Gia sư cho em chồng - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1005


Gia sư cho em chồng


Phần 8


Tôi hướng mắt nhìn về phía con bé vừa cất tiếng gọi mình, thì ra đây là 1 con bé tiểu thư bạn của Chánh. Con nhỏ với gương mặt bụ bẫm trong bộ váy công chúa màu hồng nhạt, trên đầu cài vương miệng nữ hoàng trông khá bắt mắt, và bờ môi nhỏ xíu được phết lớp son đỏ trông rất cưng, nó đang chống tay vào hông vênh mặt gọi tôi, thần thái tỏ ra rất điệu đà sang chảnh :

– Ơ cái chị kia, tôi gọi chị có nghe không đấy ?

Tôi tiến bước về phía nó, không quên dành tặng nó ánh nhìn rõ nghiêm nghị :

– Em gọi ai ?

– Gọi chị chứ gọi ai nữa ?

Nó giương mắt nhìn tôi, lướt qua lướt lại 1 lượt rồi hỏi :

– Chị là người làm mới đến đây à ? Sao mặt mày ngơ ngác thế ?

Tôi bật cười khi nghe con bé hỏi chuyện, con nít con nôi vắt mũi chưa sạch mà ăn nói xem kìa, thấy ghê gớm không cơ. Thấy tôi cười mà không thèm trả lời câu hỏi của nó, con nhỏ giận đỏ cả mặt, nó gân cổ cất giọng lớn hơn :

– Ơ cái chị này, chị thái độ gì đấy ?

Tôi nhìn nó, bặm môi dọa lại chẳng vừa :

– Em còn nhỏ mà ăn nói xem kìa, láo nháo là chị cho mấy phát vào mông bây giờ ?

Nó nghe tôi đe dọa thì trợn tròn mắt, rồi chỉ vài giây sau đó nước mắt nước mũi đã tèm lem, nó rống mỏ gào khóc thảm thiết cứ như vừa bị tôi đánh cho một trận no nê vậy á. Tôi đã nhức đầu thì chớ, nay lại gặp phải cục nợ ăn vạ này thì chỉ muốn độn thổ mất thôi.

Tôi đứng im giương mắt trân trân nhìn con bé tiểu thư khóc lóc ăn vạ, không dỗ dành, cũng không làm gì cả. Con bé vừa khóc, chốc chốc lại ngưng lại xem tôi định làm gì nó, nhưng thấy tôi không làm gì cả lại càng tức và khóc to hơn. Đám bạn Chánh đang chơi xung quanh thấy con nhỏ khóc lớn như vậy thì bu lại xem thế nào, thấy bạn bè tụ tập đông đen, con nhỏ được đà vừa khóc, vừa kể lể :

– Cái chị “người làm này” ăn hiếp tớ các cậu ạ, chị ấy ỷ mình là người lớn đòi ăn hiếp trẻ con.

Tôi khoanh tay trước ngực, đưa mắt liếc qua những gương mặt non nớt kia đang chăm chăm nhìn mình, tụi nhỏ như cảm được sự lạnh lùng của tôi thì có phần chùn bước, chẳng đứa nào dám lên tiếng bảo vệ con bé tiểu thư cả. Con bé trông thấy tụi bạn nó im lặng trước tôi thì lại càng phẫn nộ, nó dựt phăng cái vương miệng đang đội trên đầu ném xuống đất, rồi nằm lăn ra đó ăn vạ mạnh hơn :

– Chẳng có ai thương tôi cả, huhu, bạn bè tôi thấy tôi bị người ta ăn hiếp như thế mà cũng chỉ biết đứng nhìn mà thôi, huhu, tôi về tôi méc ba tôi cho xem.

– Có chuyện gì vậy ?

Tiếng Chánh cất lên khiến con bé kia đang khóc cũng phải nín bặt, nó nằm im re khi thấy Chánh xuất hiện, cất lên vài tiếng nấc nghẹn ngào :

– Chánh ơi…

Chánh tiến lại gần về phía con bé, đỡ nó đứng dậy, phủi phủi bộ đầm hồng phấn cho con bé rồi cúi người nhặt lại vương miệng đội ngay ngắn lên đầu, tôi từ đầu tới cuối chứng kiến cảnh tượng đó thì không khỏi ngạc nhiên, thằng bé của tôi cũng… trưởng thành phết ấy chứ. Xong xuôi, nó mới từ tốn hỏi chuyện :

– Có chuyện gì mà cậu lăn ra khóc ăn vạ ?

Con bé mếu máo, đưa tay chỉ thẳng vào người tôi kể lể :

– Cái chị này là người giúp việc nhà cậu phải không ? Tớ thấy chị ấy đi lang thang trong sân nên gọi lại kêu dọn hộ cái bàn, ấy thế mà chị ấy không những không làm còn dọa đánh tớ, cậu xem chị ấy hống hách như thế có tức không ?

Chánh vẫn im lặng nhìn con nhỏ 1 lúc, sau đó mới cất tông giọng đều đều hỏi tiếp :

– Ai bảo cậu chị này là người giúp việc nhà tớ ?

Con bé bĩu môi nói ngay :

– Ăn mặc quê mùa thế này thì chẳng lẽ lại là khách mời cho tiệc sinh nhật của Cậu ? Người giúp việc nhà tớ cũng ăn mặc giống chị này mà.

Chánh lúc này nghe xong thì tặng con nhỏ 1 ánh nhìn bực dọc, nó gằn giọng :

– Cậu ăn nói cho đàng hoàng nhé, chị này chính là tỷ tỷ của tớ đấy.

Rồi nó đưa tay chỉ vào từng đứa đang đứng xung quanh và dõng dạc tuyên bố :

– Đáng lẽ tớ sẽ giới thiệu tỷ tỷ của tớ trong buổi khai tiệc sinh nhật, nhưng thôi các cậu cũng ở đây luôn rồi thì tớ sẽ nói luôn, đây chính là tỷ tỷ của tớ, người có công lực rất mạnh và cực kì giỏi nhé. Các cậu biết mặt tỷ tỷ tớ rồi thì cũng nên biết điều, không được ăn nói linh tinh, nhớ chưa ?

Lũ nhóc đứng xung quanh nghe Chánh nói thế thì gật đầu lia lịa, riêng con bé tiểu thư thì mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác :

– Thật không ?

– Chả lẽ tớ lại đùa. Cậu có thấy tớ là người thích đùa hay không ?

Con nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, Chánh nhìn nó rồi bảo :

– Cậu xin lỗi tỷ tỷ tớ đi, nãy giờ cậu ăn nói linh tinh khiến tớ không hài lòng chút nào.

Con nhỏ nghe Chánh nói thế, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt e dè, nó mấp máy môi nói 2 từ xin lỗi nhỏ xíu. Chánh nghe xong thì nhíu mày, nói ngay :

– Cậu nói bé thế thì làm sao tỷ tỷ nghe được, nói lại.

Con nhỏ mếu máo, cố gắng lặp lại 2 từ “ Xin lỗi” lớn hơn. Chánh khi ấy mới hài lòng quay sang tôi hỏi nhỏ :

– Tỷ thấy sao ? Tha thứ cho nó được chưa ?

– Được rồi.

Chánh gật đầu tủm tỉm cười rồi hét lớn :

– Mời tất cả các bạn vào sân trung tâm dự tiệc nhé, đến giờ rồi.

Tụi nhỏ nghe Chánh thông báo xong thì tíu ta tíu tít chạy vào khoảng sân khấu chính giữa, nhìn chúng nó đứa nào cũng áo váy lòe loẹt bắt mắt, gương mặt háo hức vui tươi trông dễ thương cực. Mà công nhận, thằng nhóc của tôi có khí chất phết, nó dường như là đầu tàu của bọn bạn cùng lớp, tiếng nói của nó coi
bộ có trọng lượng ghê, trong lòng tôi bỗng chốc dâng lên 1 cảm giác ngọt ngào khó tả, vừa rồi chính Chánh đã ra mặt bảo vệ tôi đấy thôi, thằng bé này quả thật khiến tôi ngày càng yêu quý, trân trọng mà.

Tôi theo chân Chánh vào giữa sân trung tâm của buổi tiệc sinh nhật, lúc này đoàn người lớn có lẽ là bạn của anh hai Chánh từ từ trong nhà bước ra, ai nấy cũng quần là áo lượt trông rất sang trọng. Tôi hướng mắt nhìn theo đoàn người ấy cho đến người cuối cùng, Là Thành.

Anh ta bước ra khỏi cửa, hướng ánh mắt về phía sân khấu trung tâm, và vô tình liếc mắt sang tôi chừng vài giây. Khoảnh khắc 2 ánh mắt chạm nhau khiến tôi nhất thời bối rối bèn quay phắt người đi, kì lạ, sao tâm trạng tôi lại phức tạp thế này ?

Tôi chăm chú nhìn lên sân khấu xem MC tuyên bố khai màn buổi tiệc sinh nhật Chánh, vì đây là buổi tiệc đứng được thiết kế với không gian ngoài trời nên ai nấy đều có thể tự do lựa chọn chỗ đứng riêng cho bản thân mình. Tôi nhìn quanh 1 lượt thì thấy ai cũng đứng gần bạn gần bè, bọn con nít thì tụ tập đông đen ngay phía chính diện sân khấu, nhóm bạn người lớn thì cứ 2 đến 3 người 1 bàn đứng cạnh nhau trò chuyện, còn tôi 1 mình đứng đây, tự nhiên lại có cảm giác lạc lõng vô cùng. Giữa không gian xa hoa của buổi tiệc dành cho giới nhà giàu, giữa cả rừng người ai cũng đẹp đẽ ngời ngời, giữa biết bao nhiêu ánh mắt dò xét dành tặng cho tôi, thì tôi lại đơn độc. 1 mình với bộ quần áo giản dị hàng ngày, với 1 hộp quà chẳng mấy gì xa xỉ và với cả muôn vàn sự xa cách không thân không thích nữa.

Tôi đang đứng lẩm bẩm tự động viên chính bản thân mình thì Hà Chi từ đâu xuất hiện vỗ vai tôi, cô nàng nở nụ cười chân thành đầy thiện cảm bắt chuyện :

– Cô đến khi nào thế ?

– Được 1 lúc rồi.

– Sao không vào bên trong phòng khách trò chuyện với mọi người ?

Tôi ái ngại trả lời :

– tôi đứng ngoài này với bọn nhỏ cũng được.

Hà Chi liếc nhìn hộp quà trên tay tôi, thỏ thẻ :

– Qùa của cô dành cho Chánh ấy hả ?

– Ừ.

– Cô mang lại góc kia để lên đó đi, không cần phải đứng ôm như thế đâu, mỏi tay.

– Không sao đâu, quà cũng nhẹ ấy mà, tí nữa tôi tranh thủ tặng cho thằng bé luôn.

Hà Chi dường như không hài lòng với sự chối từ của tôi, cô ả nhanh chóng dựt phăng hộp quà trên tay tôi rồi đồng thời kéo tay tôi tới bên góc để quà gần đó, sau khi đặt hộp quà của tôi ngay ngắn trên bàn cô ta mới an tâm dẫn tôi tới đám đông mấy người bạn đang đứng trò chuyện cùng nhau, chủ động bảo :

– Xin giới thiệu với mọi người, đây là Hương, gia sư hiện tại của Chánh.

Đám bạn đang nói chuyện xôn xao cùng nhau nghe Hà Chi giới thiệu thì quay người đổ dồn sự chú ý sang tôi, ai nấy đều nở nụ cười tươi rói và dành cho tôi nhiều ánh nhìn vô cùng thiện cảm, 1 trong số những người đứng đó cất tiếng :

– Chào Hương, cô nhớ tôi chứ.

Tôi nheo mắt hướng về người đó, gương mặt trông rõ quen quen nhưng ngẫm mãi tôi vẫn không nhớ được anh ta là ai, chỉ khi anh ta chủ động hỏi tiếp :

– Không nhớ tôi thật à ? Cô nhìn kĩ thử xem.

– Anh…anh là….à…

Tôi chợt nhớ ra anh ta là ai rồi, anh ta chính là cái người đe dọa khi tôi đi phỏng vấn và nhẫn tâm xếp tôi là người cuối cùng. Khi tôi nhớ ra anh ta thì cũng là khi nụ cười trên môi tôi tắt ngấm. Chứng kiến biểu cảm đó của tôi, anh ta không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng :

– Này, cô sao thế ? Đừng nói là cô ghim tôi cái vụ tôi đe dọa cô đấy nhé.

Bị anh ta nói trúng tim đen, tôi làm sao có thể làm ngơ được, tôi hếch mặt lên nói lại ngay :

– Nếu là anh, anh có để bụng không ? Tôi đã tự hứa với lòng mình rằng nếu có cơ duyên gặp lại anh, nhất định sẽ hỏi anh cho ra nhẽ, xem thử lý do tại sao anh lại có thể đối xử bất công với tôi như vậy.

– Thật ra thì tôi cũng không có chủ đích làm khó dễ cô gì đâu, chỉ là tôi phải làm…

Không để anh ta nói hết câu, Thành đã xuất hiện chen vào từ lúc nào, anh ta nhíu mày nhìn vào cục U nơi trán tôi, rồi hỏi ngang :

– Tuấn, cậu lại định ăn nói linh tinh gì thế ?

Thành mặc dù vẫn hướng mắt nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng câu hỏi thì lại đặt ra cho thanh niên tên Tuấn. Tuấn nghe Thành hỏi thì vẻ cợt nhã ban đầu bỗng chốc bay biến đi đâu mất, thay vào đó là sự lễ phép vô cùng :

– Em có nói gì đâu Sếp, em đang tính trêu cô Gia Sư nhà anh tí thôi mà.

Thành nghe xong thì khẽ nhếch môi cười, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh 1 loạt, chậc, ánh mắt và cử chỉ này y boong nhóc Chánh lúc nãy, đúng là anh nào em nấy, chẳng sai đi 1 ly nào cả, anh ta cất lên chất giọng trầm khàn :

– Trêu thì trêu có chừng mực thôi…cô gia sư này không chỉ giỏi võ mồm, mà võ chân tay cũng giỏi lắm đấy.

Mọi người nghe xong thì bụm miệng cười, riêng Hà Chi còn vui vẻ bồi thêm :

– Sao anh biết hay vậy ? Có lẽ nào anh cũng đã trải nghiệm hết cả rồi ?

– Không. Làm sao anh có được diễm phúc đó. Nhìn vào trán cô ta là biết ngay ấy mà.

Tôi bặm môi, trợn mắt hỏi ngay :

– Trán tôi thì sao ? Trán tôi thế nào ? Liên quan gì đến anh.

Thành quay người hướng mắt lên sân khấu không thèm nhìn tôi nữa, anh ta buông đúng 1 từ cộc lốc :

– Bướng.

Tất cả mọi người xung quanh nghe Thành nói thế thì im re, đồng loạt hướng mắt lên sân khấu theo dõi chương trình văn nghệ đang dang dở, còn tôi thì đứng ngơ ngác vẫn không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, tự nhiên anh ta từ đâu xuất hiện, rồi ngang ngược bảo tôi bướng, tiếp sau đó là bỏ lơ tôi, điều này khiến tôi ít nhiều ấm ức kinh khủng, mà tính tôi mọi người cũng hiểu rồi, đã khó chịu ở đâu là sẽ tìm cách giải quyết ở đó. Nghĩ sao làm vậy, tôi tiến người đứng sát vào Thành, chủ động nắm lấy cổ tay anh kéo sồng sộc đi, trước ánh nhìn đầy ngạc nhiên của tất cả mọi người.

Thành có lẽ bất ngờ trước hành động của tôi, anh cất giọng ngạc nhiên thấy rõ :

– Cô làm gì thế ?

– Anh đi ra đây nói chuyện với tôi.

– Đứng chỗ đó không nói chuyện được hay sao mà phải kéo tôi đi chỗ khác ?

Tôi vẫn cắm đầu cắm cổ kéo tay anh đi, tay vẫn siết chặt lấy cổ tay Thành không rời, bực dọc bảo lại :

– Tôi không như ai kia, dù chuyện gì xảy ra thì vẫn biết giữ thể diện cho người còn lại.

Đến nơi, tôi buông mạnh tay Thành ra rồi hếch mặt chất vấn :

– Trán tôi bướng thì làm sao ? Có ăn mất cơm mất gạo nhà anh không mà anh chê tôi ?

Thành im lặng nhíu mày nhìn tôi không trả lời. 1 lúc sau anh đưa tay chạm lên cục U trên trán tôi rồi hỏi :

– Bị làm sao thế ?

– Làm sao thì kệ tôi, liên quan gì đến anh ?

– Có liên quan thì tôi mới hỏi.

Tôi trợn mắt bảo lại :

– Liên quan gì ? Anh nói tôi nghe ?

– Trán cô bị thương thế này xuất phát từ 2 nguyên nhân, 1 là do cô tự mình gây ra, 2 là do người khác gây ra, mà trường hợp thứ 2 thì tôi nghĩ tôi loại trừ được bởi tôi chắc chắn người như cô thì không ai dám gây sự rồi. Nên chỉ có thể là trường hợp 1.

Tôi nghe anh ta phân tích cũng hợp tình hợp lý, tai nghe cũng xuôi xuôi nên tôi gật đầu xác nhận ngay :

– Ừ, nếu tôi gây ra thì đã làm sao.

– Thì đầu óc cô ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, thần kinh không bình thường, mà thần kinh không bình thường thì không chỉ mỗi cô bị ảnh hưởng mà em trai tôi cũng vậy, bởi vì nó học theo cô mỗi ngày mà, cô xem, bây giờ nó có khác gì là bản sao của cô đâu.

Anh ta đang phân tích cái quái gì vậy trời, tôi làm gì thằng bé mà nó trở thành bản sao của tôi được, nó là bản sao của anh ta mới đúng, rồi cái gì mà thần kinh không bình thường ở đây, U 1 cục trên trán chứ có phải U trong não đâu mà không bình thường ?

Tôi ném cho Thành ánh nhìn đầy quái gở, trong khi gương mặt anh ta vẫn tỏ ra bình thản đến lạ lùng:

– Tôi nói đúng không ? Thế nên cô làm gì thì làm đừng để bản thân mình bị thương, không khéo thằng bé nó nhìn thấy nó bắt chước theo cho giống sư Tỷ của nó, lúc ấy người mệt nhất là tôi đấy.

Thấy tôi im re, Thành nói tiếp :

– Thằng bé đang tuổi bắt chước, nó lại coi cô là Idol của lòng mình, nên những gì cô nói, những cái cô làm, thậm chí cô có làm sao thì nó cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy cô bớt bướng lại giúp tôi, ra dáng con gái 1 tý nào, được không ?

– Cái gì ? Ra dáng con gái ? Anh nhìn tôi thế này mà bảo không giống con gái à ? Mắt anh có bị đui không thế ?

Thành giương ánh mắt tự đắc liếc tôi 1 lượt rồi tỏ vẻ lắc đầu ngán ngẩm :

– Ừ, nhìn hoài nhìn mãi cũng chẳng thấy chất nữ tính ở đâu. Cô nghĩ thử xem có đứa con gái nào suốt ngày hùng hùng hổ hổ, dăm bữa nửa tháng thì bị thương đầy người, ai góp ý cái gì là gân cổ cãi cho bằng được, nửa đêm còn nằng nặc gọi điện thoại để nói chuyện rõ ràng, rồi nay là sinh nhật thằng bé cũng lôi tôi ra cãi lý cho bằng được, ai trêu 1 chút là nóng tính không kiểm soát được cảm xúc cá nhân, ai nói gì cũng để bụng, có đứa con gái nào như cô không ?

Tôi bặm môi, mặt hầm hầm cứng họng không nói nên lời, mà Thành thì cũng chẳng vừa, anh ta liên tục dập tôi :

– Mình là người lớn rồi, giải quyết mọi thứ bằng cái đầu chứ không phải bằng cảm xúc hời hợt, nếu cứ tiếp tục trẻ con như vậy thì cô sẽ phải trả giá rất đắt về sau đấy, đây là lời khuyên chân thành của tôi, tôi không hề có ý lên mặt dạy đời cô hay gì cả, tôi chỉ muốn góp ý với cô để sau này cô có thể xứng đáng hơn với sự yêu thương của thằng nhỏ mà thôi.

Anh ta nói một mạch, rồi thò tay vào túi áo rút ra 1 xấp băng cá nhân đặt vào tay tôi, ánh mắt thâm trầm ánh lên những tia nhìn đầy phức tạp khiến lòng tôi bỗng chốc dao động vô cùng, rồi anh bảo :

– Cầm lấy.

Thành bỏ tôi đứng đó, bình thản tiến về chỗ đám bạn của anh, đúng thật cả đời tôi chưa bao giờ gặp phải ca nào khiến bản thân cảm thấy khó nghĩ như này. Hoặc anh ta cứ thân thiện như Sếp tôi hay ghét tôi ra mặt như bà trưởng phòng còn dễ để tôi nhận diện, chứ cứ kiểu lúc nóng lúc lạnh, vừa đấm vừa xoa thế này khiến tôi thực sự vô cùng hoang mang.

Tôi ban đầu còn cố chấp đưa ra lý lẽ để bảo vệ cho hành động nông nổi và cái đúng của chính bản thân mình, nhưng rồi dần dà những lời Thành nói cứ liên tục vờn qua vờn lại trong suy nghĩ của tôi khiến tôi ít nhiều cũng cảm thấy mình nên để tâm đôi chút.

Tôi có thật ở hiện tại còn đang quá nông nổi trẻ con hay không ? Tôi có thật hơi vội vàng trong việc thể hiện cảm xúc hay không ? Tôi cũng không biêt nữa, chỉ biết rằng có điều gì đó cứ thôi thúc buộc tôi phải ngồi xuống suy xét lại chính bản thân mình…

Ps : Mọi người thấy nam 9 khác hẳn với nam 8 chưaaaa…Nam 9 anh hông có chiều nữ 9 đâu nha, anh uốn nắn em từ từ để em ngoan theo cách anh muốn, chứ không nuông chiều em như 1 cô tiểu thư đâuuu, nhà là phải có nóccc, có phải không mọi người ơi hihihi ❤

Hay thì Like/ Share/ Tim cho bé với ạaa ❤

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN