Gia sư cho em chồng
Phần 17
Tôi không biết phải trả lời thế nào với câu hỏi của Hà Chi, nhưng rồi cũng tự cảm thấy mình chẳng có trách nhiệm gì để giải thích cho cô ta hiểu cả, thế nên tôi lựa chọn sự im lặng.
Thiết nghĩ, Hà Chi từ trước tới giờ cư xử nhã nhặn, biết trước biết sau nên chắc cô ta cũng đủ tỉnh táo để không can dự quá sâu vào chuyện cá nhân của tôi đâu. Nhưng có lẽ, mọi suy tính trong đầu tôi đều sai hoàn toàn, 1 Hà Chi dịu hiền đoan trang, 1 Hà Chi luôn nở nụ cười tươi rói trước bất cứ vấn đề gì thì nay lại hùng hùng hổ hổ lao tới bên giường trừng mắt nhìn tôi rồi gằn giọng mạnh mẽ :
– Cô bị điếc à ? Tôi hỏi cô tại sao lại nằm ngủ trên giường nhà anh Thành ?
Tôi không nghĩ phản ứng của Hà Chi lại mạnh mẽ đến vậy nên cứ ngồi im như tượng trợn tròn mắt nhìn cô ta, Hà Chi thấy thái độ dửng dưng của tôi lại càng khó chịu ra mặt, cô ta cau mày leo lên hẳn trên giường, chắc có lẽ định dùng bàn tay ngọc ngà tiểu thư của mình để tẩn tôi 1 trận thì mọi động tác bỗng chốc được ngừng lại ngay sau tiếng gọi của Chánh :
– Tỷ tỷ ngủ có ngon không ? Đệ dậy sớm mà thấy Tỷ ngủ ngon quá à nên Đệ để cho Tỷ Tỷ ngủ luôn.
Hà Chi buông thõng tay, quay người lại nhìn Chánh, gương mặt dịu dàng đằm thắm trở lại nguyên mẫu như chưa hề có chuyện gì :
– Chánh dậy rồi sao ? Hôm nay cô qua nhà sớm để làm đồ ăn sáng cho Chánh với anh Thành này.
Chánh gật đầu mỉm cười với Hà Chi, không quên chu mỏ hỏi tôi :
– Tỷ tỷ có đói lắm không ? Để đệ bảo cô Hà Chi làm cho Tỷ 1 phần nữa nhé.
Tôi cười trừ cho qua :
– Thế cũng được.
Hà Chi leo xuống giường, vươn bàn tay mảnh khảnh trắng bóc của mình nắm nhẹ tay Chánh, lắc lắc :
– Hôm qua Chánh ngủ cùng tỷ tỷ à.
Thằng bé gật gù, bắt đầu kể lể :
– Vâng. Hôm qua Chánh đòi Tỷ Tỷ phải sang ngủ với Chánh đấy.
– Còn anh Thành đâu ? Sao Chánh với tỷ tỷ không ngủ phòng Chánh mà lại ngủ phòng anh Thành ?
Chánh ngơ ngác dụi mắt, suy nghĩ gì đó 1 hồi sau mới bảo lại :
– Chỉ có phòng sư huynh mới có cái giường bự thôi, còn giường phòng Chánh nhỏ lắm. Sư huynh chắc đi tập thể dục buổi sáng rồi cô Chi ạ.
Hà Chi sau khi hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện từ Chánh, tôi để ý thấy nét mặt cô ta dãn ra vài phần, cô ta mỉm cười trông rõ vui vẻ thậm chí còn quay ngoắt người thảo mai với tôi :
– Hương làm vệ sinh cá nhân đi em rồi còn xuống ăn sáng cùng gia đình chị, cứ ngồi đó nhìn là mất phần đấy nhé.
Rồi cô ả kéo tay Chánh xuống dưới nhà. Tôi từ đầu tới cuối chứng kiến mọi biến chuyển trong cảm xúc nơi Hà Chi mà bật cười, với kinh nghiệm yêu đương chỉ bằng con số 0, nhưng lại với khả năng nhạy bén suy đoán đại tài, tôi mạnh dạn đoán rằng Hà Chi có tình cảm đặc biệt với Thành, thế nên cô ấy mới có những phản ứng nhất thời không điều chỉnh được cảm xúc cá nhân của chính bản thân mình.
Và tôi nghĩ, Thành ít nhiều cũng có chút tình cảm gì đó với Hà Chi, bởi vậy nên anh ta để cho Hà Chi thoải mái ra vào phòng của mình, thoải mái đến nhà vào giữa đêm như đêm hôm bữa gặp tôi ở ngoài cổng và thoải mái xuất hiện vào sáng sớm để làm đồ ăn sáng cho cả hai anh em.
Nghĩ tới Hà Chi, xong lại nghĩ sang Thành, tôi cảm thấy hai người quả thật vô cùng xứng đôi vừa lứa. Thành thì đẹp trai soái ca khỏi phải bàn cãi, còn Hà Chi lại có nét tiểu thư khuê cát rất riêng, hai người mà nên đôi vợ chồng thì hẳn là đứa con sau này sinh ra sẽ trở thành cực phẩm chứ chẳng vừa. Nghĩ tới đây, chẳng hiểu sao lòng tôi lại dấy lên cảm giác không vui, mặc dù tôi phải thừa nhận với bản thân là Thành và Hà Chi đẹp đôi không tưởng…..Còn tôi với anh ta…thì chắc chẳng bao giờ có thể đến được với nhau. Chúng tôi – cả 2 khi cùng đặt lên bàn so sánh thì vô cùng khập khiễng, hay nói trắng ra là hoàn toàn không có khả thi trong 1 mối quan hệ tình ái.
Tôi thở dài thườn thượt, bước xuống giường sắp xếp lại chăn mềm chiếu gối, tranh thủ vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi đi xuống nhà bếp. Chưa đi được nửa cầu thang đã nghe tiếng Hà Chi ríu rít cười đùa với Chánh, cũng như tiện miệng hỏi chuyện Thành :
– Đêm qua anh ngủ có ngon không ?
– Cũng được.
– Sáng nay anh thích ăn gì ? Em làm bánh mì úp la anh ăn nhé.
– Sao cũng được, anh dễ tính.
– Sáng nay anh có phải đi làm không ? Nếu anh không bận thì anh có thể chở em đi mua sắm ít đồ cho bố mẹ em được chứ ?
Tôi không nghe Thành trả lời lại ngay, vài giây sau mới nghe anh cất tiếng xác nhận :
– Được. Ăn uống xong rồi chúng ta cùng đi.
Tôi nghe họ nói chuyện mà lòng buồn rười rượi, cứ ngần ngừ đứng ngay giữa cầu thang, tiến cũng chẳng muốn mà lùi cũng chẳng mong, tôi cảm tưởng như mình chính là người thừa thãi trong bữa ăn sáng này thế nên tôi quyết định mạnh dạn xin về trước.
Vừa thấy tôi, Chánh đã liên tục reo vang :
– Tỷ tỷ đây rồi, tỷ tỷ đây rồi.
Tôi mỉm cười lấy lệ, nghĩ tới chuyện tối qua thì cảm thấy hơi ngại khi phải đối diện trực tiếp với Thành nên cố tình ngó lơ anh ta, riêng Hà Chi thì tôi tiến đến gần cô ta và gởi lời chào tạm biệt :
– Tôi có việc về trước nhé, mọi người ở lại ăn sáng ngon miệng nha.
Hà Chi đang chăm chỉ nấu nướng, quay sang tôi nở nụ cười giòn tan :
-Tôi nấu xong hết rồi này, ở lại ăn 1 chút rồi hẵng về.
-Thôi, cả nhà cứ ở lại ăn đi, tôi khất lần này, hẹn lần khác heng.
Chánh thấy tôi đòi bỏ về không chịu ở lại ăn với nó thì mặt xụ một đống, rồi chẳng biết thằng bé nghĩ sao lại lớn tiếng reo lên :
– Đệ ghét tỷ. Tối qua Tỷ ăn cùng anh kia thì được, thế mà sáng nay Tỷ lại không chịu ăn với Đệ. Chắc tỷ thích anh kia rồi chứ gì ?
Tôi khựng người trước câu hỏi của Chánh, con nít con nôi gì đâu mà lý sự phết, làm mình làm mẩy ghen tuông mới ghê, tôi phải quay lại chỗ nó đứng, ra sức giải thích cho thằng bé hiểu kẻo nó lại giận lên khóc um sùm :
– Không phải, Tỷ có việc phải về thật, trước giờ ngày nào Tỷ chả ăn cơm với Đệ, chỉ có mỗi hôm nay Tỷ không ăn thôi mà, vậy mà Đệ Đệ của tôi cũng bày ra bộ mặt dận dỗi nữa chứ, tôi buồn quá đi.
Chánh nghe tôi nói xong, gương mặt dãn nhẹ, nó thỏ thẻ :
– Vậy tỷ trả lời Đệ đi, giữa Đệ với anh kia Tỷ thương ai hơn ?
– Tất nhiên là Đệ.
Nó nghe xong tủm tỉm cười, xác nhận lần nữa :
– Vậy có phải Đệ thứ 1 thì anh kia sẽ đứng thứ 2 phải không ?
Tôi tính trả lời với nó tất nhiên là không phải rồi nhưng khi ngước mặt lên lại bắt gặp ánh mắt đen sâu của Thành đang chăm chú nhìn mình, thì chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu xác nhận :
– Ừ, Đệ luôn là ưu tiên số 1 của Tỷ, còn anh kia thì chắc chắn là sẽ đứng sau Đệ rồi.
Chánh đặt hai tay nó lên má tôi, xoa nhẹ dặn dò :
– Tỷ nhớ đấy nhé, Tỷ nhất định không được thay đổi số thứ tự xếp hạng đâu đấy.
– Được rồi được rồi, Tỷ biết mà.
Hà Chi lúc này chen vào :
– Hương có người yêu rồi à ? Chúc mừng cô nhé.
Tôi cười lại với Hà Chi rồi đứng dậy toan bỏ về thì cô ta lại tiếp tục đến sát cạnh Thành và đặt tay mình lên vai anh, cố tình khẳng định chủ quyền :
– Vậy là bây giờ ai cũng có đôi có cặp, nếu sau này có thời gian Hương cứ dắt người yêu qua đây chơi với tôi và anh Thành, cả thằng bé nữa nhé.
Hà Chi quả là 1 cô gái rất thông minh, cô ả không hề nói 1 từ nào liên quan tới mối quan hệ giữa cô ta và thành, nhưng lại dùng hành động và những danh từ chung để chỉ đích danh mối quan hệ yêu đương giữa 2 người.
Tôi nheo mắt nhìn Hà Chi, rồi lại dời tầm mắt sang Thành. Thành ngồi im, gương mặt góc cạnh lạnh lùng chẳng mang theo bất cứ 1 cảm xúc nào cả, anh ta không phản đối cũng chẳng thừa nhận lời Hà Chi vừa nói, chỉ chăm chăm hướng mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh như dao găm như muốn mổ xẻ toàn bộ nội tâm của tôi ra vậy. Tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh lạnh, bèn nhanh chóng cáo từ rời đi. Mới sáng sớm mà đủ chuyện diễn ra với tôi mất rồi !
Về đến phòng, tôi nhận được cuộc gọi của Sếp Minh :
– Em dậy chưa ?
– Rồi ạ.
– Em về nhà chưa ?
– Rồi Sếp, có chuyện gì hả Sếp.
– Không, không có chuyện gì hết, em ở yên trong phòng đợi tôi 5p nhé.
Tôi không hiểu Sếp Minh định làm gì, chỉ biết đúng 5p sau thì có người chủ động gõ cửa phòng tôi, bước ra mở cửa thì người ấy giao cho tôi 1 bọc đồ ăn bự, kèm theo lời nhắn :
– Có người gởi cho cô.
Tôi nhận bọc đồ ăn trong tay, vội vàng gọi lại cho Sếp Minh trách móc :
– Sếp gởi đồ ăn cho em phải không ? Em đã bảo là Sếp đừng làm thế rồi mà.
– Em ăn đi, ăn cho bằng hết đấy, không ăn hết là phụ lòng tôi.
Không để tôi trả lời Sếp đã cúp máy ngay sau đó, cầm bọc đồ ăn trong tay mà tôi thở dài thườn thượt, Sếp tôi chắc muốn chinh phục tôi qua đường dạ dày đây mà, mặc dù bên ngoài tôi cảm thấy ngại cực, nhưng vì bụng dạ lúc này đã reo lên từng cơn nên tôi tặc lưỡi cho qua, nhanh chóng khui bọc đồ ăn rồi ngồi ăn lấy ăn để.
Vừa ăn xong còn đang ngồi thở hồng hộc, thì điện thoại tôi vang lên tin nhắn của Thành :
– Cô đang làm gì ?
– Tôi vừa mới ăn xong. Sao thế ?
– Chụp hình gởi qua cho Chánh, nó đòi xem mặt cô.
Cái thằng nhóc này mới rời nó tầm hơn 30p mà nó đã đòi hỏi tôi rồi, có nhất thiết phải quý mến yêu thương tỷ tỷ như thế hay không ? Nếu nhớ quá sao không gọi trực tiếp cho tôi mà cứ liên tục đòi tôi phải chụp hình gởi nó xem là thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định bấm video call gọi cho Thành để trực tiếp trò chuyện với Chánh, ấy vậy mà chuông reo đâu được vài giây thì anh ta ấn nút từ chối, ngay sau đó là tin nhắn tới :
– Đừng gọi tôi đang bận.
– Tôi gặp Chánh 1 xíu, gặp trực tiếp có phải hay hơn không, gởi hình mặt tôi thì làm sao thỏa lòng mong mỏi của nó.
Anh ta gởi tôi 1 icon biểu lộ gương mặt đầy khinh bỉ rồi bảo :
– Thôi bớt bớt, đừng ngồi ảo tưởng sức mạnh nữa cô nương. Gởi hình cho nó xem thì tôi cảm thấy mọi thứ an bình, còn cô mà gọi trực tiếp thể nào cô và nó cũng sẽ nói chuyện hết Pin điện thoại của tôi mất.
– Được rồi, đợi tôi 1 chút.
Tôi gởi liên tục vài tấm hình của mình qua cho Thành, kèm theo tin nhắn xác nhận :
– Thế đã được chưa ?
– Rồi, bữa nay cũng biết chụp hình sống ảo rồi đấy.
– Ơ cái anh này, chẳng phải anh bắt tôi chụp bằng được gởi anh hay sao, chứ tôi làm gì có nhu cầu sống ảo, tôi toàn sống thật.
– Ờ, chắc là do tôi.
Tôi seen tin nhắn của Thành rồi không thèm trả lời nữa, 1 chặp nghĩ sao lại nhắn tiếp :
– Này, tối nay cho tôi OFF 1 ngày dạy học bên nhà anh được không ?
Dường như chẳng cần quan tâm lý do tôi OFF là gì, Thành thắn thắn thả 1 Icon chữ KHÔNG to tướng. Tôi hậm hực trong lòng lắm, nhưng cũng cố gắng xuống nước năn nỉ :
– Đi mà, tối nay tôi có việc.
– Việc gì ? Đi chơi với trai à ? Hay đi hẹn hò cùng Sếp ?
– Vớ vẩn. Tôi làm gì có thời gian hẹn hò, mà nếu có hẹn hò thì tôi nghĩ cũng sau 9h trở đi, khung giờ đó 2 người mới lãng mạn.
Chẳng hiểu sao tôi lại thích khích bác Thành 1 chút vì tò mò không biết phản ứng anh ta khi nghe xong sẽ như thế nào. Thành seen tin nhắn rồi trả lời ngay :
– Làm gì mà lãng mạn ?
– Làm gì thì anh cũng tự biết chứ sao lại hỏi tôi, chẳng phải anh cũng đang có bạn gái rồi à ?
– À ừ. Nhưng chúng tôi yêu nhau bình thường lắm, chẳng có gì đặc sắc nên tôi thật lòng không biết thường sau 9h tối thì hai người hẹn hò với nhau sẽ làm gì ?
Tôi không biết lão này có giả ngu khi hỏi tôi câu này không nữa, lão yêu đương mà không biết thì chắc tôi biết, nhưng vì tôi đã lỡ khích bác hống hách trước mặt lão rồi, nên không thể không trả lời câu hỏi này được, tôi bèn nhắn đại qua loa với Thành :
– Có rất nhiều thứ mà hai người yêu nhau có thể làm được, mỗi cặp đôi lại có những sự lựa chọn khác nhau.
– Thế cặp của cô thường làm gì ?
Thành càng lúc càng xoáy sâu vào câu trả lời của tôi, tôi biết nếu anh ta quyết tâm dí tới tận cùng thì tôi có lẽ sẽ không tài nào có thể đủ kiến thức hay trải nghiệm để nói lại được với anh ta vì tôi đã từng hẹn họ với ai bao giờ đâu mà biết, nhưng vì sợ bị mất mặt nên lại tìm cách lèo lái câu trả lời của tôi sang hướng khác :
– À ừ…cặp của tôi ấy hở ? Chúng tôi đi xem phim, đi ăn cùng nhau, với cả chơi cờ cùng nhau.
– Đến sáng luôn à ?
– Ừ.
– Còn gì nữa không ?
– Hết rồi.
– Được rồi, tôi cảm thấy trải nghiệm của cô cũng bình thường thôi. Thế mà tôi cứ tưởng cô cũng kinh nghiệm đầy mình lắm chứ ?
– Anh đừng có ngồi đó mà tưởng bở, anh chắc cũng chẳng khác gì tôi đâu mà lên giọng.
– Khác hay không sau này tôi sẽ cho cô biết. Đảm bảo rằng cô sẽ có những xúc cảm tuyệt vời nhất trên đời.
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn của Thành cả 4-5 lần mà mãi vẫn chẳng hiểu được diệu ý thâm sâu trong câu nói đó, cho đến tận sau này thì người ấy thực hiện lời hứa với tôi thật. Đúng là ngoài mặt thì tỏ ra bất cần nhưng thực chất chỉ là những lớp che đậy giảo hoạt mà thôi !!
Mải nói chuyện với Thành, tôi quên béng mất chuyện tôi đang xin anh ta cho tôi OFF buổi tối ngày hôm nay để đi nhậu với Vân 1 chầu, phải đến lúc lên tới công ty tôi mới sực nhớ vầ bấm gọi luôn cho Thành xin phép, sau vài hồi chuông, máy Thành kết nối được nhưng người nghe lại không phải là anh mà là Hà Chi :
– Sao thế Hương ?
– À, tôi gọi để báo với Thành tối nay tôi không đến dạy Chánh được.
– Ừ, anh Thành hiện tại đang đi tắm rồi, có gì anh ấy tắm xong tôi sẽ báo lại với anh ấy sau.
– Cảm ơn cô nhé.
– Không có gì.
Giọng nói nhẹ nhàng của Hà Chi có sức công phá suy nghĩ tôi ghê gớm, có lẽ hai người họ đang ở cạnh nhau và Thành đang tắm thật nên cô ta mới nghe máy của anh, tôi tự cảm thấy có chút phiền lòng, trạng thái vừa vui vẻ ban đầu bỗng chốc bay biến đi đâu hết cả, thay vào đó là cảm xúc u tối dần xâm lấn nặng nề vào tim…
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tôi về thực tại, là Thành gọi :
– Tôi nghe bảo cô xin phép tối nay nghỉ dạy phải không ?
– Đúng rồi, tối nay tôi có hẹn với bạn.
– Thôi được rồi, có gì ngày mai bù nhé.
– Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Tôi chủ động ngắt máy trước bởi vì cứ nghe giọng anh ta là tôi lại cảm thấy khó chịu trong lòng, rồi tự mình hạ quyết tâm tối nay sẽ uống hết nấc với Vân, gì thì gì lòng mình buồn thì mình phải tìm nơi để xả mới được…
Ps : Có lẽ cô gái của chúng ta yêu anh Thành sâu đậm lắm rồi mọi người nhờ ?
Pss : Em đi làm trở lại rồi nên Cv hơi nhiều, ko đủ time để trả lời cmt của mọi người, mặc dù vẫn đọc và yêu mn lắm, mn thông cảm cho em nhé. Mn tương tác nhiều cho em có động lực Post truyện với nha 🙆🏻♀️
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!