Gả Cho Anh Rể
Phần 31
Thế Thịnh giải quyết xong công việc, anh về lại công ty, anh muốn gọi cho Đồng Đồng để hỏi xem cô đang làm gì, nhưng nghĩ thì lại thôi, anh không muốn làm phiền cô lúc cô đang làm việc. Về những gì bác sĩ Tân đã nói với anh, anh tất nhiên là tin, nhưng anh có cảm giác, dường như mọi người vẫn đang giấu anh chuyện gì đó…
Trước kia là mẹ của Đồng Đồng, bác gái đã từng nói với anh rằng cô không có vấn đề gì, cuộc sống của cô bảy năm về trước rất tốt, rất êm đẹp. Nhưng nếu như anh không kiên trì điều tra, vậy thì có phải là có thể mãi mãi anh cũng không biết được rằng bảy năm về trước… Đồng Đồng của anh đã từng gặp vấn đề về tâm lý hay không? Tại sao bác gái lại muốn giấu anh? Là vì Đồng Đồng muốn giấu hay là vì một nguyên nhân nào khác nữa?
Chẳng phải chia tay anh năm đó, cuộc sống của cô vẫn đang rất tốt đẹp, vẫn ngày ngày cười nói, ngày ngày vui vẻ với mọi người xung quanh hay sao? Nếu một người đã quyết tâm chọn một cuộc sống không vướng bận, muốn toàn tâm toàn ý hướng đến tương lai… vậy thì cớ gì lại mắc chứng bệnh trầm cảm đến nỗi phải sang nước ngoài du học để thay đổi cuộc sống? Không ai cảm thấy suy nghĩ và hành động của cô mâu thuẫn à? Thật không ai thấy gì hay sao?
Thế Thịnh ngả người ra ghế, anh thở dài một hơi đầy bất lực. Sau đó lại nhướn người mở hộc tủ dưới cùng, lấy ra một bao thuốc lá mà anh đã cất giữ từ lâu. Cầm bao thuốc lá trên tay, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn là không nhịn được sự rối bời trong lòng mình, anh quyết định châm một điếu thuốc, anh muốn thư giãn đầu óc một tí. Khói thuốc lá bay là phà trắng xóa trước mặt anh, những hồi ức về bảy năm về trước như một lần nữa đột nhiên tái diễn lại…
Anh nhớ rất rõ buổi chiều hôm đó, sau khi tan lớp luyện thi đại học, Đồng Đồng đã nói chia tay với anh như thế nào. Trước kia là anh theo đuổi cô, là anh yêu cô, nhưng qua hai năm ở bên cạnh nhau, anh nhận ra rằng… cô cũng rất yêu anh. Anh và cô đã từng vẽ ra một tương lai rất tốt đẹp về viễn cảnh cả hai sẽ về chung một nhà nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhau đến bảy năm…
Anh thật sự đã từng rất hận cô, hận cô vì sao vô cớ chia tay anh, hận cô vì sao không giữ lời hứa, lại hận cô quá ích kỷ khi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình? Hoặc có đôi khi anh còn có ý nghĩ, có lẽ từ trước đến giờ… cô chưa từng yêu anh cũng nên. Nhưng sau này mỗi khi nghĩ lại, anh lại cảm thấy cô không hề làm cái gì sai với anh cả. Chẳng qua là trong hàng vạn sự lựa chọn của cô… cô thật sự chưa từng muốn lựa chọn anh mà thôi.
Anh cũng không phải chưa từng đi tìm cô nhưng khi anh chạy đến gặp cô, nhìn thấy cô có cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc… ngay tại thời điểm đó, anh đã không còn dám níu kéo đến cô nữa. Anh tự nhận mình là người có lòng tự trọng rất cao, cũng vì lòng tự trọng cao nên năm đó sau khi chia tay cô, anh mới quyết định đi du học thay vì chọn học ở trong nước. Anh muốn cô phải nhớ đến anh, muốn cô hối hận khi chia tay anh nhưng đến cuối cùng, người hối hận, người nhung nhớ… cũng chỉ có một mình anh mà thôi. Cô và anh yêu nhau đậm sâu như vậy, cứ ngỡ sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường, nhưng đến cuối cùng… lại bỏ lỡ nhau đến bảy năm… bảy năm hoàn toàn vô nghĩa.
Nhưng mà, nếu đã quyết định chia tay anh, vậy sao cô còn như thế? Đáng lý cô phải vui vẻ, phải khỏe mạnh, phải sống thật tốt khi lựa chọn rời xa anh… sao đến bây giờ, anh lại phát hiện ra rằng… cô từng mắc bệnh về tâm lý, còn giống như là trầm cảm?
Đồng Đồng của anh rất mạnh mẽ, một kì thi đối với cô thì có là gì? Cái gì mà gánh nặng thành tích, gánh nặng thi cử… nữ thần không sợ trời không sợ đất như cô thì sợ một cuộc thi hay sao?
Vô lý, anh thật sự không tin, anh không tin!
Dụi điếu thuốc trên tay, anh như rơi hẳn vào trầm tư, khoảng vài phút sau, như nghĩ ra chuyện gì đó, anh liền cầm điện thoại lướt tìm một số điện thoại trong danh bạ. Dừng tay trước tên của một số điện thoại rất ít khi liên lạc, anh suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn là quyết định ấn gọi. Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tút tút kéo dài nhưng rất nhanh sau đó, đã nghe được một giọng nữ bắt máy trả lời.
Thế Thịnh khẽ chau mày, giọng anh lãnh bạc mà vô cùng nghiêm túc:
– Chào bà Khiết, tôi là Thế Thịnh… phải… tôi có vài chuyện cần nói với bà, không biết là bà có rảnh không? Là chuyện về Đồng Đồng… tôi muốn cùng bà trao đổi!
_____________________
Đồng Đồng đến công ty được một lát, cô có hẹn gặp mặt với bác sĩ Tân nên nhanh chóng rời công ty tới chỗ hẹn. Bác sĩ Tân hẹn cô ở một cửa tiệm cà phê dưới một tòa chung cư, lúc cô đến nơi đã thấy anh ngồi đợi từ trước.
Đồng Đồng đi đến chỗ ngồi, cô đặt túi xách xuống bàn, cười hỏi anh:
– Bác sĩ Tân, anh tới lâu chưa?
Bác sĩ Tân quan sát sắc mặt của Đồng Đồng, nhìn thấy gương mặt cô rạng ngời, khí chất ưu tú, anh lúc này mới có cảm giác yên tâm về cô hơn. Nhớ lần cuối cùng anh gặp cô ở thành phố A, trông cô mặc dù rất khỏe khoắn nhưng không rạng rỡ yêu đời được như lúc này.
– Tôi cũng mới đến thôi, cô tốt chứ Đồng Đồng?
Đồng Đồng gật đầu:
– Rất tốt, bác sĩ có thể yên tâm.
Bác sĩ Tân gọi cho cô một ly nước cam ép, anh hỏi cô vài câu, đại loại là xoay quanh công việc và cuộc sống của cô trong thời gian này. Về chuyện Thế Thịnh đến tìm anh, anh cũng không có ý định sẽ nói cho cô biết, anh coi như là chưa từng có chuyện đó xảy ra.
– Tôi nhìn sắc mặt cô hôm nay rất tốt, vẫn uống thuốc đều đặn chứ?
Đồng Đồng cười cười, cô nói có chút áy náy:
– Thật ra… tôi uống không đều lắm.
– Sao vậy?
Đồng Đồng hết nhìn bác sĩ Tân rồi lại nhìn xuống ly nước cam của cô, cô muốn nói gì đó nhưng cứ do dự, ngại ngùng mãi không chịu lên tiếng. Bác sĩ Tân là bác sĩ tâm lý, anh lại quen với Đồng Đồng được vài năm, vậy nên chỉ cần nhìn thái độ của cô là anh cũng biết cô đang gặp vấn đề gì. Biết cô có chuyện khó nói, anh liền mở lời trước với cô.
– Có chuyện gì khó nói sao? Tôi với cô thì cô còn ngại ngùng cái gì nữa?
Đồng Đồng được bác sĩ Tân mở lời, cô ngập ngừng một lát, suy nghĩ vài giây, cuối cùng mới quyết định nói ra vấn đề do dự trong lòng mình:
– Bác sĩ Tân, tôi dạo gần đây không còn đụng đến rubik nữa, tôi cũng thử bỏ thuốc được một vài tuần… kết quả cũng không thấy có vấn đề gì…
Bác sĩ Tân kiên nhẫn ngồi nghe cô nói:
– Cô nói tiếp đi, tôi đang nghe đây.
Đồng Đồng hơi đỏ mặt, giọng cô nhỏ xíu:
– À chuyện này… tôi… thật ra tôi muốn… à tôi… tôi có thể ngưng uống thuốc để… để mang thai được không bác sĩ?
Bác sĩ Tân khá ngạc nhiên trước câu hỏi này của Đồng Đồng, ai có thể không hiểu cô nhưng anh là bác sĩ tâm lý của cô, anh vô cùng hiểu cô. Bảy năm về trước, nếu không phải cô mất đứa bé, vậy thì cô đã không đến mức rơi vào trầm cảm như vậy. Lại nói đến việc tâm lý cô có “điểm đen”, cô yêu trẻ con nhưng rất sợ khi nghĩ đến vấn đề sinh con. Anh cứ nghĩ rằng bóng đen tâm lý của cô lớn như vậy, cả đời này cô sẽ không sinh con nữa kia chứ…
– Đồng Đồng, suy nghĩ kỹ rồi?
Đồng Đồng rũ mi mắt, mắt cô chớp chớp, giọng dịu dàng:
– Tôi… suy nghĩ kỹ rồi, bản thân tôi hiện tại rất muốn sinh con cho… anh ấy.
Bác sĩ Tân hơi ngẩn ra, anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt trong trẻo đầy mong chờ của cô… anh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút thôi, sau đó anh đột nhiên lại nở nụ cười, trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cái gai cùn nằm im mấy năm trời trong lòng anh, cuối cùng cũng đã được nhổ ra rồi.
Anh có vô số bệnh nhân, bệnh nặng bệnh nhẹ nhiều vô số kể. Nhưng trong suốt hơn chục năm hành nghề, những trường hợp khiến anh luôn canh cánh trong lòng, suy đi ngẫm lại cũng chỉ có vài người. Mà Đồng Đồng là một trong số những bệnh nhân mà anh đặc biệt để ý đến, dù cho sau này cô đã đỡ bệnh nhưng anh vẫn luôn theo sát cô, không muốn để cô tiếp tục cố gắng một mình.
Anh còn nhớ ngày đầu tiên anh gặp cô, năm đó cô 17 tuổi, còn rất nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện. Trước kì thi đại học lớn lao của cuộc đời, cô phát hiện mình s.ảy t.hai, cả tinh thần và thể xác đều bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu như là người khác, rất có thể vết thương sẽ rất khó lành, nhưng riêng Đồng Đồng, cô lại cực kỳ mạnh mẽ. Anh đến tư vấn khám bệnh cho cô được ba buổi, đến buổi thứ ba, cô mới chịu tiếp thu ý kiến của anh. Anh còn nhớ ngày hôm đó, cô đã hỏi anh một câu thế này…
“Bác sĩ… nếu em cứ như thế này… có phải anh ấy sẽ rất đau lòng hay không?”
Anh trả lời với cô là “phải”, “anh ấy” sẽ rất đau lòng.
Đồng Đồng sau đó lặng im không nói gì, cô thơ thẩn cầm rubik trong tay, khoảng gần nửa giờ đồng hồ sau, cô mới chịu hỏi anh về con đường đi du học. Ngay từ thời điểm cô hỏi anh về chuyện đi du học, anh đã có cái suy nghĩ khác về Đồng Đồng. Anh cảm nhận được rằng, cô là một cô gái rất đặc biệt, lại rất kiên cường. Mặc dù anh không biết được “anh ấy” trong lời nói của cô là ai, nhưng anh có thể dễ dàng nhận ra được, rằng cô yêu chàng thanh niên trong lòng của mình rất nhiều. Sau thêm vài buổi tư vấn tâm lý, anh cảm thấy tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, anh quyết định chấm dứt điều trị và hướng cho cô con đường đi du học sang Pháp. Sau này anh gặp lại cô, mặc dù trông cô rất bình thường nhưng anh biết rõ rằng, cô có xu hướng lãnh cảm với tình yêu, cũng rất bài xích vấn đề mang thai và sinh con. Nhưng hôm nay Đồng Đồng có thể hỏi được anh câu này, tức là căn bệnh khó chữa trong lòng cô đã khỏi… thật sự đã khỏi… đã khỏi thật rồi!
Bác sĩ Tân cười rất tươi, anh nhìn gương mặt ửng đỏ ngại ngùng của Đồng Đồng, anh vui vẻ cất tiếng:
– Nếu cô tự cảm thấy được mình rất tốt, vậy có thể ngừng thuốc. Thuốc tôi kê cho cô không có nhiều tác dụng phụ… muốn sinh con không khó, cô cố gắng một chút là được.
Đồng Đồng cười tủm tỉm, cô trò chuyện với bác sĩ Tân cũng không kiên dè gì.
– Bác sĩ… chắc anh đã đoán được là, bạn trai hiện tại của tôi chính là cậu bạn trai mà tôi luôn giấu kín bảy năm, phải không?
Bác sĩ Tân thành thật gật đầu:
– Tôi cũng đoán ra được là như vậy.
Đồng Đồng lại nói, ánh mắt ấm áp, giọng điệu vô cùng dịu dàng:
– Bảy năm chia tay, tôi cứ tưởng căn bệnh này của tôi sẽ mãi không khỏi… nhưng mà thật không ngờ… kể từ khi gặp lại anh ấy… cuộc sống của tôi lại trôi qua trong hạnh phúc và dễ dàng như vậy. Mặc dù cũng gặp một chút khó khăn nhưng bên cạnh tôi luôn có anh ấy. Dù tôi có làm bất cứ chuyện gì thì vẫn luôn có một người bao dung, bảo vệ và thấu hiểu tôi. Bác sĩ Tân, tôi cứ tưởng người thấu hiểu tôi nhất là anh nhưng hóa ra… anh ấy mới là người thấu hiểu tôi nhiều nhất… nhiều hơn cả anh nữa.
– Chúc mừng cô Đồng Đồng, tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc thay cho cô, tôi nói thật đó.
Đồng Đồng cười thật tươi, tròng mắt lúng liếng ánh nước:
– Cảm ơn anh, tôi xem anh như một người anh trai của mình… thời gian qua đã phiền anh rất nhiều… một lần nữa vô cùng cảm ơn anh.
Bác sĩ Tân cũng xúc động cùng với cô:
– Tôi là bác sĩ của cô, trách nhiệm của tôi là phải chữa cho cô khỏi bệnh. Nhìn thấy cô đến được ngày hôm nay, tôi cũng tự xem như đây là thành quả của sự cố gắng và kiên trì nhiều năm của mình. Đồng Đồng, đã từng khổ sở nhiều lắm rồi, cô sau này phải thật hạnh phúc, được chứ?
Vành mắt cô đỏ hoen, cô gật đầu trong nghẹn ngào:
– Được, tôi và anh ấy sẽ thật hạnh phúc… cả anh cũng vậy… bác sĩ Tân.
Bác sĩ Tân ngồi bên trong tiệm, anh nhìn Đồng Đồng đang đứng bên ngoài, cô mặc áo sơ mi cùng quần tây âu thanh lịch, điện thoại áp trên má, vừa cười vừa nói chuyện với ai đó vô cùng vui vẻ. Anh quen biết cô gần bốn năm, năm cô 17 tuổi đã rất xinh đẹp, mặt hoa da phấn nhưng ánh mắt lại đượm buồn kỳ lạ. Những năm trở về đây, cô càng lúc càng mặn mà, xinh đẹp đến rực rỡ nhưng anh lại chưa lần nào nhìn thấy cô cười tươi tắn giống như vậy. Cô giống hệt một loài hoa nở đặc trưng, chỉ cần đúng mùa, hoa tự khắc sẽ nở một cách rực rỡ và đẹp đẽ nhất…
Đồng Đồng của ngày hôm nay, thật sự đã khỏi bệnh thật rồi!
_____________________
Đồng Đồng được sự đồng ý cho ngưng thuốc của bác sĩ Tân, cô bây giờ mới có thể yên tâm hoàn toàn trong việc “thả” cho mang thai. Cô cùng Thiên Vy đến bệnh viện phụ sản, xin tư vấn từ chỗ bác sĩ về cách ăn uống, sinh hoạt và những điều cần lưu ý trong thời gian “tiền mang thai”. Thế Thịnh có ý muốn để anh và cô kết hôn trước rồi mới sinh con, nhưng riêng cô cô muốn để mang thai và sinh con trước rồi mới tính đến chuyện kết hôn. Cũng không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, cô không muốn lại đẩy Thế Thịnh vào tình thế khó xử thêm một lần nữa.
Thời gian này Đồng Đồng làm việc ở nhà, buổi sáng cô thường ngồi ở vườn đến trưa, buổi chiều thì lại nhốt mình trong phòng để vẽ vời hoặc là viết báo cáo. Thi thoảng cô lại cùng Lami đi dạo hoặc là mua sắm, chủ yếu là Lami mua, còn cô đi theo để tư vấn. Có vài hôm Lami phải chụp mẫu cho một sự kiện thời trang, Đồng Đồng cũng đi theo để phụ giúp cho cô ấy. Bên phía ĐK hiện tại vẫn đang trong thời gian chọn người đại diện thương hiệu sắp đến nên Đồng Đồng tương đối được nhàn rỗi trong thời gian này.
Hôm nay cũng giống như mọi ngày, gần đến giờ cơm trưa, cô sẽ dọn dẹp giấy vẽ và bút chì cho vào túi, sau đó thu dọn đi vào nhà. Buổi trưa thường rất ít người ở nhà, quanh quẩn chỉ có gia đình bà Hai và dì Miên, còn dì Kiều và cô thi thoảng mới ở nhà cùng mọi người dùng cơm.
Đồng Đồng vào đến trong nhà, cô định sẽ lên phòng dọn dẹp giấy vẽ trước rồi mới xuống phòng ăn sau. Nhưng vừa mới bước vào trong nhà, cô đã nhìn thấy Kim Trúc đang bê một kiện hàng lên phòng. Cô ấy đang bước lên cầu thang, còn cô thì vẫn đang đứng ở dưới sảnh, chưa bước lên cầu thang vội.
Đồng Đồng bình thường không phải kiểu người “bao đồng”, cô khá là cẩn thận, nay thấy Kim Trúc đang có thai, mà tình hình trong nhà lại đang nhạy cảm như vậy, cô lại càng không muốn liên quan đến gia đình bà Hai quá nhiều. Vốn định đợi Kim Trúc lên cầu thang trước, cô đi lên sau thì vô tình điện thoại của cô reo lên âm báo của một app bán hàng. Thế là Kim Trúc phát hiện ra cô, cô ấy xoay người nhìn về phía cô, lên tiếng chào hỏi cô trước. Mà cô cũng không thể cứ thế đứng đực mặt ra mà không chào hỏi lại cô ấy một tiếng nào.
– Chị Đồng, hôm nay chị không đi làm à?
Kể từ cái hôm cô nhốt bà Nguyên đánh cho một trận, Kim Trúc dường như có thái độ khác hẳn đối với cô. Cô ấy không còn giống như trước kia hay tỏ vẻ thờ ơ với cô nữa, thường ngày nếu đụng mặt cô, cô ấy cũng sẽ chào hỏi cô một tiếng “chị”, giống hệt với Lami vậy. Mà Đồng Đồng cũng không phải kiểu người “được voi đòi tiên”, chỉ cần người đối diện tử tế với cô thì cô cũng sẽ tử tế lại với họ.
– À, được công ty cho làm việc ở nhà ấy mà.
Lại nhìn thấy sắc mặt của Kim Trúc không được tốt lắm, cô không thể không quan tâm đến, cô hỏi:
– Hình như cô không khỏe hả? Tôi nghe Lami nói cô bị nghén? Có nghén nặng lắm không?
Kim Trúc một tay ôm kiện hàng, tay còn lại đang lau một ít mồ hôi trên trán, vừa cười vừa trả lời cô:
– Thật tình là em nghén khá nặng, cũng không hiểu vì sao mãi hơn ba tháng mới nghén… mệt mỏi chết đi được. Bình thường mấy cái kiện hàng này chẳng có gì to tát với em, vậy mà hôm nay em ôm có một tí lại thấy đau lưng không thể chịu được ấy.
Đồng Đồng suy nghĩ một lát mới bước đến gần Kim Trúc, cô bước chân lên cầu thang, cô đi một phía, Kim Trúc đi một phía, nhất nhất giữ khoảng cách với Kim Trúc.
– Cô đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?
Kim Trúc bĩu môi mắng yêu bé con trong bụng:
– Là tại đứa bé này hành mẹ nó, cơ địa em cũng yếu, bé khỏe quá nên thế ấy chị.
Bụng của Kim Trúc chắc là gần 5 tháng, bác sĩ cũng đã bảo là bé trai, nhưng chẳng qua là do mang thai đầu nên bụng rất nhỏ. Mà Kim Trúc giữ dáng cũng tốt, đến giờ vẫn chưa lộ rõ bụng bầu. Nếu đã không gặp thì thôi, bây giờ gặp, lại thấy Kim Trúc đang bê nặng, cô không lên tiếng giúp đỡ thì cũng không được.
– Có nặng không? Tôi bê giúp cô?
Kim Trúc nhìn cô, ánh mắt cô ấy trong veo:
– Thôi để em tự bê, bác sĩ bảo đi lại nhiều cho mẹ khỏe con khỏe, cũng dễ sinh.
– Nhưng nặng quá thì tốt nhất đừng nên bê, cô đi lên cầu thang mà bê thế này thì nguy hiểm lắm.
Kim Trúc cười cười:
– Em bê suốt ấy, từ lúc biết có thai, em hay đặt hàng linh tinh lắm. Mua đủ thứ cho con, cái thùng hàng này là em vừa nhận được ấy chị Đồng, trên phòng còn mấy túi hàng còn chưa kịp xem. Hôm nay chắc còn mấy kiện nữa sắp giao. Mà chắc em để cho người làm nhận giúp, chứ đi lên đi xuống kiểu này em ngất mất. Nhà mình rộng thật ấy!
Đồng Đồng cũng từng mang thai, chẳng qua là cô không biết… vậy nên khi nghe Kim Trúc dịu giọng nói những lời này với cô, lại nhìn ánh mắt trìu mến của cô ấy mỗi khi nhắc đến con mình… cô tự dưng cảm thấy ấm áp quá đỗi. Đúng là sự dịu dàng của người mẹ, bất kể là người phụ nữ như thế nào, chỉ cần mang thai và được làm mẹ thì đều trở nên ngọt ngào và bao dung đến như vậy.
– Nếu mệt thì để tôi bê giúp cô, nhà mình cũng nên có thang máy rồi chứ nhỉ?
Kim Trúc gật gù cười tươi:
– Em cũng nghĩ là như vậy, có khi em với chị cùng kiến nghị thì ba sẽ đồng ý lắp thang máy cũng nên. Sau này chị cũng mang thai, mà phòng anh Hai lại ở cao hơn phòng vợ chồng em, chị cứ đi lên đi xuống thế này… bất tiện lắm ấy.
Đồng Đồng cười cười:
– Nên như vậy.
Đồng Đồng đi song song với Kim Trúc, lúc đến gần tầng 1, Đồng Đồng cố ý đi nhanh hơn để tiếp tục vòng lên cầu thang lên tầng 2. Chẳng qua khi chân trái của cô còn đang lơ lửng trên không, chưa kịp đặt chân lên bậc thang cao nhất của cầu thang tầng 1, thì cô lại nghe được tiếng rên khẽ của Kim Trúc. Kèm theo đó là một cái kéo áo rất mạnh khiến cả người cô ngã hết về phía sau…
Đồng Đồng hoảng hồn, cô cố ghì người lại để giữ thăng bằng nhưng không thể ghì được. Lúc cô xoay được người nhìn về phía sau thì cô rõ ràng nhìn thấy được Kim Trúc đang mở to mắt hoảng loạn nhìn về phía cô, thùng hàng trên tay cô ấy rơi lăn lóc dưới đất, kèm theo đó là tiếng hét rất lớn vang lên:
– Chị Đồng… kéo em… cứu em… á…
Đồng Đồng trong cơn chấn kinh, cô cố với tay kéo giữ Kim Trúc lại nhưng vì cơ thể đã bị mất thăng bằng từ trước nên dù nắm được tay Kim Trúc thì cả cô và Kim Trúc đều lăn mạnh xuống cầu thang. Đồng Đồng rất hoảng nhưng cô vẫn còn nhớ được Kim Trúc đang mang thai, cô liền nhanh trí kéo Kim Trúc vào lòng, dùng thân mình làm đệm đỡ cho mẹ con Kim Trúc.
“Cộc, cộc, ầm”
Âm thanh của sự va đập vang rõ mồn một giữa phòng khách rộng lớn, ngoài sự đau đớn tột cùng, Đồng Đồng chỉ còn nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của Kim Trúc. Cô ôm chặt Kim Trúc trong lòng, cảm nhận được từng cái run rẩy mãnh liệt của Kim Trúc. Một mùi máu tanh đột nhiên xộc lên mũi, Đồng Đồng cảm thấy run rẩy hoảng loạn hơn rất nhiều, cảm giác đau đớn của bảy năm về trước vô thức cùng nhau ùa về…
Đồng Đồng ôm siết Kim Trúc trong lòng, cô hoảng loạn, mắt không dám mở ra. Cô chỉ biết thì thào nhủ thầm bên tai Kim Trúc, lại giống như là đang nói cho chính bản thân cô nghe vậy.
– Con sẽ không sao… yên tâm… con không sao…
Kim Trúc đau đớn đến không nói được nên lời:
– Chị Đồng… cứu… bụng em… đau… đau…
“Ầm”.
Cái va chạm cuối cùng khiến toàn thân Đồng Đồng như muốn vỡ hết ra, dưới chân cô đột nhiên cảm nhận được có gì đó ươn ướt… hình như là máu thì phải… là máu… đúng rồi…
Không… không thể… cứu… cứu cô với… ai đó làm ơn cứu cô với…
Thế Thịnh… Thế Thịnh!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!