Gả Cho Anh Rể - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1655


Gả Cho Anh Rể


Phần 30


Tiếng thở gấp hoà cùng tiếng rên rỉ kiều mị của Đồng Đồng, cô nằm dưới thân anh, gương mặt ửng đỏ, tròng mắt ướt át nhuốm lệ. Dưới những cái động thân của anh, cô gần như không chịu đựng được nữa, ủy mị nũng nịu van xin anh:
– Thịnh… em sai rồi… sau này em không giấu anh chuyện gì nữa… không giấu nữa mà…
Thế Thịnh đổ mồ hôi đầy người, anh “cật lực” cày cấy trên người cô, cong lưỡi liếm môi, anh vỗ vào mông cô nhè nhẹ:
– Trước kia anh đã nói với em thế nào, em đúng là lỗ tai cây… anh càng nói thì em càng lì, càng cãi lời anh. Không sợ anh đúng không? Không chịu nghe lời anh đúng không? Được, để anh cho em biết cái giá của việc không nghe lời anh là nặng nề như thế nào…
Từng cái rồi từng cái động thân như khiến lục phủ ngũ tạng Đồng Đồng muốn vụn vỡ, cô bấu chặt móng tay vào da thịt Thế Thịnh, mệt mỏi van nài anh:
– Thịnh… em không chịu nổi nữa… em ngất mất… em muốn ngủ…
Thế Thịnh cười lạnh:
– Em cứ ngủ.
Đồng Đồng trợn mắt nhìn anh:
– Anh cứ thế này làm sao em ngủ?
Anh nâng cô lên, sau đó đặt cô nằm gọn xuống giường, vẫn cố gắng “cày bừa”, không hề có ý dừng lại.
– Em ngủ là việc của em, anh cày bừa là việc của anh… có liên quan gì đến nhau đâu?
Đồng Đồng chịu thua trước lý lẽ kỳ lạ của Thế Thịnh, cô giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh, gào thầm:
– Anh cút đi… đồ biến thái… cút!
Thế Thịnh mặc kệ cô, cô càng càu nhàu, anh vận động càng mạnh. Cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, trong lúc Đồng Đồng nửa mê nửa tỉnh, Thế Thịnh nhìn cô gật gù như sắp ngất đến nơi, anh nhịn không được đau lòng, lúc này mới chịu chạy nước rút trong cơ thể cô. Sau đó, một tiếng “gầm” nhẹ vang lên, khoảng chừng mấy phút sau, anh mới mệt mỏi “rút” từ từ ra khỏi cơ thể cô.
Đồng Đồng nằm bất động trên giường, thân thể cô như đóng băng, đến xoay người cô còn lười, thật sự không thể xoay nổi. Thế Thịnh sau khi xong việc liền tắm rửa qua loa một chút, lúc ra khỏi phòng tắm, anh cầm thêm một cái khăn nhỏ, lau người sạch sẽ cho Đồng Đồng rồi mới để cho cô ngủ. Mặc quần áo ngủ vào cho cô, đắp thêm cho cô mặt nạ mắt, xong hết mọi việc, anh mới đắp chăn ôm cô ngủ một giấc thật ngon đến sáng.
Sáng của ngày hôm sau, Đồng Đồng dậy rất muộn, đã hơn 9 giờ, bữa sáng cũng đã qua từ lúc nào. Thế Thịnh chiều nay mới đến công ty, anh lúc này đang ở trong phòng làm việc, sẵn tiện đợi cô dậy thúc ép cô ăn sáng, nếu không cô lại bỏ bữa thì rất không tốt. Chẳng qua Đồng Đồng vừa nhìn thấy mặt của Thế Thịnh, cô đã cau có liếc ngang liếc dọc anh. Vừa liếc vừa xoa xoa eo, miệng rầm rì chửi mắng.
Thế Thịnh nhìn cô, nhìn gương mặt hậm hực cùng cái miệng nhỏ xíu của cô, anh buồn cười đến không nhịn được. Gấp màn hình laptop lại, anh đi đến bên giường, ngon ngọt dỗ dành cô:
– Được rồi, vẫn còn giận anh à?
Đồng Đồng bĩu môi:
– Không dám, anh dám giận anh, đồ thổ phỉ.
Thế Thịnh ôm lấy cô, anh hôn lên vành tai cô, dịu giọng thì thầm với cô:
– Được rồi… mẫu túi em thích vừa được gửi về, tối anh đem về cho em nhé, được không?
Cô hừ hừ:
– Dỗ dành em chứ gì? Anh đúng là đồ ranh ma!
Anh vỗ vỗ vào mông cô, thúc giục:
– Đừng giận nữa được không, mau dậy tắm rửa đi cô nương, anh bảo bé Li đem thức ăn sáng lên cho em nhé?
Đồng Đồng bám lên người anh, hai tay cô vòng qua cổ anh, bắt anh bồng cô vào phòng tắm. Thế Thịnh thì luôn luôn chiều theo ý của cô, anh nâng cô dậy, bồng cô đi thẳng một đường. Giúp cô đánh răng, dùng sữa rửa mặt, thoa kem dưỡng da, anh chăm sóc cho cô không khác gì là đang chăm sóc cho em bé.
Đồng Đồng thay quần áo xong, cô ăn một chén cháo, uống một ly sữa tươi, no nê mới chuẩn bị sửa soạn đến công ty. Thế Thịnh nhìn theo bóng lưng thon gầy của cô, như chợt nhớ đến chuyện gì đó, anh liền đi vòng đến sau lưng cô, chống tay nhìn cô, anh khẽ kêu:
– Đồng Đồng…
Cô nhướn mày nhìn anh:
– Sao?
Anh hơi ngập ngừng một chút:
– Em… có cảm thấy gì không?
Đồng Đồng chau mày nhìn anh trong gương:
– Có gì? Anh muốn hỏi gì?
Thế Thịnh nhìn vào bụng cô, anh nhướn mày:
– Thì… bụng em… có cảm thấy gì lạ lạ không?
Đồng Đồng ngỡ ngàng:
– Bụng em… bụng em thì làm sao?
Lại chợt nhớ đến vấn đề gì đó, cô như hiểu ra, vội vàng nhìn xuống bụng mình, trong lòng có chút lo lắng khó nói thành lời. Cô ấp a ấp úng, cố tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh:
– Bụng em… em… em cũng không biết nữa…
Thế Thịnh chỉ nhìn thấy mặt cô đỏ rần lên, anh nghĩ là cô ngại nên liền trấn an cô:
– Anh không có ý gì đâu, chẳng qua anh hơi tò mò một chút thôi.
Dang tay ôm lấy cô vào lòng, để cô ngồi trên đùi mình, anh dỗ dành cô:
– Được rồi được rồi, anh chỉ là đang tò mò không hiểu vì sao anh cày cuốc đã lâu như vậy mà bụng em vẫn chưa có gì. Mà cũng có thể do anh chưa đủ cố gắng, không phải vấn đề ở em, em đừng nghĩ nhiều, hiểu không?
Cô mím môi nhìn anh, giọng thều thào nhỏ xíu:
– Thịnh, anh muốn có con à?
Thế Thịnh không suy nghĩ nhiều, anh liền trả lời:
– Cũng không hẳn là muốn, anh chỉ tò mò thôi, thật đó.
– Thật là chỉ tò mò?
Thế Thịnh hôn lên má cô, anh cười rạng rỡ:
– Ừ, là anh tò mò thật mà.
Cô cố giữ bình tĩnh, nở nụ cười dịu, hỏi anh:
– Vậy anh muốn có con không?
Anh véo nhẹ lên mũi cô:
– Có cũng được, chưa có cũng được, anh không quá thích trẻ con, em cũng biết mà. Từ lúc dì Kiều sinh hai đứa sinh đôi đến giờ, anh chưa bồng tụi nó lần nào. So ra người khiến cho anh có thể ẵm bồng cũng chỉ có mình em mà thôi.
Đồng Đồng biết Thế Thịnh không yêu trẻ con, lúc trước ở bên cạnh anh, cô cũng chưa từng nhìn thấy anh bồng bế đứa trẻ nào. Anh cũng từng nói với cô, nếu bất đắc dĩ phải có một đứa bé, vậy thì chỉ có thể là con của cô, còn con của người khác, anh thật sự không có đủ kiên nhẫn để cưng chiều.
Đồng Đồng hít nhẹ vào một hơi, cô nhướn môi hôn lên trán anh, nhủ thầm giọng:
– Nhưng nếu là con của bọn mình… anh chắc chắn sẽ thương… chắc chắn sẽ thích… đúng không?
Thế Thịnh gật đầu cười thật tươi:
– Tất nhiên rồi. Không biết em còn nhớ không, lúc trước anh từng nói với em, chắc trên đời này chỉ có con của em thì anh mới có thể kiên nhẫn trông nôm và chiều chuộng. Trước giờ anh không thích trẻ con, không phải vì bọn trẻ không đáng yêu mà vì con người anh rất khô khan, cơ bản là không biết cách thể hiện tình cảm với bọn trẻ. Phần nữa là anh không thích ồn ào, lại sợ tiếng khóc trẻ con, sợ bọn trẻ làm nũng mà anh lại không thể chiều ý bọn trẻ được. Nhưng nếu là con của em sinh ra, anh sẽ cố gắng, có thể trông trẻ không quá tốt nhưng anh dám chắc sẽ không dọa cho bé con sợ hãi.
Đồng Đồng nhìn anh, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại xúc động kỳ lạ. Những chuyện trước đây mà anh từng nói với cô, anh dường như chưa quên một lời nào. Cái gì anh cũng nhớ, kể cả chuyện về những đứa trẻ… anh vẫn nhớ như in. Có thể từ trước đến giờ cô còn canh cánh trong lòng về chuyện sinh con, nhưng kể từ ngay giây phút này trở đi, cô dường như đã không còn một chút lăn tăn gì nữa cả… thật sự là không còn một chút lăn tăn nào.
Bác sĩ Tân cũng từng nói với cô, quá khứ thì sẽ mãi là quá khứ. Dù quá khứ có tốt đẹp đến đâu hay là đau buồn đến như thế nào thì tương lai và hiện tại vẫn phải nên sống thật tốt. Chuyện của bảy năm về trước, cô không hề muốn, mà anh… anh chắc chắn cũng không hề mong muốn đứa bé sẽ rời đi như vậy. Thay vì cứ mãi nhớ về quá khứ rồi sống day dứt, cắn rứt không nguôi, vậy sao cô không tập quên đi để có thể đón một tương lai tươi sáng và hạnh phúc hơn kia chứ?
Đau buồn như thế đủ rồi, hiện tại có anh, cô phải trân trọng từng ngày từng giờ khi ở bên cạnh anh… có phải như vậy không?!
___________________________
Tại club 999 của anh Kha, trong phòng VIP, hai người đàn ông đang ngồi với nhau, trong phòng không có thêm ai khác ngoài Thế Thịnh và bác sĩ Tân.
Bác sĩ Tân là bạn của A Nam, mà A Nam lại là bạn thân của Thế Thịnh. Cũng không quá khó khăn khi Thế Thịnh có thể gặp được bác sĩ Tân ở thành phố S này.
Thế Thịnh cũng hiểu rõ bác sĩ Tân là người như thế nào, vậy nên thay vì gọi điện thoại để hỏi về chuyện của Đồng Đồng, anh chọn gặp mặt trực tiếp để nói chuyện. Nguyên tắc làm nghề của bác sĩ Tân không phải là Thế Thịnh chưa từng nghe qua, chẳng qua anh chỉ muốn hỏi vài chuyện về Đồng Đồng, anh nghĩ là bác sĩ Tân sẽ vì nể mặt A Nam mà chịu nói ra với anh. Cũng vì để thể hiện sự chân thành của mình, nên anh mới chờ mãi đến ngày hôm nay, chờ hẹn gặp mặt được bác sĩ Tân ngay tại thành phố S.
Bác sĩ Tân nâng ly nước ép cam trên tay, anh uống vào một hớp, gửi ánh nhìn nhu hòa nhìn về phía Thế Thịnh. Cũng giống với bọn người Thế Thịnh và A Nam, bác sĩ Tân là mẫu người đàn ông vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa có sắc. Anh cũng biết rõ Thế Thịnh là ai, cũng biết Thế Thịnh vì sao lại cố ý mời anh đến đây uống rượu. Cũng may là trước kia Đồng Đồng có nhắc nhở qua với anh, nếu không, anh cũng không dám nghĩ rằng Thế Thịnh chính là cậu bạn trai trong lòng của Đồng Đồng.
Đồng Đồng thật ra không hề chỉ mặt đặt tên Thế Thịnh là bạn trai của cô, nhưng khi anh nghe cô nhắc khéo với anh… nếu có người họ Hoàng đến tìm anh hỏi chuyện về cô, cô xin anh hãy giữ kín giúp cô, đừng nói cho bất cứ ai biết về những gì mà cô đã trải qua. Lại dựa vào con mắt nhà nghề của bác sĩ tâm lý, anh có thể dễ dàng suy luận ra được, Thế Thịnh chính là bạn trai của Đồng Đồng. Kể cả chuyện bảy năm về trước của Đồng Đồng, đứa bé từng mất của cô là con của ai… anh cũng có thể đoán ra được chính xác. Chẳng qua là khi phát hiện ra nhiều việc như vậy, anh lại càng thấy khâm phục Đồng Đồng nhiều hơn. Một cô gái nhỏ nhắn mềm yếu như vậy, không ngờ có thể vì yêu một chàng trai
mà trở nên mạnh mẽ đến như thế… thật là một tình yêu phi thường!
Thế Thịnh rất cẩn trọng khi đối diện với bác sĩ Tân, bởi vì người đàn ông này nhìn vẻ bề ngoài tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại rất tinh tường và sắc sảo. Nếu anh khống chế cảm xúc không tốt, anh ấy có thể bắt được tâm lý của anh, sau đó dễ dàng dẫn dắt anh đi theo một hướng khác. Từ đó có thể moi được những thông tin mà anh không thể tin được là mình có thể nói ra. A Nam, bạn thân của anh là một con sói già, nhưng người đàn ông này… anh ta chính là quân sư của con sói đầu đàn.
– Bác sĩ Tân… có vài chuyện… tôi không biết có thể hỏi anh được không?
Bác sĩ Tân cười nhẹ:
– Anh là bạn của A Nam, anh cần gì cứ nói, nếu tôi giúp được, tôi sẽ giúp đỡ anh hết lòng.
Thế Thịnh không chắc lắm về thái độ của bác sĩ Tân nhưng anh vẫn quyết sẽ hỏi một vài chuyện liên quan đến Đồng Đồng.
– Cũng không giấu gì anh, tôi thực ra muốn hỏi anh vài chuyện về một cô gái… cũng từng là bệnh nhân của anh.
Bác sĩ Tân vờ như ngạc nhiên:
– Trùng hợp vậy à? Bạn anh là ai? Anh nói thử xem tôi có quen với người bạn đó của anh hay không?
Thế Thịnh nghiêm túc trả lời:
– Cô ấy tên là Lê Đồng, là bạn gái của tôi. Bảy năm về trước, năm đó cô ấy 17 tuổi, đã từng có thời gian điều trị bệnh ở chỗ anh. Anh còn nhớ Lê Đồng là ai không bác sĩ Tân?
Bác sĩ Tân hơi ngạc nhiên trước sự điều tra nhanh chóng của Thế Thịnh. Nhưng anh nghĩ, chẳng qua Thế Thịnh cũng chỉ điều tra được đến thế thôi, không thể điều tra thêm được những chuyện khác. Vì nếu Thế Thịnh điều tra ra được tất cả mọi chuyện, vậy thì anh ấy đã không hẹn gặp anh ngày hôm nay.
– Lê Đồng… tôi đúng là từng điều trị cho một cô gái có tên đặc biệt như vậy. Nhưng không biết cô ấy là gì của anh? Theo tôi nhớ thì cô gái tên Lê Đồng nhà ở thành phố A?
Thế Thịnh gật đầu:
– Cô ấy đúng là ở thành phố A, Lê Đồng là bạn gái và cũng là vợ sắp cưới của tôi… vì vậy có vài việc… tôi muốn tìm hiểu một chút.
– Ra là như vậy, nhưng không biết anh muốn hỏi tôi việc gì? Tôi nói trước, quy tắc nghề nghiệp của tôi rất đặc thù, nếu câu hỏi của anh nằm ngoài khả năng cho phép của tôi… tôi xin phép sẽ không trả lời.
Thế Thịnh nhìn bác sĩ Tân, quả nhiên đúng như lời đồn, bác sĩ Tân là người rất kính nghiệp và có quy tắc nghề nghiệp rất cao. Vốn dĩ Thế Thịnh muốn hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện nhưng nếu bác sĩ Tân đã nói trước như vậy, anh chỉ có thể lựa lời mà hỏi.
– Tôi cũng biết là khó cho anh, tôi cũng sẽ không làm anh khó xử. Nhưng anh có thể nói cho tôi biết… Lê Đồng từng đến gặp anh… vì nguyên nhân gì hay không?
Bác sĩ Tân uống vào một ngụm nước ép, anh đặt ly xuống bàn, nở nụ cười nhàn nhạt:
– Thế Thịnh… câu hỏi này của anh… tôi có quyền không trả lời đấy, anh hiểu ý tôi không?
Thế Thịnh hết cách, sự lo lắng cho Đồng Đồng đã vượt lên trên tất cả lòng tự tôn của anh. Thế Thịnh nhìn bác sĩ Tân, anh hơi mím môi nhưng vẫn quyết đặt cho mình một bậc thang để đi xuống trước mặt người đàn ông này.
– Bác sĩ Tân, tôi biết là câu hỏi của tôi hơi quá phận, nhưng tôi hy vọng anh có thể trả lời cho tôi biết. Hoặc là… anh nói cho tôi đại ý sơ qua cũng được… tôi chỉ muốn biết Đồng Đồng đã trải qua những chuyện gì? Có kinh khủng hay không? Tôi thật sự rất lo cho cô ấy… tôi rất lo cho cô ấy…
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Tân nhìn thấy Thế Thịnh cũng có một mặt yếu đuối như thế này. Anh không phải là quá quen với Thế Thịnh nhưng vì anh thân với A Nam, mà A Nam lại rất thân với Thế Thịnh. Vì vậy anh cũng biết được một hai về tính tình và cách làm người của người đàn ông họ Hoàng này. So với A Nam, có thể Thế Thịnh không tàn nhẫn bằng, nhưng nếu nói về tính thâm trầm và sự cao ngạo, rất ít người bì kịp với Thế Thịnh. A Nam luôn miệng khen Thế Thịnh vô cùng có bản lĩnh, nếu đi theo con đường của A Nam, rất có thể sẽ thành công hơn cả cậu ấy. Nhưng mà lúc này đây, Thế Thịnh lại có thể cúi đầu… chỉ vì một cô gái…
Như trước kia, bác sĩ Tân đã định sẽ không nói gì về chuyện của Lê Đồng cho Thế Thịnh biết. Nhưng khi nhìn rõ được ánh mắt lo lắng và gấp gáp của Thế Thịnh, lại nhớ đến câu nói vừa nãy của A Nam, anh không thể không suy nghĩ lại…
– Thế Thịnh… cậu làm khó tôi thật đấy. Rõ ràng cậu biết tôi không thể tiết lộ bệnh án của bệnh nhân cho người ngoài biết?
Thế Thịnh rũ mắt, anh không nhìn bác sĩ Tân nhưng qua giọng nói run run của anh cũng đủ làm cho bác sĩ Tân phải do dự thêm một lần nữa.
– Tân, anh có vợ rồi phải không? Tôi nghe A Nam nói… anh rất yêu vợ mình?
Bác sĩ Tân thoáng cảm thấy khó xử:
– Thịnh, cậu như vậy là ép tôi…
Giọng nói của Thế Thịnh càng lúc càng nhỏ đi:
– Nhưng tôi rất lo cho Đồng Đồng, tôi cảm nhận được rằng… cô ấy đang có chuyện gì đó giấu tôi. Thà là tôi không biết gì cả nhưng nếu tôi đã biết, tôi thật sự không thể xem như là không có chuyện gì được. Anh thương vợ anh thế nào, tôi cũng thương Đồng Đồng của tôi như thế… rất rất thương…
Ba chữ cuối cùng như đánh vào sự chú ý của bác sĩ Tân, cuối cùng vẫn là không nhịn được tấm chân tình của Thế Thịnh, anh cũng quyết định tiết lộ vài chuyện cho Thế Thịnh biết. Chẳng qua những gì anh nói, không phải là tất cả sự thật, cũng có thể xem, đây chỉ là một phần nhỏ sự thật về quá khứ của Đồng Đồng.
Bác sĩ Tân nói với Thế Thịnh, rằng bảy năm về trước, Đồng Đồng đã từng gặp vấn đề về tâm lý. Cũng không phải là vấn đề gì lớn, cô chỉ là do thất tình rồi dẫn đến cảm xúc u uất không được giải thông. Lại cộng thêm áp lực của thi cử, tảng đá về thành tích đè nặng lên vai cô nên cô mới sinh ra khuynh hướng trầm cảm. Nhưng may là sau đó gặp được bác sĩ kịp thời, mọi thứ dần dần tốt hơn, bác sĩ Tân cũng hướng cô đi du học để tiếp xúc với môi trường mới, cuối cùng căn bệnh về tâm lý của cô cũng đã trị khỏi…
Bác sĩ Tân cũng không biết Thế Thịnh có tin hoàn toàn những gì anh nói hay không, nhưng nếu không tin thì anh cũng hết cách, anh chỉ có thể nói được nhiêu đấy, có muốn nói nhiều hơn cũng không được. Xét về cương vị là bạn của Đồng Đồng hay là bác sĩ tâm lý của cô ấy, một khi Đồng Đồng đã không đồng ý tiết lộ bệnh án cho bất cứ ai. Vậy thì may ra chỉ có A Nam dọa kề súng vào đầu anh, anh mới đồng ý tiết lộ mọi chuyện mà thôi. Nhưng cũng chỉ có thể là A Nam, nếu là người khác doạ giết anh thì cũng chưa chắc anh sẽ nói ra mọi chuyện, anh chắc chắn.
Thế Thịnh nghe qua những gì bác sĩ Tân nói, anh tin chứ không phải là không tin, nhưng anh dường như cảm thấy vẫn chưa đủ. Còn về thiếu ở điểm nào thì anh thật sự không biết, anh không đoán ra được. Nhưng Thế Thịnh cũng không phải người không hiểu chuyện, anh biết bác sĩ Tân chịu nói cho anh biết như vậy đã là quá lắm rồi, anh không thể ép buộc được anh ta thêm nữa. Thôi thì tạm thời cứ xem là như vậy, anh từ từ sẽ dùng cách khác để moi thêm thông tin của Đồng Đồng từ chỗ A Nam…
Vì bên phía đối tác xảy ra vấn đề nên Thế Thịnh phải đến công ty một chuyến, trong phòng VIP lúc này chỉ còn lại A Nam và bác sĩ Tân. A Nam tay nâng ly rượu, lộ ra làn da trắng sáng cùng xương tay rõ ràng đẹp đẽ. Anh lắc lư ly rượu, nụ cười trên môi vô cùng tà mị, anh hỏi bác sĩ Tân:
– Cậu giấu Thế Thịnh làm gì? Trước sau gì cậu ấy không được biết? Cô gái đó bây giờ đã là vợ sắp cưới của Thế Thịnh… biết đâu cô ấy tự nói luôn thì sao?
Bác sĩ Tân cười cười:
– Cô ấy tự nói được thì tốt. Nhưng dù cô ấy có nói hay là không nói, vậy thì tôi cũng không có quyền được tiết lộ về bệnh án của bệnh nhân mình. Thế Thịnh cũng không phải ngoại lệ của tôi.
A Nam cười nhạt:
– Cậu cứng nhắc như vậy làm gì? Theo như bọn anh Kha nói với tôi thì có vẻ như Thế Thịnh rất yêu cô gái này, cũng đã si tình nhiều năm như vậy… cậu giúp cho cậu ấy một lần đi.
– A Nam, hôm nay cậu nói nhiều quá đó.
– Thì tôi cũng đang cố giúp cho anh em của tôi, nếu đổi lại cậu là Thế Thịnh, tôi cũng sẽ cố giúp cậu như vậy thôi.
Bác sĩ Tân nhìn về phía A Nam, lâu lắm mới thấy anh chịu uống rượu vào ban ngày.
– Tôi hỏi cậu một câu nhé A Nam, nếu cậu là tôi, vậy cậu có muốn tốt cho Thế Thịnh không?
A Nam nhướn mày:
– Tất nhiên là muốn.
– Vậy tôi lại hỏi cậu thêm một câu nữa… giữa việc nói thật làm Thế Thịnh đau khổ và việc giấu giếm khiến Thế Thịnh vui vẻ… cậu chọn cái nào?
A Nam nhíu mày:
– Câu hỏi này cũng gọi là hỏi đấy hả? Cậu nói chuyện với tôi như hai con người bình thường được không, tôi không phải bệnh nhân của cậu.
Bác sĩ Tân cười cười:
– Trả lời đi, lằng nhằng cái quái gì?
A Nam im lặng một lát, đắn đo vài giây, anh cuối cùng cũng chọn vế sau… chính là giấu giếm.
Nghe thấy câu trả lời của A Nam, bác sĩ Tân lộ rõ vẻ hài lòng:
– Cậu thấy đó, đến một người tàn nhẫn như cậu cũng muốn bảo vệ người mình quý mến, vậy cậu nghĩ bệnh nhân của tôi không biết bảo vệ người cô ấy yêu à? Có đôi khi nói ra hết sự thật cũng không phải là cách tốt nhất… A Nam, cậu chưa yêu ai, cậu không hiểu được cái gì là hy sinh vì người mình yêu đâu?
A Nam trợn mắt đá vào chân bác sĩ Tân một cái, anh lượm giọng:
– Đàn ông không yêu ai mới là đàn ông tốt, yêu đương gì đó không hợp với tôi, chả có gì bổ béo cả.
– Là cậu chưa tìm được người để yêu, đừng nói như kiểu mình ế là cái gì đó vinh hạnh lắm vậy. So với Thế Thịnh, cậu cứ như thằng nhóc loai choai, đến cả người yêu mình cũng chẳng có… đáng đời.
A Nam chẳng buồn so đo với bác sĩ Tân, anh nốc vào hết ly rượu, khàn giọng nói.
– Tùy cậu, cô gái đó là bệnh nhân của cậu hay là vợ của Thế Thịnh gì thì đều không có liên quan gì đến tôi.
Bác sĩ Tân lắc đầu nhìn A Nam, giọng anh đột nhiên trở nên kỳ lạ:
– Ai nói cậu không biết cô ấy, chính cậu là người đứng sau “xóa vết” cho hồ sơ của cô ấy còn gì.
A Nam ngạc nhiên:
– Cậu nói gì chứ? Tôi đứng sau “xóa vết” hồ sơ của cô ta?
Bác sĩ Tân gật đầu:
– Dĩ nhiên, chứ nếu không, cậu nghĩ vì sao Thế Thịnh không thể tìm thêm được thông tin về bạn gái của anh ta?
Nghe bác sĩ Tân nói như vậy, A Nam mới chợt nhớ lại chuyện của mấy năm về trước, bác sĩ Tân đã từng nhờ cậy anh “xóa vết” hồ sơ của một cô gái rất trẻ, lại còn rất đẹp nữa. Anh cũng từng xem sơ qua lý lịch của cô gái kia, cô ấy đã từng vướng vào một vụ án hình sự ở Pháp về tội cố ý gây thương tích…. chẳng lẽ là…
– Này lão Tân, cậu nói cô gái năm đó cậu nhờ tôi… chính là bạn gái của Thế Thịnh?
Bác sĩ Tân đột nhiên trở nên nghiêm túc:
– Đoán đúng rồi đấy bạn hiền.
A Nam ngỡ ngàng, anh gần như hét toáng lên:
– Mẹ nó, sao cậu không nói cho tôi biết? Tôi nói cho cậu biết, cậu mà dám tiết lộ chuyện này cho Thế Thịnh biết… tôi hứa sẽ chặt hết đám cây của vợ cậu trồng trong sân… cậu đã nghe rõ chưa?
Bác sĩ Tân nhún vai, cười ha hả nhìn A Nam. Mà A Nam đột nhiên lại cảm thấy khổ sở như chưa từng có. Cũng may là Thế Thịnh chưa từng nhờ vả anh điều tra lý lịch của cô gái kia, nếu không… dù anh có học được 7749 môn võ cũng không ngăn được cú đấm nảy lửa của Thế Thịnh…
Mẹ kiếp, đàn bà đúng là phiền toái, cầu trời đừng để Thế Thịnh biết được. Lại mẹ nó nữa, anh phải mau mau ăn chay làm việc thiện, tránh cho kiếp nạn này sát thân. Lão thầy bà bảo anh có thể vướng vào đại hoạ sát thân vì đàn bà… quả thật không sai mà!
Bác sĩ Tân nhìn thấy biểu cảm kinh dị của A Nam, anh cười lớn một trận nhưng vẫn không quên bàn đến vấn đề chính:
– Nhưng này… tôi nghe nói… hình như có kẻ cũng đang điều tra về bạn gái của Thế Thịnh, là người của thành phố S, họ Hoàng, chắc cậu biết.
A Nam buồn bực hỏi lớn:
– Lại họ Hoàng? Tên gì?
Bác sĩ Tân cười cười, suy nghĩ một lát mới phun ra một cái tên…
– À, hình như là Hoàng Thái Phượng… tên đẹp phết đấy chứ nhỉ?!

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN