hiếp ân nhân nhà họ Hoàng.
Tiểu Nguyệt thấy cô đi đến, chị ta đặt quyển sách xuống bàn, cười hỏi cô:
– Đồng Đồng tìm chị có chuyện gì à?
Đồng Đồng ngồi đối diện với Tiểu Nguyệt, cô nở một nụ cười rạng rỡ, nói:
– Em đúng là có chuyện cần tìm chị.
– À có chuyện gì hả?
– Đúng rồi chị Nguyệt, em là muốn học hỏi kinh nghiệm của chị. Nhưng lại sợ là chị không chịu dạy cho em đây này.
Tiểu Nguyệt có linh tính là Đồng Đồng dường như đã phát hiện ra chuyện gì đó, cô ta hơi nheo mày nhưng vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh.
– Đồng Đồng, em đang nói cái gì vậy? Học hỏi kinh nghiệm gì? Hay là em muốn chuyển sang làm tài chính?
Đồng Đồng cười cười, cô nhướn mày, nhàn nhạt nói:
– À không, công việc hiện tại của em đang rất tốt. Em nói muốn học hỏi kinh nghiệm chính là kinh nghiệm bày trò của chị… chị bày trò rất logic, diễn vai bị hại cũng rất tốt. Không biết là có ai dạy chị hay là chị tự học được vậy nhỉ?
Nụ cười trên môi Tiểu Nguyệt ngưng lại, cô ta nhìn Đồng Đồng bằng ánh mắt nghi ngờ, có pha một chút lo lắng. Lời nói và biểu cảm của cô ta lúc này thận trọng hơn khi nãy khá nhiều.
– Đồng, có phải là có hiểu lầm gì đó không? Chị không hiểu em đang muốn nói gì, vai bị hại gì, chị…
Đồng Đồng cười lớn, cô ngắt ngang lời Tiểu Nguyệt:
– Chị Nguyệt, ở đây chỉ có em và chị, chị diễn làm gì, tang chứng vật chứng em có đủ, chị đừng diễn nữa. Cái lọ đựng bột hạnh nhân đắng… em tìm thấy trong phòng bệnh của chị. À, mà tính ra chị cũng cẩn thận lắm, đợi đến bệnh viện mới chịu phi tang chứng cứ. Chẳng qua là do chị xui, cũng là do em may mắn, cái này em phải thắp nhang tạ Trời cao rồi.
Tiểu Nguyệt sững người, chị ta đứng hình trong vài giây, giống như là đang bất động, gần như là không dám tin vào mắt mình. Chị ta thật sự không tin, không tin là Đồng Đồng có thể tìm ra được lọ đựng bột hạnh nhân đắng. Chị ta đã cẩn thận đợi đến khi nhập viện mới thủ tiêu lọ thủy tinh kia, sao Đồng Đồng lại tìm ra được? Cô ấy lục lọi thùng rác? Thật là lục lọi thùng rác của bệnh viện?
Không… không thể nào… không thể nào…
Đồng Đồng nhìn thấy biểu cảm chấn kinh của Tiểu Nguyệt, cô cười khẩy, lại tiếp tục nói:
– Chị Nguyệt, chị còn gì để nói nữa không? Theo em đánh giá thì cái chiêu này của chị rất hiểm nhưng cũng rất ngu ngốc. Em thật sự rất khâm phục chị, khâm phục chị có thể hy sinh bản thân mình vì mục đích cao cả. Chị… không nghĩ là mình có thể sẽ chết vì độc à?
Tiểu Nguyệt sau vài phút sững người, chị ta rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh. Mặc dù trong lòng vẫn còn rất khiếp sợ nhưng sự tự tôn không cho phép chị ta yếu thế trong lúc này. Chị nhìn Đồng Đồng, môi đột nhiên nở nụ cười nhạt tuếch, ánh mắt mang ý xem thường, chị nhàn nhạt cất giọng trong trẻo:
– Thì sao hả Đồng Đồng? Tôi vẫn không chết, lại còn được bà nội yêu thương. Nếu là như vậy thì tôi có gì phải hối hận?
Đồng Đồng ngồi thẳng lưng, cô không cười, chỉ lạnh giọng chất vấn:
– Mục đích của chị là gì? Có phải là cái ghế mợ Hai của nhà họ Hoàng?
Tiểu Nguyệt rất thẳng thắn, chị ta nhếch môi gật đầu:
– Cô cũng muốn cái ghế mợ Hai kia mà, đâu phải riêng tôi.
Nói đoạn, chị ta đột nhiên đứng bật dậy rồi đi vòng đến phía Đồng Đồng, hai tay vung lên tự tát vào mặt mình, sau đó ngã nhào ra đất, nước mắt bắt đầu ứa ra. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Đồng Đồng, Tiểu Nguyệt ngước mắt lên nhìn cô, gương mặt đỏ ửng có vết cào rỉ máu, chị ta nâng khoé môi, cười khinh bỉ nói thật khẽ với Đồng Đồng.
– Đồng, chỉ một cái lọ thủy tinh… cô muốn lật đổ tôi… tôi e là cô không đủ khả năng đó đâu. Cô đợi thử xem, xem tôi thắng hay là cô thắng.
Đồng Đồng nghe rõ được tiếng bước chân đang bước vào, mà không phải chỉ có một người, là khá nhiều người đang bước vào phòng khách nhỏ. Xem ra, lần này nếu cô không vạch trần Tiểu Nguyệt thì Tiểu Nguyệt cũng sẽ tìm cách hắt nước bẩn lên người cô. Chẳng qua là… cô không phải là người dễ bị bắt nạt, những chiêu trò thế này cô gặp nhiều rồi. Giới thời trang cũng không khác giới showbit là bao nhiêu, nếu cô không linh hoạt với hoàn cảnh chắc đã bị đào thải từ lâu…
Đồng Đồng cúi người nhìn thẳng vào mắt Tiểu Nguyệt, đáy mắt cô không hề có một chút tức giận cùng lo lắng nào, ngược lại còn nở nụ cười trào phúng với Tiểu Nguyệt:
– Chị Nguyệt, sống ở đời đừng quá tự tin, kẻ tự tin thái quá thì chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi. Chị có nghe câu “quả quýt dày có móng tay nhọn” bao giờ chưa? Nếu chưa nghe thì để em nói cho chị nghe… nói rõ ràng từng chữ một.
Dứt câu, hai cái tát chát chúa vang lên, là Đồng Đồng vung tay tát Tiểu Nguyệt, tát mạnh đến mức máu mũi Tiểu Nguyệt cũng phải chảy ra. Trong ánh mắt kinh sợ của Tiểu Nguyệt, Đồng Đồng lại đột nhiên hét lớn lên, âm giọng run rẩy đầy hoảng loạn:
– Tiểu Nguyệt, chị điên rồi… chị dám hại bà nội… chị điên rồi!
Vừa hét xong, Đồng Đồng lại nhếch môi cười với Tiểu Nguyệt, khẩu hình miệng của cô nói hai chữ… “Game Over”!

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN