Gặp Đúng Người - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2014


Gặp Đúng Người


Phần 12


Tráo đổi hai cô gái giống nhau,tôi may mắn giống cô con gái con nhà giàu,tôi may mắn khi thoả thuận được với họ để có được một căn nhà cho cha mẹ,tất cả vì gia đình,gia đình đối với tôi luôn là số 1…

Ánh mắt Lâm nhìn tôi rất lạnh nhạt…anh ta dường như đôi mắt chưa hề ấm áp khi nhìn bất kì ai?

Lâm: Đánh một bản tình ca thử xem…

-Tôi…

-Lại đây

Lâm đi tới tóm tay tôi kéo tôi đi ra chỗ có cây đàn piano…tôi luống cuống rồi cắn móng tay run bần bật…anh ta ngồi xuống cây đàn đánh rất nhanh một bản nhạc rồi lại chậm dần chậm dần nghe rất hay…tôi còn đứng vỗ tay…

Lâm: Cô đánh đi

-Tôi đau bụng quá,tự dưng đau bụng…anh cứ chơi đàn tự nhiên nhé …

Tôi quay đi chuồn thật nhanh ra bên ngoài,vào nhà vệ sinh tôi giữ tay lên tim mình không cho đập nhanh nữa…” cố lên nào mình sắp lộ rồi phải gọi cho chú Ngô Văn”

Tôi rút máy gọi

Ngô văn: Có chuyện gì vậy cháu

-Hình như anh ta nghi ngờ rồi hay sao ý ạ,anh ta yêu cầu cháu đánh đàn piano

-Thế giờ làm thế nào,cháu trả lời ra sao rồi

-cháu nói đau bụng đi nhà vệ sinh để tránh rồi ạ nhưng anh ta có vẻ hỏi dò nên chú nhanh chóng tìm con gái chú về đi nhé…

-Ok chú hiểu rồi,cháu cố giúp chú giữ để không bị lộ

-Vâng cháu sẽ cố hết sức…

Ngô văn tỏ vẻ lo lắng

Ngô văn: Bà chủ đi đâu rồi

Giúp việc: Bà ấy nói đi sài gòn sáng mai về ạ

-nhà bao việc mà bà ấy đi đâu kb,con vs cái kb tìm đến đâu rồi

Mẹ Thảo đứng dưới bếp lo lắng cho con gái đến nỗi để dao cứa đứt tay …

Tại Sài gòn

Mẹ Ánh: Con tôi nó có thai như vậy rồi cậu tính sao?

Hiếu: Cháu sẽ chịu trách nhiệm đến khi đứa bé dc sinh ra

-Vậy còn con gái tôi sao cậu không nhắc đến chuyện có trách nhiệm vs nó

-Cháu đã nói vs Ánh rồi chuyện giữa chúng cháu là hiểu lầm,bạn gái cháu có dáng vẻ giống hệt Ánh nên cháu đã nhầm lẫn

-Dáng vẻ giống hệt

Ánh nháy mắt mẹ

Mẹ Ánh: Vậy cô gái đó đối vs cậu có giống như con tôi vứt bỏ hết tất cả vì cậu k?

-Cháu chưa liên lạc được với Thảo nếu như lhe dc vs cô ấy

-Cháu nói tên gì

-Tên Thảo ạ…

Mẹ Ánh lảo đảo…kết thúc buổi trò chuyện…

Mẹ Ánh: Đúng là trò đùa của tạo hoá mà,mày biết nó có ngy còn lao vào làm gì

Ánh: Con thích anh Hiếu lắm mẹ ơi,con chỉ muốn ở bên anh ấy,ngoài anh Hiếu ra con k thích cậu ba đó…mẹ giúp con đi mẹ…

Mẹ Ánh: Vào nhà giàu cũng chưa chắc tốt,bố mẹ đủ giàu để nuôi con,chi bằng hãy để cho giả thành thật

-Là sao mẹ?

-Hãy để cho Hiếu mãi mãi k tìm thấy Thảo khi đó nó sẽ là của con

-Làm sao được hả mẹ…

-Mẹ sẽ có cách ,Trịnh phu nhân bà ta rất ghê gớm mẹ k muốn con sống vs kẻ bệnh tật và có mẹ chồng như vậy…

-Nhưng còn bố nữa mẹ…

-Ông ấy tuyệt đối sẽ không biết …mẹ sẽ sắp xếp…

Tôi đi và Lâm ngồi cạnh nhau cùng xem cá heo và cho chúng ăn,các cô gái đi cùng chồng và người yêu họ đều cười nói vui vẻ vs nhau còn chúng tôi khá căng thẳng,không nói đúng hơn là chỉ có tôi căng thẳng,tôi thậm chí còn k dám nhìn vào mặt Lâm…

Mc: Giờ chúng ta có trò chơi,phần thưởng là 1000$ thưa các chàng trai cô gái nơi này…các chàng trai chỉ cần cõng cô gái của mình đi qua cây phao trên mặt nước mà vượt qua không bị cản ngã thì sẽ chiến thắng…Tôi chợt nghĩ tới thỏ kêu nóng khi nhà k có điều hoà,1000$ đủ cho mình mua điều hoà cho mẹ…chơi thử xem sao?

Tôi: Chúng ta chơi trò này nhé

Lâm đứng dậy thì Thảo tóm tay

Thảo: Trà giúp tôi chơi cùng tôi trò này nhé

Lâm ngại khi cứ nghĩ Thảo gọi Lâm chơi cùng…anh ta đỏ ửng mặt

Trà: Tôi kb bơi k dám chơi đâu,cô rủ cậu ba đi

Tôi sợ anh ta nên không dám mở lời…

Tôi: Tôi cần giải thưởng,anh có thể giúp tôi qua cái phao thật nhanh không

Lâm: Đổi lại được gì?

-Tôi…tôi mời anh cafe vì tôi cũng k có tiền ( mang mác con nhà giàu nặng khoản trình bày)

-Lên đi

Lâm tóm lấy tay tôi trèo lên người Lâm…anh ta lao đi rất khoẻ,đôi bên cạnh chơi bẩn họ dẫm lên chân Lâm để đi qua

Cô gái: Tránh ra…

Tôi: Cô tránh ra mới đúng

Cô gái: Anh ơi phải thắng nha lảo đảo một chút ngã xuống nc là thua đấy…nha mình ơi mình ơi…cố lên

Tên đàn ông đó cố tình đẩy Lâm để ngã xuống nước nhưng Lâm vẫn đứng vững…

Tôi: Này chơi bẩn thế ,cố lên mình ơi kệ chúng nó ( tôi ôm cổ Lâm)

Lâm cười nhẹ “ mình ơi”…

Mấy gã đàn ông cõng vợ chạy thật nhanh tranh nhau để giành chiến thắng…Lâm thở hồn hển còn thấy Thảo cười tươi khi chiến thắng…

Tôi: Chúng ta thắng rồi

Trà: Cái đồ ngốc này làm cậu ba thở mệt kia kìa…

Tôi: Cám ơn anh nhé chúng ta thắng rồi thắng oanh liệt

Tôi cầm tay Lâm nhưng anh ta gạt tay khiến tôi tụt hứng “ xì làm gì căng”…

Mc: Xin cho thông tin của cô ạ

-Có cần k ạ

-Có chứ ạ cho tôi xin tên nhé

-À vâng tôi là Phạm Phương Thảo…

Lâm đang lau đầu quay lại anh ta tay vẫn cầm khăn ngạc nhiên khi nghe từ miệng Thảo nói ra tên mình…

Lâm “ Phạm Phương Thảo”…

Trà: cậu ba chuyện này có nhiều điều khả nghi

-Điều gì?

-Nghe nói cô Ánh là người rất sợ nước và không biết bơi nhưng ở đây tôi thấy cô ấy bơi giỏi và rất thích nước

-Gì nữa

-Đặc biệt cô Ánh dị ứng vs tất cả các loại cá thế nhưng

-Thế nhưng ở đây cô ta lại đang ăn gỏi cá ngon lành ( Lâm tức ném khăn vào Trà)

Tôi dc mời ăn gỏi cá liền vẫy Trà

Tôi: Gỏi ngon lắm anh mang cho cậu ba của anh đi

Trà: Dời ạ lúc này vẫn còn gỏi vs chả cá ,chết đến nơi rồi còn cười

Tôi k nghe thấy gì cứ hả “ Anh nói gì cơ”…

Lâm về phòng tắm nhớ lại lần đầu gặp Thảo nói đi gặp người yêu ,cô ta dùng hai cái điện thoại cũ rích ném chẳng ai nhặt con nhà giàu mà hôm đó lại mặc chiếc áo rất rẻ tiền…Lâm cười rồi xua tay “ mình nghĩ nhiều rồi làm sao hoán đổi được”

Nói đến chữ Hoán đổi Lâm chết lặng “ Hoán đổi”…anh ta dập vòi nước quấn nhanh khăn che thân thể bước ra khỏi phòng tắm…

Lâm: Trà,tra cho tôi ngày 18/8 là chuyến bay hạ cánh từ hà nội đến Đà Lạt có vị khách nào tên Phạm Phương Thảo không?

-Vâng 5 là có…

Lát sau Lâm đang vừa hút thuốc vừa uống rượu trên màn hình hiện lên hình Trà

Trà: cẬu ba ơi ,cái này tôi hoang mang quá

-Nói đi

-Hôm đó có cô gái tên Phạm Phương Thảo và…và tôi điều tra ra hồ sơ cô gái đó đang học khoa học xã hội và nhân văn khoa du lịch…

-Cô ta 23 tuổi

-Dạ phải

-Nhà có 3 anh em đã mất hai còn cô ta

-Dạ đúng nhưng cô Thảo đó và cô Ánh giống hệt nhau ạ

Ảnh hai người hiện lên màn hình Lâm mặt tỏ vẻ cay cú tu hết ly rượu rồi đứng lên dập điếu thuốc…anh ta gọi cho Thảo

Lâm: Ra bờ biển đi tôi có chuyện muốn hỏi cô…

Anh ta hẹn mình ra bờ biển làm gì nhỉ,ăn tối k lẽ ở ngoài đó…tôi đi bộ ra bờ biển gió thổi to,tôi liền quay lưng lại rồi giật mình khi thấy Lâm trong chiếc áo choàng ngủ đứng sau lưng tôi.

Tôi: Ôi giật cả mình…

Lâm: Phạm Phương Thảo

-Vâng ( bất giác tôi trả lời) à anh gọi ai vậy?

-Cô là ai

Tôi ngó ngang dọc

-Anh đang hỏi tôi sao?…tôi là Ngô Ánh

Lâm cầm bức ảnh ghép hai cô gái ném vào mặt tôi…tôi sững sờ nhặt ảnh lên…cô gái trong ảnh rất…rất giống mình …sự thật là quá giống không khác chút nào…

-Dối trá…họ trả cho cô bao nhiêu?

-Tôi k hiểu anh nói gì,ngoài này gió to chúng ta nên vào trong ( tôi lảng tránh)

Lâm đi tới anh ta bóp tay vào cổ tôi…

Lâm: Chúng mày sẽ phải trả giá vì dám lừa tao…sao chúng dám đưa co đến thay chứ

-Tôi thì sao,tôi nghèo nên k hợp vs anh hay tôi kp là phụ nữ

-Đến nc này cô còn cãi à

-Cậu ba cao quý thì có gì hay ho,tôi cũng đâu có thích anh,có tí tiền thì có thể lớn giọng vs ai cũng được à…

-Vì sao lại tiếp cận tôi

-Vì tiền được chưa,tất cả là vì tiền nếu kp vì tiền tôi có chết cũng k bh cưới kẻ như anh vì

-Vì trong lòng cô có kẻ khác

-Đúng thế lòng tôi đã có chủ nhân từ rất lâu rồi

Lâm buông tay tôi ngã xuống nền cát…tôi đã khóc …anh ta đã biết sự thật

Lâm thấy ngực đau nhói ,anh ta quay đi vừa đi vừa ôm tim…rồi lảo đảo trên nền cát…

Tôi thấy Lâm hình như lại giống lần trước,anh ta đang đau ở đâu đó …tôi chạy theo ra đến vòi phun nước ở sảnh sân khách sạn…anh ta đâu rồi nhỉ…

Tôi: Anh đang đau phải không,nói cho tôi biết đi tôi còn gọi bác sỹ,anh trốn ở đâu vậy

Lâm ôm ngực đau đớn sau lùm cây…đôi môi tái nhợt đi…anh ta sờ túi k đem theo thuốc…Tiếng Thảo vẫn gọi…

Thảo: Anh ở đâu vậy…Anh đau phải không

Tôi thấy áo của anh ta sau lùm cây

Lâm thấy tiếng Thảo đi tới

Lâm: cút đi

-Tôi có thể giúp anh

-Cút,tránh xa tôi ra lũ dối trá…

Tôi mặc kệ vẫn đi ra sau lùm cây,Lâm nằm đó đau đớn mồ hôi nhễ nhại…

-Anh đau ở đâu vậy

Tôi rút máy ra gọi cho Trà vội vã,Trà k nghe máy ( Đang tắm nên k nghe)…

Tôi đỡ Lâm ngồi dậy hơi thở anh ta hổn hển…

Tôi: Anh đừng làm tôi sợ,tôi nhận sai tôi kp là Ánh tôi chỉ là người giống cô ta thôi,anh đừng giận tôi quá mà hại sức khoẻ của mình…tôi sẽ đi chỉ càn anh khoẻ lại tôi sẽ đi ngay…anh đừng chết,họ nói con gái họ bỏ trốn nên nhờ tôi thế thân hộ vài hôm thôi anh đừng giận

-Im miệng đi,nín ngay…

-Tôi k có ý xấu gì đâu xin hãy tin tôi

-Ngăn kéo tủ có thuốc lấy xuống đây…

Tôi thả uỵch anh ta xuống rồi chạy đi lên phòng tìm thuốc …mang xuống tới nơi thì không thấy anh ta đâu nữa…

-Anh đâu rồi …

Tôi xoay ngang người tìm kiếm Lâm…thấy Trà đứng trước mặt tôi

Trà: Cậu ba nói cô chuẩn bị chúng ta sẽ về Việt Nam ngay tối nay…

Tôi: Anh ấy có sao k ạ khi nãy còn ở đây

-Xin cô hãy giữ chừng mực,chuyện cô kp là Ngô Ánh nếu phu nhân biết cô sẽ khó sống yên nên hãy làm theo lời tôi nói …

Tôi gật rồi lặng lẽ đi lên phòng sắp đồ…

Lâm đi ra khỏi rặng cây…

Lâm: Cô ta cũng k hẳn có ý xấu,vừa nãy cô ta rất lo cho tao

Trà: Cậu ba cũng may qua cơn đau nếu k tôi kb phải sao nữa

-Tao đã qua dc cơn đau 2 lần mà k có thuốc khi ở bên con bé đó đấy,tráo cũng hay tao k thích một đưa con gái ưỡn ẹo lả lướt…

-Cậu thích mẫu người như cô Thảo ạ

-Tao có bạn gái rồi mày quên à,hôn nhân chỉ là chuyện bên lề dù là đứa nào cũng k qtrong phải không nào?

Trên chuyến bay tôi và Lâm ngồi hai khoang khác nhau…đi xe khác nhau và k hề chạm mặt …đáp chuyến bay tới sài gòn…thấy phóng viên đứng đầy sân bay…ảnh Hiếu dc Fan cầm lên tung hô…tôi đứng lặng nhìn Hiếu đang dc bảo vệ và được mọi người tung hô…

Bên kia sảnh Hiếu thấy Thảo anh ta vội vã bỏ kính xuống…

Tôi quay đi thì Hiếu gọi

Hiếu:là em ,chúng ta nói chuyện đi…

Trong sảnh vip tôi và Hiếu đứng đối diện
bên cạnh là tấm kính nhìn xuống sân bay…tôi vẫn cố cười nhẹ

Tôi: Anh thành công quá rồi,chúc mừng anh

-A tìm em khắp nơi em đã ở đâu vậy

-Anh đừng tìm em nữa

-Tại sao?

-Hãy hỏi bản thân anh trước rồi hãy hỏi em

Hiếu với tay ôm tôi…tôi đẩy ra k dc

Hiếu: Anh k buông tay nữa,anh chỉ yêu em …anh sợ chữ chia tay ,cứ phải nghĩ đến em cả ngày rằng em đang làm gì và em đang ở đâu,anh đã có sự nghiệp và anh có thể lo cho em…

Lâm đứng khoanh tay lặng yên ngắm nhìn Hiếu đang ôm Thảo…Trà thấy lo sợ ánh mắt cậu ba họ Trịnh đang đổi từ lạnh sang nóng …sợ có điều sắp xảy ra…


– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN