Gặp Đúng Người - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1992


Gặp Đúng Người


Phần 27


Bên cạnh nhau nhưng giấu trong lòng suy nghĩ,anh nhận ra em đã mở lòng với ai đó ngày hôm qua…

Câu nói như buồn đến xe lòng của người đang đánh mất người yêu…đoá hoa hồng nhung mới chớm nở đã vội tàn…

2 năm sau…Tại Paris Pháp…

Xin chào các bạn tôi là Phạm Thu Phương là hướng dẫn viên du lịch cho các bạn kể từ hôm nay…tôi rất vui vì được đón tiếp đoàn các bạn đến từ Việt Nam…

Tôi là Phạm Thu Phương,25 tuổi…kí ức của tôi hoàn toàn biến mất sau một vụ tai nạn…tôi chẳng nhớ gì về kí ức của mình,chỉ nhớ rằng cứ mùa thu tới lòng tôi lại rất buồn…Gia đình tôi sang định cư tại Pháp theo dì của tôi bảo lãnh…mẹ tôi và dì cùng mở quán ăn nhỏ trong khu phố…hằng ngày tôi tiếp nhận đoàn Việt Nam sang du lịch tại Pháp,đưa họ đến các thắng cảnh nổi tiếng thăm quan…đôi khi tôi buồn vì bản thân chẳng nhớ điều gì…Chỉ nhớ có người đàn ông luôn giúp đỡ gia đình tôi và không hiểu sao tôi như một đứa trẻ nghe lời anh ta như nghe lời cha mẹ mình vậy…cha mẹ tôi luôn sợ hãi trước người đàn ông đó…hôm nay phụ dọn mẹ lau nhà

Tôi: mẹ đêm qua con ngủ mơ thấy đến một cánh đồng hoa đà lạt rất đẹp…con từng đến đà lạt bao giờ chưa

-Chưa…chưa đến đó bao giờ ( ấp úng)

-Con có bạn trai không mẹ

-Mẹ nói rồi con rất ngoan và chưa hề có bạn trai…

-Vậy ạ,con cũng nghĩ vậy nếu có anh ta đã đi tìm con rồi phải không,à mẹ này công ty con có chuyến về Việt Nam liên hoan tổng cty bên đó mẹ cho con đi nhé

-Con quên là cậu ta k cho con đi đâu à,cậu ta nếu biết chúng ta sẽ k yên quan trọng là cậu ta sẽ đưa con ra xa khỏi mẹ con hiểu k

-Anh ta rốt cuộc tại sao cứ kiểm soát con vậy mẹ

-Mẹ k biết nhưng chúng ta cứ yên ổn sống đừng đi đâu cả…chúng ta đừng đi con hiểu chưa ( mẹ bật khóc trong sợ hãi)

-Con hiểu rồi,con hiểu rồi mẹ…

Hôm sau đến công ty cô bạn làm cùng than thở

Tâm: Này k đi thật à,cty tài trợ 100% tội gì k đi

-Mẹ tao k cho đi đâu cả buồn thế chứ

-Sao mẹ mày cứ thế nhỉ,giữ mày như giữ vàng ý

-Thì tao là cục vàng của bme tao mà…

-Điên…hay trốn đi thử đi

-Trốn đi bảo sang nhà tao chơi vài hôm

-Thôi sợ mẹ tao biết lắm

-không ai nói sao mẹ mày biết được…

-Có lý…vậy quyết định liều một phen…

Tôi liền nói dối mẹ đến chỗ Tâm rồi chúng tôi chuẩn bị cho chuyến bay về Việt Nam…Tâm cảm thấy bình thường nhưng đây là lần đầu về Việt Nam…tôi nhớ mãi lúc tôi tỉnh dậy đang nằm trên xe và di chuyển ra sân bay…tôi hoàn toàn quên hết mọi việc …người đàn ông ngồi trên xe nhìn tôi ánh mắt đầy đáng sợ

Sâm: Từ nay về sau cô phải nghe lời tôi,sống cuộc sống ở nơi xa và k dc phép quay về Việt Nam…khi nào tôi cần tôi tìm tới cô…nếu k nghe lời người nằm xuống lòng đất tiếp theo là mẹ của cô đấy…nên nhớ cuộc sống mà cô đang có do tôi cứu vớt…

Tôi luôn ám ảnh và sợ hãi về người đó…mẹ tôi và cha tôi cũng vậy…

Tại Hà Nội -Việt Nam…

Trà chở Lâm trên xe

Trà: Cuộc họp hôm nay bắt buộc phải làm vậy à

Lâm: Sâm đã đi quá giới hạn của mình,tôi bắt buộc phải nói cho cha mình biết…

Lâm lặng lẽ nhìn các cô gái đại học trong bộ trang phục của lễ tốt nghiệp…Lâm cười nhẹ rồi buồn bã…

Trà: Cậu ba cũng nên mở lòng với ai đó đi chứ ạ,tôi nghĩ cậu cũng đến lúc nghĩ đến

Lâm: Đừng nhắc đến nữa

Trà: Phu nhân lại đưa cô gái nào về cho cậu xem mắt,cậu k thể từ chối mãi được

-K thích thì xem thế nào được…nói vs mẹ tôi nếu cứ đưa người pnu nào đó về thì tôi k về đó nữa

-Cô ấy mất lâu rồi mà cậu ba

Lâm lặng yên rồi mở điện thoại ra tấm ảnh chụp Thảo lúc tốt nghiệp dưới ánh hoàng hôn…Lâm sờ tay lên màn hình một cách chậm rãi…

-Suỵt…cô ấy nghe thấy đấy…

Trà thở dài khi nhớ lại quãng thời gian 2 năm trước…Lâm đóng cửa trong phòng râu ria mọc đầy miệng,tay luôn cầm chiếc điện thoại nhìn ảnh của Thảo…

Trà: Mợ ba dưới suối vàng sẽ rất hạnh phúc khi biết có người yêu mợ ấy đến như vậy…cậu ba của tôi đã yêu ai sẽ hết lòng…

Tại nhà họ Trịnh

Trịnh vũ: Trịnh Sâm cái này là cái gì,số tiền thất thoát của công ty rốt cuộc đi đâu,3 quý mày k đưa tiền cho thằng Lâm vậy mà nó bao che cho mày tận 3 quý

Sâm: Nó nói vs bố à

Trịnh vũ ném báo cáo vào mặt Sâm

-Thế k lẽ nó bao che cho mày đến bao giờ nữa,là chủ tịch của ngân hàng thì nó mới để cho mày đến quý 3 đấy thằng ngu này,tiền đi đâu rồi

-Con đầu tư lấp đảo xây khu vui chơi rồi

-Tiền lấp đảo cũng k nhiều thế này,mày…rốt cuộc mày làm tao mất hết niềm tin,chức tổng giám đốc dầu khí giờ tao giao cho thằng Quân còn mày từ nay dừng hẳn mọi việc bh biết sai thì tao tha…

-Con không sai

-được lắm k sai à,cút…tao k có thằng con bất hiếu như mày…

Sâm ra ngoài đấm bụp vào thân cây

Sâm: Thằng lâm chó chết mày lại chơi tao một vố rồi…được lắm con bài cuối cùng của tao mày k ngờ dc đâu …

Thuỳ thấy Sâm lầm bầm như vậy liền ôm miệng hoảng loạn “ Anh Sâm sao lại có ý nghĩ xấu vs anh Lâm được”…

Tôi và Tâm cùng đồng nghiệp ăn uống hát hò rồi cùng nhau ra chợ đêm…

Quân đỗ xe đèo trang về chợ đêm

Quân: Em đi bán hàng đi

Trang: Anh,chúng ta thế này được chứ anh chưa li hôn chúng ta nvay là sai trái

Quân: Anh sẽ chịu trách nhiệm và trong tháng này anh sẽ ly hôn

Trang: còn bố của anh

Quân: Anh sẽ bảo vệ em tin ở anh

Thấy Thảo đi vụt qua đầu xe Quân ngạc nhiên rồi chạy ra khỏi xe nhìn k thấy đâu nữa

Trang: Anh sao vậy

-K sao có thể nhìn lầm…điên thật rồi,anh phải về đà lạt,nhà anh họp họ ở đó 2 hnua a sẽ gọi cho em

Trang: Vâng

Họ hôn nhau trên xe…nụ hôn nồng nhiệt…

Tôi và Tâm đi bộ trong trạng thái say say…

Tâm: Chúng ta đi đà lạt đi

Tôi: nhóm bao giờ về nhỉ

-Ngày kia mới về cơ mà lo gì

-Ok tao toàn mơ về nơi đó chắc ám ảnh k dc đi ,lần này phải đi cho biết…

Chúng tôi nói là làm thu xếp đồ đi Đà Lạt trong đêm…tới khu homestay chúng tôi sắp xếp đồ rồi ngủ một mạch tới sáng…ông chủ phòng cho thuê pha cho chúng tôi mỗi người một ly trà atiso…

Ông chủ: Hai cô gái đến từ hà nội ngủ ngon chứ

Tôi: Say quá nên ngủ ngon lắm luôn ạ

Tâm: Suỵt…

Ông chủ cười

Ông chủ: Hai cô có thể đi những điểm như đồi thông ,vườn hoa cải,vườn dâu,quảng trường…đi ra cổng đi xuôi xuống nhé k dc đi ngược lên

Tâm: Sao vậy ạ thấy đường bên đó to mà

-đường đó là đường dẫn vào nhà họ Trịnh ,đường chính nhà họ là ở bên kia,nhà tôi là phía sau nhà họ kiểu đường tắt…nhà họ là tầng lớp cao quý ở đây nên k dc động chạm

Tôi: Ra vậy

Tâm:chờ tao tắm ù cái r đi nhé…

-Uk nhanh lên…

Tôi đi xung quanh ngắm hoa có mọc ở khắp nơi,hoa giấy từng chùm màu tím rất đẹp…chợt có chú chó cứ hít hít quấn lấy chân tôi “ ôi em từ đâu đến vậy,lần đầu gặp nhau mà sao vẫy đuôi mừng gớm vậy,em bị lạc à…”

Chú chó vẫy đuôi rít lên mừng ,chó sạch sẽ thế này chắc là của ai đó lạc rồi…tôi cứ đi bộ xung quanh chú chó cứ đi theo cho tới khi một con chó to xồ ra cắn nó ,nó bị cắn vào chân chảy máu rồi tập tễnh chạy đi…tôi bất giác chạy theo…cứ chạy rồi bước qua cánh cổng nhỏ …bước qua cổng là vào cả một khu rộng lớn…tôi cứ gọi…” tun tun…ra đây chị xem nào đau lắm phải không”…Chợt tôi thấy có tiếng nói liền quay ra thấy người đàn ông đó đang quát lên

Sâm: Cô đừng gọi cho tôi nữa,có chăm đứa con mà suốt ngày để nó ốm…

Tôi sợ hãi khi nhận ra người đe doạ gia đình mình…anh ta nói vs mẹ nếu mình k nghe lời mình sẽ chết…anh ta sao lại ở đây…mình phải trốn…bên kia có người đi tới…tôi chạy một mạch vào lối hai bên trồng nhiều hoa hồng…Thấy chú chó tôi liền ôm rồi chạy….

Tôi: Đừng kêu ngoan…

Trà đặt canh yến lên bàn cho Lâm

Trà: Phu nhân dặn cậu ba dùng sớm cho nóng

Lâm: Biết rồi

Lâm quay đi đứng hút thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ…

Tiếng cạch cửa…

Tôi lao vào một căn phòng bằng kính hoa giấy bao xung quanh…

Lâm: Lại gì nữa ( tưởng trà)…

Lâm quay lại thấy một cô gái đang ôm chú chó lấp sau cánh cửa…

Lâm: Ai vậy…

Lâm tiến tới kéo cánh cửa ra …anh ta rơi điếu thuốc trên miệng rồi chết lặng…ngừoi mà anh ta yêu đã chết lại đang ở trước mặt….

– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN