Gặp Đúng Người - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1860


Gặp Đúng Người


Phần 23


Có nên dừng lại…tôi đang tự hỏi chính mình có nên bước tiếp hoặc là dừng lại tại đây thế nhưng khi nhìn thấy vẻ sang trọng của ánh tôi chợt nhận ra rằng cô ấy xứng đáng với Lâm hơn tôi rất nhiều…

Cô gái bên đường bước sang chỗ tôi

ánh: chúng ta lên xe rồi nói chuyện

-à vâng

ánh nhìn thảo ánh mắt xăm soi cô gái rất bình thường,không son không phấn này lại khiến Hiếu yêu say đắm như điếu đổ

tôi lên xe ngồi thì ánh đưa cho tôi một chiếc phong bì

ánh: coi như tiền gia đình tôi bồi thường cho bạn,bạn đừng lo mọi việc ở đây coi như đã xong

-thôi mình không cầm đâu mình nhận đủ rồi mà

-cầm đi nghe nói mẹ bạn bị ốm cứ cầm lấy còn lo việc

-vậy tớ cám ơn,tớ vào lấy đồ rồi sẽ

ánh gạt lời tôi luôn

-cậu khỏi lo đồ của cậu tớ sẽ gửi về tận nhà và giờ thì cậu cũng nên biến mất hoàn toàn và đừng để lại dấu vết như thế sẽ ảnh hưởng đến tớ,cậu hiểu ý tớ chứ…

-tớ hiểu,vậy thì tớ sẽ đi khỏi đây ngay bây giờ…

tôi bước xuống cửa thì ÁNH hỏi

-cậu và cậu ba đó đã có gì vs nhau chưa

-tớ có cần phải trả lời câu hỏi của cậu không

-có chứ để nhỡ anh ta có đòi hỏi tớ còn biết đường lựa

-cậu cứ làm theo cảm tính của cậu là được…chuyện giữa mình và anh ta chẳng có gì…

-vậy sau khi ở đây về cậu sẽ quay về với anh Hiếu chứ

-tớ không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của cậu đúng không?

-tớ yêu anh hiếu và tớ không muốn ai làm tổn thương anh ấy

-nếu cậu đã yêu anh ấy như vậy thì dù có chết cũng hay ở bên người cậu yêu,tình yêu của cậu dành cho anh ấy nhiều hơn tớ và tớ tin sẽ có ngày anh Hiếu nhận ra

-tớ không cần anh ấy nhận ra nữa,đã quá đủ để chờ đợi và giờ tớ muốn làm một người vợ hoàn hảo bên cạnh cậu ba họ Trịnh

-vậy tạm biệt…

tôi được xe đưa đi ngay trong chiều hôm đó,họ làm thủ tục sẵn cho tôi chỉ việc lên máy bay ..tôi quay đi lặng lẽ nhìn nơi đây…mọi chuyện đã kết thúc ,mình cũng k còn tư cách đến thăm anh ta,cách tốt nhất là quay trở về nhà…quên tất cả đi thì hơn…

Tôi lên máy bay ôm miệng khóc mà chẳng hiểu vì sao,dù sao thì đối với tôi nơi đó có anh ta có người đàn ông chiếm hữu cuộc đời của tôi,tôi thích anh Lâm ạ nhưng đến nước này chúng ta phải chia tay thôi…

Lâm nằm trên giường bệnh đôi môi tái nhợt nhưng vẫn ngậm thuốc lá …

Phu nhân: Con đến lúc này còn k bỏ thuốc đi

-Mưa rồi mẹ

-Ai chả biết,nằm nghỉ đi con,mà sao k nói cho vợ con biết để nó đến chăm con chứ,con dại quá

-Con không muốn vợ con nhìn thấy con lúc con yếu đuối nhất,con muốn luôn có thể mạnh mẽ ở bên vợ mình

-Vậy mau khoẻ lại còn về sinh cháu cho mẹ nhé con …

Đột nhiên Lâm đau tim dữ dội,điếu thuốc trên miệng rơi xuống chân…tiếng phu nhân hét lên gọi bác sỹ…Lâm ngã xuống sàn…tiếng bịch của bàn tay chạm xuống đất,Lâm mở mắt nhìn lên trần nhà…” Mỗi khi em buồn tim tôi rất đau…rất đau”

Người đau đớn trên sàn nhà,kẻ khóc lặng trên máy bay,đúng như câu nói mỗi người mỗi số phận không ai giống ai nhưng tình yêu chỉ một kết thúc giống nhau…

Phu nhân: Ai đó cứu con tôi đi nhanh lên nào…con ơi ( ôm Lâm) con ơi đừng làm mẹ sợ…

1 tháng sau…

Mợ cả: Em không đi thăm lâm sao Thảo,chị cho em địa chỉ rồi mà

Ánh: Anh Lâm nằm viện sao ạ,em nghe mẹ nói là đi công tác mà…

Mợ cả: Ơ chị cho em địa chỉ chỗ anh ấy nằm rồi cứ nghĩ em đi rồi,cả tháng nay rồi mà

-Chị cho em lại địa chỉ nhé em sẽ đi ngay

-đây,em đi đi …

-Dạ vâng…

Ánh lái xe vụt đi

Mợ cả: Hình như tôi nhớ mợ ba không biết lái xe mà nhỉ

Liên: Dạ mợ ba thay đổi lắm ạ,ngày nào cũng đàn hát và thêu thùa lại k thích con thộn chút nào ,mợ ba trc nay đều thích con thộn chưa bh đánh nó vậy mà bh hễ thấy nó là đánh đuổi

Mợ cả nhíu mày suy nghĩ…

Ánh mua lẵng hoa đi tới phòng bệnh…

Trà: Mợ ba sao biết mà tới

Ánh: Có người bảo mới biết chứ,hỏi ngu vậy…

Trà thấy lời nói xấc xược khác hẳn Thảo…

Trà: Cậu ba đang nghỉ k ai dc vào phu nhân dặn vậy

-Tao là vợ anh ta và tao có quyền thăm non xem ck tao sống hay chết…

Ánh mở cửa ra thấy người đàn ông mặc bộ đồ dài tay màu trắng bên ngoài choàng áo màu trắng dài…

Ánh: anh có khoẻ không?

Lâm quay lại nhìn nụ cười của Ánh dưới ánh nắng của buổi sáng…

Ánh đặt lẵng hoa lên bàn…

Lâm: Em đi gì tới đây

-em tự lái xe tới đây…

Lâm nhếch lông mày

-ồ…anh ổn rồi chỉ là cảm chút thôi

-vậy mà nghe mợ cả nói làm em hết hồn,cứ nghĩ anh bệnh nặng lắm chứ

-Em thích anh bệnh nặng à

-Em…( k dám nhìn Lâm)

-Anh đùa mà…anh bảo ở đây không có ai em lột đồ ra cho anh ngắm như mọi lần nhé

-Như mọi lần sao ( vẻ ngạc nhiên)

-Sao nay em khác vậy,mọi lần em vui vẻ lắm mà

-Em làm ngay đây

Ánh tụt đồ trước mặt Lâm chỉ còn mặc bộ đồ lót…Lâm châm thuốc hút rồi đi tới gần Ánh,cô ta nhắm mắt nhưng lâm đi qua rồi thổi khói thuốc vào mặt ánh

-Anh có việc đi trước…

Lâm quay đi đổi sắc mặt…đi ra khỏi căn homestay trên núi anh ta vẻ mặt lo lắng

Lâm: Cô ta k phải Thảo,cô ta là ánh ,rốt cuộc họ hoán đổi khi nào

Trà: Thảo nào mãi không thấy đến dù cho tôi mách mợ cả là nhắn dùm rồi

Lâm nhấc máy gọi cho Thảo…điện thoại thuê bao…

Lâm:Được lắm cô đi mà k nói câu gì…

Phu nhân: Ơ con đi đâu vậy

-con khoẻ rồi mẹ k cần lo,tạm thời con sẽ ở ngoài hà nội

-Ơ bố con cũng đang kêu cả nhà chuyển ra ngoài đó

-Con chuyển trước…( đóng cửa xe lao đi)

Phu nhân: Nó làm cái gì mà cứ như kiểu tôi đuổi nó ra khỏi nhà k bằng ý

Kẻ dưới: Cậu ba đã k còn nguy hiểm nữa là mừng lắm rồi ạ

-Phải rồi nếu nó có làm sao chắc tôi chết mất…

Tôi trở lại trường đi học bình thường,cố gắng có được tấm bằng để còn xin được việc như mong muốn…

Trang: Sao mặt buồn thế nay làm dc bài không

-Làm được,tao vẫn tự ôn đều mà,còn mày thì sao

-Hên xui…bà chị họ tao rủ nay đi chơi cùng bà ý

-Đi đâu

-Chẳng hiểu bà ý bảo mời hai chúng mình ăn kem

-Trúng sổ xố rồi à

Hai chúng tôi cười rồi đến quán kem,hoá ra bà ý đi xem mặt,gọi thêm chúng tôi đi cho đủ bộ ba

Trang: Chị điên à sao gọi thêm hai thằng nào vậy

Chị họ: Chị quen anh ý nói nhà có 3 anh em nên chị rủ ,họ là anh em họ thôi nói chuyện giao lưu cho đỡ ngại

Tên A: Đây là Trang còn đây là Thảo

Chị: Đúng rồi hai đứa chị gửi ảnh đấy

Tên B: Hai bạn còn xinh hơn trong ảnh

Tôi và Trang bắt buộc phải cười gượng…

Lâm ngồi đối diện Thảo trong quán kem…anh ta giả vờ đọc báo nhưng mặt nổi mạch máu sôi lên

Trà: Cậu ba bình tĩnh họ đi theo nhóm mà…có phải cô Thảo chủ ý đâu

-Cô ta là gái đã có chồng mà tôi ốm cô ta không thèm hỏi han đến đây giao lưu,cái gì hẹn hò á ( lâm cười mỉa mai rồi cắn môi tỏ vẻ tức) cô ta biết tôi là ai không,là chủ tịch ngân hàng tôi thiếu gì tiền ( Trà liền bịt mồm cậu ba)

-Cậu nói bé thôi k lộ bây giờ

Lâm liền ngoan như cún

-Uk nhỉ để xem cô ta làm gì…

Tên B: Thảo để tóc dài xinh lắm,lúc chị gửi ảnh là tóc ngắn nhưng thấy Thảo tóc dài xinh thật đấy…

Tôi: Vậy à,cám ơn bạn đã khen nhé

Tôi đang cười thì thấy lạnh tóc gáy,nhìn lên bàn phía sau 3 người đàn ông thấy ánh mắt hé dần sau tờ báo rất quen…thấy ánh lộ hẳn cả khuôn mặt tôi hét lên khi nhận ra Lâm…

Tôi: Ôi dồi ôi…( tu nước nóng)

Trang: Có sao k có bỏng k

Tôi: Tao đi trước đây…có chút vc gấp…

Lâm đứng dậy

Trang: Ơ anh…

Tôi cứ thế chạy

Lâm: có đứng lại không…cô dám đi hẹn hò à…

Tôi chạy lấp vào một cái ngõ…k dám ngó đầu lại…anh ta rất khoẻ mạnh…tôi mỉm cười và mừng vì điều đó…

Trà thấy Lâm đang mua gì đó

Trà: Cậu ba của tôi đây ư…cậu ba…

Tôi vừa bước ra thì có người nắm lấy tay cả một chùm bóng to đùng đặt vào bàn tay tôi và người đó nằm chặt…bóng bay khe khẽ hé ra gương mặt Lâm…

Lâm:” Mình làm người yêu nhé em,anh hứa anh trao tình cảm lâu bền,mà anh chẳng giỏi nói đâu chỉ vì chờ em quá lâu”…

Tình cảm mà tôi dành cho anh ta,tôi đang cố chôn vùi thì nó ngay lập tức trở lại vạch xuất phát khi nghe người ấy tỏ tình…
– [ ]

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN