Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 15
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 15
Trống vào lớp, chủ nhân của món quà đó mới đi vào. Tôi vẫn ngồi im. Còn cậu ta rụt rè nhìn tôi.
Đừng có tưởng cho người ta kẹo mà người ta hết giận nhé. Tôi có thể ham ăn thật. Nhưng con người của tôi không thể mua bằng kẹo được. Mà phải mua bằng rất nhiều kẹo.
Minh tìm kiếm cái bọc kẹo trong tay tôi nhưng tôi nhét vào bên trong. Khuôn mặt vẫn cố giả vờ như không biết. Dù trong lòng cũng bớt nặng nề đi nhiều. Tôi không còn giận cậu ta nữa. Dù thực tế người sai là tôi đúng không. Nhưng con gái mà, sai thì bọn con trai vẫn phải xin lỗi trước.
Minh từ đầu giờ cứ băn khoăn về cái gói ấy, nên cuối cùng cũng lấy hết dũng khí quay sang nói với tôi. Bằng một tờ giấy gấp gọn gàng. Chúng tôi liên lạc qua mảnh giấy đó. Tránh để cô giáo biết chúng tôi đang nói chuyện.
-Tôi thấy có một cái gói trong ngăn bàn của Bình.
Tôi đọc được. Muốn phì cười mà giả vờ không thèm quan tâm. Lát sau Minh lại ghi thêm mảnh giấy nữa.
-Tôi, chỉ là muốn tốt cho Bình. Đừng giận tôi nữa.
Tôi lúc này giả bộ khó tính. Quay sang lườm Minh một cái khiến cậu ta cúi xuống. Khuôn mặt vẫn có nét trẻ con non choẹt. Nhưng thực ra Minh đang nhường nhịn tôi thì có.
-Cậu chả bảo không thèm chơi với tôi còn gì.
-Tôi có nói vậy đâu.
-Tua lại khúc đó mà xem.
-Uh… Được rồi. Vậy tôi sai. Xin lỗi Bình.
-Không thèm.
Tôi giận tiếp. Dỗi không thèm quay sang nhìn mà ngẩng lên tập trung nhìn cô giáo giảng.
Minh cũng ngồi im tôn trọng tôi. Cuối buổi chỉ ghi một mảnh giấy nhét vào khe cặp tôi rồi lẳng lặng ra cái xe đạp cũ của cậu ta lóc cóc về nhà.
Tối đến, lên bàn học, tôi lục trong khe cặp ra mảnh giấy đó.
Vẫn là chữ Minh. Chữ con trai nhưng tròn và đẹp. Nét chữ ngay ngắn như người lớn chứ không ai nghĩ tới dáng vẻ trẻ con của cậu ta.
Tôi cầm lên, chăm chú đọc.
-Bình. Lúc đấy tôi lo cho cậu lắm. Lúc gặp cậu ở ngoài quán. Tôi vừa mừng nhưng cũng giận. Vì tôi lo còn cậu lại bỏ đi chơi như thế. Tôi không muốn nặng lời với cậu. Nhưng chẳng hiểu sao…Đừng giận tôi nữa nhé. Tôi chỉ mong tốt cho cậu thôi.
Không có kí tên gì hết. Tôi tủm tỉm đắc ý. Cái tính tiểu thư hiếu thắng chả chịu nhường nhịn ai. Vẫn là Minh phải xin lỗi trước.
Tôi thích thú lôi ra cái bọc kẹo dừa. Gấp lại vuông vắn để lên trước mặt. Tính không ăn nhưng mùi kẹo dừa thơm ngọt thế thì chịu làm sao. Đưa tay rút một cái ra bóc bỏ mồm. Vị kẹo dừa ngon thế nào các bạn cũng biết.
-Bóc gì ăn đấy, cho mẹ ăn với.
Mẹ tôi đứng sau nói đùa. Tôi quay lại khoe.
-Kẹo dừa mẹ ạ. Ngon lắm.
Rút thêm một cái cho mẹ. Mẹ tôi xua tay không ăn nhưng hỏi.
-Ai cho kẹo dừa đấy con.
-Bạn con.
-Trên lớp à.
-Bạn ngồi cạnh con.
-Cái cậu mới đến hả.
-Vâng. Cái cậu chúng nó hay gọi là dân tộc đấy.
-Ấy. Mẹ nghe nói cậu ấy học khá lắm. Đừng cười người ta ở miền núi xuống. Bởi ở đâu thì ở. Ai cũng là người. Mà người tốt càng đáng trân trọng.
-Vâng.
Tôi gật đầu.
-Thế sao nó lại cho kẹo.
-Vì con tự làm bài được điểm cao đấy ạ.
Tôi nói lý do. Dù nó không thật.
-Thế thì tốt. Người ta bảo lựa bạn mà chơi. Bố con nói đúng đấy. Chơi cùng bạn ngoan mà học giỏi mình cũng vì thế mà thấy phấn đấu hơn.
-Mẹ thích cậu bé ấy vì nó có sự cố gắng. Chứ không như chúng mày, được ăn ngon mặc đẹp lại rửng mỡ cơ.
-Mẹ… Mẹ nghĩ con mẹ xấu vậy sao.
-May mà mẹ đi họp phụ huynh chứ để bố mày đi thì mày no đòn.
Tôi cười. Mẹ tôi đi ra để tôi học bài. Đúng là sau khi được điểm tốt, được động viên. Giờ tinh thần học tập của tôi cũng đi lên trông thấy.
Sáng hôm sau, tôi vẫn đến lớp bằng thái độ lạnh lùng. Minh thấy tôi không có gì chuyển biến thì mặt buồn đi trông thấy. Thi thoảng quay sang tôi lúc tôi đang nói chuyện với Thái. Tất nhiên tôi nói chuyện chỉ vì muốn chọc tức cậu ta chứ tôi vẫn chưa bắt nhịp được với mấy con mọt sách này.
-Bình vẫn giận tôi à.?
Mảnh giấy được đẩy sang phía tôi một cách rụt rè.
-Giận.
Tôi viết chèn sang bên cạnh. Minh viết lại.
-Vậy tôi phải làm gì để Bình hết giận bây giờ.
-Giận thì sao?
-Ngồi cạnh cậu mà cái mặt cứ nặng nề thế tôi chả có tinh thần học luôn ý.
-Thì sao.
-Khó chịu lắm.
-Vậy đừng có chọc tức tôi.
-Từ giờ không chọc nữa.
Tôi không thèm nói lại.
-Tôi phải làm gì cho Bình hết giận.
-Ăn.
-Bình thích ăn gì?
-Ăn ốc.
-Được rồi. Lúc nào.
-Chiều đi học thêm về.
-Nhưng tôi có học thêm đâu.
-Vậy chốc nữa tan học.
-Để mai được không? Nay tôi không mang tiền.
-Được.
Tôi rủ lũ vịt giời bạn tôi. Lần này sẽ ăn cho bay quán để lần sau cậu ta không dám phá niềm vui của tôi nữa.
Đúng như chỉ đạo của tôi. Lúc chúng nó đứng lên không đứa nào quan tâm chuyện tiền nong. Minh không chút đắn đo. Vì niềm vui của tôi mà vui vẻ trả tiền. Từ hôm đó, chúng tôi lại sống với nhau trong hòa bình. Dù nhiều lúc tôi nổi cáu, hay những ngày đến tháng mệt mỏi nằm bẹp trên bàn.
-Này sao đấy.
-Không sao.
Tôi nằm quay đi. Không muốn nói chuyện với ai hết.
-Hôm nay lớp mình học thể dục môn nhảy xa đấy.
-Trời ơi. Tôi không học đâu.
-Sao vậy.
-Đau bụng.
-Thật không?
Minh nhìn tôi nghi ngờ. Tôi vùng dậy mắt trợn ngược như phù thủy.
-Còn không phải.
-Hôm nay nó ăn trái dâu.
Cậu ta ngồi im. Có lẽ không hiểu.
-Sao lại ăn dâu làm gì. Bình thích ăn quả đấy hả?
Mấy đứa con gái cười khúc khích. Hắn vẫn ngu muội lắm các cụ ạ. Tôi bất lực quay đi.
-Xuống sân trường được không?
-Không. Để bọn cái Nga xuống xin cho.
Minh nhìn tôi một lượt khó hiểu. Xuống sân trường tập thể dục còn tôi ngồi trên ngó xuống. Thi thoảng cậu ta cũng ngẩng lên xem tôi có bị bọn lớp bên bắt đi không.
Hôm sau, cẩn thận mang cho tôi một túi dâu chín mọng. Combo thêm cả mấy quả nhót ở đâu ra. Lũ con gái hò reo rồi thi nhau véo má thằng trẻ con nhất lớp. Tôi nhìn thứ đó nhăn nhó.
-Bình ăn đi.
-Không ăn.
-Sao qua nói thích ăn dâu.
Con Nga nghe xong rúc rích cười. Tôi lại trừng mắt lên.
-Bình tĩnh. Minh muốn tốt cho bà.
-Tốt cái gì. Nó đang hại chết tao.
Minh vẫn tỏ ra khó hiểu. Con Nga lát sau ghi một mảnh giấy giải thích.
Con gái chúng tôi đến ngày sẽ khó tính như dạ xoa, người ngợm đau nhức. Nếu ăn chua vào có khi chị Nguyệt còn hành hạ ác liệt hơn. Tên này quả là không có chút kinh nghiệm nào chăm sóc con gái. Đúng là đồ trẻ con mà.
Sau khi đọc xong dòng chữ của con Nga. Minh quay sang nhìn tôi ngượng ngùng. Viết mảnh giấy đưa sang hỏi thăm.
-Mệt lắm à.
-Chả mệt.
Các bạn thấy đấy. Làm gì có ai ngoài cậu ta chịu đựng được đứa cọc cằn như tôi.
-Nếu không viết bài được. Để tôi viết cho.
Tôi đọc xong quay sang nhìn cậu ta. Trong lòng có chút cảm kích nhưng vẫn trả lời đầy thổ thiển.
-Không cần.
Minh vẫn kiên nhẫn quan tâm tôi. Dù giới hạn vẫn là tình bạn.
-Ngày mai đến bàn Minh trực nhật đó nhé.
-Vẫn theo phân công.
-Vâng.
Minh quay sang nhìn chúng tôi chia việc .
-Thái kê bàn ghế. Ngân và Mình sẽ quét. Còn Bình dọn bục giảng giảng nhé.
-Uh.
Tất cả nhận việc của mình. Sáng đến, tôi cũng thu xếp đi học sớm hơn. Minh đã đến sớm để trực nhật thay tôi. Lúc tôi vào lớp, bục giảng đã sạch sẽ. Minh một mình cầm chổi dọn lớp. Giờ mới có bốn đứa đến. Tôi để cặp lên bàn rồi hỏi.
-Đến lâu chưa.
-Mình đến Minh đã dọn gần xong rồi ý.
Tôi nhìn cậu ta.
-Tối qua không ngủ à.
-Có ngủ.
-Vậy dậy từ nửa đêm qua dọn lớp à.
-Không. Tôi đến lúc sáu giờ.
Nghe xong tôi phì cười. Muốn chửi cậu ta mà thấy tội tội nên thôi. Tôi cầm cái khăn lau bảng sạch tinh lên nhìn.
-Sạch này thì dọn dẹp gì nữa.
-Minh làm hết rồi. Con gái bàn này sướng nhé.
-Còn ông đấy. nhìn người ta mà học.
-Kệ. Nó dại gái. Tôi không đại.
-Vậy ông ở với heo đi.
-Tôi chả ở với bà còn gì.
Tôi tức lên mím môi cầm dẻ lau định phi Thái nhưng Minh can lại.
-Thôi. Không phải đi giặt bây giờ. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Tôi không nói mà đi về bàn. Tôi được cung phụng như công chúa đó các bạn.
Mở cái gói đồ ăn sáng ra. Một nắm xôi ngô combo thêm bánh mì kẹp. Đó là lý do tại sao tôi tròn. Quay sang nhìn Minh hỏi.
-Ăn sáng chưa.
Minh nhìn tôi ngập ngừng nói dối.
-Ăn rồi.
Tôi không nói gì mà đẩy cái bánh mì sang bên chỗ cậu ta.
-Ăn đi.
-Không. Mình ăn rồi. Không.. Đói.
-Ăn đi.
-Ăn rồi mà.
-Đừng ngại. Ăn đi cho lớn.
-Lớn rồi còn gì.
-Lớn hơn tôi chưa.
Tôi cầm cổ tay cậu ta so với mình rồi cười khúc khích.
-Bình ăn đi.
-Ăn Mình không vui. Cậu ăn đi.
-Mình không ăn đâu.
Thấy cậu ta từ chối tôi cau mày. Bẻ đôi cái bánh mì nhét vào tay cậu ta.
-Chia đôi tình yêu nào. Khà khà.
Một đứa con gái ngây ngô và một thằng con trai ngốc nghếch. Cái tình cảm hồn nhiên và đơn giản nhất của con người.
-Ăn đi. Không ăn là đíu chơi nữa.
Thấy tôi sắp cáu Minh cầm lấy. Nhìn tôi rồi cùng ăn. Dù vẫn đang ngập ngừng.
Tôi co chân lên ghế. Ngồi chiếm hết chỗ.
-Ăn gì đấy.
Thái ngồi vào ghế cạnh tôi. Ghé sát vai tôi ngó nghiêng. Tôi rút bọc xôi ngô ra.
-Ăn thử xôi bà béo đi. Ngon lắm.
Cả lũ ngồi bàn ăn uống trong vui vẻ. Trò chuyện với nhau.
Đã lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được niềm vui của tuổi học trò nghiêm túc chính hiệu. Bên những học sinh gương mẫu. Cảm thấy mình cũng có ý nghĩa giữa tập thể này. Cảm thấy mình đã làm được những điều thật đặc biệt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!