Gặp Đúng Người
Phần 29
Tôi đứng trước mặt người đàn ông đó nước mắt cứ tuôn trào,tôi biết người đàn ông này sẽ giúp mình thoát khỏi Sâm,mình không thể nào giết người được…
Lâm: em không nhớ một chút gì về tôi hay sao?
-em không nhớ,không biết anh là ai cả
Lâm dơ điện thoại trước mặt tôi hình ảnh tôi và anh ta trong lễ cưới…tôi ôm miệng…
Lâm: chúng ta là vợ chồng tôi và em đã từng kết hôn…
sau khi nghe Lâm kể về chuyện giữa hai người nhưng có vẻ Thảo chẳng nhớ điều gì…Thảo nằm ngủ trên giường vẻ mệt mỏi,Lâm nhẹ nhàng sờ tay lên má của Thảo…
Lâm: chỉ cần em còn sống thì tôi nhất định sẽ không để chúng ta phải xa nhau lần nữa…Sâm…
nhắc đến Sâm thì Lâm liền thay đổi sắc mặt…
Lâm: Trà…
-dạ vâng có tôi
-cứ để cho Sâm nghĩ kịch bản mà hắn vạch ra đều thành công…điều tra truyện 2 năm trước tỉ mỉ và chi tiết…hắn đã làm gì Thảo để cô ấy mất hết kí ức
-hắn có lẽ đã thành công trong việc tẩy não con người và có lẽ cô Thảo là thí nghiệm mà hắn muốn làm
-k ngờ nó lại thù oán vs tao đến vậy,nó bất chấp các mưu kế thay tên cho Thảo đưa cô ấy ra nc ngoài để chờ có ngày mang cô ấy trở lại hạ độc tôi,để cả hai chúng tôi chết trong đau đớn…
lâm thở dài nhìn ra bên ngoài…hôm sau Lâm và Sâm gặp nhau
Lâm: anh kiếm đâu ra con nhỏ này vậy,nó khá ngoan và nghe lời,gương mặt thì rất giống,không lẽ giữa ánh và Thảo lại còn có thêm cô gái tên Phương này nữa à
-trên đời này nhiều người giống nhau mà,cô gái này làm bên du lịch em chắc hẳn đã đi điều tra
-không,em không điều tra gì cả,em đâu có yêu Thảo sâu đậm gì đâu,chỉ tiếc là cô ấy và em mới chớm yêu nhau mà lại yểu mệnh ra đi sớm nên em có chút tiếc nuối thôi…
-vậy có nghĩa em k yêu Thảo nhiều hay sao?
-em không,anh biết em chẳng thích ai mà
-vậy mẹ nói vs anh em nhốt mình trong phòng đau khổ vì tình yêu là sai sao
-em ở trong phòng làm báo cáo ,anh thấy đám tang cô ấy em đến rồi đi ngay mà đâu có khóc lóc đưa đi chôn đâu,chỉ là tiếc nuối thôi…
-vậy à,vậy thấy cô gái này em thấy sao
-hôm qua em say quá nên chưa làm ăn gì dc,cứ để cô ta bên em mấy hôm nữa…chơi chán rồi thôi…
Lâm vỗ vai Sâm rồi cười đi qua,vừa quay đi Lâm cắn răng đổi sắc mặt…chợt trước mặt Lâm mợ cả đứng nhìn chằm chằm
Thùy: anh nói anh không yêu Thảo có đúng như vậy không
-anh có cần phải trả lời em không
-em chỉ muốn hỏi anh rằng hóa ra anh k có chút tình cảm nào vs Thảo dù chỉ một chút hay sao
-tình cảm có hay không chỉ cần giữ trong lòng,không nhất thiết phải nói ra mới là có tình cảm
-vậy anh còn thích em không
-em về ngủ một giấc cho tỉnh táo đi
-em chỉ hỏi anh có còn yêu em không?
-đã từng…anh đi trc đây
Lâm nói vậy rồi bước đi,sâm nấp sau lùm cây nghe thấy rồi lầm lỳ…Thùy nghe câu đã từng rồi rơi nước mắt…
Tôi tỉnh dậy thấy ly hoa quả.1 đĩa bánh mỳ ngon đặt trên bàn…tôi tu hết ly nước thì rớt ra áo…chạy vội vào nhà vệ sinh thì đi qua khu tủ đồ quần áo…
Liên mở cửa vào
liên: mợ ba đã dậy rồi
-mợ ba…chị chắc nhầm rồi,tôi chỉ là
-mợ ba đã quên mất cậu ba rồi hay sao,cậu ấy ngày nào cũng suy tư buồn bã vì cô vậy mà chỉ có cô lãng quên còn cậu ba lại là người giữ kí ức…cô dã làm cậu ấy buồn lâu vậy rồi hãy cố nhớ lại đừng quên cậu ấy được không mợ ba
Tôi thấy người phụ nữ bật khóc trước mặt mình,cô ấy gọi tôi là mợ ba…mợ ba cái tên nghe thật quen tai…
liên: quần áo của mợ vẫn còn nguyên,cậu ba không cho động vào thứ gì cả…mợ có thể thay đồ ở đó…tôi là kẻ dưới của mợ…ở bên ngoài cửa chỉ cần mợ gọi là tôi sẽ vào ngay…
-à vâng em cám ơn chị…
Tôi đi ra tủ đồ ,toàn đồ hiệu đắt tiền,giầy dép và phụ kiện vẫn sạch sẽ không có chút bụi bẩn…tôi lùi lại dẫm phải thứ gì đó tít tít…chợt bật lên một ô dưới nền gỗ…như một cái hầm vậy…tôi bước xuống dưới rồi bật đèn lên,trong căn phòng toàn ảnh của tôi…từ khi tôi ôm chú chó,khi tôi nằm viện,khi tôi ngủ quên trong vườn hoa,khi tôi đang cười nói vs người làm nơi này…đây là mình sao…là mình…bức ảnh lớn chụp tôi trong bộ trang phục tốt nghiệp quay lưng lại dưới ánh hoàng hôn…bức ảnh lớn nhất khiến tôi thật sự sốc…anh ta nói mình là vợ anh ta,cô gái đó gọi mình là mợ ba..vậy thì mình thật sự là ai,mình là ai???
phu nhân gương mặt tái đi khi nghe tin
cô mây: nghe nói trong chỗ cậu ba có một cô gái giống hệt cô Thảo đang ở bên trong phòng cậu ấy
-có chuyện đó sao,chắc cô gái nào đó thôi
-thấy bảo giống lắm ạ
-vậy thì đi xem sao …
phu nhân đến cửa phòng của lâm thấy Thảo đang ôm chú chó ngồi cười bên hiên nhà ,bà lao đao đứng k vững…chợt thấy bàn tay ôm lại..phu nhân quay ra nhìn
Lâm: mẹ hãy tỏ ra bình thường theo cái cách mà khi xưa mẹ đưa cô ấy đến vs con
-con điên rồi con kiếm ở đâu dc đứa giống vậy,hay là ánh
-ánh …mẹ nghĩ cô ta có thế bc vào dc phòng con à
-vậy con bé kia rốt cuộc là ai
-là vợ của con
-con điên rồi con bé đã chết lâu rồi
-không cô ấy vẫn còn sống ,cô ấy mãi mãi là của con
phu nhân rơi nước mắt nghĩ con trai mình vì quá yêu nên sinh bệnh…
-con đưa cô gái ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ đúng không?
Lâm cười lớn rồi tháy Thảo nhìn ra…anh ta dơ ngón tay
Lâm: suỵt…cô ấy đã về vs con rồi…
Lâm đi ra bế Thảo lên
tôi gạt tay
tôi: anh làm gì thế
-lâu rồi mình không hôn nhau
-ơ anh điên à…
-phải,tôi phát điên vì em…
Lâm bế Thảo vào trong phòng,phu nhân quay đi đôi mắt vô hồn khi cứ nghĩ con trai bị bệnh …
vào trong phòng tôi khóc lớn vì sợ
-này anh ơi,anh làm tôi sợ đấy…
-có em làm tôi sợ thì có
-tôi đã làm gì anh đâu
-có ,em đã làm tổn thương tôi rất nhiều…em đến rồi đi nhanh hơn cả gió…ít nhất gió tôi vẫn có thể nắm lấy còn em dù có tìm mãi cũng chẳng thể nắm lấy…
-tôi là vợ của anh
-phải
-vậy sao anh không đi tìm tôi khi tôi thất lạc
-anh nghĩ em đã chết nên anh
-anh sai rồi nếu yêu nhau anh phải tự cảm nhận
Lâm gõ vào trán tôi
-em đọc tiểu thuyết ít thôi…
-tôi muốn về nhà
-anh sẽ đưa em về
-nhưng anh chưa chết,khi nào anh chết tôi mới dc về nhà vậy thì làm cách nào được…
Lâm tắt nụ cười khi câu nói của Thảo rất vô cảm
-nếu là vợ anh cô ấy sẽ không nói ra câu đó,em đã khác rồi
-ơ tôi đang nói ra lý do thôi chứ tôi đâu có ý,nếu có ý tôi đã kể cho anh nghe
Lâm dỗi chui vào chăn ,tôi sờ vào vai anh ta hất đi
lâm: cô là kẻ độc ác đi chán rồi về muốn giét tôi à
Tôi đần mặt rồi cười …bàn tay từ trong chăn thò ra nắm tay tôi…
Lâm: anh rất yêu vợ của mình,nghẹn ngào là từ lúc yêu thương vừa chớm em lại hẹn tôi lời chia tay…đôi khi tôi cố nghĩ em vẫn tồn tại nhưng càng nghĩ lại càng nhớ em…tôi chẳng biết tại sao tôi lại yêu em nhiều đến vậy…
Lâm nắm tay tôi rồi khóc trong chăn…tôi không nhớ kí ức của mình ra sao,tôi chỉ biết rằng có lẽ nếu tôi nhớ ra thì trên đời này người phụ nữ cũng chỉ cần người yêu mình đến như thế này đã là quá đủ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!