Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 14
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 14
Tôi và cậu ta giận nhau. Không thèm nói chuyện. Không thèm quan tâm.
Bản thân tôi là đứa có tính tự ái cao. Cho nên không bao giờ chịu xuống nước trước. Minh có lẽ cũng giận tôi nhiều cho nên không thèm làm hòa với tôi luôn.
-Các em chuẩn bị ngày mai chúng ta kiểm tra một tiết.
-Vâng ạ.
Chúng tôi đồng loạt hô lên rồi dọn sách vở cho vào cặp ra về.
Mọi khi tôi sẽ chờ Minh đứng lên và đi ra theo lối cậu ta, nhưng hôm nay tôi quay sang Thái giục.
-Đi nhanh lên.
Tôi đẩy tay vào lưng cậu Thái, cậu ta quay lại nhìn tôi tò mò.
-Sao đấy.
-Sao gì?
-Sao bà không nói chuyện với Minh. Hai đứa giận nhau à.
-Không…
Tôi đi ra, Thái vẫn bám theo.
-Sao cả ngày không thấy nói chuyện với nó.
-Ông đi mà hỏi nó. Nhiều chuyện.
-Tôi cũng hỏi rồi. Mà nó bảo không có gì.
-Vậy thì là không có gì. Có thế mà hỏi.
Tôi với con Nga bỏ đi. Con Nga thấy tôi vẫn giận bèn lên tiếng.
-Mình sai trước đó.
-Sai cái gì mà sai. Học mãi cũng chán. Tao phải máy móc đâu.
-Nhưng giờ đó là giờ đi học. Nó xin cô cho mình. Nhỡ cô biết.
-Cô biết làm sao được.
-Thì đã bảo nhỡ mà.
-Vậy đứa nào rủ tao đấy.
-Thì lâu rồi cũng…
-Mày là mày lây bệnh lươn lẹo của chúng nó rồi đấy nhé.
-Mày điên à. Thôi. Đừng giận thằng Minh nữa. Mai thi rồi.
-Thi rồi thì sao.
-Thì nó không cho quay cóp.
-Tao cần chắc.
Tôi vẫn ngang bướng.
-Mày thích xơi ngỗng à.
-Kệ tao. Mày nghĩ tao ngu vậy á.
-Không ngu nhưng mà.
-Đừng coi thường người khác. Cứ chờ xem.
Tôi mạnh miệng nói. Nhưng tới lúc về nhà cũng thấy lo lo. Lâu lắm rồi tôi không học bài tử tế. Giờ kiểm tra đầu năm. Chả nhẽ lại để ăn trứng hay xơi ngỗng.
Bảo tôi mở mồm xin chép bài của tên kia chứ gì, còn lâu.
Ăn cơm xong, tôi đi lên phòng. Vì tính tự ái tôi sẽ tự học. Tôi sẽ tự làm bài. Để xem chúng nó còn coi thường tôi nữa không.
Đúng là việc học hành nghiêm túc cũng không hề đơn giản. Mẹ tôi đứng phía sau từ lúc nào.
-Mười giờ rồi, sao con chưa nghỉ.
-Ngày mai có tiết kiểm tra, còn ôn lại bài.
Thấy tôi nói vậy mẹ tôi gật đầu hài lòng. Lát sau bố tôi cũng ra cửa phòng nhòm ngó đứa con gái dở chứng. Lòng mừng thầm vì ông ấy đã làm một việc đúng đắn khi giúp tôi thay đổi.
Tôi cắm cổ học cho đến khi hai mắt díp lại. Tôi gục xuống bàn học thiếp đi lúc nào. Chỉ khi mẹ tôi vỗ vai mới giật mình.
-Lên giường ngủ đi con.
Tôi ngồi dậy. Đã lâu lắm rồi mới chịu học bài. Có lẽ tôi đã bỏ quên nó kể từ khi vào trường mới. Gặp bạn mới và tiếp xúc với môi trường đầy cám dỗ.
Tôi bò lên giường trong mệt mỏi. Nằm xuống và thiếp ngay đi cho tới khi đồng hồ báo thức chạy bằng cơm của nhà tôi gọi nheo nhéo ở đầu giường.
Lại một ngày mới bắt đầu.
Tôi đi vào lớp chuẩn bị làm bài kiểm tra. Không vui vẻ cũng chả lo lắng căng thẳng gì.
-Nào các em. Gấp vở lại.
Mấy đứa bạn nhìn tôi. Còn tôi không chớp mắt nhìn vào bài kiểm tra. Và đang cố nhớ ra những kiến thức tôi đã học từ tối qua. Thi thoảng cái gì không nhớ. Sẽ mở tờ nháp hôm qua ra. Nó là cái phao cứu sinh của tôi.
-Tập trung làm bài. Ai nhìn bài của bạn tôi sẽ cho một điểm.
Tôi chăm chú làm bài cho đến hết tiết. Minh thi thoảng cũng ngước sang phía tôi. Tất nhiên là cậu ta chẳng thèm xem trộm. Mà có khi còn cười nhạo tôi vì tự ái không thèm ăn cóp. Và coi thường vì tôi chắc chắn sẽ nhận vài con ba ba rùa rùa trong sổ.
Nhưng không…
Sau vài đêm nghiên cứu đống bài kiểm tra, hai hôm sau cô giáo lại xuất hiện.
-Minh trả bài cho các bạn giúp cô.
-Vâng.
Ánh mắt cô giáo nhìn tôi khó hiểu ngay từ đầu
Mọi người và tôi đều không hiểu cho đến khi Minh cầm bài kiểm tra đến chỗ tôi. Nhìn thật lâu vào nó, sau đó đưa cho tôi. Và đứng lặng mất cả phút đồng hồ.
-Hôm nay lớp có một điều làm tôi khá bất ngờ.
-Minh… Em chia bài nốt đi.
-Vâng… Vâng ạ.
-Điểm cao nhất vẫn là ba bạn.
Hằng, Minh, và Thái.
-Nhưng bất ngờ hơn. Là ở sau các bạn. Có bài của bạn Bình.
Cô đứng dậy đi xuống cầm bài kiểm tra.
-Cô đã kiểm tra. Bài của Bình không giống của Thái và Minh. Không biết là ai giải giúp mà Bình được tám điểm.
-Ồ..
Cả lớp quay sang nhìn tôi. Tôi không tự hào mà còn thấy khó chịu vì Thái độ không tin của cô giáo.
-Em tự làm. Cô nghĩ em quay cóp của ai.
-Đúng không.
Tôi cau mày khó chịu. Nhưng không muốn đôi co nhiều lời. Càng không thích giải thích nhiều.
-Bạn ấy tự làm thật. Chúng em không giúp gì đâu.
Cô giáo nghe Minh nói thì nhìn tôi. Còn tôi cau có hơn. Đáp lại cậu ta.
-Không phải chuyện của cậu, kệ tôi.
Cả lớp nhìn chúng tôi. Minh ngoan ngoãn ngồi vào chỗ. Thi thoảng lại liếc trộm tôi. Có lẽ là quá bất ngờ hoặc đang không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Hóa ra con bé đó… Không ngu như những gì cậu ta tưởng .
Thái độ của cậu ta làm tôi đắc ý. Cô giáo có lẽ cũng không tin lắm nên thường xuyên gọi tôi phát biểu và sau mỗi lần tôi tỏ ra mình hiểu bài. Thì cả lớp mắt chữ O mồm chữ A. Việc học trong lớp cũng tự nhiên hào hứng hơn hẳn.
Cuối buổi chúng tôi đứng lên ra về.
-Mày làm kiểu gì mà được tám điểm đấy.
-Thì cứ viết những gì mình thích vào.
-Tao mà nghe mày thì đổ thóc giống giống ra mà ăn.
Tôi bật cười.
-Bình dạo này siêu rồi đấy.
Lũ bạn tôi bước qua trêu.
-Có khi bàn trên phong thủy tốt hơn bàn dưới. Chúng mình có khi chuyển lên đi.
-Được. Chúng mày lên đi. Lên để học làm người lớn.
-Thôi thôi…
-Chó biết mặc váy mất.
Chúng tôi cười ầm lên.
-Có khi nào cái Bình nó thích thằng Minh hay thằng Thái nên nó mới thay đổi như thế.
-Có khi nó thích thằng Minh. Hai đứa nó đang giận nhau.
-Eo ơi. Nhìn nó như thằng trẻ con. Gu cái Bình mặn thế.
-Vớ vẩn. Nói linh tinh tao đấm vỡ mồm bây giờ.
-Có gì đâu.
-Hai đứa mày lấy nhau không hợp. Đều chân ngắn. Nó gầy như que củi. Cái Bình béo như heo. Hai đứa đứng cạnh nhau thành số mười rõ ràng còn gì.
-Ha ha.
Cả lũ cười ầm lên. Minh cầm cặp đi qua. Tôi vẫn giận. Không thèm nhìn. Tôi về nhà khoe bố đây các bác ạ.
Thấy tờ bài kiểm tra. Mặt ông Bố già không hề biến sắc. Miệng còn lẩm bẩm.
-Phong độ chỉ là nhất thời. Đẳng cấp mới là mãi mãi.
-Bố. Tại sao lại coi thường con gái như vậy.
-Bố không coi thường con. Mà nếu con muốn chứng minh khả năng. Thì con phải tự làm tất cả những bài kiểm tra và điểm phải liên tục tốt. Chứ đừng một lần khá đã tự hào.
Tôi mặt hầm hầm bũi môi.
-Bố suốt ngày chỉ khái niệm. Bố thử đi học đi. Xem bố có nói thế được không.
-Bố mày mà đi học tử tế. Thì không có anh em mày bây giờ đâu. Ngày xưa bố khổ nhiều rồi. Cho nên bố rút được bài học. Mong cho chúng mày không phải khổ như bố. Con ạ.
-Lại ngày xưa.
Tôi lầm bầm.
-Cái gì.
-À không… Con chỉ nói là ngày xưa nó nằm trong cổ tích thôi.
Bố tôi phì cười. Xoa đầu tôi trêu chọc.
-Sau này con lấy chồng. Nên lấy một thằng luật sư. Xem có dám cãi nó không.
-Con sẽ lấy một ông bác sĩ. Để chữa bệnh khó tính cho bố.
-Thôi, cứ lấy một thằng chở gạch đi..cho thế giới bình yên.
-Vậy con sẽ lấy giám đốc công ty gạch. Bố chờ đấy.
Tôi hớn hở. Bố con cũng vui vẻ hơn thường ngày. Giờ tôi mới thấy cái câu: Ngoan thì cái gì cũng có” là đúng.
Sáng hôm sau, khi vừa vào bàn đã thấy bên dưới có một gói quà vuông vắn bọc bằng tờ báo. Bên trong cài một mảnh giấy. Tôi nhìn trước nhìn sau. Chả nhẽ sau một đêm làm người tử tế. Tôi đã có fan hâm mộ rồi.
Tò mò mở nó ra. Bên trong là kẹo. Là một đống kẹo dừa được xếp lên nhau bọc bằng nilon và báo. Có một mảnh giấy đi kèm bên trong. Dòng chữ đẹp và ngay ngắn. Chữ viết rất rõ ràng. Ghi cũng rất cụ thể.
-Xin lỗi Bình. Đừng giận tôi nữa được không.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!