Gặp Đúng Người
Phần 15
Có những câu chuyện trong cuộc đời bạn mà đến chính bạn cũng chẳng dám nghĩ tới,thậm chí nó còn len vào giấc mơ của bạn và tôi chợt nhận ra giấc mơ đó đang biến thành sự thật…một sự thật đến chính bản thân tôi cũng chẳng dám đối diện!
Tôi mở mắt khi thấy vùng bụng dưới của mình đau nhói,mở mắt ra tôi thấy Lâm đang nhìn tôi chằm chằm
Lâm: tỉnh rồi thì có thấy đau ở đâu không
-em bị sao vậy?
-bị u sơ nên phải phẫu thuật
-u sơ vậy có ảnh hưởng gì không,bác sỹ có nói làm sao (lúng túng)
-không,bác sỹ nói u lành và nhẹ k ảnh hưởng gì
Trà đứng ngoài cửa nghe thấy liền cúi đầu nói vs Lien
Trà: cô cũng nghe cậu ba nói vậy rồi thế nên nhớ giữ mồm miệng
-nhưng sau này sẽ là dấu hỏi lớn cho cô ấy nếu như cô ấy hiếm muộn..sao cậu ba không nói ạ
-cậu ba đã nói vậy thì chắc chắn có lý do của mình,cô k nên hỏi nhiều biết viêc của mình là chăm sóc mợ ba thật đặc biệt là được…
-dạ vâng…
Lâm đỡ tôi đứng dậy
lâm: đi lại đi bác sỹ nói bao giờ xì hơi thì mới được ăn
-thế anh đi đi em tự lo được
-sao mổ xong cô xưng anh em ngọt sớt thế,mổ bụng chứ đâu có mổ não nhỉ
-thôi anh im đi,tôi đau bụng lắm k cười được đâu đấy…
vừa nói xong thì tôi xì hơi được …tôi ngại đỏ mặt
Lâm: tốt rồi ( cười)
thấy cô y tá đi qua nói vs cô y tá khác về chuyện gì đó liên quan đến sinh nhật ,chợt Lâm buông tay tôi
Lâm: sinh nhật,chết rồi (nhìn đồng hồ điểm 11h tối)
tôi: sinh nhật gì,anh đang nói chuyện gì vậy?
-tôi phải đi có việc đây,cô về nghỉ ngơi đi
-ơ này việc gì mà gấp đêm hôm thế này…
-nói sau nhé
lâm buông tay tôi và chạy thật nhanh đi trong đêm…tôi từ sau lưng nhìn bóng người đàn ông đó đi khuất…
Tại sài gòn…
Hiếu sau khi uống rượu say khướt trở về phòng,anh ta mở ngăn khóa tủ ra nhìn lại ảnh của Thảo từ lúc tốt nghiệp cấp ba đến khi trưởng thành…
Hiếu: anh nhớ em,nếu như không phải vì quá yêu em nên anh đã nhìn sai Ánh ,anh nhận sai người và giờ anh đang phải gánh chịu hậu quả do chính mình gây ra…anh đau lòng lắm nếu cô ấy không có thai thì anh đã vứt tất cả để tìm em,anh sợ khi em biết ra sự thật này em sẽ càng xa rời anh…hãy chờ anh chỉ cần khi ánh sinh con xong,khi anh làm tròn trách nhiệm của mình anh nhất định sẽ cưới em dù em có đang ở bất kì nơi nào,anh biết em còn yêu anh ,phải không em?
Hiếu ngồi tu chai rượu cầm bức ảnh rồi cười như kẻ điên,ánh ôm chiếc bụng bầu trong bộ đồ ngủ đứng ngoài cửa phòng nắm chặt tay
ánh: vậy anh coi tôi là gì,Thảo nó còn lâu mới về với anh được hãy chờ xem…
Tại nhà họ Trịnh …
Trịnh phu nhân ngồi dùng trà cùng mợ cả thì cô mây mách lẻo…
cô mây: tôi có nghe thấy câu này không biết có nên nói vs phu nhân hay không
-có chuyện gì mà nay chị lại ấp úng vậy…
-tôi có nghe chuyện mợ ba nói với cậu ba vài từ không hay,không có chút tôn trọng cậu ba…
mợ cả: cô mây cháu nghĩ vợ chồng ai cũng có lúc nói vs nhau những câu không nên,chuyện riêng cháu nghĩ là k cần thiết nói đâu ạ
phu nhân: sao lại có chuyện nên vs k nên ở đây,nhà họ trịnh này từ bao giờ mà con dâu được phép nói năng k lễ phép vs chồng vậy,chị cứ nói cho tôi nghe xem mợ ba nói gì
cô mây: nói cậu ba là kẻ bệnh hoạn
-cái gì,nói bao giờ,chết thật…cô ta dám nói vậy vs con trai tôi sao,ôi trời…cô ta là cái thá gì…
Mợ cả: Kìa mẹ để xem
-Con thôi đi,con đừng có bênh nó chằm chằm nthe …được rồi mợ ba đi đâu rồi
Kẻ dưới: Dạ đi vs cậu ba từ hôm qua rồi ạ
-Khi nào cô ta về bảo tới phòng tôi…
Lâm tới nhà của Tú Anh thì Tú Anh đi xuống vẫn gặp bình thường
Lâm: Anh xin lỗi nhà anh có chuyện đột xuất nên gấp quá
-Em k trách anh,em trách em ngu thôi…chúng ta chia tay đi
Lâm vs tay ôm lấy Tú Anh…
-Anh k cố ý ,vẫn kịp mà,chúc mừng sinh nhật em…
-Sao anh có thể quên để bom em ở nhà hàng một mình được chứ thằng khốn…em đã phải tự ăn bánh sn một mình đấy…
Lâm hôn Tú Anh dưới cửa nhà…Tú Anh cũng ôm lấy lâm họ trao nhau nụ hôn đắm say…lâm dắt tay Tú Anh lên xe…vừa lái xe vừa nắm tay nhau…tới cửa khách sạn họ cởi đồ của nhau từ cửa phòng cho tới khi lên giường
Tú Anh: em yêu anh ,còn anh…
Lâm cười rồi họ quan hệ…Tú Anh chợt nhận ra Lâm không nói yêu mình…
Hôm sau tôi được ra viện…
Bác sỹ: Nếu về nhà có y tá chăm sóc rồi thì sẽ k cần ờ đây nữa,nếu có hiện tượng đau bụng thì lập tức vào viện ngay nhé
Tôi: Bác sỹ ,em sẽ k ảnh hưởng gì đến chuyện sau này đúng k ạ
Vị bác sỹ cười ấp úng…
Trà: Chúng ta đi thôi ạ…
Ra ngoài xe tôi nhìn ngó
Liên:cô tìm cậu ba ạ
-K có đâu ( xua tay ngại)
Trà: Cậu ba bận việc nên k thể tới dc
-Tôi hiểu mà,anh ấy như vậy là quá tốt vs tôi rồi…
Tôi tựa đầu vào cửa kính rồi nhìn bên ngoài trời đang mưa phùn …cơn mưa cảm giác khiến lòng tôi rất buồn…
Lâm dậy mặc đồ rồi hôn lên trán Tú Anh
Lâm: Anh phải về rồi…
-Anh còn yêu em không?
-Sao lại hỏi vậy?
-Hôm qua e đã hỏi anh và anh k trả lời,chưa bao giờ em hỏi mà anh k đáp lại cả
-Vậy à có thể a k để ý ( Tú anh gạt tay Lâm)
-Anh đã thay đổi,em k chờ dc đến 1 tháng anh mau chia tay cô vợ hờ đó của anh đi
-Anh đi trước đây,a k thích tính cách này của em một chút nào
-Anh đang lớn tiếng vs em đó à…sao anh k dám trả lời anh sẽ bỏ cô ta
-Anh nói vs em 1 lần rồi và a k thích nhắc lại
-Hay anh thích cô ta rồi
-Em muốn nghe câu trả lời thế nào thì tự em trả lời đi…
Lâm bực tức đóng sầm cửa ra về
Tú Anh cầm máy nhắn tin cho Lâm “ chúng ta chia tay đi”…
Vừa về cửa cô mây nói vs tôi “ bà chủ muốn gặp cô đấy”
-Để lúc khác dc không ạ
Trà: Cô ấy k dc khoẻ vẫn yếu lắm
Cô mây: Phu nhân dặn vậy nếu k đến phu nhân sẽ lại trách cứ mợ ba k nghe lời…
Tôi cố đi chậm từng bước tới phòng mẹ chồng
Phu nhân: Vào đi…
-Con chào mẹ,chào mợ cả
Phu nhân: Tôi nghe nói chị đang coi thường gia đình chúng tôi…
-Con k hiểu ý mẹ
-Nói chuyện thì cúi đầu xuống cô đang vênh mặt vs tôi đấy à
-Con k dám
-Ngồi quỳ xuống
( tôi đau vết mổ k dám ngồi )
-Con đã làm sai chuyện gì ạ?
Nước có phép nước,gia có gia môn…nhà họ Trịnh ta truyền thống con dâu hiền lành ngoan ngoãn lễ phép thế mà ta nghe nói cô dám nói con trai ta là gì …là thằng bệnh hoạn …
Phu nhân nói đầy vẻ tức giận rồi dơ roi mây quật vào Thảo …
Mợ cả: Kìa mẹ mợ ba còn trẻ người non dạ xin mẹ dơ cao đánh khẽ
-Con tránh ra nếu không con thích ăn đòn cùng nó thì cứ việc vào…
-Con không sai vì hắn đúng là kẻ bệnh hoạn
Phu nhân: Sao mày dám nói con tao như vậy?
Mợ cả: Ánh im đi xin lỗi mẹ đi nhanh lên
Tôi: Mẹ nói đúng con sai con xin chịu lỗi
Phu nhân quật vào người tôi nhát nào ,tôi đau nhát đó nhưng có lẽ lời nói của tôi thật sự k phù hợp khi nói chuyện vs chồng…tôi xứng đáng bị ăn đòn…
Trà: Xin phu nhân ạ,mợ ba biết lỗi rồi mợ ấy vừa ốm bị cảm nên xin hãy nhân nhượng,cậu ba nói đang về rồi ạ nếu để cậu ba thấy sẽ k hay đâu ạ
Nói đến đây phu nhân k quật nữa
Phu nhân: Tôi cảnh cáo cô nếu ăn nói láo xược vs con trai tôi lần nữa thì tôi sẽ mời Ngô Văn đến đón cô về đấy nghe chưa
-Vâng con biết rồi ạ ( vẫn cười tươi)…
Thảo ra về phu nhân mệt uống nước mà khó chịu trong người
Phu nhân: lần đầu gặp cái đứa đánh nó mà nó còn cười,tức quá mà…
Mợ cả: Mợ ba là cô gái tinh khôi nhất mà con từng biết…hiền lành dễ mến…
Lát sau tôi thấy Lâm về,thấy tôi đang nằm ,tôi định ngồi dậy thì Lâm xoa đầu
Lâm: Hết đau chưa?
-Tôi hết rồi ,anh giải quyết xong việc rồi ạ
-Uk xong rồi ,tôi đi tắm đã rồi chúng ta ăn tối
-Vâng…
-Ngủ chút đi…
Tôi thấy điện thoại của Lâm để ở tap cạnh giường cứ rung liên tục…điện thoại đổ chuông,với tay thì điện thoại hiện lên hình trái tim,bên kia ngắt cuộc gọi…Tin nhắn đến liên hồi “ Em nói chúng ta chia tay đi sao anh không nói được gì”
“ Sao anh không nói yêu em như xưa nữa,đêm qua lúc quan hệ em đã hỏi anh là còn yêu em không tại sao anh không nói…anh luôn trả lời em là anh yêu em cơ mà…Lâm,anh đang vì người nào đó mà lạnh nhạt dần vs em phải không,chúng ta yêu nhau đến thế nào anh quên à..”
Tôi lặng yên đặt lại điện thoại coi như k có chuyện gì nhưng những điều đó cứ ám ảnh tôi,mình cũng nên biết anh ta có bạn gái nhưng đêm qua anh ta đi gấp như vậy là đến với bạn gái,có điều gì đó làm mình hơi thất vọng…
Cơm được bê lên,trước mặt tôi là bát cháo và bát canh hầm…tôi lặng yên nhìn bát cháo
Lâm: Sao k ăn đi
-Tôi k đói
Điện thoại của Lâm lại reo lên…Lâm ấn tắt máy,chuống lại tiếp tục có cuộc gọi đến
-Mai tôi phải đi công tác ít ngày tại Đà Nẵng
Chuông lại reo…
-Sao anh không nghe máy đi
Lâm nhìn rồi đút dt vào túi
-Ăn đi
-Khi con gái gọi nhiều như vậy hẳn là họ đang rất lo lắng anh nên gọi lại
-Sao cô biết là con gái…
Tôi đặt đũa đứng dậy ôm bụng đi lên giường…
-Tôi muốn về nhà mình anh cho phép chứ
-Đang đau ốm đi sao được
-Nhưng tôi muốn về nhà…( tôi quát lên) ít nhất ở nhà tôi sẽ dc bme quan tâm,sẽ k có kiểu quan tâm giả tạo như anh
-giả tạo,cô đang nói cái quái gì vậy
-Chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng vậy thì khi tôi ốm anh vẫn quan hệ qua đêm vs cô gái khác,anh coi tôi là cái gì vậy
-Cô đọc tin nhắn của tôi đấy à
-Tôi k thèm đọc mà nó tự đập vào mắt…
-Đã là danh nghĩa thì tôi có quan hệ vs ai cũng k lquan đến cô hiểu chưa…
-Vậy thì tôi có quan hệ vs bất kì người đàn ông nào anh cũng k dc phép xúc phạm tôi đúng chứ?
-Cô dám à
-Chẳng có gì mà k dám,chúng ta tất cả là danh nghĩa như anh nói…
-Vì cô nên tôi và bạn gái đã cãi nhau,hqua là sinh nhật cô ấy vì cô nên tôi đã lỡ hẹn
-Ý anh là vì tôi…được…
Tôi đứng dậy vào thu xếp đồ…
Lâm: Ý tôi là lý do…
Tôi sách balo đi ra anh ta giật lại văng túi tung hết quần áo ra…tôi vừa nhặt vừa khóc…
Lâm: Lên giường đi ngủ nhanh…
-Anh có quyền gì mà ép tôi…
Tôi đeo balo lên xỏ giầy anh ta tóm lấy tay kéo lôi tôi xềnh xệch…
Lâm: tôi bảo cô lên giường đi ngủ
Anh ta bám vào chỗ tôi bị quật…tôi nhăn mặt vì đau…Lâm thấy tay có vết đỏ liền vén ống tay áo tôi lên thấy đầy vết quật…
Lâm: Vết gì thế này?
-Anh yêu cô gái ấy không?
-Cô nên biết thân phận của mình,hỏi ít thôi…tay làm sao đây?
-Tôi đang hỏi hộ cô ấy đấy,anh còn yêu cô gái ấy không?
-Tất nhiên là có,tôi yêu cô ấy rất nhiều…
-Nếu thế hãy coi tôi như cái bóng,coi tôi như chết rồi đi như thế sẽ tốt cho tình yêu của hai người…
-Cô k cần dậy tôi phải yêu thế nào
-Anh k yêu cô gái ấy nhiều như anh nghĩ đâu
-Cô thì biết cái quái gì vì gia đinh nên tôi mới phải
-K đúng,nếu không muốn ngta sẽ tìm lý do còn nếu muốn ngta sẽ tìm cách…nếu yêu ai đó thật lòng thì sẽ phải tìm mọi cách để lấy họ phải không?
-Cô đi đi,về nhà của mình đi…
-Cám ơn…
Lâm đôi mắt trừng trừng nắm chặt tay quay vào bên trong…Thảo quay lưng đi ôm bụng bước chậm dãi…tiếng bịch sau lưng…Lâm quay lại thấy Thảo nằm bất tỉnh…
Tôi mơ màng thấy Lâm đang vỗ nhẹ lên má mình
Lâm: Thảo…
Tôi dù trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng cảm nhận được Lâm có gì đó cũng rất tôi vs mình ít nhất anh ta chưa bao giờ gọi tôi là Ánh mà luôn gọi tên thật của tôi…Thảo…
Trà: Mợ ba lại sao vậy đã yếu rồi còn bị phu nhân đánh nữa
Lâm: Ai đánh
-Phu nhân đánh lúc sáng khi cô ấy vừa ở viện về nói rằng cô ấy nói láo vs cậu nên bị ăn đánh…
Lâm đổi sắc mặt…Nhà họ Trịnh lại một phen náo loạn từ khi mợ ba xuất hiện….
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!