Gả Cho Anh Rể - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1594


Gả Cho Anh Rể


Phần 4


Dì Kiều quả thật là người nói được làm được, chỉ với một khoản tiền phí sinh hoạt kia, dì đã tố cáo bà Hai trước mặt bao nhiêu người trong bữa cơm. Bà Hai ban đầu còn dửng dưng không quan tâm, nhưng sau khi nghe dì Kiều tố cáo thêm vài chuyện nữa, bà cuối cùng cũng rục rịch, không thể xem như không có chuyện gì được.
Đồng Đồng cả buổi chỉ ngồi lẳng lặng lắng nghe, khi nào cần lên tiếng thì lên tiếng, hoàn toàn là bộ dạng ngồi im xem kịch. Ông chủ Hoàng ban đầu còn không để tâm lắm, lát sau nghe nhắc đến việc cắt xén phí sinh hoạt của Đồng Đồng, ông tỏ thái độ không hài lòng. Nhưng ngại mặt con dâu tương lai còn chưa vào cửa đang ngồi ở kia, ông chỉ lên tiếng nhắc nhở.
– Sương, sau này em cẩn thận hơn một chút trong chuyện quản lý việc nhà. Đồng Đồng là người mới đến, nhà họ Lê bên kia cũng không thiếu tiền, không thể để người ta dị nghị ra vào.
Bà Hai gật đầu, cười cười nhận lỗi:
– Là do em sơ sót. Nhưng mà cô Đồng cũng khách sáo với em quá rồi. Nếu có chuyện gì không hài lòng hoặc không hiểu thì có thể đến tìm em để hỏi, đâu cần phải nói qua Yến Kiều làm gì. Từ trước đến nay, có ai ở nhà này không biết Yến Kiều thẳng tính, em và em ấy cũng không hợp tính nhau.
Dì Kiều gắp tôm rim vào đĩa thức ăn riêng của ông chủ Hoàng, dì buông đũa xuống, nở nụ cười dịu nhẹ với bà Hai.
– Chị Hai nói vậy là oan cho Đồng Đồng, là do sáng này em đến thăm chị Ba, sẵn tiện có Đồng Đồng ở đó, em thuận miệng hỏi con bé xem tháng này đã được nhận phí sinh hoạt chưa. Em sợ là chị Hai bận nhiều việc quá nên quên, lần trước chị Hai cũng quên phần của chị Ba đó.
Bà Hai bị chọc trúng vào chỗ đau, nhất thời tức giận nhìn chằm chằm dì Kiều. Bà Hai đúng thật là không thích Đồng Đồng, ban đầu cứ tưởng cô chỉ là kẻ thế thân cho Lê Mộc, nào ngờ đột nhiên được chồng bà để ý đến, còn mập mờ muốn để cô trở thành mợ Hai nhà họ Hoàng. Bà Hai cảm thấy không vừa lòng, cố tình cắt xén phí sinh hoạt của cô. Bà làm vậy là muốn cảnh cáo cô, muốn nói cho cô biết thân phận của cô ở nhà họ Hoàng này không hơn một người làm là bao nhiêu, cho cô biết khó biết nhục mà tự rút lui. Nhưng mà bà đánh giá thấp khả năng của cô rồi, không ngờ cô mới đến đây được có mấy hôm, vậy mà có thể kết bè kết phái với con yêu tinh Yến Kiều chống đối lại bà. Đúng là một lũ yêu tinh!
Biết bà Hai bị chọc trúng điểm yếu, dì Kiều nhàn nhã nói thêm:
– Ây, em nói nè chị Hai. Em biết chị có thành kiến với chị em Đồng Đồng, nhưng Đồng Đồng dù gì cũng được anh Nghĩa công nhận là người nhà họ Hoàng. Bây giờ chỉ chờ con bé sinh con là có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ Thế Thịnh rồi. Chị không thể bên trọng bên khinh như vậy đâu, làm vậy mà để tới tai Thế Thịnh thì còn gì tình mẹ con nữa. Cô Trúc phí sinh hoạt một tháng là 50 triệu, Đồng Đồng được 5 triệu… chênh lệch cũng lớn quá đó chị Hai.
Bà Hai phát cáu nhưng ngại trước mặt chồng bà, bà không thể xoắn tay cãi nhau tay đôi với Yến Kiều được. Lại được vú Phương nháy mắt ra hiệu, bà cuối cùng cũng dằn được lửa giận xuống đáy lòng. Bà nhìn về phía Đồng Đồng đang ngoan ngoãn ngồi ở kia, bỏ nhỏ lấy lớn, nhịn xuống tức giận trong lòng, nở nụ cười miễn cưỡng, bà nói:
– Cô Đồng, là do tôi sơ xuất. Mà cũng tại tôi bận nhiều việc quá nên chuyển nhầm phí sinh hoạt cho cô, để lát nữa tôi cho người chuyển thêm. Hy vọng cô đừng để chuyện này trong lòng.
Kim Trúc ngồi yên lặng bên cạnh bà Hai nãy giờ, lúc này cũng lên tiếng giải vây cho mẹ chồng tương lai.
– Bác gái bận rộn là thật đó chị Đồng, chị cũng biết là gần đến đám cưới của em và anh Hiển nên thời gian gần đây bác gái rất bận. Từ trước đến giờ bác làm việc rất là công tâm, không phải cố tình làm vậy với chị đâu. Chị Đồng đừng để trong lòng chuyện này, chúng ta trước sau gì cũng là người một nhà mà.
Ba chữ “người một nhà” được Kim Trúc nhấn mạnh, giống như là đang muốn cảnh tỉnh cô đừng nên làm lớn chuyện này lên. Cô đối với chuyện này cũng không muốn làm lớn, chẳng qua khi nghe Kim Trúc cảnh cáo cô như vậy, trong lòng cô lại có chút cảm giác bị uy hiếp. Mà cũng không trách cô ấy được, nếu hôm nay là dì Miên gặp chuyện, cô cũng sẽ như vậy, cũng sẽ lên tiếng bảo vệ dì ấy vô điều kiện.
Đồng Đồng vươn tay gắp cho bà Hai một lát thịt bò vào đĩa riêng, cô nhẹ nhàng cất giọng:
– Tôi không dám trách ai hết, cũng không dám để trong lòng chuyện gì, mọi người cũng đừng để ý quá đến chuyện này. Dì Kiều là người thẳng tính, dì cũng là sợ nhà họ Hoàng mang tiếng chèn ép người khác nên mới nhắc nhở như vậy. Mà tôi thấy chuyện này nói rõ ràng ra cũng là tốt, đỡ cho mọi người hiểu lầm nhau, lại gây chia rẽ tình cảm.
Nói đoạn, cô lại quay sang dì Kiều:
– Dì Kiều, cảm ơn dì đã lo lắng cho tôi, làm khó cho dì rồi.
Dì Kiều hiểu ý cô muốn thế nào, dì cười rất dịu, nói với cô:
– Có gì mà khó, miễn sao cô không thấy khó chịu khi ở đây là được rồi. Tôi làm vậy cũng vì sợ nhà họ Hoàng mang tiếng, cô sau này có gì khó khăn cứ đến gặp tôi. Tôi mặc dù thẳng tính nhưng rất biết lắng nghe, giúp được gì cho cô tôi sẽ giúp.
– Vậy tôi cảm ơn dì Kiều trước, có gì khó khăn tôi sẽ đến gặp dì ngay.
Dì Kiều gật đầu, cũng không dính lấy chuyện lần này của bà Hai mà nói nữa. Mà thật ra dì Kiều cũng không nghĩ sẽ làm gì được bà Hai, chẳng qua dì ghét cái thói chèn ép xấu xa của bà ta nên lên tiếng nhắc nhở một chút. Mặc dù dì không thích bà Sương nhưng dì cũng biết chỉ với một vài chuyện đơn giản này, cơ bản là không lật đổ được địa vị của bà Sương ở nhà họ Hoàng. Hai đứa con của dì còn quá nhỏ, mà ba đứa con của bà Sương thì đã đến tuổi trưởng thành, muốn lật được bà ta, e là rất khó. Dì ra tay giúp đỡ Đồng Đồng cũng vì xem trọng tính tình và địa vị đặc biệt của cô ở nhà họ Hoàng. Chưa kể đến chuyện, dì dường như nhận ra được là Thế Thịnh có tình cảm với Đồng Đồng, thân thiết với cô sẽ giúp cho mối quan hệ của dì và Thế Thịnh được tốt hơn, cũng giúp ích cho dì sau này trong việc tranh đoạt địa vị. Dì chịu thiệt thòi lớn lấy một ông già, há nào lại phải chịu cảnh làm vợ bé suốt đời. Dì không phải là Thuỵ Miên, không có cái kiểu ngây ngốc vì yêu mà hy sinh tất cả, như vậy là quá khờ khạo rồi.
Ông chủ Hoàng thấy Đồng Đồng thức thời như vậy, ông càng lúc càng có thiện cảm với cô hơn. Một cô gái điềm tĩnh ẩn nhẫn như vậy, nếu ở bên cạnh con trai của ông thì thật là tốt, chỉ tiếc là… Thôi đi vậy, con gái vừa đẹp vừa tốt tính trên đời này không khó kiếm, không có gì phải tiếc nuối ở đây.
– Nhà mình có chuyện gì vui vẻ vậy, ở ngoài kia mà con đã nghe được mọi người nói cười rôm rã rồi đó.
Là giọng của một người đàn ông, cô nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy một người đàn ông đang bước vào. Anh ta mặc tây trang với quần âu đen và áo sơ mi sọc xanh, trông vô cùng lịch lãm. Gương mặt có vài phần tương tự như bà Hai, đẹp trai rạng ngời.
Bà Hai thấy con trai vừa về, cái mặt nhăn nhó liền trở nên vui tươi, hí hửng hỏi han:
– Hiển, con về khi nào vậy? Có đói bụng không? Ăn cơm luôn nha?
Hiển là cậu Ba nhà họ Hoàng, con trai của bà Hai, đang làm việc dưới trướng ông chủ Hoàng, rất có tài, được nhiều người trong dòng tộc xem trọng.
Ông chủ Hoàng thấy con trai vừa đi công tác về, biểu cảm nghiêm nghị trên mặt cũng giãn ra được một chút, ông dịu giọng hỏi con trai.
– Sao phó tổng nói ngày mai con mới về? Giải quyết xong hết mọi việc rồi à?
Cậu Ba gật đầu, nụ cười khuôn phép:
– Mọi chuyện xong sớm nên con về sớm, ngày mai còn nhiều việc phải làm lắm ba.
Ông Hoàng rất hài lòng nhưng cũng không quên nhắc nhở con trai.
– Ừ, công việc quan trọng nhưng con vẫn phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Sắp đến ngày kết hôn rồi, dành ra thời gian đưa Kim Trúc và mẹ con đi chuẩn bị cho đám cưới. Việc gì không quan trọng thì để phó tổng giải quyết, bận quá thì gọi Duy Kiên về phụ giúp một tay.
Cậu Ba cười cười, kéo ghế ngồi xuống:
– Chú Tư đang bận đến sức đầu mẻ trán ở công ty con, ba mà kêu chú ấy về, chú ấy bỏ trốn cho mà coi. Ba yên tâm, con sắp xếp được, xong hợp đồng này là có thể rảnh rỗi được một thời gian. Không làm ảnh hưởng đến đám cưới của con với Kim Trúc đâu.
– Con sắp xếp được thì tốt.
Lúc này cậu Ba mới để ý đến những người xung quanh, anh cười nói:
– Mọi người vẫn khỏe chứ hả? Con đi công tác có mua quà cho mọi người, lát nữa con bảo vú Phương đem lên phòng cho mọi người nha. À dì Kiều, tôi có mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ, dì coi qua rồi đưa cho bọn nhỏ giúp tôi.
Dì Kiều cười rạng rỡ nói mấy lời khách sáo, cảm ơn.
Bà Hai rất hài lòng về cậu con trai xuất chúng này của mình, trong lòng bà luôn cảm thấy Duy Hiển hơn hẳn Thế Thịnh về mọi mặt. Bà trước giờ luôn so sánh Duy Hiển và Thế Thịnh, chưa bao giờ bà cảm thấy Thế Thịnh giỏi hơn con trai mình. Chẳng qua đây là suy nghĩ có phần chủ quan của người làm mẹ, người mẹ nào mà không cảm thấy con mình tốt cơ chứ?!
– Trúc, anh có mua quà cho hai bác bên nhà, lát nữa anh đưa em về, sẵn tiện vào thăm hỏi hai bác luôn.
Kim Trúc cười đến rạng rỡ, cũng giống như bà Hai, cô vô cùng hài lòng về cậu Ba nhà họ Hoàng. Chồng sắp cưới của cô tốt về mọi mặt, mặc dù không đẹp trai bằng cậu Hai nhưng hiện tại anh đang là tổng giám đốc ở tập đoàn Hoàng Vương, tốt hơn gấp nhiều lần người đang lăn lộn vì mở công ty kia. Hơn nữa anh còn rất yêu thương cưng chiều cô, bọn chị em trong họ nhà cô ganh tị đến ra mặt, ba mẹ cô thì khỏi nói, hài lòng về anh vô cùng, cũng không đem cô ra so sánh với Lê Mộc gian dâm kia nữa.
Cậu Ba lúc này mới để ý đến người ngồi im lặng ngay ngắn bên cạnh dì Miên, anh biết cô là Lê Đồng, là em gái của Lê Mộc. Nhưng vì anh và Thế Thịnh không hợp, mẹ anh cũng không thích dì Miên nên dù biết cô là ai nhưng anh vẫn vờ như là không biết. Anh khẽ chau mày nhìn cô, ngạc nhiên hỏi:
– Mẹ, cô gái kia là ai vậy? Nhà mình có khách sao?
Bà Hai được dịp châm chọc, bà nhanh nhảu giới thiệu với con trai:
– À đây là cô Đồng, em gái của Lê Mộc.
Mấy chữ “em gái của Lê Mộc” làm cho dì Miên rất không vui, bà biết rõ ý đồ của bà Sương, đây là muốn làm Đồng Đồng khó chịu đây mà.
Cậu Ba vờ ngạc nhiên, lại hỏi:
– Vậy là chuyện mẹ nói với con hôm trước… em gái của chị dâu đến đây thay thế cho chị ta?
Đồng Đồng nhịn cũng đủ, cô thật sự rất khó chịu với màn đối thoại của hai mẹ con nhà này.
– Cậu Ba, chắc là cậu hiểu lầm, tôi không phải người thay thế, nếu cậu thắc mắc có thể hỏi lại ông chủ Hoàng đây.
Duy Hiển nhìn cô, anh có phần kinh ngạc với lời phản bác này của cô. Anh biết Lê Mộc, cô ta thuỳ mị khép nép lắm, không giống với Lê Đồng, lời nói kiên định sắc sảo. Anh nghe nói hai người bọn họ là chị em sinh đôi nhưng gương mặt không giống nhau, xem ra tính tình cũng không giống nhau. Nhưng anh phải công nhận một điều là Lê Đồng rất đẹp, đẹp nhất trong tất cả các cô gái mà anh từng nhìn thấy. Anh không phải người háo sắc nhưng đối với nữ sắc vẫn là có chút yêu thích. Thật ra người đẹp ở thời buổi này không hiếm, nhưng người vừa đẹp vừa có một loại khí chất đặc biệt thì lại vô cùng hiếm. Mà may mắn thay, Lê Đồng vừa vặn có cả hai, xinh đẹp làm cho người ta yêu thích, cốt cách cao quý làm cho người ta ngưỡng mộ, thật là hiếm gặp.
Đồng Đồng bắt gặp được loại ánh mắt chiêm ngưỡng kia của Duy Hiển, cô đã không thoải mái lại càng không thoải mái hơn. Cô đồng ý là cô rất thích ngắm trai đẹp nhưng kiểu trai đẹp mà miệng lưỡi chua ngoa thì cô thật sự không thích nổi. Nếu nói Thế Thịnh độc miệng thì cậu Ba này là mồm miệng quá đáng, cô không tin là anh ta không biết cô là ai.
Duy Hiển cười cười:
– Vậy là tôi hiểu lầm cô à?
Đồng Đồng thẳng thắn trả lời:
– Cũng không dám nói là hiểu lầm, nhưng tôi không phải người thay thế. Lê Mộc là Lê Mộc, tôi là tôi, hai người bọn tôi khác nhau.
Duy Hiển gật gật đầu, nụ cười trên môi nhàn nhạt, anh cảm thấy cô gái này rất khác biệt, nói chuyện cũng không quá nhàm chán, không giống những cô gái ngoài kia, luôn dùng nụ cười quyến rũ để nói chuyện với anh.
– À, vậy sau này tôi gọi cô thế nào? Là chị dâu hay là…
Cô cười cười:
– Tôi có tên, tên của tôi là Đồng, cậu Ba có thể gọi là cô Đồng hoặc là Đồng Đồng, tùy cậu muốn gọi thế nào thì gọi. Tôi chưa phải là chị dâu của cậu Ba, ngày đó chắc còn xa lắm.
Cậu Ba gật gù:
– Đồng Đồng, tên nghe hay lắm. Nếu vậy, chào mừng cô Đồng đến nhà họ Hoàng, hy vọng cô sẽ mau trở thành chị dâu của tôi, chào đón cô.
– Cảm ơn cậu Ba.
Màn chào hỏi đậm vị khích bác nhau đã xong, mỗi người đều mang một tâm trạng, một biểu cảm khác nhau trở về phòng. Đồng Đồng cũng không quản được những người ở đây nghĩ về cô như thế nào, cô chẳng qua là không muốn người khác xem thường mình mà thôi. Thân phận cô ở đây đã rất kỳ cục, nếu cô còn nhu nhược, người khác chắc chắn sẽ chèn chết cô. Nhà họ Hoàng này tranh đấu ngầm vô cùng gắt gao, nếu cô không biết tự bảo vệ mình thì có là mười Thế Thịnh cũng không đủ sức để bảo vệ cô. Đã đến đây rồi thì phải chấp nhận luật sống còn ở đây, nơi đầy rẫy mùi vị đấu tranh này sẽ không có chỗ dung chứa một người hiền lành cam chịu.
____________________
Cô về lại phòng, tâm trạng rất không vui. Về nhà thì gây nhau với ba mẹ, ở nhà họ Hoàng thì lại gặp phải tên Duy Hiển châm chọc khích bác. Đã vậy Thế Thịnh lại không có nhà, có khó chịu cũng không biết nói với ai. Cô định nhắn tin cho Thế Thịnh hỏi anh đang làm gì, nhưng nghĩ đến chuyện anh đang bận việc, cuối cùng cũng thôi. Sự khó chịu càng lúc càng tăng dần, nhất thời không làm chủ được cảm xúc, như một thói quen, cô liền tìm rubik ra chơi. Mặc dù chưa một lần nào xoay được các mặt về cùng một màu nhưng cô vẫn cứ xoay xoay rubik liên hồi, càng xoay càng hưng phấn.
Chuông điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên, cô nhìn lướt qua, là số điện thoại người quen, cô liền nghe máy.
– Alo, bác sĩ Tân, tôi nghe đây.
Đầu dây bên kia vang lên giọng trong trẻo của đàn ông.
– Ừ, là tôi đây. Cô chuyển nhà rồi à? Trợ lý đến đưa thuốc nhưng không gặp được cô, đến công ty thì nghe báo cô đang tạm nghỉ.
Đồng Đồng hơi ngẩn ra, mấy hôm trước cô chỉ lo xin nghỉ việc mà quên mất đến việc này, giờ nghe bác sĩ Tân hỏi, cô mới nhớ ra. Bỏ rubik xuống bàn, cô giải thích:
– Xin lỗi anh nha bác sĩ Tân, tôi hiện tại có việc quan trọng đã về quê, tôi quên mất phải báo cho anh. Hay là… anh gửi thuốc về đây giúp tôi được không?
– Được, cô gửi cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi nói trợ lý gửi thuốc cho cô.
– Cảm ơn anh, bác sĩ Tân.
– Ừm, Đồng Đồng… cô đang làm gì vậy?
– Tôi….
– Cô lại chơi rubik?
Giống như bị bắt quả tang tại trận, cô nhìn về khối rubik trên bàn, vờ chống chế:
– Cũng chỉ vừa chơi thôi, dạo này cũng rất ít khi chơi…
Lại sợ bác sĩ Tân không tin, cô bồi thêm một câu chắc nịch:
– Tôi nói thật đó bác sĩ Tân.
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, vài giây sau, cô mới nghe bác sĩ Tân cất tiếng.
– Đồng Đồng, trước đây tình trạng của cô vẫn rất tốt, sao mới vừa rời đi lại tìm đến rubik rồi? Gặp chuyện gì áp lực lớn lắm sao?
Biết là không thể qua mặt được bác sĩ Tân, cô đành ngoan ngoãn khai thật.
– Thật ra, tôi gặp một chút rắc rối… nhưng tôi có thể tự mình giải quyết được. Hôm nay cũng vì quá khó chịu trong lòng nên tôi mới tìm đến rubik, không phải thường xuyên đâu.
– Đồng Đồng, rubik đối với người khác là trò chơi giải trí nhưng đối với cô là vật có thể gây sát thương, nếu cô muốn khỏi bệnh, cô phải tập từ bỏ thói quen với rubik. Tôi theo dõi bệnh án của cô đã nhiều năm, rất khó khăn mới có thể tách rubik ra khỏi cô. Thuốc uống chỉ là trợ giúp, quan trọng là ý chí của cô. Đồng Đồng, có chuyện gì phải nói cho tôi biết, tôi là bác sĩ của cô, có thể giúp cô giải quyết, cô hiểu không?
Cô im lặng lắng nghe, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác có lỗi. Bác sĩ Tân rất tốt với cô, anh vừa là bác sĩ vừa là một người bạn, cô có thể tốt đẹp như ngày hôm nay là hoàn toàn nhờ hết vào anh. Cô đã không nhớ được lần cuối cùng cô đụng đến khối rubik này là khi nào, vậy mà khi đến đây, cô lại một lần nữa tìm đến nó…
– Được rồi Đồng Đồng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không có ý trách móc cô. Cô đã rất cố gắng, rất kiên cường, khó khăn hơn cô cũng đã vượt qua được, vậy thì một chút này có là gì, phải không? Ngày mai tôi sẽ gửi thuốc cho cô, sẽ tăng thêm liều lượng, cô nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng suy nghĩ quá nhiều, cô hiểu chưa?
Đồng Đồng gật đầu, thở dài một hơi:
– Tôi nhớ rồi, cảm ơn anh.
– Thuốc hiện tại vẫn còn?
– Vẫn còn, mấy hôm trước tôi bận nên quên mất uống thuốc.
– Ừ, quên cũng không sao, sau này nhớ uống đều đặn là được. Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc.
– Tạm biệt anh, chúc anh ngủ ngon.
– Cảm ơn!
Sau khi tắt điện thoại, cô mệt mỏi đi đến giường rồi ngã lưng nằm xuống. Lại nghĩ đến khối rubik trên bàn, cô vội vàng đem nó giấu sâu vào tủ quần áo. Bác sĩ Tân nói đúng, cô và anh đã rất khó khăn mới có thể tách rubik ra khỏi cô, cô không thể để công sức của cả hai đổ hết xuống sông xuống biển được. Cô bây giờ đã khỏi bệnh, cô có cuộc sống rất tốt, tâm lý vô cùng vững vàng, không thể đụng đến khối rubik này được, không thể được!

Yêu thích: 3.8 / 5 từ (9 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN