Gả Cho Anh Rể - Phần 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1370


Gả Cho Anh Rể


Phần 29


Đồng Đồng bước vào phòng ăn, cô nhìn quanh một vòng, xác định được mẹ con bà Nguyên đang ngồi ở đâu, cô mới tính toán tiếp bước hành động cần làm tiếp theo.
Thế Thịnh vừa nhìn thấy Đồng Đồng bước vào, anh liền đứng dậy đi vòng đến gần phía cô. Mặc dù không đi đến chỗ cô nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo cô, xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Cũng giống như lời anh vừa nói, anh có mặt ở đây là để chống lưng cho cô, không can thiệp và quá trình cô “gây tội” nhưng nhất định sẽ thay cô giải quyết gọn gẽ hậu quả mà cô để lại.
Đồng Đồng là kiểu người nói được làm được, bản tính trước kia của cô là do gia đình và Thế Thịnh chiều hư. Trước khi gặp Thế Thịnh, tính tình của Đồng Đồng đã vô cùng mạnh mẽ, sau này khi ở bên cạnh anh, anh dung túng cho cô, cô còn cường bá hơn thế này nhiều. Chẳng qua bây giờ cô đã trưởng thành, cũng không còn nông nổi như lúc trẻ nữa, bản tính cường ngạnh cũng được tiết chế hơn rất nhiều. Nhưng không vì thế mà cô chịu được thiệt thòi khi bị người ta hãm hại. Hôm nay dù có Thế Thịnh hay là không có Thế Thịnh thì với bản tính của cô, cô cũng phải cho mẹ con bà Nguyên một bài học, cô mới cảm thấy vừa lòng. Còn hậu quả sau đó thế nào, cô cũng can tâm chấp nhận.
Đồng Đồng bỏ túi xách xuống bàn, trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, cô xoắn tay áo, đi đến chỗ bà Nguyên đang ngồi. Không nói không rằng, cô túm búi tóc của bà Nguyên rồi kéo ngược ra đằng sau, lôi bà ta ra khỏi ghế. Bà Nguyên trước là kinh ngạc, sau là hoảng loạn, quá bất ngờ không kịp trở tay nên cứ thế chới với bị Đồng Đồng kéo đi. Mà những người đang ngồi trong phòng ăn cũng giống như bà Nguyên, Đồng Đồng hành động quá nhanh, bọn họ cơ bản là không thể ngăn cản kịp.
Đồng Đồng túm tóc bà Nguyên, cô ghì rất mạnh, lôi bà ta xềnh xệch ra khỏi phòng ăn. Mọi người lúc này mới giật mình phản ứng trước hành động của Đồng Đồng, nhưng chưa kịp ngăn lại đã bị Thế Thịnh chặn ngang trước mặt, anh quyết không cho ai đụng đến Đồng Đồng.
Quỳnh Hoa há hốc nhìn mẹ mình bị Đồng Đồng lôi đi, cô ta gào ầm lên:
– Anh Thịnh, anh nhìn Đồng Đồng… anh còn không cứu mẹ em?
Duy Hiển không lo cho bà Nguyên, anh ta chỉ tò mò hỏi về Đồng Đồng:
– Anh Hai, Đồng Đồng sao vậy?
Thế Thịnh vẫn trụ vững sừng sững, hai tay anh khoanh trước ngực, nở nụ cười nhạt nhẽo nhìn Quỳnh Hoa:
– Chú hỏi Quỳnh Hoa xem, xem mẹ con cô ta đã làm gì Đồng Đồng? Nghe nói… hình như có liên quan đến chuyện của lão Đạt.
Hai chữ “lão Đạt” khiến tất cả mọi người hoảng hốt, Duy Hiển cũng dần dần hiểu ra được vấn đề. Anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng lại chọn về phe của Thế Thịnh, quyết chống trả gia đình Quỳnh Hoa đến cùng. Nhờ có sự ngăn cản của anh em Thế Thịnh mà Đồng Đồng lôi bà Nguyên về phòng không một chút khó khăn nào.
Bà Nguyên bị túm tóc lôi đi, Đồng Đồng ghì tóc bà ta rất chặt, cơ bản là không có đường cho bà Nguyên phản kháng lại. Bà Nguyên bị kéo vào phòng ngủ dành cho khách, Đồng Đồng đẩy ngã bà ta ra đất, cũng không quên khóa chặt cửa để ngăn không cho người ngoài chạy vào căn ngăn. Dưới ánh mắt hoảng loạn cùng giận dữ của bà Nguyên, Đồng Đồng cười khẩy nói với bà ta:
– Bà ngạc nhiên cái gì? Lúc bà hại tôi, bà có ngạc nhiên như vậy không?
Bà Nguyên gào ầm lên:
– Con điên này… mày muốn cái gì?
Đồng Đồng lúc này cũng chẳng còn giữ được sự tử tế, cô đi nhanh đến đạp vào bụng bà Nguyên, sau đó leo hẳn lên bụng bà ta ngồi lên. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng đau đớn của bà Nguyên, Đồng Đồng không ngần ngại vung tay đấm từng cái thật mạnh vào ngực vào bụng bà ta, cô gằn từng tiếng:
– Bà sống được đến giờ này là dựa vào cái chó gì vậy? Dựa vào cái chó gì mà bà muốn hại ai thì hại? Bà làm người có phí quá không? Đồ chó chết!
Bà Nguyên chống đỡ không được cơn tức giận của Đồng Đồng. Trước kia lúc cô đánh bà ta nhưng lý trí cô vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, còn bây giờ, lý trí lý tưởng gì đó đều hoàn toàn mất sạch. Ngoài sự uất ức và giận dữ ra, Đồng Đồng không còn nghĩ được cái gì khác nữa.
– Mẹ kiếp, bà muốn lão Đạt “chơi” tôi thì bà mới thấy vừa lòng đúng không? Bà cũng là phụ nữ, bà cũng có con gái… sao bà lại khốn nạn như vậy? Chó chết… bà đụng nhầm người rồi!
Vừa gào cô vừa đánh, không đánh vào mặt, không đánh vào chỗ hở nhưng đánh vào chỗ hiểm. Đánh tới tấp, đánh hết sức mình. Bà Nguyên ngoài đỡ đạn ra thì không hề có được cơ hội phản kháng.
– Lê Đồng, mày điên rồi… con chó cái… mày buông tao ra… buông…
Đồng Đồng cười lạnh, cô cuộn tròn nắm tay, đấm mạnh vào eo bà Nguyên, cô quát:
– Mày mới là con chó cái, cái loại khốn nạn như mày nếu tao không đánh thì trước sau gì thiên hạ cũng đánh. Nếu đã như vậy thì để tao mở hàng, kiểu gì cũng đắc như tôm tươi cho mà xem.
Bà Nguyên dùng tay che mặt, che đầu, bà ta bị đánh đến mức thảm hại nhưng miệng mồm vẫn còn độc ác lắm.
– Mày… sao lão Đạt không “chơi” chết mày đi, cái loại đ.ỉ thoả như mày cũng đòi tranh với con gái tao. Thả tao ra chưa… thả… á… thả…
“Chát”
“Chát”
Đồng Đồng nhịn hết được, cô vung tay tát hai cái liên tiếp vào má bà Nguyên. Nếu không phải sợ để lại hậu quả thì cô đã muốn đấm cho nâu hai con mắt bà ta ra rồi. Đúng là cái loại “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, bị đánh thê thảm hơn cũng là đáng lắm.
Bên ngoài có tiếng la hét ầm lên, cô biết là Quỳnh Hoa và người nhà của bà Nguyên đang làm loạn bên ngoài. Lại nhìn xuống bà Nguyên lúc này, đầu tóc không khác gì đống rơm, bộ lông mi uốn cong bị vặt trụi lủi đến đáng thương, hai bên má bị tát đến sưng tấy lên, còn cả bộ quần áo xộc xệch bung đến mấy cái cúc áo. Trông bà ta lúc này không khác gì mấy mụ điên, nhếch nhác bẩn bựa vô cùng. Mà Đồng Đồng cũng không định đánh bà ta quá nhiều, cô lúc này mới lấy trong túi quần ra sợi dây, cô trói ngô bà ta lại, sau đó kéo bà ta dậy, lôi như lôi tù nhân rồi mở cửa hiên ngang bước ra ngoài.
Mẹ kiếp! Ăn cho lắm vào, nặng phết ấy!
Cửa được mở, Đồng Đồng đã nhìn thấy Thế Thịnh chắn ngang trước cửa cho cô, một tay anh đẩy Quỳnh Hoa ra, tay còn lại ghì chặt lên tường. Kế bên là Duy Hiển, còn có Lami cũng giúp đỡ cho Thế Thịnh một tay. Đám người nhà của bà Nguyên gào lên như chó tru, cứ nhào đến người nào là liền bị Thế Thịnh và Duy Hiển đá văng ra người đó. Kể cả ông Vương cũng bị ngăn ở bên ngoài, không có cách nào tiếp cận cánh cửa này được.
Quỳnh Hoa đứng bên ngoài, cô ta rất nhanh đã nhìn thấy Đồng Đồng kéo bà Nguyên đi ra. Mặt mũi bà Nguyên lúc này trông vô cùng ngáo ngơ, đi đứng không vững. Một chân mang giày, chân thì không, khập khà khập khiễng trông chán đời không chịu được. Quỳnh Hoa thấy mẹ mình xuất hiện, cô ta gào ầm lên:
– Mẹ… mẹ…
Lại nhìn sang Đồng Đồng, cô ta trừng lớn mắt, như muốn lao đến ăn tươi nuốt sống cô:
– Mày… con chó này… mày đánh mẹ tao… tao liều mạng với mày!
Vừa hét Quỳnh Hoa vừa lao đến nhưng chưa kịp nhào đến chỗ Đồng Đồng thì đã bị Thế Thịnh vung một cước đá vào chân ngã khụy xuống đất. Ba của Quỳnh Hoa nhanh tay đỡ lấy con gái mình, mặt ông ta đỏ rần lên, quát ầm:
– Thế Thịnh… mày muốn chết không?
Thế Thịnh cười khẩy:
– Nhà họ Vương các người phải giữ được mạng sống đi đã… rồi hãy chạy đến đây uy hiếp tôi.
Ông Vương chỉ tay vào mặt Thế Thịnh, tức đến không nói nên lời:
– Mày… mày…
Đồng Đồng bước ra bên ngoài, cô đẩy bà Nguyên trả lại cho cha con Quỳnh Hoa, nhìn đám người rơm rác trước mặt, cô lạnh giọng:
– Bà Nguyên… nếu như tôi không phải Lê Đồng và tôi cũng không phải là bạn gái của Thế Thịnh… vậy thì bà nói… có phải tôi đã bị lão Đạt làm nhục ngày hôm đó rồi không? Bà ỷ quyền, lợi dụng sự quen biết, coi trời bằng vung, cho mình cái quyền muốn làm gì ai thì làm. Đời người con gái có cái gì quý hơn sự trong sạch… bà có còn là con người hay không? Hả?
Lão Vương lúc nãy chưa nghe rõ là chuyện gì, bây giờ nghe Đồng Đồng nói rõ ràng như vậy, sắc mặt lão ta đột nhiên chuyển màu, lão run run hỏi vợ con mình:
– Bà Nguyên… bà làm cái gì? Lão Đạt liên quan gì đến bà? Lời của Lê Đồng nói là giả đúng không?
Đồng Đồng cười lớn:
– À, thì ra bà Nguyên không nói cho ông biết rồi nhỉ? Người đứng sau chuyện của lão Đạt… chính là vợ ông đó ông Vương? Ông có người vợ rất tốt, thủ đoạn rất tốt. Còn đứa con gái của ông… cũng rất gì và này nọ đó chứ?
Quỳnh Hoa ôm lấy bụng, cô ta gào ầm lên mặc cho ba mình đang có biểu cảm gì.
– Mày… Lê Đồng… chính mày…
Đồng Đồng cắt ngang lời cô ta:
– Hả? Tao làm sao? Tao đã nói với mày thế nào? Chuyện mặt nạ kia tao không nói cho anh Thịnh biết là vì nể mặt bác Nghĩa, nhưng mẹ con mày vẫn không hề biết điều, cứ phải tìm cách hại tao thì mới vừa lòng phải không?
Thế Thịnh mờ mịt trước chuyện mặt nạ mà Đồng Đồng vừa nói, nghe đến đây, anh liền xoay sang hỏi cô:
– Mặt nạ gì? Còn có chuyện gì khác mà anh không biết?
Không đợi Đồng Đồng trả lời, bé Li đã nhanh nhảu kể một mạch tất cả mọi chuyện, không thiếu một chi tiết nào. Đến bây giờ, tất cả mọi chuyện mới được phanh phui ra, đến cả ông chủ Hoàng cũng không thể nhịn được chứ nói gì là Thế Thịnh.
Thế Thịnh kéo tay Đồng Đồng, biểu cảm giận dữ pha một chút sự kìm nén:
– Đồng… tại sao lúc đó không nói cho anh biết?
Đồng Đồng nhận ra sự giận dữ của Thế Thịnh, cô vội xoa dịu anh:
– Ấy anh đừng giận… chuyện không đáng… em không muốn anh lo thôi mà. Chuyện qua rồi, qua rồi mà… bớt giận nha… được không?
Thế Thịnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, anh tạm thời dằn cơn giận xuống. Mặc dù biết là chuyện đã qua nhưng khi nghe bé Li kể lại là cô cũng bị đánh, anh thật sự không thể nhịn xuống được. Bước đến trước mặt mẹ con Quỳnh Hoa, anh đút tay vào túi quần, giọng khàn đặc mà lạnh lẽo:
– Hóa ra… các người còn làm những chuyện này sau lưng tôi?
Dưới ánh mắt phóng ra như dao găm của Thế Thịnh, mặt mũi Quỳnh Hoa đột nhiên biến xanh, cô ta ấp úng nói không ra hơi.
– Em… hiểu lầm… là hiểu…
Thế Thịnh cười nhạt:
– Ý cô muốn nói là hiểu lầm thôi, đúng không?
Quỳnh Hoa gật đầu như gà mổ thóc:
– Phải… phải… là hiểu lầm… hiểu lầm thôi…
Thế Thịnh khẽ gật, anh không tỏ ra tức giận nhưng lời nói lại lạnh lẽo vô cùng:
– Tôi hiểu rồi, chỉ là hiểu lầm thôi. Vậy xem ra, mối quan hệ của hai nhà Hoàng – Vương… chắc cũng chỉ là “hiểu lầm” mà thôi.
Lão Vương ngơ ngác, lão buông Quỳnh Hoa ra, gấp gáp hỏi gấp Thế Thịnh:
– Thịnh, con nói vậy là sao? Cái gì mà hiểu lầm… làm sao lại là hiểu lầm?
Duy Hiển đứng im lặng nãy giờ, lúc này đột nhiên lại cất giọng cười cợt trả lời:
– Chú Vương… có bữa tiệc nào mà không tàn đâu kia chú? Con gái chú, vợ chú còn làm ra loại chuyện đó với chị dâu con. Người nhà chú đã tuyệt tình, vậy cũng đừng trách nhà họ Hoàng của con đoạn nghĩa.
Lão Vương chưng hửng, lão như không tin vào tai mình, run run hỏi gấp:
– Duy Hiển con nói gì vậy? Bộ con quên ba chú từng là…
Duy Hiển phẩy tay, anh cười đểu giả:
– Người nhà chú sao cứ thích nhai đi nhai lại mãi một chuyện vậy? Ơn thì ai chẳng biết, nhưng nhà họ Hoàng tôi cũng có để cho nhà họ Vương chú thiệt thòi bao giờ đâu. Trả ơn từng ấy năm cũng đã quá nhiều rồi, chú cũng là người làm ăn, chẳng lẽ chú không biết luật của người kinh doanh hay sao? Đừng mãi đem cái ơn nghĩa đó ra ép buộc nhà họ Hoàng tôi nữa, các người nên giữ lại một chút tự trọng cho riêng mình đi.
Lão Vương trước là sững sờ, sau là sượng sùng giận dữ, lão quay sang ông chủ Hoàng, quát lớn:
– Ông Nghĩa, hai đứa con trai ông đúng là…
Ông chủ Hoàng vốn muốn chừa lại cho nhà họ Vương một chút ân tình, nhưng khi nhìn thấy thái độ không biết trời cao đất dày là gì của lão Vương, ông liền thôi ngay suy nghĩ ấy. Vội cắt ngang lời của lão Vương, giọng của ông uy dũng vang lên:
– Ông Vương… sống nên biết điều một chút. Ông cho người ta một nắm thóc, người ta đã trả cho ông một tấn gạo. Là ơn hay là nghĩa gì đều đã trả đủ, bọn người các ông nên biết điểm dừng của mình nằm ở đâu. Ông cụ Vương một đời quang minh lỗi lạc, đến tôi còn ngưỡng mộ, vậy mà không nghĩ được rằng… đám con cháu của ông ấy lại vô dụng đến như vậy.
Lão Vương bị mắng đến mất hết sỉ diện, lão vừa giận lại vừa sợ hãi. Từ trước đến giờ, nhà họ Hoàng luôn đối xử tốt với người nhà họ Vương. Dung túng, giúp đỡ cũng đã hơn trăm năm, vậy nên lão cứ đinh ninh cho rằng nhà họ Hoàng sẽ luôn như vậy, không bao giờ có chuyện trở mặt. Bây giờ nghe ông chủ Hoàng nói thẳng thừng như vậy, sự lo sợ trong lão nhiều hơn là tức giận. Nhà họ Vương của lão chỉ còn lại cái vỏ ngoài, bên trong hoàn toàn mục rỗng. Nếu mấy chục năm vừa qua không có sự giúp đỡ của nhà họ Hoàng, chắc có lẽ Vương gia của lão đã suy sụp từ lâu rồi. Lão sống chết gì đều phải bám chặt vào nhà họ Hoàng, nhà họ Vương có sụp đổ thì cũng là đời khác sụp đổ, đời của lão không thể gánh nổi tiếng xấu lưu truyền đời sau được, không thể được…
Nghĩ như vậy, lão Vương mới bắt đầu chịu cúi mình, lão ta bắt bà Nguyên và Quỳnh Hoa xin lỗi Đồng Đồng. Nhưng dưới sự thù hận dày hơn cả tảng băng Nam Cực, Quỳnh Hoa quyết không chịu xin lỗi mà cả Đồng Đồng cũng không nhận lời bỏ qua. Nhìn thấy tình hình càng lúc càng trở nên căng thẳng, lão Vương hết cách, lão chỉ có thể vung tay tát vào mặt Quỳnh Hoa, lớn tiếng quát ầm lên:
– Quỳnh Hoa, đứa con gái mất dạy, nhà họ Vương vô phúc lắm mới có đứa con gái như mày. Cút… mày cút… tao cấm mày từ nay trở đi không được bén mảng đến đây làm phiền bác Nghĩa nữa. Mày nghe rõ chưa?
Quỳnh Hoa ôm mặt ngỡ ngàng nhìn ba mình, mà ngay cả Đồng Đồng cũng ngạc nhiên không kém. Ai ở đây chẳng biết lão Vương thương Quỳnh Hoa như thế nào, đến mắng chửi còn hiếm thì đừng nói là ra tay đánh con. Mà lão Vương cũng cảm thấy xót xa lắm, nhưng lão lúc này cũng đã hết cách rồi, chỉ có thể hy sinh con cái để cứu vãn lấy gia tộc mục rỗng này mà thôi.
Quỳnh Hoa mếu máo nhìn lão Vương đầy uất ức, cô ta khàn giọng hỏi ông:
– Ba… ba đánh con?
Lão Vương đứt ruột từng đoạn nhưng lại không thể dỗ dành con gái, lão dằn chua xót trong lòng xuống, gằn giọng quát lớn:
– Mày cút… đẻ ra đứa con như mày thiệt là uổng công tao… cút ngay… cút cho khuất mắt bác và các anh ngay… cút!
Lại nhìn sang bà Nguyên, lão Vương trừng lớn mắt, lúc này mới là quát thật lòng:
– Còn bà nữa, sinh con ra mà không biết dạy con là lỗi do bà, do bà. Bà cũng cút theo nó luôn đi, hai mẹ con bà đi cho khuất mắt tôi, cút đi!
Quỳnh Hoa quá ê chề, cô ta không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người được nữa, cứ thế ôm mặt bỏ chạy một mạch ra khỏi nhà họ Hoàng. Mà bà Nguyên cũng không còn biết làm cách nào, lúc này chỉ có thể chạy theo sau con gái mình, vừa chạy vừa thì thào gọi tên Quỳnh Hoa.
Đồng Đồng nhìn một màn trước mặt, cô không thể nghĩ được tình hình sao lại chuyển biến thành ra cái dạng này. Lúc nhìn thấy Quỳnh Hoa bị đánh, cô cũng không còn ý định muốn trả thù nữa. Thôi thì đánh cũng đã đánh rồi, kết thúc như vậy coi như cũng ổn thỏa, cô dám chắc là Quỳnh Hoa sẽ không còn dám chạy đến đây làm phiền cô và Thế Thịnh được nữa đâu. Quỳnh Hoa có hơi lì lượm và mặt dày một chút nhưng cô ta cũng không phải là không hiểu lý lẽ. Mà cho là cô ta có không hiểu lý lẽ thì vẫn còn lão Vương ở đây, ông ta chắc chắn không để con gái cưng của mình gây thêm bất cứ chuyện gì bất lợi cho nhà họ Vương… chắc chắn là như thế.
Mọi chuyện kết thúc như vậy, Đồng Đồng không nhận lời xin lỗi của lão Vương, cả Thế Thịnh cũng không đồng ý chấp nhận. Riêng ông chủ Hoàng thì lại tỏ ra thái độ dửng dưng không muốn bàn đến, vậy nên lão Vương chỉ có thể ôm gương mặt méo mó mà về lại nhà…
Nhưng kết thúc chuyện này thì lại là mở đầu cho một chuyện khác, thời kì suy tàn của nhà họ Vương… cuối cùng cũng đã đến rồi!
__________________________
Ông chủ Hoàng tan làm khá sớm, mặc dù chiều hôm nay ông có cuộc họp quan trọng nhưng từ hơn 30 phút trước, ông đã giao quyền lại cho Duy Hiển, không biết là có việc gì gấp mà tức tốc lên xe rời đi.
Xe của ông chủ Hoàng chạy ra khỏi ngoại ô thành phố, rẽ vào một con hẻm vắng vẻ, ông bước xuống xe, đi theo sự bảo vệ của vệ sỹ mà tiến vào trong căn nhà nhỏ mái ngói lụp xụp.
Trong nhà rất trống trải, ngoại trừ một cái bàn, một chiếc giường cùng với một bàn thờ nho nhỏ… nhìn đến nhìn lui, muốn tìm thêm cái gì khác có giá trị cũng là việc vô cùng khó khăn. Một người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bạc màu đang ngồi trên ghế, trên tay ông ta là tách trà cũ đã phai màu. Tách trà đã cũ nhưng người uống trà lại cảm thấy rất ngon, cũng không quên mời ông chủ Hoàng một tiếng.
– Phú Lục, ông đến đây uống một tách trà đi, tôi hôm nay có dư ra một chút thời gian uống với ông một tách trà.
Ông chủ Hoàng bước đến ngồi xuống ghế, tự tay ông rót một tách trà cho mình, đưa tách trà lên mũi ngửi, mùi thơm của trà rất nhạt, xem ra là trà bình thường, không phải loại mà ông vẫn thường hay uống. Ông cố hớp vào một hơi, vẫn là không nhịn được mà gấp gáp hỏi người đàn ông trước mặt:
– Đại Trường, ông về lần này khi nào lại đi?
Người đàn ông tên Đại Trường nhàn nhạt cất giọng:
– Sắp đi, nói chuyện xong với ông tôi sẽ đi ngay. Lại nói chuyện mà ông muốn nói, có phải cô gái Lê Mộc đã bỏ đi?
Ông chủ Hoàng cũng không lấy làm ngạc nhiên, ông gật đầu:
– Có chút sự cố, con bé đúng thật đã rời đi. Nhưng em gái của con bé có đến, cũng là con gái họ Lê khúc Nhạc, là em gái ruột của Lê Mộc.
Đại Trường gật gù:
– Ừ, tôi biết, là chị em sinh đôi đúng không? Rất có duyên với Thế Thịnh nhỉ?
Ông chủ Hoàng thoáng có chút khó hiểu:
– Ông nói có duyên? Có phải ý bảo đứa bé?
Vị tên Đại Trường đột nhiên bật cười, nụ cười huyền bí kỳ lạ, những cái lắc đầu đầy tiếc nuối khiến cho ông chủ Hoàng càng lúc càng cảm thấy lo lắng. Khẽ nhíu mày, ông chủ Hoàng gấp gáp hỏi:
– Đại Trường… ông cười là vì…
Đại Trường đại sư lấy từ trong túi ra một túi gấm nhỏ màu đen, ông đẩy đến trước mặt ông chủ Hoàng, giọng lãnh bạc:
– Lát nữa hãy xem. Chuyện đến nước này, tôi cũng chỉ có thể nói với ông được vài chữ…
Dừng đoạn, Đại Trường đại sư đứng dậy, ông đeo túi vải lên người, đầu đội mũ bánh tiêu, ông bước ra đến cửa, âm giọng thanh vang:
– Phúc đức vì ai mà biến mất, tốt với quý nữ… chính họ Lê!
_________________________
“Phúc đức vì ai mà biến mất, tốt với quý nữ chính họ Lê.”
Mãi đến khi ngồi vào trong xe mà câu nói của Đại Trường đại sư vẫn còn vang vọng mãi trong đầu của ông chủ Hoàng. Ông gấp gáp mở túi gấm đen kia ra xem, nhưng bên trong túi chỉ có vỏn vẹn một tờ giấy mỏng, trên đó viết hai chữ rất đẹp tên của một người, chính là… chính là…
“Lê Đồng”!

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN