Gặp Đúng Người - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1930


Gặp Đúng Người


Phần 24


Người đàn ông lần đầu gặp đó đã cho tôi đi nhờ trong đêm tối,người đàn ông với căn bệnh đau đến thấu tim gan đó đã gục bên vai tôi ngay giữa cánh đồng hoa…người đàn ông ám ảnh tôi ngay cả vào giấc mơ,chỉ có điều giấc mơ đang hóa thành sự thật,anh ta tỏ tình với tôi…lời tỏ tình vào mùa thu…

Tôi: không chúng ta không thể yêu nhau

Lâm: cô đang từ chối tôi đấy à

-phải rồi ,tôi đang từ chối anh đấy bởi vì chẳng phải lòng anh có người anh yêu hay sao,anh từng nói khi nào gặp ai đó khiên anh yêu hơn thì chắc chắc đó sẽ là tình yêu cuối cùng và tôi nghĩ chắc chắn tôi không phải người cuối cùng như anh nói…

-cô nghĩ vậy à

-phải ngay khi anh cứu người anh yêu và bỏ qua tôi là tôi đã biết anh là con người thế nào rồi thế nên tình yêu của anh tôi không dám nhận đâu,anh cũng đừng đến tìm tôi nữa giữa chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa…

-phải,nếu cô nghĩ đến tôi thì cô đã không rời đi như thế,cô không đến viện thăm tôi lấy một lần dù cho đã biết…

Tôi khựng người chợt lặng yên vì lời của Lâm..

-đúng vậy nếu nghĩ đến anh tôi đã đến đó,anh đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa…

-Ok giữa chúng ta giờ đây hoàn toàn kết thúc …

Thảo quay lưng lại với Lâm rồi đi thẳng còn Lâm nhìn theo cho đến khi Thảo đi khuất,chùm bóng bay được bay thẳng lên cao trong cơn gió một cách lặng lẽ…

tôi vừa đi vừa lảo đảo…anh ta thật sự có yêu mình không hay chỉ là niềm vui thoáng qua…

Tại nhà họ Trịnh

phu nhân: dọn dẹp cho gọn gàng nhanh chóng cái gì cần thôi còn đâu dinh thự này đóng cửa khi nào các con thích về được mà..

mợ hai: mẹ ,mẹ gọi được cho anh Quân chưa,anh ấy đi 1 tuần nay rồi ,con gọi hay nhắn tin đều không trả lời

-mẹ cũng có chuyện muốn nói vs con đây là ý kiến của riêng mẹ,con hãy chia tay vs quân đi

-sao tự dưng mẹ lại nói như vậy,sao có thể nói lời chia tay dễ dàng vậy làm sao được hả mẹ…

-nó cứ bỏ đi suốt ngày nthe,cả ngày hai đứa chẳng nói chuyện lấy một câu,sống nthe con k mệt mỏi à

-con chẳng sao ,con tin là anh ấy không hề lãng quên con đâu,chỉ là anh ấy bận quá thôi

-tùy con ,nếu ở bên nhau không còn cảm giác thì điều đầu tiên nên nghĩ tới là chia tay…

mợ hai ngồi bịch xuống ghế…ôm mặt khóc nức nở…

tiếng cười lớn từ phòng mợ cả

thùy: em có thai rồi,anh có vui không?

sâm ngạc nhiên rồi gập cuốn sách đang đọc lại

sâm: phá bỏ đi

lời nói của sâm khiến Thùy nắm chặt tay

sâm: đứa bé là không cần thiết giữa quan hệ của chúng ta

Thùy tát bốp vào mặt Sâm

thùy: anh là thằng tồi,anh có thể không thích tôi nhưng đứa bé không có tội,tôi nghĩ anh sẽ vui vậy mà hóa ra là ngược lại…

Thùy quay đi chạy ra ngoài,Sâm ném cuốn sách vào cửa

sâm: chết tiệt tại sao cô ta lại có thai được…

Tại quán bán hàng chợ đêm

Trang: mọi người ơi mua đồ đi ạ,50k 1 đôi khuyên tai cực xinh ạ,nước hoa quả ép chỉ 20k /cốc thôi ạ…

tôi: này cái tên tán tỉnh mày mất hút nhỉ

-anh ta mời tao đi sinh nhật này

-vậy tính sao

-tao định không đi nhưng dù sao cũng là bạn thân của chị tao không đi thì mang tiếng lắm

-vậy đi đi tao bán hàng cho

-tao không muốn đi

-Trang này kể từ sau khi gặp anh quân tao thấy mày rất khác,mày k còn mở lòng vs bất kì ai

-mày yên tâm tao..tao k có ý gì đâu (ấp úng)

-anh ta là người đã có vợ và đã có vợ thì không nên đi sâu hiểu ý tao rồi chứ,hơn nữa ranh giới giữa họ và chúng ta là không thể bước qua…

-tao hiểu mà…Vậy tao đi sinh nhật đây,bán một mình nhé

-uk đi đi…

Trang vừa đi thì Quân bước theo phía sau,ngay cả lên xe buýt anh ta cũng lên sau và ngồi sau Trang ,khẩu trang bịt trên miệng…thấy trang vào quán sinh nhật bạn,tiếng cười nói của trang cùng anh bạn mới quen khiến Quân đứng lặng bên đường nhìn…

Lâm tại căn nhà riêng của mình tại hà nội,anh ta vừa tắm vừa bực tức

lâm: cái gì,cô ta dám từ chối người đẹp trai nhiều tiền đầy tài năng như mình à,được lắm cô nghĩ cô là ai cao giá lắm đấy…cậu ba đây thích gọi em nào có em đó ,nhiều em xin chết còn không cho chết đấy…

Trà ngồi dưới sân nhà nghe thấy thở dài

Trà: người cần chết vì cậu có chết đâu,cậu ba thất tình rồi

đang nói cả cái bánh xà phòng từ trên ném xuống đầu trà

lâm: tao mà thất tình à

trà: ôi cậu ba tai thính ghê (cười nhạt)…

Lâm đi đi lại lại nhìn chiếc điện thoại xem có rung tin nhắn không…

lâm: cô ta sẽ gọi cho tao mày tin không?

trà: có thấy gì đâu bh là 2h sáng rồi mà cậu ba,cậu để tôi ngủ đi

-chắc cô ta ngủ quên kiểu gì cô ta cũng phải gọi cho tao,tin tao đi

-tôi tin tin tin được chưa (trà cáu chùm chăn)

Tôi trở về nhà nằm cả đêm không chợp mắt nổi cứ nghĩ đến chuyện Lâm nói sáng nay,tôi bỏ tấm ảnh cưới của hai chúng tôi ra nhìn,bàn tay Lâm nắm lấy tay tôi nghiêm nghị chụp ảnh cưới,tôi buồn bã sờ lên gương mặt của Lâm “khó quên thật đấy tên điên này “…cứ vậy tôi ôm bức ảnh nhắm mắt…

tại nhà họ NGô

ngô văn: chưa phát hiện

ánh: vâng anh ta vẫn bình thường,chưa phát hiện ra điều gì

ngô văn ném các bức ảnh của thảo khi lâm tặng bóng bay vào mặt ánh…

ngô văn: nó phát hiện ngay khi mày nói chuyện lần đầu rồi,tao bảo mày phải nhẹ nhàng nói chuyện khiêm tốn cơ mà

-con nói nhẹ nhàng mà bố

-nó biết chuyện từ lâu rồi mà vẫn kệ,hắn không phải kẻ tầm thường đâu,xưa tao từng dậy nó học cấp ba,chẳng bao giờ thấy nó làm bài tập hay làm bài nghiêm chỉnh trên lớp thế mà nó luôn đạt điểm số thi cao nhất khối năm đó…nó lầm lỳ ít nói nên bố nghĩ lấy phải nó là cả một tự hào và tương lai của con sẽ sướng nhưng có vẻ nó lại thích con bé giả mạo này,đang định tính chuyện với nó thì nó lại như này thì nó nhất định phải chết…

-bố…giết cô ta đi con sẽ có tất cả…cả người con yêu và chồng của con,con muốn có tất cả,con không thể để nó cướp tay trên của con được,nó chẳng là gì cả,con ghét nó…

Tôi hắt xì liên tục trên lớp

Trang: cảm cúm rồi đấy

-đêm qua ngủ say qua để quạt to,đang đau hết họng đây…

Trang: hôm qua anh kia đưa tao về,nói chung cũng nhẹ nhàng lịch sự nhưng tao vẫn k thích lắm

-uk đâu phải cứ gặp sẽ là yêu,yêu ai đó khi mới gặp có lẽ là có duyên tiền kiếp trước chăng?

tôi buồn khi nghĩ đến chuyện giữa tôi và Lâm…

Tiếng hét của mẹ Lâm vang lên trong căn nhà của con trai

mẹ Lâm: con trai mắt của con sao vậy?

Lâm vs đôi mắt thâm quầng đầu tóc rối đang ngồi như xác ướp trên ghế tay vẫn cầm điện thoại…

Lâm: sáng rồi à mẹ

-chứ sao nữa sao con cứ ngồi đần mặt ra vậy

Trà: cậu ấy thất tình

Lâm ném cái chén trượt vào người Trà

lâm: mẹ sao lại ở đây

-mẹ đưa vợ con đến,con k nhắn địa chỉ cho vợ con à…vs cả mẹ mua khu này rồi cho 3 anh em mỗi đứa 1 căn gần nhau cho ấm áp

-ôi không sao mẹ k cho các anh ấy xa ra

-anh em là phải gần nhau chứ hay con thích về ở chung…

-tùy mẹ

ánh sách đồ vào nhỏ nhẹ

ánh: anh ăn sáng chưa,ăn gì để ẹm nấu

Lâm thấy ánh liền đổi sắc mặt

lâm: cám ơn em anh có người nấu riêng rồi ,mẹ có thể đi về để chúng con nói chuyện được không?

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN