Gả Cho Anh Rể - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1287


Gả Cho Anh Rể


Phần 27


Thế Thịnh hôm nay tan ca về sớm hơn mọi ngày, cũng không phải anh đã làm xong hết việc, mà vì Đồng Đồng muốn anh về sớm với cô. Cô bảo là có chuyện quan trọng cần nói với anh nhưng anh hỏi cô là chuyện gì thì cô lại không nói, cô chỉ nói trong điện thoại là muốn anh về nhà sớm mà thôi. Hết cách, ý của cô như lệnh Trời, anh không cách nào từ chối được.
Bé Li nhìn thấy anh vừa bước vào cửa lớn, con bé đã chạy ào đến chỗ anh, gấp gáp thông báo:
– Cậu Hai… nhanh… cô Đồng đang gặp chuyện… ở phòng khách nhỏ…
Thế Thịnh chỉ vừa nghe có nhiêu đó, anh đã không chờ được mà xoay người chạy nhanh về phía phòng khách nhỏ. Bé Li cũng cuống quýt chạy theo sau anh, trên tay con bé ôm khư khư cái iPad mà Đồng Đồng giao cho.
Thế Thịnh vừa chạy vừa hoảng, tim anh đập mạnh như muốn nhảy luôn ra bên ngoài, chưa bao giờ anh có cảm giác xây nhà to lại bất tiện đến như thế này. Nhưng khi vừa bước vào phòng khách nhỏ, cả anh và bé Li đều chấn kinh khi nhìn thấy Đồng Đồng và Tiểu Nguyệt đang đánh nhau. À không, nói chính xác thì là Đồng Đồng đánh, còn Tiểu Nguyệt chỉ là đang quơ quàng cho có mà thôi…
Lúc này, vú Phương, dì Đào, Lami cùng với vú Hà đang ngăn Đồng Đồng lại và kéo Tiểu Nguyệt ra phía khác, tránh cho cả hai lại lao vào ẩu đả nhau. Bà Hai có vẻ tức giận lắm, bà ta đẩy mạnh Đồng Đồng sang một bên, tay vung lên muốn tát vào mặt cô. Nhưng may là Thế Thịnh nhìn thấy kịp thời, anh đi nhanh đến, giữ chặt tay của bà Hai giữa không trung. Anh trừng mắt nhìn bà, giọng điệu phát ra lạnh như băng:
– Dì Sương, tôi chưa chết!
Sức của bà Hai làm sao bì được với Thế Thịnh, bị anh siết tay, bà tức lắm nhưng không chống cự lại được. Một phần lại sợ khí thế của Thế Thịnh nên lúc này bà chỉ biết mở to mắt ra nhìn anh, quên luôn là mình cần nói những gì.
Dì Miên hiểu rõ tính con trai mình, bà nhìn qua là biết anh đang rất giận. Thế Thịnh trước giờ luôn khống chế cảm xúc của mình rất tốt nhưng khi vấn đề liên quan đến Đồng Đồng, anh có thể tiêu cực đến mức chỉ chằm chằm vào bảo vệ cô, không cần biết là cô đúng hay là sai. Mà dì Miên sợ Thế Thịnh sẽ làm ra chuyện gì không hay trước mặt bà nội Hoàng và mọi người nên dì liền đi đến kéo tay anh, ánh mắt như nói lên hết những cảm xúc lúc này trong lòng bà.
Đồng Đồng cũng kéo áo Thế Thịnh, Lami cũng đến xin cho mẹ mình. Mà Thế Thịnh cũng không có ý đả thương bà Sương, anh chẳng qua chỉ muốn doạ bà ta, không muốn bà ta làm hại đến Đồng Đồng mà thôi.
Bà Hai mặt mày nhăn nhó, uất ức như muốn khóc đến nơi, bà ta ngước mắt nhìn về phía bà nội Hoàng, rõ ràng là có ý tố giác. Trong phòng khách nhỏ lúc này đang chia làm ba phe rõ ràng, một phe theo bà nội Hoàng gồm có Tiểu Nguyệt và vú Hà, một phe của bà Hai gồm bà ta và vú Phương, phe còn lại là Thế Thịnh, Đồng Đồng cùng với bé Li. Còn dì Miên, dì Đào và Lami đang giữ thế trung lập, chờ xem người trong cuộc lên tiếng trước rồi mới phân tích đúng sai thế nào.
Đáng lý Đồng Đồng chỉ muốn đánh Tiểu Nguyệt hai cái để cảnh cáo, ai ngờ ban nãy chị ta giãy nảy lên cáo trạng cô với bà nội Hoàng. Bà nội Hoàng bênh Tiểu Nguyệt chằm chặp không cần nghe cô giải thích đã vung tay lên tát cho cô một cái vào má. Cô giận quá, lại nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Tiểu Nguyệt, không kìm lòng được nên nhào đến cho Tiểu Nguyệt một bài học trước rồi tính gì thì tính. Mà cô cũng đã phân tích rõ ràng hành vi của Tiểu Nguyệt, cô dám chắc là chị ta sẽ không ra tay đánh trả lại cô. Hình ảnh thục nữ ngoan hiền gầy dựng đã lâu, chị ta làm sao nỡ để mất hình tượng được.
Thế Thịnh vừa buông tay bà Hai ra, anh đã vội quay sang xem xét cho Đồng Đồng. Nhìn thấy một bên má của cô có vết đỏ in dấu mờ mờ của ngón tay, anh nhịn không được mà lo lắng hỏi cô:
– Mặt em bị sao vậy? Ai đánh em?
Đồng Đồng sờ sờ lên mặt mình, cô vốn không định nói là bị bà nội Hoàng đánh nhưng chưa kịp che giấu thì bà nội Hoàng đã lớn tiếng trả lời thay cô.
– Là nội đánh nó, con có phải định đánh lại nội hay không hả Thế Thịnh?
Thế Thịnh nhìn bà nội Hoàng, anh không có ý định vô lễ với bà nhưng thái độ cũng không quá dễ chịu, anh trầm giọng hỏi bà:
– Nội đánh cô ấy trong khi chưa hỏi rõ ràng mọi chuyện, đây là nội đang thiên vị cho người ngoài, bức ép người nhà phải không?
Bà nội Hoàng giận đến nhăn hết cả mặt, Thế Thịnh là đứa cháu trai bà yêu thương nhất, mà anh cũng rất kính trọng hiếu thảo với bà, chưa bao giờ anh có thái độ hằn học như thế này với bà, lần này có thể nói là lần đầu tiên…
– Thế Thịnh, con từ lúc nào lại trở nên hồ đồ như vậy? Con dám ăn nói như thế với bà, con còn biết bà là bà nội của con hay không?
Tiểu Nguyệt đầu bù tóc rối, mặt mày sưng đỏ, chị ta mặc dù đang rất thê thảm nhưng vẫn cố đi từng bước khập khiễng đến bên cạnh bà nội Hoàng, chị ta nghẹn giọng khuyên nhủ bà:
– Bà nội… bà đừng tức giận như vậy… anh Thịnh không cố ý đâu… bà nguôi giận nha.
Đồng Đồng nghe được hai chữ “anh Thịnh” từ miệng Tiểu Nguyệt, cô bỉu môi, tỏ ý xem thường. Mà Thế Thịnh cũng không thấy thoải mái, anh khó chịu nhìn về phía Tiểu Nguyệt, khàn giọng nhắc nhở:
– Bà nội của cô chết rồi à mà cô đi gọi bà của tôi là bà nội?
Tiểu Nguyệt sượng mặt nhìn Thế Thịnh, chị ta bí bách phát khóc lên. Bà nội Hoàng thấy Tiểu Nguyệt như muốn khóc, giận lại càng thêm giận, bà quát lớn với Thế Thịnh:
– Thịnh, ai dạy con cái thói ức hiếp người khác như vậy?
Thế Thịnh thật lòng không muốn gây nhau với bà nội mình, anh nghĩ nghĩ một lúc rồi mới nâng bước đi đến ghế ngồi xuống. Ánh nhìn lườm lườm Tiểu Nguyệt, giọng anh dịu hơn trước rất nhiều:
– Được rồi bà nội, con là cháu trai của bà, con hiếu kính với bà còn không đủ nên con chưa từng có ý nghĩ sẽ phải đối mặt gây gắt với bà bao giờ. Vậy thế này đi, về vấn đề của Đồng Đồng và Tiểu Nguyệt, con đứng ra bảo lãnh cho Đồng Đồng. Nếu cô ấy sai, con sẽ thay cô ấy xin lỗi Tiểu Nguyệt, còn nếu cô ấy đúng, hy vọng bà nội sẽ bảo vệ cô ấy giống như bà đang bảo vệ Tiểu Nguyệt lúc này.
Bà nội nhìn thấy thái độ của Thế Thịnh, dù bà rất giận nhưng bà cũng hiểu rõ được tính tình của cháu trai mình. Mà vú Hà đứng im lặng bên cạnh bà nội Hoàng nãy giờ, lúc này cũng lên tiếng khuyên nhủ:
– Bà chủ, tôi thấy cậu Hai nói cũng có lý. Bà nên nghe thử xem cô Đồng có vấn đề gì khuất tất với cô Nguyệt… biết đâu là hiểu lầm gì đó rồi sao?
Dì Miên cũng “nói” vào, Lami cũng nói vào, bà Sương mặt mày nhăn nhó cũng nói thêm vào.
– Phải đó mẹ, mẹ nghe thử xem cô Đồng đây đang có ý gì. Muốn trị tội cũng phải xem xem cô ấy tội gì, chứ cứ vậy mà phán tội, người ta chắc chắn sẽ không phục.
Bà nội Hoàng nhìn sang Tiểu Nguyệt một lúc, thấy cô chỉ cúi đầu ủy khuất chứ không dám nói gì. Mặc dù bà đang nghiêng về phía cô nhưng cũng không thể làm nguội lòng Thế Thịnh được. Nghĩ vậy, bà liền đồng ý nhưng bà lại ra điều kiện khác:
– Cũng được, coi như nội đánh với con một ván cờ. Nếu con thắng, nội tất nhiên sẽ nghe theo ý con, nhưng nếu con thua…
– Nội cứ nói.
Bà nội Hoàng thẳng thắn tuyên bố:
– Nếu con thua… nội muốn con cưới Tiểu Nguyệt làm vợ!
Thế Thịnh chau mày nhìn bà, anh tất nhiên là không đồng ý đem chuyện hôn nhân của mình ra cược. Nhưng lời từ chối chưa kịp cất lên thì anh đã nghe Đồng Đồng thay anh nhận lời:
– Được, con đồng ý với bà nội Hoàng. Nếu con thua, con sẵn sàng rời đi, từ bây giờ cho đến khi con chết… con hứa vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại Thế Thịnh nữa. Vĩnh viễn không bén mảng đến nhà họ Hoàng, không làm phiền mọi người nữa, con hứa.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, bao gồm cả Thế Thịnh. Nhưng Đồng Đồng lúc này lại gửi gắm cho Thế Thịnh một ánh nhìn trấn an. Cô đã nắm chắc phần thắng trong tay, không có chuyện thua cuộc được.
Mà Tiểu Nguyệt khi nghe Đồng Đồng nói chắc nịch như vậy, chị ta bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhưng tình hình lúc này không thể rút lui được, chị ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Hơn nữa chị ta cũng không tin là Đồng Đồng sẽ có thêm bằng chứng nào khác chắc chắn hơn. Chứ nếu chỉ dựa vào lọ thủy tinh đựng bột hạnh nhân đắng còn sót lại kia, cơ bản là không định tội chị ta được.
Bà nội Hoàng nhìn Đồng Đồng, người sống gần hết quãng đời như bà có thể dễ dàng nhìn ra được sự tự tin và kiên định trong lời nói của cô. Bà đột nhiên lại có chút nghi ngờ về quyết định của mình không biết là đúng hay là sai. Hay lại giống như những gì Thế Thịnh vừa nói, bà đang cố ý thiên vị mù quáng cho Tiểu Nguyệt?
Nhưng nghi ngờ thì cũng chỉ là nghi ngờ, bà không thể vì chút sự nghi ngờ đó mà làm nguội lạnh lòng của Tiểu Nguyệt được. Con bé cũng vì bà mới bị người xấu hạ độc, một cô gái hiểu chuyện và giỏi giang như vậy, không thể là người xấu được.
– Được, cứ như lời của con nói, có mặt mọi người ở đây cùng làm chứng.
Hai bên đều đã đồng ý ngồi xuống nói chuyện, bà nội Hoàng trước là để cho Tiểu Nguyệt và Đồng Đồng đối mặt tranh luận. Để xem tình hình thế nào, bà sẽ tính đến chuyện can thiệp vào hay là không.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Thế Thịnh, Tiểu Nguyệt thì ngồi bên phía bà nội Hoàng. Đối diện với biểu cảm “bạch liên hoa” của Tiểu Nguyệt, Đồng Đồng không thể nhịn thêm được nữa. Cô vốn định diễn thêm một chút, đẩy vở kịch lên cao trào rồi mới lật bài ngửa. Nhưng nhìn gương mặt tỏ ra vô tội của Tiểu Nguyệt, cô chỉ muốn nhào đến xé rách lớp mặt nạ kia ra ngay và luôn thôi.
– Chị Nguyệt, giả vờ tử tế với nhau làm gì, tôi với chị hôm nay giải quyết cho xong một lần luôn đi.
Tiểu Nguyệt vẫn tỏ vẻ bị hại, giọng nhỏ xíu cứ như cô gái nhỏ bị đàn chị cấp trên ăn hiếp. Mà vai “thổ phỉ” lúc này là ai thì đã quá rõ ràng, chính là Đồng Đồng.
– Đồng Đồng, tôi thật không hiểu vì sao cô lại nghĩ tôi như vậy… chuyện hạ độc là chuyện lớn… sao tôi có thể đem mạng mình ra để thử được?
Đồng Đồng cười nhạt, cô hỏi:
– Chị chắc chưa?
Tiểu Nguyệt thoáng thấy lo sợ trong lòng, giọng chị ta hơi run:
– Cô đừng uy hiếp tôi, ở đây còn có bà nội, có mọi người, nếu cô không có bằng chứng… cô phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người vì đã vu khống giá họa cho tôi.
Đồng Đồng ngồi thẳng lưng, cô lạnh giọng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
– Tiểu Nguyệt, tôi đến gặp riêng chị là vì muốn giải quyết êm đẹp mọi chuyện, vì tôi nhìn ra được bà nội rất quý chị, rất tin tưởng chị, vậy nên tôi không muốn làm bà buồn lòng. Đáng lý tôi chỉ yêu cầu chị tự rời khỏi nhà họ Hoàng, rời đi trong êm đẹp, tiếng tốt của chị sẽ vẫn còn mãi trong lòng mọi người, nhất là trong lòng bà nội. Nhưng chị là kiểu người ngoan cố, tự cho mình là thông minh, chắc chị nghĩ rằng cả thế giới này ai cũng đều ngu ngốc, ngoại trừ chị thôi đúng không? Tiểu Nguyệt, chị nghĩ tôi không biết chuẩn bị chu toàn mọi thứ trước khi đến gặp chị à? Tôi đã nói với chị câu gì lúc nãy chị nhớ không? Là quả quýt dày sẽ có móng tay nhọn… trí nhớ của chị không tốt đến như vậy à?
Tiểu Nguyệt càng nghe càng cảm thấy nóng mặt, chị ta luôn tự tin là mình làm việc gì cũng rất cẩn thận, rất thông minh. Nhưng sau khi nghe Đồng Đồng nói như vậy, sự tự tin trong lòng chị ta càng lúc càng giảm xuống. Đến bây giờ là lo lắng, thật sự lo lắng.
Đồng Đồng không để Tiểu Nguyệt cướp lời, cô lại nói tiếp, lời nói rõ ràng và rành mạch:
– Thưa bà nội, thưa các dì… trước tiên con sẽ nói đến lý do vì sao con nghi ngờ Tiểu Nguyệt là người tự hạ độc “hạnh nhân đắng” vào phần ăn mà bà nội Hoàng nhường cho chị ta. Thật ra thì cũng dễ hiểu thôi, chị ta muốn lấy lòng bà nội, muốn bà nội vì áy náy mà ép anh Thịnh để ý đến chị ta. Có như vậy, cái ghế mợ Hai nhà họ Hoàng này mới có thể thuộc về chị ta được.
Lý do này chưa đủ thuyết phục bà nội Hoàng, bà liền cất giọng hỏi:
– Đồng Đồng, con muốn chỉ tội ai thì phải có bằng chứng, không thể chỉ dựa vào lời phán xét suông của con được. Ngày hôm đó là bà nhường phần ăn của mình cho Tiểu Nguyệt chứ con bé không có ý muốn bà nhường cho nó.
Đồng Đồng không tỏ ra lo lắng, cô từ tốn phân tích:
– Việc bà nội nhường cho chị ta hay là chị ta muốn bà nhường… việc đó không quá mức khó khăn. Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ có cách của mình, mục đích của chị ấy là muốn đụng đến phần ăn của bà, và dựa vào phần ăn của bà để thực hiện mục đích đã lên kế hoạch từ trước.
Tiểu Nguyệt làm sao có thể để mình dễ dàng bị vạch trần như vậy, chị ta quyết vùng vẫy đến cùng.
– Đồng Đồng, lại là do cô phân tích suông… cô nói tới nói lui vẫn không đưa ra bằng chứng thuyết phục được mọi người. Nói suông, suy diễn suông như cô thì ai làm chẳng được.
Đồng Đồng cười cười:
– Chị vội gì bằng chứng, tôi đã nói sẽ làm cho chị á khẩu đến tâm phục khẩu phục mà, chị yên tâm đi.
Trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, cô tiếp tục lên tiếng:
– Chị là người thông minh, chị biết rõ hạnh nhân đắng khi ăn quá nhiều sẽ gây độc. Chị xay hạt hạnh nhân sống thành bột sau đó cho vào một cái lọ thủy tinh, tiếp đến chị dùng thủ đoạn của riêng chị để thực hiện được mục đích đã định. Tôi đoán thử nhé… tôi đoán là chị đã ăn bột hạnh nhân đắng từ trước, sau đó canh lúc không ai nghi ngờ, chị rải một ít vào trong đĩa của bà nội Hoàng. Tất nhiên trong bữa tiệc đông người, sẽ không ai rảnh chỉ để ý đến một mình chị. Và chị cũng biết chất “khổ hạnh nhân cam” ăn vào sẽ gây ra tác dụng gì, vậy nên trong quá trình phát độc, chị đã cố gắng nôn sạch ra hết, nôn ra đến cả dịch dạ dày…
Nói đoạn, cô lấy từ trong túi quần ra một cái lọ thủy tinh nhỏ, đặt xuống bàn, cô nghiêm giọng:
– Chắc chị nhớ đây là gì đúng không? Đây chính là cái lọ thủy tinh chị cất giữ bên người, chị đợi đến khi vào bệnh viện mới ra tay thủ tiêu vật chứng. Nhưng chắc chị không ngờ được rằng, ngày hôm sau lúc tôi và mọi người vào viện thăm chị thì tôi vô tình phát hiện được lọ thủy tinh này từ tay dì lao công dọn rác. Để chắc chắn, tôi đã đem lọ thủy tinh đến nhờ thầy Vịnh xem qua, thầy cũng đã xác nhận với tôi, một chút bột còn sót lại trong lọ thủy tinh này chính là bột hạnh nhân đắng, không sai một chút nào được. Nếu chị nghĩ là tôi dàn dựng, tôi có thể nhờ dì lao công và thầy Vịnh đến đây giúp tôi minh bạch một chuyến.
Lami lúc này đột nhiên nhớ ra chuyện hôm đó, cô reo lên:
– À, vậy ra hôm đó chị bảo chị nghe điện thoại nhưng thực ra là chị gặp riêng dì lao công? Phải không?
Đồng Đồng gật đầu:
– Phải rồi, vì chị không chắc chắn nên không muốn nói cho em biết.
Lami chậc lưỡi vài cái, mắt cô sáng rực, phấn khích hỏi Đồng Đồng:
– Nhưng làm sao chị phát hiện ra được cái lọ thủy tinh này là đựng bột hạnh nhân đắng?
Đồng Đồng trả lời:
– Chị không tài giỏi gì đâu, chẳng qua đêm hôm trước chị có tìm hiểu qua về loại hạt hạnh nhân đắng này. Chị biết mùi của loại bột này nếu chưa xử lý qua thì sẽ rất khó ngửi. Vì vậy lúc nghe dì lao công nói thầm về cái mùi hôi của lọ thủy tinh… chị mới thấy nghi ngờ. Mà thực ra cũng có thể nói là giác quan thứ 6 của chị tốt, linh cảm được đúng người đúng việc.
Lami tâm phục khẩu phục, cô càng lúc càng thấy nể Đồng Đồng. Một chi tiết tưởng chừng vô can nhưng lại rất liên quan, Đồng Đồng hay thật!
Bà nội Hoàng lúc này đã không thể ngồi yên được nữa, bà liếc mắt nhìn sang Tiểu Nguyệt, trầm giọng hỏi:
– Tiểu Nguyệt, có phải giống như những gì Đồng Đồng đã nói hay không?
Tiểu Nguyệt run run nhưng chị ta vẫn cố gắng chống chế đến cùng.
– Bà nội, nếu đã biết loại bột bị hạ trong đĩa thức ăn là bột hạnh nhân đắng… vậy thì nếu có người cố tình muốn vu oan cho con… người ta có thể dựng chuyện được mà? Nếu chỉ dựa vào một cái lọ thủy tinh mà phán tội cho con… con không phục.
Bà Hai không thích Tiểu Nguyệt nhưng so với Đồng Đồng, bà đương nhiên ghét Đồng Đồng nhiều hơn. Mãi mới thấy Tiểu Nguyệt nói đúng, bà vội giúp cho chị ta:
– Tiểu Nguyệt nói cũng có phần đúng, bằng chứng của cô Đồng không đủ thuyết phục.
Đồng Đồng cười rất nhạt, cô lúc này lại nhìn sang bé Li, nháy mắt ra hiệu cho bé Li đem “bảo vật” ra trình diện. Bé Li “dạ” một tiếng đầy hưng phấn, con bé chờ giây phút này đã lâu. Bây giờ được đưa iPad cho Đồng Đồng, cô bé tưởng tượng như mình đang cầm Thượng Phương bảo kiếm trong tay vậy.
– Dạ đây cô Đồng, iPad của cô đây.
Mọi người lại tiếp tục ngạc nhiên, Thế Thịnh không nhịn được tò mò liền cất tiếng hỏi cô:
– Trong iPad này có gì vậy Đồng Đồng?
Đồng Đồng bật iPad lên, sau đó cô mở một video đã được ghi hình, cô bắt đầu trình chiếu cho mọi người xem.
– Anh và mọi người xem trước đi đã, xem xong sẽ rõ, cũng sẽ có kết quả chính xác nhất trong chuyện này.
Đoạn video được trình chiếu, trong video ghi lại hình ảnh Đồng Đồng từ lúc còn ở phòng khách lớn dặn dò bé Li giữ iPad để lưu lại đoạn video, cho đến khi cô bước vào phòng khách nhỏ để gặp riêng Tiểu Nguyệt. Tất cả quá trình cô và Tiểu Nguyệt gặp riêng nhau, trao đổi những gì với nhau đều được ghi lại hết trong video. Nhìn biểu cảm chấn kinh cùng sắc thái lúc xanh lúc trắng khi nhìn thấy chính mình trong video của Tiểu Nguyệt, Đồng Đồng dám chắc là cô đã dành được phần thắng.
Đùa, công nghệ mới nhất về ghi hình này là cô xin xỏ được ở chỗ Thiên Vy, máy ghi hình nhỏ xíu như hạt cúc áo, cô gắn nó trước ngực khi đi tìm Tiểu Nguyệt. Chồng của Thiên Vy là nhân vật lừng lẫy trong xã hội, không khó khăn gì để tìm được những thiết bị công nghệ hiện đại như thế này. Đồng Đồng đã nói mà, một khi chắc chắn thì cô mới làm, còn không, cô thà để cho người ta vượt mặt mình chứ không ngu ngốc đến mức làm chuyện liều lĩnh.
Đoạn video đang chiếu đến khúc bà nội Hoàng và mọi người bước vào, bà nội Hoàng lúc này đã nhịn hết nổi, bà giận dữ đến thở không thông, vỗ ngực cả buổi cũng không nói được một câu nào với Tiểu Nguyệt. Rõ ràng là bà đã thương cô ta như vậy, tin tưởng cô ta như vậy, sao cô ta dám làm ra những chuyện như thế này? Dám lợi dụng bà, dám lợi dụng lòng tin của bà để thực hiện âm mưu đen tối nhằm có lợi bản thân mình. Thật là không còn từ ngữ nào để diễn tả được nữa rồi… quá thất vọng… thật quá thất vọng!
Tiểu Nguyệt hoàn toàn thất thế, đoạn video ghi hình rõ ràng thế này, dù chị ta có muốn phản bác cũng không biết phản bác bằng cách nào. Chị ta biết là Đồng Đồng thông minh nhưng chị ta không thể ngờ được là Đồng Đồng lại thông minh và cẩn thận đến mức như vậy. Lần này chị ta có lắp thêm mười cái miệng thì cũng không thể phản bác, không thể bao biện thêm được nữa. Việc cần làm lúc này là cố gắng giảm mức thiệt hại được bao nhiêu thì sẽ cố gắng giảm đi bấy nhiêu, tương lai từ từ tính sau vậy.
Kết quả sau cùng, Tiểu Nguyệt chính thức bị đuổi khỏi nhà họ Hoàng, nếu không vì nể mặt bà lão Hà thì ông chủ Hoàng đã cấm triệt đám người nhà bọn họ có bất cứ liên can gì đến nhà họ Hoàng. Vấn đề của Tiểu Nguyệt tưởng chừng chỉ là âm mưu tranh quyền lợi nho nhỏ nhưng hậu quả phía sau to lớn thế nào thì chỉ có người nhà họ Hoàng mới hiểu được. Vì chuyện hạ độc trong bữa tiệc hôm ấy mà nội bộ của tộc họ Hoàng gần như loạn hết lên. Bây giờ phát hiện ra là do một người ngoài tranh giành tình cảm làm ra… ông chủ Hoàng thật sự không biết phải giải thích chuyện này với các bô lão trong tộc như thế nào nữa. Chắc chắn không thoát khỏi chuyện bị khiển trách, có khi còn bị phạt nữa cũng nên. Thiệt tình, tức chết ông được mà!
Mà xem ra bà nội Hoàng thật lòng có tình cảm với Tiểu Nguyệt, cuối cùng bà cũng chỉ đuổi chị ta đi chứ không đánh, cũng không mắng chửi nặng lời. Còn về cái tát oan uổng mà bà nội Hoàng đã tát Đồng Đồng, đến giờ phút này bà cũng chưa nói với Đồng Đồng một câu xin lỗi. Nhưng mà thôi vậy, Đồng Đồng cũng không có ý muốn bà phải thương cô như thương Tiểu Nguyệt. Vạch trần được Tiểu Nguyệt đã là tốt lắm rồi, cô cũng không mong mỏi gì quá nhiều.
“Bụi cỏ xấu xí” Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng được xịt thuốc trừ sâu loại cực mạnh, Đồng Đồng cũng đã cố gắng bảo vệ “cây tùng, cây bách” của cô hết sức hết lòng. Chỉ hy vọng “bụi cỏ” biết xấu hổ mà tự mình “chết gốc”, đừng để cô lại phải dùng xẻng mà đào cả gốc cả rễ lên…
Đào đất thì cô không sợ, chỉ sợ là tay cô cũng sẽ… chảy máu mà thôi!
_________________________
❌ TRÊN 350 SHARE + 2K LIKE TRƯỚC 10 GIỜ EM LÊN CHƯƠNG 29 LUÔN NHAA. HỨA LÀ LÀM NHA CHỊ EM MÌNH UIIII

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (9 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN