Gả Cho Anh Rể
Phần 37
Ngày cưới của Thế Thịnh và Đồng Đồng được định, hôn lễ sẽ diễn ra vào đầu năm sau. Còn về việc trao quyền thừa kế, ông chủ Hoàng đã định sẽ vào giữa năm sau. Cũng đã có di chúc quyết định, hiện tại còn cần bàn bạc với tộc họ rồi mới chọn chính xác ngày làm lễ. Vì đây là việc hệ trọng nhất của một họ tộc, không thể làm qua loa tùy tiện được.
Trong nhà họ Hoàng cũng có sự thay đổi rất lớn, bà Sương từ bà Hai quyền lực trở thành người yếu thế nhất nhà. Bà Tư từ vợ lẻ bị mọi người coi rẻ, đến cuối cùng lại có thể trèo lên nắm quyền chủ mẫu trong tay. Những mối quan hệ thân thiết trước giờ của bà Sương đều chạy hết sang chỗ bà Ba, nhất là chạy sang bà Tư để nịnh bợ chèo kéo, tìm lợi ích về cho mình. Trước kia bà Sương luôn là người được kính trọng nhất, giờ đây lại chịu cảnh phòng không chiếc bóng, khó chịu đến mức ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên. Mà xã hội này là như vậy, nâng cao đạp thấp là chuyện quá đỗi bình thường rồi.
Bà Sương ngã bệnh, không cần khám cũng biết bà ta bị bệnh gì, chắc chắn chỉ có thể là tâm bệnh. Duy Hiển dạo gần đây lại ít về nhà, cũng chỉ có Lami ở bên cạnh chăm sóc bà Sương. Còn về chuyện của Kim Trúc, tạm thời không nghe bà Sương hay là nhà mẹ của Kim Trúc nói gì đến nữa. Trước kia thì hợp sức nhau quyết tâm đòi công lý cho mẹ con Kim Trúc bằng được, vậy mà kể từ khi xảy ra chuyện của bà Sương, bọn họ đột nhiên “hiểu chuyện” im ắng đến lạ thường. Nhưng nghe nói, sức khỏe của Kim Trúc không được tốt cho lắm, đặc biệt là tâm lý của cô ấy… càng ngày càng khác lạ.
Sáng nay, Thế Thịnh đưa Đồng Đồng đến công ty, thời gian gần đây đều là anh đưa cô đi làm, lúc cô tan ca hoặc là anh đến đón, hoặc là tài xế của anh sẽ đến đón cô. Mọi người trong công ty cũng đã biết Đồng Đồng sẽ là vợ tương lai của Thế Thịnh, bọn họ lại càng nể trọng cô hơn, chỉ thiếu điều xem cô là sếp để đối đãi. Đồng Đồng cũng hết cách, trước sau gì mọi người cũng phải biết, cô cũng không thể giấu chuyện này mãi được.
Dọc đường, Thế Thịnh dừng xe để Đồng Đồng mua cà phê buổi sáng, biết tâm trạng cô không được tốt lắm, anh liền dịu giọng hỏi cô:
– Đồng Đồng, em vẫn còn nghĩ đến chuyện của Lami à?
Đồng Đồng thở dài một hơi, giọng cô rất nhẹ:
– Mới tháng trước vẫn còn rất tốt, ai ngờ bây giờ… em cũng không muốn nghĩ nhiều đến đâu, thật ấy.
– Nhưng anh thấy như bây giờ cũng rất tốt mà?
Đồng Đồng lại thở dài:
– Là vì anh không hiểu trước kia bọn em hợp ý nhau thế nào đâu, còn bây giờ có nhìn thấy nhau cũng chỉ cố gắng cười lấy lệ. Cái cảm giác đang thân thiết đột nhiên trở nên xa lạ… ôi… anh không thể hiểu được đâu mà.
Thế Thịnh không tiếp lời cô, mà thật ra cô nói cũng đúng, anh thật sự không thể hiểu được cái cảm giác mà cô vừa nói là như thế nào. Đối với anh, từ nhỏ anh đã không cho phép bản thân mình có tình cảm quá thân thiết với anh em Duy Hiển. Cũng không phải là anh không muốn mà vì ông nội không cho phép. Sau này khi lớn hơn một chút, anh nhận thức được sự coi thường cùng ghét bỏ của bà Sương dành cho mẹ con anh, anh lại càng không muốn thân thiết với anh em Duy Hiển. Vì vậy, ngoài Đồng Đồng, anh cũng chỉ xem bọn A Nam là những người anh em thân thiết nhất. Còn ngoài ra, những người cùng họ với anh, trừ ba mẹ và ông bà nội, anh thật sự không thể yêu thương và thân thiết được với bất kỳ ai. Không hẳn là do anh vô tình mà vì anh sinh ra đã là người của nhà họ Hoàng, nơi mà tình thân phải đứng sau lưng quyền lực!
Thế Thịnh vương tay vỗ nhè nhẹ lên tóc Đồng Đồng, anh dịu giọng nói với cô:
– Đừng nghĩ nhiều nữa Đồng Đồng… chuyện của em và Lami, anh cũng hết cách, không giúp gì cho em được. Nhưng anh thấy như hiện tại cũng khá tốt với em, mặc dù không thân thiết được như trước nhưng không đến mức phải trở mặt với nhau mà… phải không?
Đồng Đồng gật gù:
– Em cũng tự an ủi mình như vậy, cơ bản là bọn em rất khó quay trở về như trước kia. Nhưng mà thôi vậy, cuộc sống đâu lúc nào cũng theo ý của mình được. Ít nhất thì trước kia bọn em đã rất chân thành và tử tế với nhau, như vậy cũng đủ rồi.
Thế Thịnh nhìn cô, anh có chút đau lòng cho suy nghĩ quá mức hiểu chuyện của cô. Anh thật sự không biết trước kia cô và Lami thân với nhau như thế nào, nhưng khi nhìn qua các mối quan hệ của Đồng Đồng đến thời điểm hiện tại, thì ngoài Thiên Vy ra, cũng chỉ có Lami mới khiến Đồng Đồng thật sự cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà anh cũng hết cách, cũng không phải do anh khắt khe gì với anh em Duy Hiển, mà vì anh em bọn họ tự muốn khắt khe với anh và Đồng Đồng. Anh và bà Sương đã trở mặt hoàn toàn thành ra như thế này, xem ra… chỉ có thể phụ lòng Đồng Đồng mà thôi.
Nghĩ nghĩ lại thấy thương cho cô, anh dỗ ngọt an ủi cô:
– Không sao mà, anh hứa sẽ bù đắp lại hết cho em. Chẳng phải bây giờ em có anh và Vy à, Vy lúc nào cũng sẵn lòng với em, đừng buồn nữa có được không?
Nghe Thế Thịnh nhắc đến Vy, Đồng Đồng đột nhiên reo lên, cô gấp gáp nói với anh:
– Ấy chết! Anh không nhắc đến Vy thì em quên béng luôn rồi, lát nữa tầm 2 giờ chiều, anh bảo tài xế đến đón em nhé.
– Em và Vy định đi đâu à?
– Vâng, chồng Vy đi công tác, anh ấy nhờ em đưa Vy đi khám thai… anh mà không nhắc là em quên mất rồi… may quá!
Thế Thịnh cười với cô:
– Ừ, lát nữa anh bảo tài xế đến công ty đợi em. Đi khám xong em về lại công ty hay về nhà?
– Em về công ty.
– Ừm, vậy khi nào tan ca thì gọi cho anh, anh đến đón em.
Đồng Đồng cười dịu dàng, cô nói với anh:
– Em tự về được mà, anh còn phải làm việc nữa, giờ giấc làm việc của hai đứa mình khác nhau nhiều á. Cứ đưa đón như vậy sẽ rất phiền phức, bất tiện cho công việc của anh.
Thế Thịnh lại nói:
– Lúc học trung học, anh toàn đưa đón em, bây giờ anh cũng muốn được như vậy. Mà sau này anh cũng vẫn muốn được đưa đón em mỗi ngày.
Đồng Đồng cười đến hai mắt long lanh, cô bĩu môi:
– Chà, Thịnh nhà ta dạo này tòan nói những lời ngọt ngào không thôi ấy… là ai dạy cho anh vậy hả?
Thế Thịnh nắm lấy tay cô rồi đưa lên môi hôn thật nhẹ, giọng anh trầm ấm:
– Là những lời nói thật lòng, cần gì ai dạy. À mà Đồng Đồng này, chúng ta đi chụp ảnh cưới đi, được không?
Cô thoáng ngạc nhiên nhìn anh:
– Chụp ảnh sớm vậy à? Còn lâu lắm mới đến ngày cưới ấy chứ?
– Ừ, nhưng nhân cơ hội trường trung học đang vào kì thi cuối cấp, không có học sinh… chúng ta tranh thủ một chút. Để đến tết thì cũng được nhưng lúc ấy anh muốn đưa em về nhà ăn tết với ba mẹ… nghĩ tới nghĩ lui thì bây giờ chụp là tốt nhất.
Đồng Đồng sững sờ đầy kinh ngạc, cô nhìn anh, nhìn đến không dám chớp mắt:
– Anh… chụp hình cưới ở trường học?
Thế Thịnh vuốt ve má cô, giọng anh ấm áp ngọt ngào:
– Ừm, cưa sừng làm nghé một bữa vậy… anh chuẩn bị hết rồi, cũng đã liên lạc với hiệu trưởng… cuối tuần sau là có thể chụp được. Đến lúc đó, chỉ cần em chịu chụp với anh là được, không cần em phải làm bất cứ cái gì khác, chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh thôi…
Đồng Đồng lúc này chỉ biết nhìn anh, cô ngạc nhiên và xúc động đến mức không nói được nên lời. Cô đột nhiên hồi tưởng lại trước đây, năm cô 17 tuổi, cô đã từng nói vu vơ với anh rằng… sau này khi anh và cô lấy nhau… cô muốn được chụp ảnh cưới ở trường học cấp ba. Anh khi ấy mắng cô là đồ trẻ con, lại còn mắng cô ngốc không biết chọn chụp ở những nơi du lịch nổi tiếng của thế giới. Cô cũng không ôm hy vọng là anh sẽ nhớ, mà thật ra, dường như là cô cũng đã quên mình từng ước những gì. Nếu hôm nay Thế Thịnh không nói, vậy chắc cô cũng đã quên, đã quên là mình từng có ước mơ ngây ngô đến như thế…
Thế Thịnh biết là Đồng Đồng sẽ không nhớ, nhưng riêng anh thì anh lại chưa từng quên những gì mà cô đã từng nói với anh. Đôi khi anh thật sự cũng không rõ là anh yêu cô nhiều đến thế nào, nhiều đến mức nào mà anh có thể nhớ rõ được từng câu, từng chữ, từng lời mà cô đã nói với anh. Là bảy năm trước hay là ngay thời điểm hiện tại, chỉ cần là những gì cô nói, anh luôn đặt trong lòng, luôn luôn nhớ thật kỹ!
Vành mắt Đồng Đồng ửng đỏ, môi cô mím lại, cứ sợ là mình sẽ bật khóc, vậy nên cô cứ ngước mắt không dám nhìn thẳng vào anh. Thế Thịnh xoa xoa má cô, anh cười dịu, giọng đầy thâm tình:
– Không được khóc, không có gì phải khóc hết… ngoan… đừng khóc… anh thương.
Đồng Đồng ôm lấy eo anh, cô khịt khịt mũi, nghẹn ngào nỉ non từng chữ:
– Thịnh… cảm ơn anh… cảm ơn anh thật nhiều!
_________________________
Trưa hôm ấy, Đồng Đồng đón Thiên Vy đến bệnh viện khám thai. Hết tháng này Vy cùng chồng sẽ về lại thành phố A, chỉ thi thoảng mới đến đây công tác, sau này chắc sẽ ít gặp nhau hơn.
Sau khi khám xong, Vy cùng Đồng Đồng thong thả ra khỏi bệnh viện, lúc này, Vy mới quay sang hỏi Đồng Đồng.
– Đồng Đồng, chuyện của Kim Trúc gì đó điều tra đến đâu rồi? Có cần tao nói với chồng giúp anh Thịnh một tay không?
Đồng Đồng khoác tay Vy, cô dịu giọng trả lời:
– Không cần đâu, tao nghĩ anh Thịnh chắc điều tra ra được rồi.
– Rồi mày định thế nào? Khi nào vạch mặt cô ta thì kêu tao nha.
Đồng Đồng vỗ nhẹ lên tóc Vy, cô mắng yêu:
– Mày lại nghĩ cái gì vậy?
Vy bẩu môi:
– Chứ thế nào? Chẳng lẽ bỏ qua à?
Đồng Đồng đột nhiên dịu giọng:
– Cũng không hẳn là bỏ qua nhưng chắc tạm thời sẽ không truy cứu đến chuyện của cô ta. Lần trước chuyện của Tiểu Nguyệt đã làm mất lòng các vị bô lão trong họ, nếu giờ phát hiện ra chuyện của Kim Trúc là do chính cô ta âm mưu để hãm hại tao, vậy thì chắc chắn các vị kia sẽ không bỏ qua cho anh Thịnh, đặc biệt là không bỏ qua cho bác trai. Anh Thịnh sắp nhận quyền thừa kế từ họ tộc, nếu để lộ ra âm mưu của Kim Trúc trong lúc này sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến tương lai của anh ấy. Mày cũng biết đó, chuyện xấu trong nhà, dù hậu quả có lớn đến đâu thì cũng không nên để người ngoài biết. Chưa kể đến việc tộc họ Hoàng nhiều bè phái như vậy, để lộ ra chỉ làm mất uy tín và thanh danh của gia đình bác trai mà thôi.
Vy chau mày, cô ấy thở dài một hơi:
– Nhà chồng mày quá mức rắc rối, tao nghe mà đau hết cả đầu. Cũng may nhà chồng tao không phải là dòng dõi trâm anh thế phiệt, nếu không… chắc tao cũng không được yên ổn như bây giờ. Nhưng mà chẳng lẽ bỏ qua như vậy à?
Đồng Đồng cười dịu:
– Tao cũng không gặp vấn đề gì mà, lại có anh Thịnh và bác trai bảo vệ, suy cho cùng cũng không mất đi chút thịt nào ngoài việc hoảng loạn một chút. Với lại, dù sao Kim Trúc cũng là vợ tương lai của Duy Hiển, mà mẹ anh ta hiện tại đã mất quyền chủ mẫu sau chuyện của tao vừa rồi. Mày không biết chứ, nhà chồng tao bây giờ lạnh lẽo như thời tiết mùa đông vậy. Mà làm người cũng không nên tuyệt tình quá mức. Nói chung tao với anh Thịnh cũng đã bàn với nhau, nếu chuyện không quá lớn, lại không ảnh hưởng nhiều đến tao… bỏ qua được thì bỏ qua, coi như làm phước cho con tao đi.
Vy suy nghĩ một lát, sau đó cũng gật gù đồng ý:
– Mày nghĩ như thế cũng được, tao chỉ sợ mày thiệt thòi.
Đồng Đồng cười cười nhìn cô ấy:
– Thiệt thòi thì không rồi đó, nếu không phải bác trai đã lên tiếng dặn dò anh Thịnh từ trước thì anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Kim Trúc. Mà tao cũng không thấy mình có thiệt thòi gì, người mất mác nhiều nhất trong chuyện này là Kim Trúc chứ không phải tao đâu.
Nhắc đến Kim Trúc, Vy có vẻ như rất phẫn nộ:
– Tao thật sự không hiểu được vì sao cô ả lại nhẫn tâm như vậy? Dùng cả tính mạng của con mình để tranh giành lợi ích… cô ta thật sự không xứng đáng làm mẹ… loại người quá mức tàn nhẫn.
Đồng Đồng thở dài một hơi, giọng cô trầm xuống hẳn.
– Tao nghĩ… có lẽ là Kim Trúc tương kế tựu kế thôi, chứ cô ta không nhẫn tâm đến mức bỏ con mình như thế đâu. Giữa việc hại tao và việc sinh được cháu trai cho nhà họ Hoàng thì sinh được cháu trai vẫn là tốt hơn rất nhiều. Tao nghe anh Thịnh nói, rất có khả năng là đứa nhỏ chết yểu từ trong bụng mẹ, còn Kim Trúc đã không ưa tao từ trước nên muốn kéo tao theo để chịu tội cũng là điều dễ hiểu. Có vài chuyện, tao có nói thì mày cũng không hiểu hết được, nhà chồng tao đã phức tạp, mà các mối quan hệ xung quanh nhà chồng tao còn phức tạp hơn rất nhiều nữa kìa. Khó giải thích được lắm, mà tao cũng lười phải nhắc đến bọn họ.
Thiên Vy mặt mày nhăn nhó, cô phủi phủi tay, cằn nhằn:
– Thôi thôi đừng nhắc đến chuyện gia đình anh Thịnh nữa, tao nghe mới có nhiêu đó mà thấy rối hết cả não rồi đây này.
Đồng Đồng cười tươi, cô xoa xoa cái bụng vẫn chưa thấy gì của Vy, cô nói:
– Được rồi, không nói nữa, kẻo con tao lại khó chịu bây giờ. Bỏ qua chuyện này đi, giờ mày muốn ăn gì, bổn cô nương đưa mày đi ăn?
Vy khoái chí nói lớn:
– Ăn lẩu, ăn lẩu đi, tao rất muốn ăn lẩu nhúng cay nhưng chồng tao không cho… đi ăn lẩu nhé Đồng Đồng? Được không? Được không?
Nhìn thấy gương mặt nũng nịu cùng sự nài nỉ của Vy, Đồng Đồng thật sự chịu thua, cuối cùng cũng quyết định đưa Vy đi ăn lẩu nhúng cay. Hai người vui vẻ khoác tay nhau đi ra khỏi sảnh của bệnh viện, bên ngoài xe của Thế Thịnh đã chờ sẵn từ khi nào.
Mà trong sảnh bệnh viện lúc này, Đồng Đồng lại không hề hay biết rằng, có người từ nãy đến giờ vẫn đang âm thầm quan sát cô…
– Chị… chị nói con nhỏ đó… nó chính là vợ của anh Thịnh… đứa đã hại chị?
Cô gái còn lại gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Đồng Đồng vô cùng lạnh lẽo, giọng cô ta khản đặc chứa đầy sự thù hận:
– Chính là nó.
Cô gái trẻ hơn thoáng sững người, nội tâm cô ta đặc biệt dao động, giọng cũng run run:
– Chị… chị biết nó… nó là ai không?
– Là ai?
Cô gái nói gằn từng chữ nhưng vẫn kèm theo sự run rẩy sợ hãi:
– Tay của em… thành ra thế này là do… do… do nó.
Cô gái lớn tuổi hơn ngạc nhiên đến mở tròn hai mắt, cô ta lớn tiếng hỏi:
– Em nói sao chứ? Con Đồng… nó chính là cái đứa ở Pháp đã hành hung em? Em có nhầm không vậy Rose?
Cô gái tên Rose lắc lắc đầu, vành mắt đỏ hoe vì phẫn nộ:
– Không thể nhầm được, có chết em cũng không nhầm nó với bất kỳ đứa nào khác được. Thật sự không thể ngờ… em lại gặp được nó ở đây… nó lại còn là vợ…
Như chợt nhận ra điều gì đó, cô gái tên Rose vội nắm chặt lấy tay của cô gái bên cạnh, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn, cô ấy run run hỏi gấp:
– Chị… nếu để anh Thịnh biết chuyện trước kia của em và nó ở Pháp… có khi nào anh ta sẽ không tha cho em không? Nó sắp trở thành vợ của anh Thịnh rồi, mà trước kia em lại hại nó thảm đến như vậy… chị… chị nói bà giúp em… giúp em…
Cô gái lớn tuổi hơn cũng dần mất đi sự bình tĩnh, ai không biết chứ cô biết rõ Thế Thịnh là người tàn nhẫn đến mức độ nào. Nếu để anh biết được chuyện trước kia của Rose và Đồng Đồng, biết em gái cô đã từng làm ra chuyện kinh khủng gì với Đồng Đồng… chắc chắn anh sẽ không để cho Rose được sống yên ổn. Mà Rose với cô lại là chị em thân thiết trong họ, Rose mà gặp chuyện thì nhà cô cũng không tránh khỏi liên lụy…
Nắm lấy tay Rose, cô gái lớn tuổi dịu giọng trấn an:
– Không sao, không sao đâu… đến giờ Thế Thịnh cũng không biết em là ai còn gì? Với lại, dù là em gây chuyện nhưng người có tội vẫn là Lê Đồng… nó chắc chắn sẽ không dám nói cho ai biết về chuyện ở Pháp đâu… yên tâm.
Rose mất bình tĩnh hoàn toàn, cô nói như mếu:
– Chị nói thật không? Có chắc là Lê Đồng không tố cáo em với anh Thịnh không chị? Chắc không chị?
– Chị không chắc lắm nhưng chị nghĩ là như vậy, hơn nữa bà mình cũng chưa từng nghe bà nội Hoàng nói đến việc Lê Đồng đã từng du học ở Pháp. Có thể là cô ta giấu, vì chuyện này nếu phanh phui ra thì người thiệt hại nặng nề nhất vẫn là cô ta mà. Được rồi, bình tĩnh đã Rose, chị sẽ bảo vệ cho em… em là người bị hại… em hiểu không?
Rose nhìn vào ánh mắt sâu hút kiên định pha chút tàn nhẫn của chị gái mình, cô đột nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Chị của cô là người rất thông minh, chị đã nói sẽ bảo vệ cho cô thì sẽ bảo vệ cô, cô không nên hoang mang lo sợ như vậy, không nên…
Tiểu Nguyệt giữ chặt lấy vai của Rose, cô nghiêm túc nhắc lại một lần nữa:
– Rose, em phải nhớ thật kỹ việc này… trong chuyện của em và Lê Đồng… em chính là người bị hại. Lê Đồng là đứa muốn giết em, nó bị bệnh tâm thần, nó là đứa có vấn đề về đầu óc… chính là nó hại em… nó hành hung em đến liệt cả tay. Em đúng, theo luật là em đúng, em hiểu không? Không có gì phải sợ cả, có sợ thì là Lê Đồng phải sợ, người sợ không phải là em, hiểu chưa?
Rose gật gật đầu, ánh mắt chứa vài tia hoảng loạn:
– Chị… nhưng anh Thịnh… anh ấy rất tàn nhẫn… anh ấy sẽ không nghe lời em đâu. Chị phải giúp em, giúp em đi chị. Hay là… mình báo công an để bảo vệ mình được không? Hoặc là báo với người họ Hoàng… em sợ quá… sợ bị trả thù… em sợ…
Tiểu Nguyệt cũng hoảng loạn theo Rose, chẳng qua khi nghe đến ba chữ “người họ Hoàng”, trong đầu cô vô thức lóe lên một ý nghĩ vô cùng táo bạo…
Tiểu Nguyệt đột nhiên nắm chặt lấy tay Rose, cô chau mày, nghiêm giọng quát khẽ:
– Rose, bình tĩnh! Chị biết ai có thể cứu được em rồ, Thế Thịnh sẽ không đụng được đến em đâu, anh ta chắc chắn không làm hại đến em được.
Nói rồi, Tiểu Nguyệt liền kéo Rose đi vào trong, mặc cho Rose có hỏi, cô cũng không có ý định sẽ trả lời cô ấy. Đúng là cô không được Thế Thịnh đáp lại tình cảm, cô không hẳn là trách anh nhưng cô cũng không muốn làm hại đến anh. Chẳng qua, cô rất không cam lòng khi nhìn thấy Đồng Đồng được hạnh phúc ở bên cạnh Thế Thịnh… cô thật sự không thể cam lòng…
Nếu cô đã không có được, vậy thì Lê Đồng cũng đừng mơ có được hạnh phúc đáng lẽ phải thuộc về cô…
Đợi đó, Lê Đồng chắc chắn sẽ phải trả giá, chắc chắn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!