Gả Cho Anh Rể - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1316


Gả Cho Anh Rể


Phần 28


Về chuyện của Tiểu Nguyệt, ông chủ Hoàng đã phải đi giải trình trước các vị “tiền bối” trong 2 ngày, hiện tại vẫn phải giải trình thêm một ngày nữa mới có thể giải quyết ổn thỏa. Vì trước đây ông chủ Hoàng và bà nội Hoàng đều khăng khăng cho rằng có người trong họ tộc cố ý muốn hãm hại bà nội Hoàng, vậy nên một vài vị trước giờ có hiềm khích với ông chủ Hoàng đều bị lôi ra điều tra gắt gao. Bây giờ phát hiện ra chuyện hôm đó là do người ngoài tranh giành tình cảm gây ra, các vị từng bị nghi ngờ cảm thấy tức giận liền ra sức ép với các lão tiền bối, muốn ông chủ Hoàng phải đích thân ra mặt giải trình và xin lỗi. Giải trình thì tất nhiên phải làm, còn việc có cần phải xin lỗi hay không, lại phải xem vào khả năng của ông chủ Hoàng thế nào nữa.
Tộc họ Hoàng là gia tộc lớn, rễ mọc sâu, thân sinh ra nhiều cành nhiều nhánh. Mà cái ghế trưởng tộc thì ai cũng muốn giành, những kẻ đã lâm le từ trước, dễ gì chịu bỏ qua cơ hội béo bở lần này. Ông chủ Hoàng trước giờ làm người khá quang minh lỗi lạc, chỉ là lần này phán đoán có chút sai lầm và chủ quan, vậy nên mọi thứ mới khó giải quyết đến như vậy. Nhưng cũng may là ông còn hai người con trai là Thế Thịnh và Duy Hiển, muốn lật đổ được ông chủ Hoàng, xem ra bọn họ vẫn phải chờ đợi hơi lâu!
……………………….
Thế Thịnh về đến nhà không quá muộn, Đồng Đồng vừa thấy anh về, cô đã chạy xuống bếp bưng lên cho anh một khây thức ăn nóng hổi. Vừa gắp thức ăn cho anh, cô vừa hỏi:
– Mọi chuyện êm xui hết hả anh?
Thế Thịnh gật gật đầu:
– Ổn hết rồi, bọn họ cũng không thể vịn vào vấn đề này mà làm khó anh và ba được.
Đồng Đồng lại hỏi:
– Vậy hôm nay Tiểu Nguyệt có đến?
– Cô ta đến làm gì nữa, cũng chẳng còn mặt mũi nào.
Thế Thịnh dừng một lát, anh gắp một ít thịt cua cho vào miệng, cười nói với cô:
– Nhưng tiếng tăm của bạn gái anh rất tốt đấy, các cụ khen em thông minh, anh cực kỳ tự hào về em.
Đồng Đồng cười lớn, kèm theo cái đẩy mũi đầy đắc chí:
– Các cụ nói thì cấm có sai, trong chuyện của Tiểu Nguyệt nhờ vào em hết còn gì.
Lại nghĩ đến chuyện gì đó, cô lại hỏi anh:
– Nhưng mà Thịnh này, anh nói anh cũng đã nghi ngờ chị ta?
– Ừ, đúng là anh nghi ngờ. Nhưng anh không có bằng chứng, tạm thời không thể hỏi tội cô ta được.
– Vậy nếu em không vạch trần chị ta được thì anh định làm thế nào?
Anh uống vào một hớp nước lọc, nhàn nhạt trả lời:
– Anh đã nghĩ sẵn rồi, có thể bày một kế, để cho cô ta chạm trán với hạnh nhân đắng. Người đã biết rõ tác dụng, lại từng nếm mùi của hạnh nhân đắng… một khi ăn lại lần nữa, chắc chắn sẽ nhận ra được sự kỳ lạ. Bằng cách đó, có thể vạch tội cô ta trước mặt mọi người, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Hoàng.
Đồng Đồng gật gù, cô cảm thấy ý tưởng này cũng rất tốt, mặc dù không nắm được 100% thành công nhưng 70% là có thể chắc chắn. Nghĩ nghĩ, cô lại hỏi:
– Nhưng sao anh lại nghi ngờ chị ta? Anh nghi ngờ từ khi nào?
Thế Thịnh không tiếp tục ăn nữa, anh sắp xếp lại đũa muỗng mà mình vừa ăn qua để gọn vào trong khây. Anh nhàn nhạt trả lời cô:
– Ban đầu anh đã hơi nghi ngờ Tiểu Nguyệt, vì người họ Hoàng bọn anh nếu muốn bỏ độc hại người thì sẽ không làm cách công khai như vậy. Thứ nhất là công khai sẽ rất dễ lộ, thứ hai lại phải nói đến mặt mũi của nhà họ Hoàng. Dù ai ngồi lên ghế trưởng tộc thì vẫn phải đặt danh dự của tộc họ lên hàng đầu. Hơn nữa, nếu có bỏ độc thì vẫn nên chọn ba anh chứ không thể chọn bà nội, vì bà nội không có quyền quyết định trong việc trao quyền thừa kế lại cho ai. Em cứ nghĩ thế này, hiện tại ba anh chưa lập di chúc, người thừa kế đời thứ 7 của họ Hoàng cũng chưa được công bố ra ngoài. Nếu là hãm hại cho ba anh chết bất đắc kỳ tử thì có phải sẽ lợi hơn nhiều so với đầu độc bà nội hay không?
Thấy cô vẫn hơi ngơ ngác, anh lại tiếp tục giải thích:
– Nói cho em dễ hiểu, nếu ba anh đột nhiên ngã ngang thì mẹ con Duy Hiển sẽ tranh quyền cho Duy Hiển, dì Kiều cũng sẽ giành quyền lợi cho nhóc Min, và anh… anh tất nhiên cũng phải giành quyền thừa kế lại cho mình. Nội bộ gia đình xào xáo, quyền thừa kế không xác định, lúc ấy các vị máu mặt trong tộc sẽ đứng ra biểu quyết chọn người thừa kế. Đây cũng là cơ hội cho người họ Hoàng ở những nhánh, những cành, những chi khác tự mình để cử, lập phe phái ủng hộ mình. Em cũng biết cuộc chiến tranh quyền sẽ khốc liệt đến mức nào mà, tộc họ Hoàng nhà anh chính là như vậy.
Đồng Đồng gật gù, cô cũng biết trong những gia tộc lớn thì cuộc chiến tranh quyền sẽ rất tàn ác. Chẳng qua cô từ trước đến giờ cũng chưa từng nghĩ đến. Hôm nay được Thế Thịnh khai sáng, cô tương đối cảm thấy ngỡ ngàng trong lòng vài phần.
– Thịnh, anh cũng sẽ tranh quyền thừa kế?
Thế Thịnh không ngần ngại mà gật đầu:
– Nếu như trong trường hợp ba anh đột nhiên ngã bệnh và không để lại di chúc, anh chắc chắn sẽ tranh. Còn nếu ông đã lập di chúc chọn được người thừa kế, anh sẽ tôn trọng quyết định của ông, không tranh giành với anh em mình.
Không hiểu sao khi nghe Thế Thịnh nói như vậy, cô lại đột nhiên cảm thấy lo cho anh. Cô lo cho anh và Duy Hiển thì ít, nhưng lại lo cho anh và Thái Phượng thì nhiều. Bởi vì theo như những gì cô được biết, Thái Phượng vẫn đang canh chừng cái ghế “Phú Thất” của nhà anh, mà người nham hiểm như Thái Phượng…
Thế Thịnh không biết Đồng Đồng đang lo lắng chuyện gì, anh nhìn thấy cô im lặng, sợ cô nghĩ linh tinh, anh liền xoa xoa má cô, trấn an cô:
– Được rồi, anh đã có tính toán riêng, em đừng lo quá. Hơn nữa ba sẽ không để cho anh em bọn anh tranh giành nhau một cái ghế như vậy đâu, không cần lo, yên tâm.
Đồng Đồng khẽ gật đầu, cô cũng không có nói cho anh biết là cô đang lo lắng điều gì. Chỉ hy vọng giống như những gì anh nói, ông chủ Hoàng sẽ không để cho anh em bọn anh tàn sát lẫn nhau. Bởi cuộc chiến tranh giành quyền lực sẽ vô cùng khốc liệt, có khi còn đổ cả xương và máu!
____________________
Sức khỏe của bà nội Hoàng có vẻ kém hơn trước, ai cũng biết đây là tâm bệnh, thời gian này cũng chỉ có thể an ủi và quan tâm bà nhiều hơn truớc kia, mau giúp bà quên đi chuyện của Tiểu Nguyệt.
Sáng nay, lúc chuẩn bị đi làm, Đồng Đồng được vú Hà gọi xuống phòng có chuyện. Cô cũng không biết là có chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của vú Hà rất tốt, chắc cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra đâu.
Đồng Đồng bước vào phòng bà nội Hoàng, bà lúc này đang ngồi uống trà, thấy cô đến, bà liền dịu giọng nói với cô:
– Con ngồi xuống đó đi, có trễ giờ làm của con không?
Đồng Đồng nhận lấy tách trà từ tay vú Hà, cô trả lời bà nội Hoàng:
– Dạ không đâu nội, hôm nay con không có việc gấp, đến muộn một chút cũng không sao. Nội có chuyện gì muốn nói với con ạ? Con có làm sai gì không nội? Có gì nội nói với con nha, con sẽ cố gắng sửa.
Bà nội Hoàng cười nhẹ, bà lắc đầu, từ tốn nói:
– Con không có làm gì sai hết, là bà làm sai với con, bà muốn xin lỗi con về chuyện lần trước. Đồng Đồng, đừng để bụng chuyện trước kia, bà không cố ý… là bà bênh nhằm người rồi.
Đồng Đồng biết bà nội Hoàng đang nói về chuyện hôm đó, mà cô cũng đã quên chuyện bà đánh cô rồi, trong lòng cũng không còn để bụng đến nữa.
– Nội đừng nói vậy, con thật lòng không còn nghĩ gì đến chuyện lần đó nữa. Nội đừng để chuyện này trong lòng, bà khỏe mạnh là con vui rồi, con nói thật đó.
Bà nội Hoàng thở dài một hơi, biểu cảm âu sầu:
– Là bà không nên thiên vị cho Tiểu Nguyệt, cũng không nên làm khó con và Thế Thịnh. Bà trước giờ luôn cho là mình minh mẫn nhưng qua chuyện lần này, bà thấy mình… hình như đã già thật rồi.
Dừng một lát, bà lại nói tiếp:
– Vài hôm nữa bà về lại biệt thự vườn, ở đó tịnh tâm dễ chịu hơn nhiều, cũng có không gian yên tĩnh cho bà suy ngẫm lại vài việc. Đồng Đồng, con hứa với bà một việc được không?
Đồng Đồng có chút do dự, cô không dám hứa mà cẩn thận hỏi trước:
– Bà nội… là chuyện gì hả nội?
Thấy Đồng Đồng cẩn thận và có tính cảnh giác cao, bà nội Hoàng tương đối hài lòng, bà khẽ nói:
– Con hứa với bà… phải bảo vệ tốt cho Thế Thịnh. Thằng bé sau này sẽ là người kế thừa chức vị trưởng tộc… bà không thể sống để bảo vệ nó suốt đời, mà mẹ thằng bé thì lại không đủ sức để bảo vệ nó. Bà biết con thương Thế Thịnh, con thông minh, sáng suốt… con hứa với bà… phải bảo vệ Thế Thịnh… được không Đồng Đồng?
Đồng Đồng thoáng sững sờ, cô vô cùng ngạc nhiên khi nghe bà nội Hoàng nói… Thế Thịnh sẽ là người thừa kế tiếp theo. Rõ ràng hôm qua Thế Thịnh có nói với cô là ông chủ Hoàng vẫn chưa lập di chúc về quyền thừa kế mà, sao bà nội Hoàng lại nói chắc chắn như vậy?
Biết nghi vấn trong lòng Đồng Đồng, bà nội Hoàng cũng không có ý định giấu giếm.
– Đồng Đồng, Thế Thịnh mấy hôm trước có gặp bà, thằng bé nói với bà, nếu không phải là con… vậy thì cả đời này nó sẽ không lấy ai khác nữa. Trước kia Thế Thịnh đồng ý cưới chị gái con, hết thảy đều là vì sức ép của bà. Bởi vì ở cái tuổi của nó, nó không thể cứ mãi độc thân, trong khi Duy Hiển thì lại sắp có vợ sinh con. Con bé Lê Mộc là chính mắt ba Thế Thịnh chọn lựa, hiếm khi Thế Nghĩa vừa lòng được đứa con gái nào, vậy nên Thế Thịnh không thể không lấy vợ. Vấn đề này, bà nghĩ là không quan trọng nhưng vẫn phải nói cho con rõ ràng một lần…
Uống vào một ngụm trà ô long, bà nội Hoàng lại tiếp tục cất giọng:
– Thế Nghĩa là Phú Lục của họ Hoàng, người thừa kế tiếp theo sẽ ngồi lên vị trí Phú Thất… cũng chính là Thế Thịnh. Từ lúc ông nội chồng con còn sống, ông đã chỉ định Thế Thịnh sẽ là người thừa kế đời tiếp theo. Mà ba chồng con, nó cũng có sự chọn lựa như vậy. Chắc hẳn con đang rất ngạc nhiên vì sao Thế Thịnh lại được chọn đúng không? Chuyện này lại phải nhắc đến mẹ của thằng bé, cũng chính là mẹ chồng con, người mà con hay gọi là dì Miên…
Đồng Đồng chăm chú lắng nghe, cô không dám để sót một chữ nào.
– Thuỵ Miên là con gái nuôi của ông bà, ba mẹ dì Miên con chết vì tai nạn, mẹ của Thụy Miên lại là bạn thân của bà. Vì vậy bà quyết định nhận nuôi Thuỵ Miên, thay ba mẹ con bé chăm sóc, nuôi nấng dạy dỗ con bé nên người. Dì Miên con và Thế Nghĩa có tình cảm với nhau, mặc dù ông bà không ngăn cản nhưng cũng không đồng ý. Thuỵ Miên là cô gái tốt, nhưng con bé không nói được vì cú sốc tâm lý lúc ba mẹ mình mất. Mà một người phụ nữ không thể nói, sẽ không thể quản lý gia đình được, đặc biệt đây lại chính là nhà họ Hoàng. Vậy nên khi Thế Thịnh được sinh ra đời, ông nội con chỉ có thể hứa sẽ để Thế Thịnh được ưu tiên trong quyền thừa kế. Còn vị trí trưởng mẫu của Thụy Miên, ông bà không thể cho con bé được…
Bà nội Hoàng như rơi vào hồi ức:
– Dì Miên con rất hiểu chuyện, con bé cũng chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì, kể là giành quyền lợi cho Thế Thịnh. Cũng vì sự áy náy với Thuỵ Miên nên Thế Nghĩa mới hứa với con bé, sẽ để cho Thế Thịnh sau này trở thành Phú Thất đời tiếp theo, mặc cho sau này nó có bao nhiêu đứa con trai đi nữa. Đổi lại, vị trí trưởng mẫu của nhà họ Hoàng… Thuỵ Miên mãi mãi không thể ngồi lên được. Con bé Thuỵ Miên đồng ý, sau đó Thế Nghĩa cưới Ngọc Sương, sinh ra Duy Hiển và anh em Duy Kiên. Con thấy đó, dì Miên con sống cả đời ở nhà họ Hoàng này nhưng lại chưa từng có được danh phận gì đàng hoàng. Vì quá thương cho mẹ con Thuỵ Miên, lại sợ sau này Thế Nghĩa sẽ đổi ý. Vậy nên ông nội của Thế Thịnh trước khi chết đã bắt Thế Nghĩa phải hứa… hứa sẽ để Thế Thịnh trở thành người thừa kế đời tiếp theo. Chỉ cần bà còn sống thì Thế Thịnh chắc chắn sẽ trở thành Phú Thất, không ai giành của thằng bé được.
Đồng Đồng như hiểu ra hết tất cả mọi chuyện. Mãi đến giờ cô mới biết, lý do vì sao dì Miên sinh ra Thế Thịnh trước mà lại phải ngậm ngùi chịu làm bé…
Cô nhìn bà nội Hoàng, không biết nói gì ngoài ấp úng vài chữ:
– Bà nội… con…
Bà nội Hoàng là người từng trải, bà biết cô đang phải tiếp nhận quá nhiều thông tin nên còn ngỡ ngàng. Bà cũng không ép gì cô, chỉ nghiêm túc nói với cô:
– Đồng Đồng, sau này chỉ có thể trông cạy vào con ở bên cạnh Thế Thịnh… mong con yêu thương thằng bé, chăm sóc và bảo vệ thằng bé… giống như những gì mà thằng bé đang làm với con.
Đồng Đồng cảm nhận được sự thật lòng trong lời nói của bà nội Hoàng, cô cũng không chần chừ thêm, liền gật đầu đồng ý với bà:
– Bà nội yên tâm, con sẽ luôn đối xử tốt với Thế Thịnh. Anh ấy là tất cả của con, con sẽ không để ai đụng đến anh ấy, con hứa.
Trên môi bà nội Hoàng lúc này mới nở được nụ cười mãn nguyện, bà nói với Đồng Đồng:
– Có được lời hứa này của con, bà yên tâm rồi, cảm ơn con… Đồng Đồng.
Đồng Đồng vì còn phải đi làm nên cô xin phép rời đi trước, trong phòng lúc này chỉ còn lại vú Hà và bà nội Hoàng. Vú Hà pha thêm nước nóng vào ấm trà, vú dịu giọng hỏi:
– Bà chủ, bà hoàn toàn tin tưởng cô Đồng rồi à?
Bà nội Hoàng chỉ chỉ vào vai mình, ý bảo vú Hà xoa bóp vai cho bà. Nhắm mắt hưởng thụ cảm giác dễ chịu, bà nội Hoàng nhàn nhạt trả lời:
– Thế Thịnh đã nói như vậy, tôi có muốn không tin tưởng thì cũng không được. Nhưng chẳng phải vú rất thích con bé này à, sao lại hỏi tôi như vậy?
Vú Hà cười cười:
– Tôi thích cô Đồng thì có là gì, chủ yếu là bà chủ có thích cô ấy hay không thôi.
– Vậy vú nói tôi nghe xem, Đồng Đồng có chỗ nào nên thích?
Vú Hà cũng không dè chừng, vú ấy liền trả lời:
– Cô Đồng ngoại trừ có một yếu điểm về thân phận ra thì còn lại đều là ưu điểm rất tốt. Tôi cũng không thấy cô ấy có gì không đáng để thích. Một cô gái xinh đẹp, ưu tú, thông minh, nhạy bén… tôi là phụ nữ thì tôi cũng thích, huống gì là cậu Hai hả bà chủ.
Bà nội Hoàng khẽ cười:
– Thì cái yếu điểm đó cũng chính là mấu chốt làm cho người ta không thích con bé, tôi cũng là như vậy. Nhưng sau chuyện của Tiểu Nguyệt, tôi cũng dần ngộ ra là tôi đã già, không bì lại với đám trẻ thời này. Vú thấy đó, đến tôi mà tụi nó cũng muốn lợi dụng… tôi không còn đủ minh mẫn để chạy theo cái đám trẻ này nữa rồi. Đáng lý tôi nên giống như trước, không liên can vào việc tình cảm của bọn nhỏ, vậy thì đã không đẩy cha con Thế Nghĩa vào tình huống khó khăn. Sau này cứ để bọn nhỏ tự giải quyết với nhau, chỉ cần tụi nó muốn là được, tôi sẽ không có ý kiến.
Vú Hà cũng mừng vì bà nội Hoàng đã thông suốt được vài chuyện, bà nói:
– Nên như vậy thưa bà chủ, tôi và bà đều đã già, nói không lại, làm cũng không bì kịp các cô các cậu trẻ tuổi. Chẳng qua là tôi rất thích cô Đồng, cũng hy vọng cho cô Đồng và cậu Hai được hạnh phúc. Nếu cậu Hai có thể dễ dàng ngồi lên được vị trí Phú Thất, vậy thì cái danh trưởng mẫu nhà họ Hoàng… cô Đồng ắt hẳn sẽ làm rất tốt.
Bà nội Hoàng gật gù:
– Tôi cũng nghĩ như vậy…
– Nhưng bà chủ, có chuyện này, tôi vẫn hơi thắc mắc…
– Vú hôm nay cũng ấp úng với tôi nữa à? Có chuyện gì thì vú cứ nói đi, tôi với vú xa lạ chỗ nào nữa đâu.
Vú Hà nghĩ nghĩ một lát, bà ấy mới quyết định hỏi:
– Về chuyện mấy lọ mực kia… bà chủ định cho qua chuyện luôn hay sao? Tôi không thấy bà nhắc lại nữa?
Bà nội Hoàng lúc này mới nhẹ mở mắt, bà phất tay ý bảo vú Hà không cần xoa vai cho bà nữa. Bà tự rót cho mình một tách trà, hớp vào một ít nước, bà mới nghiêm giọng trả lời:
– Không thể gây thêm chuyện nữa, với lại… tôi cũng không chết.
Vú Hà không cam lòng:
– Nhưng mà…
Bà nội Hoàng đột nhiên thở dài, cắt ngang lời của vú Hà:
– Cũng là ân oán nối tiếp, tôi không làm lớn chuyện lọ mực là vì muốn để lại cho Thế Thịnh một con cờ tốt. Chỉ sợ là, con đường sau này Thế Thịnh phải đi… e là sẽ rất gian nan. Cầu tổ tiên họ Hoàng phù trợ cho thằng bé, A Di Đà Phật!
_________________________
Nhà họ Hoàng hôm nay có bữa tiệc nhỏ, là tiệc họp mặt của hai nhà họ Hoàng và họ Vương. Ông chủ Hoàng vốn không thích gặp gỡ nhưng đột nhiên nói cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Vương thì cũng không được. Bất đắc dĩ, ông đành phải đồng ý mở tiệc rượu nhỏ, cả Thế Thịnh cũng phải về sớm để ăn bữa cơm.
Đồng Đồng không hợp với mẹ con Quỳnh Hoa, hơn nữa cô lại có việc bận ở công ty, vì vậy hôm nay cô sẽ không ăn cơm tối ở nhà. Thay vì ngồi nhìn bà Nguyên và Quỳnh Hoa cười cười nói nói, cộng thêm bà Sương phụ hoạ. Cô thà ở lại công ty tăng ca, ăn cơm hộp uống trà sữa còn thấy có ý nghĩa với cuộc đời này hơn.
Cả công ty của Đồng Đồng đều đang tăng ca vì dự án thương hiệu sắp tới của ĐK. Sau khi làm xong việc, sếp Tuấn có mời mọi người ở lại ăn đêm, tiện thể là uống vài lon khích lệ tinh thần nhân viên. Sếp Tuấn hôm nay không biết là bị bồ đá hay là bị vợ chửi mà lại uống nhiều đến mức say bí tỉ, bọn cô phải dìu ông ấy xuống sảnh, nửa đường đi còn hò hét loạn cả lên.
Đồng Đồng đi theo phía sau sếp Tuấn, mọi người đang bắt xe nên cô phải canh chừng sếp Tuấn, tránh cho ông ấy ngã xuống đất. Sếp Tuấn nhìn thấy Đồng Đồng đang đứng phía sau, ông đột nhiên cười nói với Đồng Đồng:
– Cô Đồng đây rồi, tôi tìm cô mãi…
Đồng Đồng vịn tay sếp Tuấn, cô dìu lấy ông, lại hỏi:
– Tôi đi sau sếp nãy giờ mà, sếp tìm tôi có chuyện gì không?
Sếp Tuấn nhăn mày nhìn cô, ông đứng gần như không vững, nói mấy lời rất khó hiểu:
– Tôi… là muốn xin lỗi cô Đồng. Cũng tại vì tôi ham hư vinh nên xém chút làm hại cô Đồng… bữa nay gặp được cô ở đây… hức… Tạ Tuấn tôi xin lỗi cô… mong cô bỏ qua cho tôi. Tôi còn… à mẹ già… vợ con bé bỏng… không thể bị mất việc được… cô Đồng hiểu cho tôi không? Cô Đồng phải hiểu cho tôi…
Đồng Đồng ngơ ngác nhìn sếp Tuấn, cô tò mò:
– Sếp Tuấn, ông say quá rồi phải không? Ông nói cái gì vậy? Ông xin lỗi tôi chuyện gì?
Sếp Tuấn đứng hết vững, người ông ngả nghiêng xiêu vẹo nhưng vẫn cố nói với Đồng Đồng.
– Cô Đồng, tôi rất sợ Hoàng tổng nhà cô… cô làm ơn đừng nói lại với cậu ấy là tôi… tôi nghe theo lời vợ của lão Vương… mà gài cô đến phòng bao của lão Đạt hôm đó. Tôi đã nói với cô… tôi cũng là hết cách… ai cũng là người có quyền… hức… hức… một kẻ tầm thường như tôi không chống lại nổi…
Đồng Đồng nghe đến ba chữ “vợ lão Vương”, cô giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm sếp Tuấn, cô hỏi gấp:
– Sếp… sếp nói là bà Nguyên… vợ của lão Vương? Là mẹ của Quỳnh Hoa?
Sếp Tuấn lắc đầu lia lịa:
– Tôi chẳng biết con gái bà ấy tên gì, tôi chỉ biết là bà ấy… tên Nguyên… vợ của lão Vương. À à… bà Nguyên là bạn thân của mẹ chồng cô đó cô Đồng…
Đồng Đồng đột nhiên nở nụ cười nhạt nhẽo… ra là vụ của lão Đạt lần trước vẫn còn có người ở sau chỉ đạo. À, xem ra là cô hiền lành với mẹ con Quỳnh Hoa quá rồi nhỉ? Chắc trước giờ bọn họ chửi cô là đồ ngu dốt không biết gì, chắc là thế rồi…
Đồng Đồng giao sếp Tuấn lại cho mọi người, cô bảo có việc về trước, không tiễn mọi người được. Đồng Đồng đón xe về lại nhà, đứng trước cổng nhà họ Hoàng, cô lấy điện thoại ra gọi cho Thế Thịnh, cô muốn thông báo cho anh một tiếng trước khi hành động.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, thoáng chốc cô còn nghe thấy được tiếng người cười nói bên trong điện thoại.
– Ừm em về chưa, anh đến đón em?
Đồng Đồng nhìn vào trong sân, cô cười cười, hỏi anh:
– Thịnh, có người làm sai với em, em muốn đánh họ cho hả giận thì có được không?
Thế Thịnh đang ngồi trong phòng ăn, anh không nhịn được sự ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, cũng quên mất là có gia đình Quỳnh Hoa đang ngồi ở đây. Anh lớn tiếng hỏi:
– Đánh người?
Đồng Đồng gật đầu:
– Phải, em muốn đánh người.
Thế Thịnh nhận ra là mình hơi thất thố, trước ánh nhìn tò mò của mọi người, anh xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
– Đồng Đồng… có chuyện gì? Em đang ở đâu?
Đồng Đồng từ từ tiến vào trong sân, cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ hỏi câu hỏi của cô.
– Thịnh, anh có thể… chống lưng cho em được không?
Thế Thịnh cực kỳ lo lắng, anh hỏi gấp:
– Đồng Đồng, em đang ở đâu? Anh đến đón em trước, rồi em muốn đánh ai cũng được, anh bắt người lại cho em đánh.
Đồng Đồng đột nhiên nở nụ cười, trong lòng cô cảm thấy hết sức thỏa mãn:
– Em đang trước sân, sắp vào nhà rồi… em hỏi lại anh lần nữa… em đánh người… anh chống lưng cho em được không?
Thế Thịnh khựng bước chân, anh như suy nghĩ ra chuyện gì đó, cũng không còn vội vàng gấp gáp nữa. Khoé môi đột nhiên nâng nhẹ lên, đôi môi mỏng hồng nhuận như nở nụ cười, giọng điệu nhu thuận mà đanh thép:
– Đồng Đồng, anh sinh ra là để chống lưng cho em. Một chữ thôi… đánh!

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN