Gặp Đúng Người
Phần 22
câu chia tay mà tôi nói với anh ta là câu mà tôi nói thật,chỉ tại tôi cứ để lòng lung lay bởi vì tôi đã thích người này thật rồi…
Sâm quát lên trước mặt Thùy
sâm : em điên à,anh hỏi em có bị điên không?
thùy: em chán sống lắm rồi,nếu cứ thế này em không muốn sống nữa
sâm: em k muốn sống nữa cũng được nhưng đừng lôi mợ ba vào chuyện này,nếu lúc đó mợ ba có làm sao thì ai sẽ chịu trách nhiệm,em cũng chết rồi thì ai chịu trách nhiệm
-anh thôi đi,anh không hỏi xem em có sao không mà chỉ đổ lỗi trách móc lên em,còn anh,anh lấy em vì điều gì nếu đã không thích thì sao k từ chối ngay từ lúc đầu luôn đi,để đến bây giờ anh lại coi thường em và luôn chà đạp lên em
sâm: anh ghét em,chính vì tính cách này nên anh ghét em
Thùy ôm mặt khóc lớn nhìn theo Sâm từ phía sau…
Phu nhân nghe tin hai cô con dâu suýt đuối nước liền chạy vội vã ra bãi biển ,thấy Lâm chạy vụt qua bà không kịp hỏi..”ơ này con chuyện sao…”
Lâm với vẻ mặt khó chịu chạy cầu thang bộ khi Thảo vào thang máy…chạy theo thang máy lên tầng trên…Lâm đứng sẵn ở cửa thang máy thì Thảo bước ra
lâm: lúc đó anh thật sự không để ý,anh xin lỗi được chưa…anh đâu có cố tình
thảo: tôi không trách anh chỉ là chuyện giữa chúng ta dừng ở đây được rồi…
Lâm ôm lấy tôi từ phía sau
Lâm: anh thật sự lúc đó không nghĩ gì cả
-anh làm đúng,nếu là tôi thì tôi cũng sẽ cứu người tôi yêu trước…anh buông ra đi tôi nghĩ lúc này chúng ta không thể ôm nhau như trước đây được nữa…anh chẳng mất gì còn tôi đã mất thứ lớn nhất của đời mình đã trao cho kẻ như anh dù biết anh yêu người đó sâu đậm nhưng tôi cũng k nghĩ rằng bản thân mình đối với anh lại chẳng có chút ấn tượng nào cả thế nên dù tôi có sắp chết anh cũng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy tôi…
Thảo dứt tay Lâm vào đóng chặt cửa phòng..Lâm thấy đau tim ngã quỵ trước cửa…
Lâm: em đang giận nên để lúc khác chúng ta nói chuyện (nói tay ôm ngực)
Tôi bên trong phòng ôm miệng khóc lớn ” thằng tồi”..
Tại bể bơi hướng biển của khu biệt thự…Quân và Trang đang ngồi cười nói với nhau thì Trang cười nhẹ
Trang: anh quân là người rất vui tính
-em cũng vậy mà…
-chơi cái kia có dễ không ạ (chỉ xe máy nước)
-lại đây anh cho em chơi thử
Quân lên ngồi rồi cài áo phao cho Trang
Trang: cái này cài kiểu gì đây nhỉ
quân cầm nấc cài rất nhanh nhưng gương mặt sát vs mặt trang nen trang cảm thấy có chút bối rối…
quân: xong rồi đi nào
họ lướt trên bãi biển cả hai cùng cười nói vui vẻ…
mợ hai nhìn thấy liền đổi thái độ
mợ hai: anh ta không coi tao ra gì cả, không coi tao ra gì …con nhỏ kia tao k bỏ qua đâu…động đến tao mày chết chắc rồi
Quân dừng xe trên bãi biển tháo áo phao cho Trang anh ta chợt hôn lên môi ,Trang tát vào mặt Quân
Trang: anh đừng nghĩ tôi là loại dễ dãi,cũng đừng đi quá xa …
nói xong trang vứt áo phao vào người Quân rồi chạy đi một mạch…quân đứng lặng yên cười một mình…
Lâm gục ngã bên ngoài cửa Trà vội vã đỡ dậy
Trà: cậu ba ,cậu sao thế ,cậu ba
Lâm: nói nhỏ thôi…đừng để mợ ba nghe thấy…
Thây máu từ miệng Lâm chảy ra…
Trà: không ổn rồi …
lâm bịt mồm trà
lâm: mau gọi xe vào viện…nhớ nói vs mẹ tôi k dc làm to chuyện…
Lâm trong bộ đồ trắng ngã xuống đất…
Tối đến tôi mới mở cửa ra ngoài
liên: mợ ba dùng xong bữa chúng ta sẽ về nước luôn ạ
-vâng tôi đi báo cho bạn biết đã
-à mợ ba cậu ba đã về nước trước vì có việc nên nhắn mợ ba về sau
tôi gật rồi quay đầu đi khó chịu,tên khốn đó sai còn bỏ về trước…thấy tiếng mợ hai đang to tiếng vs Trang tôi liền khó hiểu
mợ hai: tránh xa chồng người khác ra hiểu chưa con điếm
trang: tôi sẽ k bh đến gần nữa chị yên tâm
-mày đã ngứa cho anh ấy xơi chưa
-chị nói hơi quá rồi chỉ là chúng tôi nói chuyện hợp nhau nên có trao đổi và ngoài ra không có ý gì khác
-thế mà từ cái chỗ trao đổi lại là con đường nhanh nhất dẫn lên giường đấy
Mợ hai tát bốp vào mặt Trang tôi liền ra tóm tay khi chị ta định tát tiêp
tôi: mợ hai không biết vì lý do gì lại đánh khách vậy
-chúng mày đều là những con đàn bà lẳng lơ,nói vs bạn mày tránh xa ck tao ra nó k có cửa đâu
-thế à vậy cũng tốt nếu đã lẳng lơ thì chuyện cướp ck người khác la bình thường mà
mợ hai định tát tôi thì thấy cậu hai đỡ tay…
quân: em đang định làm cái trò gì vậy
tôi: anh đây rồi,anh nên dậy lại vợ mình bảo cô ta bớt tính ghen tuông đi,cô ta vừa đánh bạn em chỉ vì bạn em có nói chuyện vs anh mấy lần mà như vậy,cô ta điên rồi…
mợ hai: anh hôn con nhỏ đó còn gì,tại sao vậy quân
tôi ngạc nhiên ôm miệng quay ra nhìn trang,trang quay mặt đi tôi kéo tay trang về phòng
tôi: cậu điên à anh ấy là người đã có gia đình ,cậu làm vây thì mang tiếng cả mình ,mang tiếng hết cậu hiểu không
trà: mình sẽ k gặp lại anh ta nữa cậu yên tâm ,nụ hôn đó chỉ là sự cố
tôi ôm trang còn trang bật khóc
tôi: chúng mình sẽ đi xa khỏi họ,tách khỏi nhà họ TRịnh của họ…
trở về việt nam đã 1 tuần tôi không thấy lâm kể từ ngày ở bali…rồi chợt mợ cả gõ cửa phòng
mợ cả: em đừng trách lâm,lỗi hôm đó là do chị
-không sao đâu chị cũng đừng tự trách mình…
-lâm đang nằm ở viện,mọi người nói giấu em nhưng chị nghĩ em nên biết
-ở viện ạ,anh ấy bị sao vậy chị
-bị trụy tim từ hôm ở bali…
-anh ấy nằm ở viện nào chị ,em đi ngay bây giờ
-cứ bình tĩnh ,cậu ấy có bác sỹ và chuyên viêng riêng chăm sóc…
-anh ấy chắc đau lắm em từng chứng kiến rồi
-nhà này ngoài trà vs hai anh trai và mẹ ra thì chưa ai từng thấy cơn đau của Lâm cả,kể cả chị quen đã lâu nhưng chưa từng thấy…địa chỉ đây em có thể tự đến…
-em cám ơn
tôi vội vã choàng áo ra ngoài.điện thoại tôi reo lên bên đầu dây cất lên tiếng…” tôi là ánh ,tôi vừa thấy cô ra ngoài đã đến lúc chúng ta trả lại vai diễn cho nhau rồi”…
Tôi buông thõng tay khi thấy anh đứng bên kia đường,cô gái có gương mặt giống hệt mình…rất giống…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!