Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
384


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 12


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 12
-Mày đi đâu về.
Bố tôi quát.
-Con đi học về mà bố.
-Học hành cái gì. Mày thích nghỉ học lấy chồng không. Tao cho nghỉ.
-Bố…
Tôi phụng phịu giận dỗi.
-Bố cái gì. Tao đánh chết mẹ mày bây giờ. Thích yêu đương à.
-Con có yêu đâu.
-Mày còn cãi. Thầy gọi cho tao rồi.
-Bố không tin con à. Sao mà bố áp đặt thế.
-Mày nói dối à. Mày nhận hoa của nó.
-Bố… Thì còn không lấy hoa của nó, nó cũng không để cho con yên.
Tôi cãi lại.
-Mày ngu à.
Bố vung cái chổi vụt tôi vào chân.
-Ôm nhau với nó này, cầm tay cầm chân này.
-Bố…
Tôi khóc.
-Anh Huy.
Bà Nội tôi ở bên nhà bác cả đi sang.
-Anh làm cái trò gì thế hả.
-Bố đánh con.
Tôi nức nở.
-Bà ơi, cứu con
-Cứu mày cái gì.
-Anh mà đánh nó nữa tôi chết ở đây cho anh xem.
-Bà binh nó à. Nó hư vì bà.
Bố tôi có lẽ đã rất giận. Mặt trừng trừng quát bà nội.
-Anh muốn đánh cả bà già này à. Anh đánh đi.
-Tôi đẻ ra anh mà không nói được anh. Anh đánh chết tôi đi.
Bố tôi rất sợ bà nội. Nên thấy bà vậy đành im lặng nuốt cơn giận quay vào nhà.
Bà rất thương tôi, nói chung là rất binh tôi. Cho nên, mỗi lần tôi bị đánh hay bị mắng thường chạy sang binh. Và những lúc ấy thì bố tôi chỉ biết im lặng đi vào nhà.
Tôi cũng giận bố. Đi sang nhà bác cả ở đến tối mới về. Thấy bố, tôi giận dỗi bỏ vào phòng.
-Mày đứng lại.
Bố đang ngồi trên ghế. Tình hình là chưa giải quyết dứt điểm, ông ấy chưa cam lòng. Tôi đứng lại. Bước lại nhìn bố.
-Mày nói màu. Đứa nào.
-Là thằng Hiếu.
-Nó học lớp nào.
-Lớp D ạ.
-Mày với nó yêu nhau lâu chưa.
-Có yêu đương gì đâu. Bố hâm à.
-Vậy nhận hoa của nó làm gì.
-Bố… Con không nhận nó cũng không để cho con yên.
-Mày là con ngu. Mày không nhận coi như mày không thích nó. Mày nhận nó nghĩ mày có cảm tình nó chả để mày yên.
-Thì con nghĩ đâu. Nhận cho xong rồi mai bảo không thích.
-Ai đẻ ra mày mà ngu thế.
-Bố…
Ông ấy nhỡ lời tự nhiên dừng lại nhìn tôi rồi bật cười. Có lẽ cơn giận đã vơi đi. Tôi là con gái duy nhất của ông ấy. Mà đứa con gái giống như người tình kiếp trước của bố, vừa biết quan tâm, vừa biết chăm sóc, vừa biết làm nũng. Biết tỏ ra là cần bố, cho bố cảm giác bố là vĩ đại nhất trong cuộc đời. Nên ông ấy không muốn để mất tôi cũng phải.
-Được rồi. Nói thật đi. Mày có thích nó không.
-Không
-Thật nhá.
-Thế nó con nhà ai.
-Con không biết. Nhưng mà nó… Nó bảo là… Không muốn cho ai… Chơi với con.
Bố ngẩng lên nhìn tôi. Rồi tự nhiên ngồi thẳng dậy.
-Thế mấy vụ đánh nhau vừa rồi là do nó.
-À… Do chúng nó bắt nạt Minh.
-Minh là thằng nào.
-Là bạn mới chuyển tới lớp con.
-Thằng bé ở dân tộc đấy chứ gì.
-Sao bố biết.
-Tao không đi học nhưng chuyện gì tao cũng biết đấy nhé.
-Vâng.
Bố tôi có mấy cái camera chạy bằng cơm lượn ở trường . Luôn chầu chực để soi mói tôi và sẵn sàng đưa tôi lên phát trực tiếp cho ông ấy. Dù nhiều lúc mấy cái cam đó có mắt như mù, có tai nhưng chả chịu nghe mà đã vội đốt nhà người khác.
-Hôm trước nó bắt nạt Minh. Cấm cậu ta không được giúp con làm bài.
-Nó đánh thằng bé à.
Tôi gật. Bố tôi nắm tay lại. Tôi như một đứa trẻ bị bắt nạt chạy về mách bố. Và bố tôi trở thành siêu nhân xông ra bảo vệ tôi.
-Được rồi… Đi lên học bài đi. Từ giờ. Đi học về là về nhà luôn. Quá giờ đừng có trách.
Tôi gật đầu. Tôi không biết bố tôi sẽ làm thế nào để bảo vệ con gái của ông ấy trước nanh vuốt của cọp. Nhưng với mối quan hệ thân thiết của ông ấy với thầy hiệu trưởng và hiệu phó. Tôi tin là số phận của kẻ bắt nạt tôi cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đúng như tôi nghĩ. Bắt đầu năm học mới, Hiếu béo bị chuyển trường. Giờ các bạn đã biết sức ảnh hưởng của bố tôi chưa. Đây cũng là một bài học cho tôi mở mang thêm tầm mắt về ông ấy. Bảo sao hai ông anh tôi chỉ có một cách duy nhất là nghe lời. Cấm bao giờ dám cãi lại.
Cả lớp đang xì xào bàn tán về việc Hiếu béo bị chuyển trường thì cô giáo bước vào. Vẫn khuôn mặt đầy sát thủ và đôi mắt cú bọ sau cặp kính dày. Đảo qua một lượt quanh lớp rồi gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Sau khi kéo ghế ổn định chỗ ngồi mới nhẹ nhàng lên tiếng.
-Bạn Hiếu lớp D bị chuyển trường vì tội đánh nhau với bạn và học kém. Nếu như các em không nghiêm túc học hành. Số phận cũng sẽ như vậy.
-Tôi nói có nghe rõ không.
-Rõ ạ.
Cả lớp hô miễn cưỡng. Tôi cúi xuống không nói gì
-Cô Bình… Có nghe rõ không.
-Dạ…
Tôi ngẩng lên.
-Tôi hỏi cô có nghe thấy tôi nói không.
-À… Em…
Tôi đúng là không để ý lời cô nói nên ngập ngừng.
-Cô không nghe rõ đúng không.
-Vâng ạ.
-Vậy đứng lên.
Tôi nghe cô giáo nói mà hoang mang. Mấy đứa bạn nhìn tôi lo lắng. Tôi cũng tự giác đứng lên. Cô giáo đứng lên đi xuống trước mặt Minh. Cậu ta ngồi bàn đầu tiên. Về phía cửa. Có lẽ các bác cũng hình dung ra.
-Đi lên đây.
Cô vẫy tôi. Tôi cũng ngoan ngoãn đi lên.
-Thái tránh ra cho Huyền đi ra.
-Huyền xuống bàn dưới ngồi. Vì bạn Bình nghe kém nhìn không rõ nên cho bạn ý ngồi bàn đầu.
Tôi méo mặt. Cô giáo giờ sao như con cáo. Thủ đoạn đầy mình. Gài bẫy hãm hại tôi.
-Cô… Em… Ngồi bàn đầu không quen cô ạ.
-Có gì mà không quen. Ngồi đây đều là bạn học cùng lớp với nhau cả. Có gì ngại.
-Nhưng mà em…
-Vì lúc nãy em không nghe rõ. Cô sợ ảnh hưởng đến việc học của em. Nên cho em ngồi đây là hợp lý nhất.
Tôi không biết cãi kiểu gì cho lại với cô.
-Thôi ngồi vào đi. Không muốn xa bạn Nga chứ gì. Nga đi lên đây.
Cô chỉ nó xuống bàn dưới. Sau chỗ tôi ngồi. Giữa hai đứa con trai như tôi. Chúng tôi ngồi xen kẽ nhau.
Con Nga mặt ngắn tũn ôm cặp đi lên. Cô tủm tỉm đắc ý. Cô thắng được chúng tôi một lần này.
-Được rồi. Cơ bản chúng ta chỉ điều chỉnh thế này thôi. Sau khi vào năm học năm học. Có gì tôi sẽ chuyển chỗ thêm cho một số bạn.
-Còn giờ Bình ngồi giữa Minh và Thái. Hai bạn đều học rất khá và có ý thức rất tốt trong lớp. Cô mong hai bạn giúp đỡ bạn Bình và mong Bình nhìn gương hai bạn Nam mà học tập.
Ý cô là ý thức tôi không bằng hai thằng khỉ gió này. Hic. Tôi không chấp mấy thằng hèn nhát này. Tính thủ thỉ như đàn bà. Lại nhát gan như con chuột nhắt. Nếu cô để tôi ngồi cạnh chúng nó. Tôi sẽ bắt chúng nó tôn tôi là đại ca của bàn, của cái tổ này luôn. Thôi cũng được… Tôi không phải mất công đi hỏi bài. Đi quay cóp.
Tôi quay sang nhìn hai tên nhãi con này rồi híc mũi. Không biết ngồi cạnh chúng có vui vẻ như những gì cô nói hay không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN