Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
391


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 13


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 13
Thoát được khỏi kẻ si tình như Hiếu béo là một điều may mắn. Được ngồi cạnh hai tên học giỏi này có lẽ cũng là số trời ban. Ai bảo tôi ăn ở tốt.
Chỉ mỗi vài điều… Tôi vẫn còn chưa làm quen được. Tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Cái hay của những đứa ngồi bàn cuối là lúc nào mệt có thể bò ra đó nằm và có khi đánh một giấc ngon lành rồi. Giờ ngồi đây, muốn cúi xuống còn khó chứ nói gì đến nằm. Tôi ngồi đó, tay chống cằm. Mắt nhắm lại, thả lỏng mình, bỏ hết mọi thứ trong đầu. Tự nhiên trôi vào giấc mộng.
Một giấc mơ giữa ban ngày diễn ra nhanh chóng.
-Cô Bình… Cô Bình.
Tôi không nghe thấy cô đang gọi nhưng mà.
-Này… Này…
Tay Minh lay tôi nhẹ nhàng.
-Này…
Tôi giật mình mở mắt.
-Gì…
Minh hất mặt lên trên bục giảng.
-Cô gọi.
Tôi ngước lên nhìn cô. Cô giáo cũng nhìn tôi bằng ánh mắt chán nản.
-Trả lời câu hỏi của tôi đi.
Tôi ngơ ngác nhìn sang hai bên ánh mắt như cầu cứu. Tay ra hiệu cho hai thằng bạn bên cạnh . Minh ngồi trước cô, bối rối cúi xuống nói.
-Cô chưa hỏi gì đâu.
Tiếng nói lí nhí của hắn làm tôi nghe theo một cách khác. Tôi trả lời.
-Hôm qua em chỉ đi sang nhà bà nội chứ không đi đâu cô ạ.
Cả lớp cười ầm lên. Tôi đứng im không hiểu. Cô giáo nén cười hỏi tôi.
-Thế em ngủ với bà nội à.
-Không em ngủ một mình.
Cả lớp lại cười ầm lên.
-Vậy từ sau ngủ sớm đi nhé. Đừng để lên lớp mà ngủ gà ngủ gật như thế. Tôi có hỏi cái gì đâu.
Tôi xấu hổ cúi xuống lườm tên Minh. Hắn cũng lo sợ tôi mà cúi xuống. Tôi ngồi xuống trong sự xấu hổ tột cùng. Mấy đứa bàn dưới. Bọn con gái ghét tôi đang có cơ hội cười vào mũi tôi. Thật tức chết đi được. Tôi quay sang trừng mắt dọa khiến Minh run run.
-Tớ bảo là :Cô chưa hỏi gì đâu.
-Sao tôi lại nghe là : tối qua em đi đâu?
Minh đang sợ cũng phải bật cười. Tên Thái ngồi bên không nhịn được cúi xuống rúc rích.
-Chúng mày điên rồi à. Thấy tao xấu hổ thì chúng mày vui lắm phải không.
Đây là câu chuyện kín của lũ chúng tôi. Câu nói đủ cho mấy đứa nghe nhưng lại khiến chúng nó phá lên cười.
Cô giáo ngẩng lên nhìn chúng tôi, tay đẩy cái gọng kính xuống nhìn một lượt.
-Nay mấy đứa trúng số à.
-Không.
-Hay tiết trước làm hết bài kiểm tra 15 phút.
-Không ạ.
-Vậy muốn làm bài kiểm tra 15 phút chứ gì.
-Không cô ơi.
Cả lớp nhốn nháo. Cô giáo coi như bỏ qua. Có lẽ vì tôi mà cô thấy buổi học bây giờ vui vẻ hơn.
-Lúc nãy tớ cũng nghe thấy Minh nói vậy. Mà cậu không nghe ra.
Thái cứu nguy cho Minh.
– Thế sao ông không nói. Ông biết tôi xấu hổ lắm không.
-Có gì đâu. Ai chẳng có lúc…
Tôi ấm ức.
-Chẳng có lúc bị mang ra làm trò đùa chứ gì.
-Ai cố ý đâu.
-Là Bình ngủ quên không chịu nghe ấy chứ. Đổ lỗi.
Minh cũng ấm ức nên nói trả tôi. Tôi quay sang. Tay giơ lên định túm tóc.
-Làm bài kiểm tra 15 phút đi các em.
Tất cả ồ lên một tiếng phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải làm. Tôi ngơ ngác nhìn sang hai thằng con trai trực quay cóp. Minh vẫn còn giận tôi. Tay che lại. Tôi quay lại nhìn bài của Thái. Thái cũng che.
-Hai đứa mày thích chết à. Cho tao xem.
-Bình đi nhờ vả người ta mà Bình còn bắt nạt.
-Thì giờ hứa không bắt nạt nữa được không.
-Cô giáo nói là phải tự làm. Cho cậu ăn cóp thì chỉ hại cậu thôi.
-Cô bảo ăn cức cũng ăn à. Nhảm.
Tôi giật cái bài của Minh cắm cúi chép rồi nộp.
-Bạn nào bài giống nhau tôi sẽ cho một điểm.
Chúng tôi nhìn nhau. Tôi biết, nếu cô nương tay sẽ cho Minh hai điểm. Nhưng không… Cái gậy dài ngoằng được cô giáo dựng lên trong bài kiểm tra của hai đứa. Minh có lẽ không tin rằng trong đời mình có thể được một cái gậy Như Ý to thế này. Đã vậy còn kèm theo dòng chữ rất to trên phần lời phê ” cho bạn chép bài”
Minh ngồi im, còn tôi nhìn cậu ta áy náy. Tôi không biết phải nói gì để xin lỗi cậu ta.
Minh không nói gì. Vẫn cúi xuống tập trung học bài như bình thường. Nhưng mà với chế độ phát xít của cô giáo. Tôi… Một là phải tự cắm đầu vào học để kiếm điểm. Hai là chịu khó ăn thịt ngỗng sau đó sẽ được học thêm vài năm nữa với bọn nhãi con.
Tôi bắt đầu tập trung vào việc học hơn. Bạn thấy đấy, khi bạn ngồi cạnh hai tên mọt sách học giỏi, thì việc lây nhiễm bệnh học của chúng nó cũng là quá bình thường.
Tôi bắt đầu không có chỗ nào để ra ngoài chơi với lũ bạn quậy phá của mình và bị giam giữa hai tên luôn cầm bút ngoáy tít mỗi khi phải suy nghĩ.
Nhưng mà như vậy cũng khiến tôi rất cuồng chân. Tôi chịu hết nổi. Nháy con con Nga làm trò để trốn học.
-Ây za…
-Bình sao đấy?
-Tôi… Đau bụng.
Tôi vờ ôm bụng và trong lòng có chút toan tính.
-Bà bị đau bụng à.
-Uh.
-Đi vệ sinh đi.
Tên Thái nói toẹt ra. Tôi quay lại nhìn cậu ta.
-Có cần phải nói thật thế không.
-Đau thì đi. Sao gì.
-Chắc sáng cậu ăn cái gì lạ à.
Minh cũng quan tâm . Tôi được hai thằng con trai hỏi han nên cũng tận dụng cơ hội làm màu tí.
-À ờ. Giờ trong người mệt lắm.
Tôi bò ra bàn.
-Mệt thì xin về sớm đi. Hay xuống phòng y tế mà nằm.
-Thôi, về làm gì. Mất công cô giáo hỏi.
-Vậy ở đây có làm gì đâu.
-Thì nhìn bảng.
-Thế nhỡ… Đau quá không chịu được thì sao.
-Thì hai ông cõng tôi về.
-Vừa nói tôi vừa ôm bụng.
-Ây za…
-Sao đau lắm à.
-Uh…
-Vậy để tôi đưa xuống phòng y tế nhé.
-Không cần. Tôi có con Nga rồi. Hai ông chép bài hộ nhé. Tôi đi xuống phòng y tế đây.
-Bình nó bị đau dạ dày. Để tôi đưa nó xuống dưới nghỉ ngơi nhé.
Con Nga dắt tôi ra cửa.
-Lát cô hỏi các ông bảo bọn tôi ốm nhé.
Hai thằng con trai ngây thơ gật đầu. Hai đứa con gái dắt nhau vật vã đi ra cửa. Chúng tôi phải diễn sâu đến tận cổng trường. Sau khi trốn được ra ngoài. Hai đứa cười khúc khích.
-Có hai tên đó xin cho thì khỏi lo bị phạt.
-Mày thấy tao diễn được không.
-Tốt là khác. Cho đi làm diễn viên sẽ sớm được lên idol.
-Mấy thằng đấy chỉ biết học thôi. Còn ngu lắm.
-Dạo này ở bàn tao. Chúng nó không cho chép bài đâu.
-Bàn tao khác . Hai thằng nhãi đấy không cho chép. Tao đập chết.
-Nhưng mà lần trước cho thằng Minh ăn gậy. Giờ tao cũng không dám chép hết. Phải học thêm.
-Uh.
Hai đứa tôi dắt nhau đi mua đồ rồi đi ăn chè.
Đang hớn hở nói chuyện thì Minh từ đâu xuất hiện. Tôi giật mình nhìn lên khi thấy cái xe đạp cũ của cậu ta.
-Sao Bình bảo đau bụng cơ mà.
-À. Ờ. Khỏi rồi.
-Khỏi thì về nhà mà nghỉ.
-Về sớm bố tôi mắng.
-Cậu bị đau bụng mà.
-Giờ tôi về đây.
-Sao cậu về sớm thế.
-Lớp mình tan trước vì cô giáo có việc nên cho nghỉ.
-Uh. Về đi.
Tôi đuổi hắn rồi ngẩng lên gọi.
-Cô ơi cho cháu trả tiền.
-5 cốc là 25 nghìn.
2 đứa con gái ăn 5 cốc chè thì gọi gì là đau với ốm. Minh nhìn tôi nghi ngờ. Nhưng bản tính thật thà khiến cậu ta lên tiếng.
-Bình nói dối đúng không.
-Bình trốn học đi chơi.
Tôi quay sang nhìn cậu ta. Bị bóc mẽ thật quê cái mặt.
Tôi trừng mắt dọa.
-Cấm có nói cho ai đấy nhé. Không thì.
-Bình không chịu học. Sau này hối hận.
-Cậu biết tôi là ai không.
-Không.
-Tôi là con bố Huy.
-Bố cậu là tổng thống thì cũng phải được bầu, cậu mới làm con tổng thống. Chứ không phải muốn là được. Cậu được lo cho đi học. Không chịu học. Suốt ngày bỏ đi chơi thì nghỉ đi cho đỡ tốn tiền.
Tôi trừng mắt quát.
-Kệ tôi. Không cần cậu quan tâm. Thân tôi tôi lo nhá.
-Vậy thì kệ cậu đó.
Minh cũng dắt xe đi. Tôi giận dỗi theo con Nga về. Tôi và cậu ta lần đầu giận nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN