Gặp Đúng Người
Phần 32
Cô ấy đang đứng trước mặt,cô ấy đang đứng dưới những bông tuyết đầu mùa…cô ấy đang cười…
Thảo bước lên xe buýt …Lâm chạy theo chiếc xe…
Lâm: Thảo…quay lại nhìn anh đi em,Thảo….
Tôi ở trên xe buýt nói chuyện điện thoại với Tâm
Tâm: có khi sang tháng tao cưới
-thế thì quá ngon rồi,bọn mình cũng đâu còn ít tuổi nữa
-còn mày nữa cũng nên nghĩ đến chuyện đó đi là vừa
-người yêu chưa có thì lấy đâu ra người để cưới
-mày muốn là dc còn gì,chẳng phải có người đàn ông luôn dõi theo mày hay sao
-không người đó vs tao là mang ơn nhiều hơn,tao k thể có tình cảm với người đó được…
-tại sao,anh ta tốt vs mày như vậy cơ mà
-mày k hiểu đâu,anh ta giấu diếm tao nhiều thứ,tao nhất định phải nhớ lại kí ức của mình…đến rồi xuống đã…tao vè nhà rồi nhắn tin nhé…
trà vòng xe lại Lâm vội vã bảo Trà…
-chiếc xe buýt số 05 mau đuổi theo
-à vâng…
Thương gọi điện vào số Lâm những mãi k thấy nghe máy,cô gái ngồi buồn bã nhìn ra ngoài trời tuyết…
Lâm chạy theo số xe buýt 05…chiếc xe dừng ở bến anh ta chạy lên xe thì thấy có 2 cô gái người Pháp…k thấy Thảo đâu cả…
Trà: cậu ba …cậu tìm gì thế…
lái xe: có chuyện gì vậy ạ
Lâm: xin lỗi,có thể tôi nhầm…
Lâm như kẻ mất hồn xuống xe đóng cửa xe lại rồi ngồi đờ đẫn trong xe
Trà: cậu ba có chuyện gì nói cho tôi nghe đi
-tôi vừa thấy cô ấy
-ai ạ
-tôi thấy cô ấy trong chiếc áo khoác trắng nở nụ cười ngay trước mặt tôi,tóc cô ấy vẫn dài như vậy,nụ cười ấy vẫn còn nguyên vẹn như vậy…chỉ có điều có lẽ do tôi chưa thể quên nên đã nhìn lầm…
-cậu ba,cô ấy đã mất lâu rồi mà,cậu đừng buồn nữa mà nên mở lòng đón nhận cô gái khác,khi đó cậu sẽ quên được
-cô ấy là cô gái cuối cùng mà tôi yêu,sau này dù có đến vs ai cũng không thể quên cô ấy được…
-nếu không vì mấy tên khốn định cướp tài sản đó thì cô Thảo đã không chết,bọn chúng giờ chờ ngày tử hình nữa thôi…
-về khách sạn thôi
-cậu k đi ăn tối vs cô Thương ạ
-không,nói vs cô ta tôi mệt …
Lâm lặng lẽ về phòng uống rượu một mình anh ta dơ bức ảnh trong máy điện thoại lên rồi nhớ lại lần đầu gặp Thảo
Thảo ” anh ơi có thể cho tôi đi nhờ xuống thành phố được không”….” anh gì ơi ,anh sao thế,anh đau ở đâu à,có ai không cứu người với”…
Lâm nghĩ rồi vừa cười đôi mắt đỏ lên ” em đã giữ trái tim tôi rồi tại sao đang yêu lại thôi”
Lâm rơi nước mắt lên rơi vào màn hình điện thoại,anh ta cố gắng gượng để không khóc nhưng rồi Lâm cầm điện thoại giữ trên tay để màn hình chạm vào môi,nắm chặt điện thoại Lâm khóc như một đứa trẻ ” tôi nhớ em”….
Trà đứng bên ngoài cửa nghe rõ tiếng cậu ba khóc…anh ta cúi đầu…
Trà” cậu ba yêu cô nhiều lắm cô có biết không mợ ba,tại sao mợ lại ra đi sớm như vậy để lại cậu ba một mình vốn dĩ đã cô đơn giờ lại càng cô đơn hơn”…
Tôi mơ thấy người đàn ông trong chiếc áo sơ mi trắng cầm bó hoa hồng nhung khi tôi tốt nghiệp…đột nhiên máu mũi tôi chảy xuống bó hoa…tôi ngẩng lên nhìn thì gương mặt đó không thấy rõ…anh là ai vậy …”anh yêu em chúng ta sẽ làm lại từ đầu nhé”…
tôi bật dậy vã hết mồ hôi,đồng hồ chỉ 4h sáng…tôi ra ngoài pha tách trà uống cho đỡ mệt thì thấy bố tôi say rượu ngồi ở cửa…
tôi: bố,sao bố k vào ngủ đi ngoài này lạnh lắm…
-bố thấy buồn lắm,bố muốn về Việt Nam,ở đây bố k thể thích ứng…
-vậy để con bảo mẹ để bố về Việt nam chơi vài ngày
-bố hiểu cảm giác của con đến bố con xa lạ vs nơi này nữa là…con tại sao lại mất hết trí nhớ chứ ,quên đi quá khứ như thể là con trở về con số 0 vậy,con quên chuyện mình đã học hành ra sao,quên đi chuyện vì bố mà thay người ta lấy chồng…
-bố nói sao con từng lầy chồng rồi sao
-phải ,ngày con chết cậu ta cũng đến và khóc rất lâu bên quan tài của con
-ngày con chết là sao bố
Mẹ đi ra từ trong nhà quát lớn
mẹ: bố mày say rồi đấy đừng ăn nói linh tinh cho con nghe thấy nó lại tưởng thật
bố: tôi là bố nó mà tôi lại nói dối nó à,tôi không như bà,nó cần phải biết về quá khứ của nó,nó là phạm thu thảo chứ không phải là Phạm thu phương…nó đã lấy cậu ba họ trịnh còn gì,nó lấy nhà có quyền có tiền…
mẹ: ông điên ròi đấy…vào đi ngủ đi nào
Mẹ dìu bố vào trong và đầu tôi chợt quyết tâm tìm ra sự thật…cậu ba họ Trịnh…
Tôi lên google sớt chẳng thấy tí thông tin nào về cậu ba họ trịnh ,nếu là nhà có quyền và có tiền thì tại sao lại không thấy xuất hiện,phải nhờ bạn trai Tâm rồi…anh ta làm bên an ninh mạng có lẽ sẽ giúp dc mình…
Tâm: ok tầm 15p nữa,ý mày nói tên mày là Phạm Thu Thảo chứ kp phải phạm thu phương
-phải điều tra cho tao về phạm thu thảo sinh ngày xxx-aaa
-đây đâu phải sinh nhật của mày
-năm nào bố tao cũng mua kẹp tóc cho tao vào ngày này nên tao nghĩ đó mới là ngày sinh nhật của tao…còn nữa cậu ba họ Trịnh nghe nói tao từng kết hôn vs anh ta và nghe có vẻ anh ta là người có quyền thế nên mày bảo anh chồng mày hộ tao luôn nhé
-uk rồi có kết quả tao gửi email cho mày…
Tôi đi đi lại lại hồi hộp chờ kết quả…email báo lên tôi ấn hiện ra ảnh tôi trong bộ lễ tốt nghiệp …họ và tên : phạm thu thảo…học đại học khoa học xã hội và nhân văn khoa du lịch…hiện tại : đã chết ngày xxx ( 2 năm trước)…
tôi như chết đứng trước những gì mình đang đọc,mình vẫn đang sống cơ mà…
điện thoại trên bàn reo lên Tâm gọi…
Tâm: ôi phương ơi mày xem cái sau tao gửi chưa…
-cái gì vậy ( tôi ấn lên)
-mày đã kết hôn là thật đấy ảnh cưới của mày và cậu ba họ Trịnh,anh ta là con trai của tổng bí thư hiện là chủ tịch ngân hàng techcombank đấy…
Hình ảnh tôi cười nhẹ tay cầm bó hoa cưới bên cạnh người đàn ông gương mặt lạnh tanh
tâm: anh ta tên Trịnh Lâm…hiện đang ở Pháp luôn mày có muốn gặp để hỏi không?
tôi nhìn tấm ảnh rồi bật khóc lớn…tôi khóc như day dứt nỗi đau từng chút mà chẳng biết là vì sao…nhìn Lâm trong ảnh mà nước mắt cứ không ngừng rơi…chồng của mình…mình có quá khứ thế nào chỉ có người đó là rõ nhất…
Hôm sau tôi cầm địa chỉ tới nơi anh ta ở…hỏi lễ tân nhưng họ k nói anh ta ở tầng bao nhiêu
lễ tân: thưa cô đây là vip nếu k có lệnh thì chúng tôi k tùy tiện đưa thông tin được…
-nói vs anh ta vợ anh ta tới tìm nói tôi là phạm thu thảo…làm ơn
-rất xin lỗi …
Trà nghe thấy Phạm Thu Thảo anh ta đang uống cafe bên dưới sảnh vội đứng lên nhìn cô gái đang hỏi lễ tân…
Trà: xin lỗi ai vừa nói là phạm
Thảo quay lại Trà cứng họng ngạc nhiên
Trà: mợ ba,mợ ba phải là cô không mợ ba
tôi k hiểu anh ta là ai nhưng ôm tôi rất chặt vẻ vui mừng
tôi: này anh…
-đúng mợ ba rồi trời ơi chuyện gì thế này,đúng mợ ba rồi ….giọng nói của mợ ba hay nói nhiều tôi không lạ nữa
-anh là ai vậy?
Trà ngạc nhiên trc câu nói của Thảo…
trà: tôi đây mà tôi trà mà mợ ba…
tôi gãi đầu cười nhạt…
trà: đi lên đây tôi đưa mợ đi gặp cậu ba…
-vậy cám ơn anh,cậu ba Trịnh Lâm đúng không
-mợ có chơi hàng nóng gì không mà hỏi toàn câu ngu ngơ vậy…mợ tại sao lại giả chết…
-tôi…tôi…,toi không phải người như vậy đâu…
-do phu nhân ép mợ đúng không,mợ đừng sợ cạu ba sẽ lo cho mợ…
Trà ấn chuông cửa phòng rồi khóc lớn ,tôi thấy anh ta cứ khóc thút thít…
Tôi: anh ổn chứ..
-tôi ổn mợ ạ,chỉ sợ người không ổn là cậu ba…chỉ sợ cậu ba sốc quá…
Lâm ra mở cửa đầu tóc rối bù,mặc mỗi chiếc quần sịp…
Lâm: có chuyện gì vậy…
trà: tin động trời lắm cậu ba ạ
-tin gì
-mợ ba đến thăm cậu đây
Lâm thấy Trà đứng lệch sang,phía sau Trà là Thảo đang mặc chiếc áo phao trắng cười nhẹ
Thảo: chào anh…
lâm tư vả vào mặt mấy cái …tôi thấy anh ta vả đến đỏ cả mặt…
Trà: là thật không phải mơ đâu,mợ ba vào nói chuyện đi ạ…
Trà đẩy tôi vào rồi kéo cửa lại…tôi đỏ ửng mặt vì anh ta chẳng mặc gì…Lâm chạy thẳng vào nhà vệ sinh…
Trong nhà vệ sinh lâm nhìn vào gương rồi thổi phù phù…
Lâm: trịnh lâm nào nào bình tĩnh nào,trịnh lâm ơi cô ấy là thật không phải mơ,là thật không phải mơ…
Lâm gội đầu dưới vòi sen rồi cười như kẻ điên và gọi ra ngoài
lâm: cô còn ở đó k
thảo: tôi vẫn đang chờ đây ạ…
Lâm mìm môi cười rồi nhắm mắt ” giọng em còn ngọt hơn đường vậy ,đây không phải mơ,đây là sự thật”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!