Gặp Đúng Người
Phần 26
Người ấy đang gần bên tôi…hãy tha thứ cho em đã yêu anh khi chẳng còn thể sống…
Hè qua thu tới,chuyện tình mùa thu của cậu ba họ Trịnh trải qua như một giấc mơ…một mùa thu đà lạt vs những bông hoa tú cầu màu tím ,tím thủy chung,tím của những giấc mơ về một tình yêu mới bắt đầu đã vội tan vỡ…
Bệnh nhân: Phạm Phương Thảo qua đời hưởng dương 23 tuổi…
Lâm ơi,em yêu anh,chúng ta cùng nhau nắm tay nhau trải qua mọi chuyện,chúng ta cố gắng vượt qua,em sẽ cố gắng để xứng đáng với anh…chúng ta nhất định sẽ vượt qua…bó hoa đỏ thắm khi Thảo ôm trong ngày tốt nghiệp cùng nụ cười tươi…mái tóc khẽ bay trong gió…’Lâm à em yêu anh”…
Lâm với tay bật dậy ” đừng đi,yêu anh rồi thì đừng buông tay”
Trước mặt cha mẹ của mình Lâm vs đôi môi tái nhợt tay vẫn đang truyền nằm trên giường bệnh …
phu nhân: con trai con ổn không con
Trịnh vũ: nghỉ ngơi đi tránh việc tái phát bệnh…
Lâm: mẹ con mơ thôi đúng không,con mơ vợ con bị đâm chết
Phu nhân bật khóc nhìn con trai đầy vẻ cảm thông
phu nhân: ngay khi nghe tin con bé mất con đã đau tim đến phát ngất đi,hôm nay là ngày sẽ đưa con bé đi hỏa táng…
lâm cười nhạt ” không phải mơ,hóa ra là không phải mơ”…
Lâm rút mũi truyền trên tay rồi đứng dậy
phu nhân: con còn yếu lắm,Lâm… rồi mọi chuyện sẽ qua cô gái ấy dù sao cũng mới lấy con,mẹ tin con sẽ quên được
-mẹ làm sao có thể hiểu được,mẹ mãi mãi không thể hiểu được cô ấy là đóa hoa cuối cùng nở trong lòng của con…
Tại sài gòn Hiếu sau khi nghe điện của Trang báo tin
Hiếu: mất…em nói thế là thế nào mất khi nào
-mất đêm qua anh ạ,nó bị ai đó đâm và không qua khỏi,em buồn quá anh Hiếu ơi
Hiếu buông thõng tay,ánh bê đồ ăn sáng ra ngoài
ánh: anh ăn sáng đi
Thấy Hiếu ngồi đần mặt ánh biết có chuyện không hay xảy ra
Hiếu: Người anh yêu cô ấy mất rồi…cô ấy đã thật sự bỏ anh ra đi mãi mãi thật rồi…anh phải về gặp cô ấy,gặp thảo lần cuối…
ánh rơi chiếc bát đang bê trên tay,cô ta vẻ mặt đầy lo lắng…
Lâm đứng trước gương mặc bộ vest đen rồi lặng lẽ đi ra ngoài
Trà: để tôi chở cậu đi
quân: để tôi chở đi,anh sẽ chở em đi…
lâm gật nhẹ …
quân: mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên em cũng cố gắng vượt qua chuyện này…
Lâm không nói câu gì mà lặng lẽ tựa đầu vào cửa kính nhìn ra những chiếc lá mùa thu bên ngoài…
Lâm: lá rụng rồi muốn tóm lấy mà chẳng thể nữa…
Trịnh vũ cấm người nhà tới viếng
Trịnh vũ: cô gái đó là giả mạo nên chúng ta không cần bận tâm,Ngô văn đã nói cho tôi biết cô gái đã chết là người mà ánh thuê để thay thế vào làm dâu nhà chúng ta,ngô ánh thật sự hiện đang tĩnh dưỡng ở nhà sau một vụ tai nạn thế nên gia đình chúng ta coi như không quen biết …
Trịnh vũ tức giận đóng cửa phòng…Mợ cả bật khóc khi nghe tin Thảo mất
mợ cả: thật là vậy à mẹ
phu nhân: con bé đó thật tội nghiệp,sự ra đi của con bé sẽ là vết thương lòng lớn cho Lâm ,thằng bé có lẽ yêu cô bé đó rất nhiều
mợ cả,phu nhân và kẻ dưới trong nhà họ Trịnh khóc lặng thương cho Thảo..
Lâm tới đầu ngõ nhà Thảo,tiếng kèn trống,tiếng khóc than oán của mẹ Thảo…
Mẹ Thảo: con ơi sao con lại bỏ mẹ mà đi như thế,kẻ nào dã man giết con tôi rồi…
Bố Thảo: mất hết rồi,mất hết cả rồi chúng nó đều chết hết rồi không đứa nào ở lại với bố mẹ…chúng nó đi hết rồi (lầm bầm)…
Lâm bước vào cúi chào…người thân của Thảo đưa hương cho Lâm thắp,Lâm từ chối
lâm: cháu vào gặp cô ấy lần cuối
bố thảo: chiều nay đưa con bé đi rồi chào con bé thì chào đi cháu…
Lâm bước vào thì thấy Hiếu đứng bên trong đang đứng nhìn Thảo qua tấm kính
Hiếu: chắc anh là Lâm ,thảo có gọi cho tôi kể về anh,nói rằng người cô ấy yêu tên Lâm và vì thế nên tôi đã rút lui,thật không ngờ mọi chuyện lại đến nước này
Lâm lăng yên rồi quay ra nhìn Thảo đôi môi tái nhợt của Thảo khiến Lâm đỏ dần đôi mắt lên.anh ta kéo tấm kính ra rồi sờ lên má Thảo bàn tay còn lại ôm trọn quan tài như đang sờ má và ôm lấy Thảo …đầu hơi nghiêng nhìn Thảo âu yếm “đối với anh cô ấy có thể là tình yêu nhưng đối với tôi cô ấy là duy nhất,đối với anh cô ấy có thể là tia nắng nhưng đối vs tôi cô ấy là mặt trời”
Lâm rơi nước mắt xuống má Thảo…từng giọt …từng giọt…
Lâm :” anh yêu em”
Lâm lặng lẽ quay đi …khi lên xe Lâm tóm vào ghế
quân: sao thế ,em đau đúng không
lâm: anh bật nhạc đi,bật to lên…cho em mượn mũ của anh
-uk anh bật đây…
Lâm kéo cụp chiếc mũ lưỡi trai rồi khóc lớn phía sau xe…Quân nghe tiếng em trai khóc phía sau xe mà lòng nặng trĩu,buồn bã…
” bên cạnh nhau nhưng giấu trong lòng suy nghĩ,anh nhận ra em đã mở lòng với ai đó,ngày hôm qua…ngày hôm qua”
Lâm ôm miệng khóc như một đứa trẻ trong xe bởi vì người anh ta yêu giờ đã không còn nữa…đã mất nhau thật rồi…
Tại phòng nghiên cứu khoa học …Trịnh Sâm mở cửa phòng,viện nghiên cứu bí mật do chính anh ta mở,anh ta thu nhận những giáo sư tiến sỹ hàng đầu trong ngành…một cô gái nằm trên bàn đôi môi đang trở lại hồng hào
giáo sư A: Cô ấy đang tỉnh táo dần lên rồi ạ
Trinh sâm nhấp ly rượu lên mồi cười khẩy ” Lâm ơi là Lâm mày chắc đau đớn lắm nhỉ,cứ để mày hiểu cảm giác bị mất đi người yêu nó thế nào đi…em rất tốt nhưng anh rất tiếc em dâu ạ”…
Bên ngoài sấm chớp nổ ra cơn mưa ào xuống như báo hiệu một sự biến chuyển mới,một khởi đầu mới…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!