Gả Cho Anh Rể
Phần 36
Tối hôm đó, Đồng Đồng ngủ rất muộn, cô một phần vì mừng, một phần vì lo cho Thế Thịnh, phần lại hồi tưởng về những chuyện đã qua… tâm trạng vô cùng khó nói thành lời. Nhưng trái ngược hoàn toàn với cô, Thế Thịnh lại rất bình tĩnh. Là anh dỗ cô ngủ, anh an ủi cô, anh ôm cô vào lòng, thi thoảng lại nói với cô mấy câu xin lỗi. Anh không nói rõ anh xin lỗi vì chuyện gì nhưng những câu xin lỗi cứ nhủ thầm bên tai cô… mãi đến khi cô ngủ vẫn còn nghe loáng thoáng được hai chữ xin lỗi từ anh.
Đợi Đồng Đồng đã ngủ say, Thế Thịnh khẽ bước xuống giường, anh đi đến bàn làm việc, anh không bật đèn mà chỉ lẳng lặng ngồi đó. Ánh đèn màu vàng nhạt từ đèn ngủ phủ nhẹ lên người anh, tạo nên một cảm giác mông lung huyền ảo rất đỗi huyền bí. Thế Thịnh là mẫu người đàn ông hoàn hảo của mọi thời đại, hoàn hảo đến mức anh không cần làm gì cả, chỉ ngồi yên một chỗ cũng đủ làm rung động trái tim của nhiều thiếu nữ. Bao nhiêu năm qua, kể từ khi có được nhận thức về xã hội, anh đã biết bản thân mình là ai, địa vị ở đâu, quyền lực thế nào. Trong suốt gần 30 năm sống trên đời, anh luôn tự nhận mình là người sống có chừng mực, có kỷ luật, có cả sự ngạo mạn của một người đàn ông có tiền và quyền. Nhưng mà ngày hôm nay, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm thấy bản thân mình làm người… vô cùng thất bại.
Anh yêu Đồng Đồng, anh chưa từng phũ nhận. Kể cả bảy năm về trước cô chia tay anh, anh hận cô nhưng vẫn rất yêu cô. Suốt bảy năm qua, anh chưa từng có cảm giác rung động với bất kỳ người con gái nào. Dù là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, xinh đẹp, quyến rũ hay là tài sắc vẹn toàn, anh thật sự chưa từng để mắt nhìn đến ai. Đồng Đồng là mối tình đầu tiên cũng là mối tình duy nhất trong suốt 30 năm làm người của anh. Anh yêu cô, nhớ nhung cô, hay giống như đám A Nam từng nói… anh quá mức thâm tình với cô.
Vài tháng trước, anh đồng ý cưới Lê Mộc cũng vì ba anh muốn, ông ấy nói với anh, Lê Mộc là cô gái tốt, gia cảnh tốt, tính cách tốt, rất phù hợp với người lãnh bạc như anh. Anh không có tình cảm với Lê Mộc, nhưng lúc ấy anh vẫn còn hận Đồng Đồng, rất không muốn gặp lại cô, vì vậy anh mới đồng ý cưới Lê Mộc. Anh cũng chỉ nghĩ đơn giản rằng, anh lấy vợ cho mẹ và ba an lòng, chỉ vậy thôi. Nhưng anh thật sự không ngờ được, Đồng Đồng lại là em gái của Lê Mộc, và anh cũng chưa từng nghĩ đến việc anh và Đồng Đồng sẽ gặp lại nhau… một lần nữa.
Nói thế nào nhỉ? Bảy năm trước… anh thật sự bị tổn thương, tổn thương đến mức lãnh cảm với tình yêu nam nữ. Từ bé anh đã nhìn thấy cảnh tượng mẹ anh khóc thầm vì ba anh có thêm bà Sương. Anh rất thương mẹ, lại càng tự nhủ với bản thân mình, sau này nếu anh yêu ai, anh sẽ không làm cho cô gái của mình phải khóc. Đến khi anh gặp được Đồng Đồng, chính là cái cảm giác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Giữa một rừng nữ sinh mặc đồng phục giống nhau, thế mà anh lại bị dáng vẻ nghiêm túc của Đồng Đồng đánh gục. Anh bắt đầu để ý đến cô, dần dà thích cô, theo đuổi cô, sau cùng là yêu cô.
Hai năm bên nhau, anh dành tất cả sự nhu mì, sự dịu dàng dành cho cô. Anh từng nổi tiếng với danh hiệu “trăm trận trăm thắng”, nhưng chỉ một câu nói “sợ anh bị người ta đánh trả” của Đồng Đồng, anh tình nguyện “gác kiếm” vì cô. Anh nhớ rõ nụ hôn đầu tiên của anh và cô là ở góc hành lang của trường học, nhớ rõ cả lần đầu tiên ăn trái cấm của cả hai là ở chung cư riêng của anh. Đồng Đồng trao cho anh tất cả, anh càng yêu cô đến điên đảo cả người, lúc ấy chỉ thiếu việc moi tim ra cho cô xem, xem quả tim của anh có phải là vì cô mà đập mỗi ngày hay không?
Thế mà, đùng một ngày, cô tuyệt tình nói chia tay anh. Cô nói với anh là, cô không muốn yêu đương nữa, muốn tập trung vào học tập, muốn thăng tiến trong học hành, không muốn bị tình cảm chia phối. Anh sốc, anh sốc thật sự. Anh năm đó đã tính trước rõ ràng hết mọi chuyện, chỉ cần cô thi đại học xong, cô muốn học cái gì cũng được, học xong liền kết hôn, quang minh chính đại đón cô về làm vợ anh. Thế nhưng giữa chừng… cô lại muốn chia tay anh…
Đâu phải anh chưa từng níu kéo, một đứa con trai ngạo mạn như anh đã từng xin cô suy nghĩ lại, đã từng gọi cho cô hàng chục cuộc gọi mỗi ngày… nhưng đổi lại lại là sự tuyệt tình cắt đứt của cô. Cô đã như thế, cô đã chán anh, đã muốn chia tay anh, cô đã tuyệt tình với anh như thế… anh biết phải làm gì đây?
Năm đó, mặc dù anh lớn tuổi hơn cô nhưng suy cho cùng… anh cũng chỉ là một đứa trẻ vừa lớn… chỉ vừa được lớn mà thôi…
Bảy năm nhớ thương cô, bảy năm hận cô, bảy năm dày vò bản thân mình, đến cuối cùng… người chịu khổ nhiều nhất lại là cô chứ không phải là anh. Làm sao bây giờ nhỉ? Anh thật sự đau lòng lắm… anh nâng niu cô như vậy… thương cô còn hơn thương bản thân mình… làm sao anh chịu đựng được khi biết cô từng mang thai con của anh… rồi cũng từng mất đi đứa bé ấy…
Bác sĩ Tân nói với anh, cô từng có khuynh hướng trầm cảm. Đồng Đồng của anh là cô gái cực kỳ mạnh mẽ, cô đánh nhau với gần chục tên con trai cũng không sợ, ngã xe gãy cả chân cũng không khóc… phải làm sao cô mới có thể trở nên như thế… phải là tổn thương đến mức nào mới có thể biến bản thân cô trở thành cái dạng nửa sống nửa chết như vậy? Anh thật sự không dám nghĩ đến, càng không muốn nghĩ đến… anh làm người thất bại quá… oanh tạc trên thương trường nhưng lại làm khổ cô gái nhỏ của anh… làm khổ cô… làm khổ mẹ con…
Là bản thân anh không tốt, bồng bột nông nổi, vậy mà anh lại trách cô, trách tình yêu của cô, trách trái tim cô sỏi đá, trách cô vô tình lãnh bạc. Anh thật sự cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã… cảm thấy rằng… anh dường như không xứng đáng với tình yêu mà cô đã dành cho anh.
Rít một hơi thuốc thật dài, vành mắt anh đỏ hoen, anh nhìn về phía giường ngủ, nhìn cô gái đang ngủ thật say giấc trên giường. Cả quãng đời sau này còn lại của anh là sống vì cô, sống cho cô, sống để bù đắp cho những tổn thương mà cô đã chịu đựng…
Chỉ cần là cô xuất hiện, vậy thì những thứ khác xung quanh anh đều trở nên không còn quan trọng nữa. Tất cả thâm tình này đều dành hết cho một mình cô, thế giới của anh gọi tắt bằng hai chữ… Đồng Đồng!
_______________________
Bà Sương không còn giữ cái ghế chủ mẫu của nhà họ Hoàng, bao nhiêu lợi ích coi như bị mất sạch. Duy Hiển mặc dù rất muốn xin cho mẹ mình nhưng ông chủ Hoàng đã kiên quyết như vậy, anh thật sự cũng hết cách. Quyền thừa kế đã được truyền ra ngoài, ông chủ Hoàng nói được làm được, các vị bô lão trong tộc cũng nhận được thông báo, bây giờ chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt để truyền Phú Ấn lại cho Thế Thịnh nữa mà thôi.
Phú Thất đời tiếp theo của nhà họ Hoàng là Thế Thịnh và điều này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ nhận được quyền lực ngầm từ tay ông chủ Hoàng truyền lại. Trưởng tộc của nhà họ Hoàng sẽ có “lệnh bài” kinh tế trong tay, mà “lệnh bài” của nhà họ Hoàng là lệnh bài quyền lực nhất thành phố S. Người giữ lệnh bài có quyền ra lệnh, trao đổi hoặc cao hơn cả là thao túng được một hoặc nhiều thị trường và có khi là cả một thành phố. Ở thành phố A và thành phố N sẽ có hai gia tộc giữ hai lệnh bài còn lại, một là lệnh bài chính trị, hai là lệnh bài quân sự. Còn lệnh bài kinh tế thì thuộc về nhà họ Hoàng của thành phố S. Vì vậy nên các thành viên trong tộc nhà họ Hoàng luôn muốn ngồi lên được cái ghế trưởng tộc, chỉ cần giữ được lệnh bài thì mức thang cuối cùng chạm đến quyền lực tối cao chỉ còn trong gang tấc. Chỉ có điều không phải vị trưởng tộc nào cũng cần đến “lệnh bài”, điển hình là ông chủ Hoàng, ông ấy chưa từng sử dụng lệnh bài để liên kết với hai lệnh bài còn lại. Về lý do vì sao thì chắc chỉ một mình ông chủ Hoàng biết, người làm lớn luôn có cách tính và lối đi riêng, không ai giống được với ai cả.
Duy Hiển mặc dù không can tâm nhưng anh ta không còn cách nào khác, lệnh của ông chủ Hoàng… tuyệt nhiên không một ai ngăn cản được. Nhưng riêng về chuyện quyền chủ mẫu của nhà họ Hoàng thì lại là một chuyện khác…
Bữa cơm tối diễn ra trong sự trầm mặc, bà Sương mới chỉ sau hai ngày mà đã già đi trông thấy. Lami với Duy Hiển thì khá hơn được chút nhưng vì cảm thấy có lỗi với đứa bé của Đồng Đồng, vậy nên có nhiều việc… rốt cuộc cũng không thể trở về như trước kia được nữa.
Bữa cơm diễn ra được một nửa, thay mặt dì Miên là dì Đào, dì ấy nghiêm giọng thông báo một việc, thái độ vô cùng cung kính:
– Dạ thưa ông chủ Hoàng, thưa bà Hai, bà Tư, cùng các cô các cậu… tôi thay mặt bà Ba có vài lời thông báo như thế này. Trước kia việc quản lý trong nhà là do bà Hai đảm nhiệm, nhưng sau việc vừa rồi, ông chủ Hoàng đã giao toàn quyền lại cho bà Ba. Như mọi người cũng đã biết, bà Ba giao tiếp không được thuận lợi, cũng chưa từng va chạm qua việc quản lý, rất khó làm tròn được trách nhiệm của mình. Vì không muốn xảy ra việc thất trách, vậy nên bà Ba quyết định giao quyền quản lý lại cho bà Tư… chuyện này… hy vọng mọi người có thể thông cảm cho bà Ba… bà chỉ muốn đem lại mọi sự tốt nhất cho mọi người cũng như cho nhà họ Hoàng.
Bà Sương tất nhiên không phục, ông chủ Hoàng chưa kịp lên tiếng thì bà đã lên tiếng trước:
– Không được, Thuỵ Miên làm không được thì còn có dì mà dì Đào? Ai lại để vợ lẽ như cô ta quản lý họ tộc được… Không, tôi không đồng ý, các người không thể làm như vậy được.
Dì Đào cung kính trả lời bà Sương:
– Dạ thưa bà Hai, trước khi thông báo cho mọi người biết thì bà Ba đã hỏi qua ý kiến của lão phu nhân. Lão phu nhân không có ý kiến gì, còn rất tán thành trong việc chọn bà Tư làm người quản lý họ tộc.
Bà Sương vẫn rất cố chấp:
– Nhưng tôi không đồng ý. Tôi dù sao cũng là bà Hai, là vợ danh chính ngôn thuận của anh Nghĩa, lời tôi nói vẫn có trọng lượng chứ hả?
Thế Thịnh vương tay gắp cho Đồng Đồng thịt vịt quay, anh khẽ liếc mắt nhìn bà Sương, giọng anh nhàn nhạt:
– Cũng không ai nói là dì không phải vợ lớn của ba tôi, dì không cần phải la hét như vậy. Đáng lý quyền chủ mẫu sẽ do Đồng Đồng đảm nhiệm nhưng vì tôi thấy cô ấy còn nhỏ quá, còn nhiều hoài bão chưa thực hiện được… vậy nên tốt nhất cứ để dì Kiều quản lý. Dì Kiều xuất thân học thức cao, lại thường theo ba làm ăn… dì ấy chắc chắn làm tốt chức vị chủ mẫu. Tôi thấy như thế là được rồi, dì cũng đã vất vả nhiều, bây giờ có thể nghĩ ngơi được rồi đó.
– Nhưng…
Bà Sương định lên tiếng phản bác lại thì bắt gặp ngay ánh nhìn cảnh cáo của ông chủ Hoàng, lời trong miệng bà như nuốt vào trong, uất ức không dám nói thêm câu nào nữa.
Ông chủ Hoàng nhìn sang dì Kiều, giọng của ông uy nghiêm vang lên:
– Mẹ đã thấy Yến Kiều tốt, Thế Thịnh và Thuỵ Miên cũng đồng ý như vậy… vậy thì cứ quyết định như vậy đi. Đồng Đồng cũng có thể theo Yến Kiều học hỏi, tránh cho con bé bỡ ngỡ sau này.
Dì Kiều im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng lúc này cũng nở được nụ cười mãn nguyện. Quả thật trao đổi với Thế Thịnh chỉ có lời chứ không bao giờ lỗ. Quyết định đi theo Đồng Đồng của dì từ đầu đến giờ là quyết định đúng đắn nhất.
– Cảm ơn anh Nghĩa và mọi người đã tin tưởng, em sẽ không phụ lòng mọi người, sẽ hoàn thành đúng trách nhiệm và nghĩa vụ của mình, không làm cho mọi người thất vọng.
Ông chủ Hoàng gật đầu, ông cũng muốn giữ lại chút sỉ diện cho mẹ của Duy Hiển.
– Ừ, có việc gì không hiểu, em nên hỏi chị Sương, đừng tự ý quyết định bừa… hiểu chưa?
Dì Kiều gật đầu cười tươi:
– Dạ em hiểu, có việc gì lớn em sẽ bàn bạc với hai chị trước rồi mới quyết định, anh yên tâm.
Bà Sương nghẹn hết cả họng, bà ta tức đến mức không ăn nổi một chén cơm, chỉ canh đến lúc ông chủ Hoàng vừa đứng dậy, bà liền hậm hực đứng dậy rời đi. Lami nhìn theo bóng dáng mẹ mình, cô chỉ biết thở dài ngao ngán, cơm nuốt cũng chẳng vô, đành xin phép về phòng trước. Chỉ có Duy Hiển là cố gắng xem như không có chuyện gì xảy ra, anh ta ăn hết cơm trong chén, liền đứng dậy ra ngoài lấy xe rời đi.
Đồng Đồng ăn xong phần cơm của mình, cô được Thế Thịnh kéo ra ngoài đi tản bộ. Hai người nắm tay nhau đi dưới ánh đèn sáng rực, cảm giác hệt như năm anh và cô 17 tuổi, cả hai cũng thường tản bộ cùng nhau như thế này. Đi được một đoạn, Thế Thịnh đột nhiên cất giọng nói với cô:
– Đồng Đồng, ngày mai em xin nghỉ một ngày, đi với anh có chút việc.
Đồng Đồng xoay sang nhìn anh, cô ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì hả anh?
Thế Thịnh gật đầu:
– Ừm, anh muốn đến chào hỏi ba mẹ em, sẵn tiện… về thăm con.
Ba chữ “về thăm con” khiến Đồng Đồng sửng người, cô như bất động nhìn anh, phải mấy giây sau, cô mới phản ứng lại được lời anh nói.
– À ra là vậy… ừm… ngày mai em xin nghỉ… em và anh cùng nhau… đi thăm con.
Thế Thịnh không nhịn được đau lòng mà kéo cô vào lòng, anh xoa xoa lưng cô, dịu dàng thâm tình mà cất giọng:
– Xin lỗi hai mẹ con… anh biết muộn quá… xin lỗi… thật lòng xin lỗi!
__________________________
Sáng ngày hôm sau, vừa đến thành phố A, Đồng Đồng đã quyết định đưa Thế Thịnh đến chùa để “thăm con” trước. Đứng trước bàn thờ nhỏ đặt sau chánh điện, anh và cô thắp nhang, vẫn là không nhịn được xúc động, Thế Thịnh vành mắt đỏ hoe, giọng anh run run nói với “đứa nhỏ”:
– Ba xin lỗi… con tha lỗi cho ba… nếu có duyên một lần nữa… xin con hãy lại làm con của ba… xin con!
Đồng Đồng nhìn anh, cô rơi nước mắt. Trong bảy năm qua, chỉ có cô và ba mẹ đến thăm con, người làm ba như anh hoàn toàn không biết đến con đã từng có mặt trên đời này. Bây giờ nhìn anh nỉ non với con như vậy, cô thật sự không kìm được lòng mình. Hóa ra không phải là cô lúc nào cũng mạnh mẽ, chỉ là trong suốt bảy năm qua, không một ai đủ bao dung như anh để cô có thể sống đúng với cảm xúc mềm yếu của chính bản thân mình. Thế Thịnh luôn là người đặc biệt nhất trong tim cô, anh là người có thể biến cô từ dịu dàng trở thành mạnh mẽ gan góc. Và chính anh cũng là người khiến vỏ bọc mạnh mẽ của cô trở nên mềm yếu lạ thường…
Thế Thịnh nắm chặt lấy tay Đồng Đồng, anh vịn một tay vào bàn thờ nhỏ, lần đầu tiên trong suốt gần 30 năm làm người… anh khóc đau thương đến như vậy. Đồng Đồng nhìn anh khóc, cô không ngăn anh, chỉ lẳng lặng đứng cạnh bên anh, khóc cùng với anh. Cuối cùng thì bé con cũng đã gặp được ba nó… con của cô có ba mà… ba của bé rất thương bé… rất rất thương!
……………………………
Sau khi cúng viếng cho con xong, Đồng Đồng đưa Thế Thịnh về nhà gặp ba mẹ cô. Ba mẹ cô cũng đã biết hết tất cả mọi chuyện, vừa thấy cô về, mẹ cô đã mếu máo khóc không ngừng. Phải khó khăn lắm mới dỗ cho bà nín khóc, cả nhà bốn người quây quần ăn bữa cơm đầm ấm. Mẹ cô có ý giữ cô lại ngủ, Thế Thịnh liền đồng ý, anh cũng muốn được ngủ trong căn phòng nhỏ ấm ấp của Đồng Đồng một lần.
Phòng của Đồng Đồng anh chưa từng một lần bước vào nhưng đâu đó lại có rất nhiều tín vật của anh được cô cất giữ cẩn thận. Trước kia Thế Thịnh mua cho cô rất nhiều thứ, từ ảnh treo tường, đồng hồ, sách bút, đến cả giày dép, quần áo. Tất cả những gì anh mua cho cô, cô đều giữ rất cẩn thận, gần như là không hư hỏng một cái nào. Nhìn vào những tín vật của anh có trong phòng cô, Thế Thịnh thật sự hạnh phúc đến không nói được nên lời. Nếu bây giờ cô có bảo anh chết vì cô… anh cũng không ngần ngại gì mà liền đồng ý.
Sau giờ cơm, cả nhà ngồi cùng nhau bàn đến việc kết hôn của Thế Thịnh và Đồng Đồng. Chỉ là chưa kịp nói được vấn đề gì, mọi người đột nhiên nhìn thấy Thế Thịnh đứng dậy, sau đó anh quỳ xuống nền nhà, quỳ trước mặt ba mẹ của Đồng Đồng. Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của ba mẹ cô, Thế Thịnh ngẩng cao đầu, anh khàn giọng cung kính nói từng lời một…
– Bác trai bác gái, là Thế Thịnh con làm khổ Đồng Đồng của hai người… con hôm nay quỳ ở đây là xin chịu tội. Là con không tốt, lại bảo vệ cô ấy không tốt, để cho cô ấy phải chịu thiệt thòi và uất ức gần bảy năm qua. Con… xin lỗi hai người!
Ba của Đồng Đồng vội nâng anh dậy nhưng anh lại không đồng ý, anh quỳ thẳng lưng, nghẹn giọng:
– Nhưng xin hai bác hãy yên tâm, con dùng tính mạng này để hứa với hai người… chỉ cần con còn sống… con sẽ không để Đồng Đồng chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Đồng Đồng bây giờ là tất cả những gì mà con có, cô ấy là Trời, là Đất, là tâm can bảo bối trong tim con. Con… xin hai người hãy tin tưởng con… xin hai người đồng ý gả Đồng Đồng cho con. Là Thế Thịnh con xin được cưới Đồng Đồng, không phải là Đồng Đồng nguyện ý, mà là con xin… con quỳ ở đây để xin hai bác… xin hai bác cho phép Đồng Đồng về bên cạnh con… đường đường chính chính trở thành vợ của Thế Thịnh con!
Mẹ Đồng Đồng òa khóc, ba của cô cũng chịu không được với sự chân thành này của Thế Thịnh. Thân không sinh ra Đồng Đồng nhưng hai người họ thương Đồng Đồng còn hơn bản thân mình, nhìn thấy con gái bảo bối được người ta coi trọng… hai người họ thật sự không còn cảm thấy tiếc nuối bất kỳ điều gì trên đời này nữa cả…
Ba của Đồng Đồng vỗ vỗ lên vai Thế Thịnh, ông nói trong nghẹn ngào:
– Thế Thịnh, con gái bác là đứa nhỏ đáng thương, từ nhỏ cha mẹ ruột đã không cần nó… nhưng mà con biết không… bác thương con bé còn hơn thương bản thân mình. Bác không trách con vì con không phải người có lỗi, bác cũng đồng ý gả Đồng Đồng cho con. Nhưng mà người làm ba mẹ mà, lúc nào không hy vọng con mình được hạnh phúc. Chỉ là, nếu sau này… con không cần con bé nữa… vậy cho bác xin đem con gái bác về. Đồng Đồng có thể là tâm can bảo bối của con lúc này nhưng suốt cuộc đời của bác… con bé luôn là tâm can bảo bối duy nhất trong lòng bác. Người làm ba này… thật sự hy vọng con có thể mãi yêu thương con bé… xem nó như bản thân mình mà đối xử thật tốt… thật tốt…
Thế Thịnh đỏ rực vành mắt, anh gật đầu, nghẹn giọng trả lời:
– Con hứa… con hứa với bác… hứa sẽ yêu cô ấy đến hết cuộc đời này. Con hứa sẽ thay hai bác chăm sóc, yêu thương và bảo bọc cô ấy… có Trời Đất làm chứng… Thế Thịnh con xin hứa!
Đồng Đồng nhìn ba người mà cô yêu thương đang ở trước mặt, dù lệ đã nhòe trên má nhưng trong lòng lại ngập tràn hoa nở…
Trên đời này có cái gì gọi là hạnh phúc?
Chính là có người vì bạn mà chịu bỏ đi cái tôi của mình, vì bạn mà hy sinh, vì bạn mà dùng cả đời để hứa hẹn…
Một đời có dài không?
Tất nhiên là rất dài. Nhưng với những người yêu nhau thì một đời này… thật sự là không đủ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!