Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
374


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 17


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 17
Chúng tôi đưa Minh đến trạm y tế gần trường. Bàn tay cậu ấy bắt đầu sưng lên. Mắt tôi đỏ hoe. Tôi khóc vì thấy có lỗi.
-Cái này chị chỉ nẹp sơ cứu thôi. Còn đâu phải đưa đi viện chụp phim rồi bó bột.
-Vâng. Chị giúp chúng em.
Tôi gật đầu vội vàng. Minh ngồi trên ghế. Đưa tay ra cho chị ấy nẹp cái miếng sắt vào. Khuôn mặt có chút nhăn lại vì đau. Tôi ngồi cạnh. Đôi mắt đỏ hoe lên. Miệng hỏi nhỏ.
-Đau lắm không.
-Không.
-Không cái gì. Cố mà chịu.
Minh nhỏ nhắn trong cái áo trắng rộng đã ngả màu. Bên trong là cái áo len cũ. Mái tóc cũng dài mà chưa chịu cắt. Nhìn cậu ta kham khổ thật sự.
-Thế làm sao mà bị thế này.
-Em sơ ý bị ngã thôi ạ.
-Là do em đẩy bạn ấy.
Một bên Minh nói tránh, còn một bên tôi nhận lỗi. Chị y tá quay sang nhìn tôi, đôi mày cau lại. Đúng… Đứa con gái quỷ sứ như tôi gây tội là lẽ thường tình. Chúng tôi hồi cấp hai cũng nghịch vài mẻ biêu thủ, sưng trán phải vào trạm xá để trị thương rồi. Giờ cái mặt tôi thương hiệu lắm. Thương hiệu phá nhà.
-Xong rồi. Đưa đi viện đi.
-Nhà có em có bố mẹ thì gọi cho họ. Bệnh viện người ta làm việc với người lớn. Chứ ai làm việc với trẻ con.
-Bác em đi làm chiều mới về. Mà bác không có số điện thoại. Em cũng không biết số điện thoại của ai gần nhà. Hay để chiều bác em về thì đi có được không?
-Không được. Đi sớm không thì không tốt đâu. Vết thương đã sưng phù lên rồi. Em sốt rồi mà em không biết à.
-Em… Em không sao.
Minh vẫn cố gắng mạnh mẽ. Tôi ngồi bên đó chứng kiến. Quay sang con Nga nói nhỏ. Mày với Minh ngồi đây. Tao ra gọi điện cho ông già.
-Nhỡ bố mày.
-Chết người đến đít rồi. Ăn chửi ăn đánh cũng phải chịu. Tao làm được … Tao chịu được.
Tôi đứng lên đi ra gọi nhờ điện thoại. Đầu dây vang lên tiếng chuông rồi mẹ tôi nhấc máy.
-Alô.
-Mẹ.
-Sao đấy con. Sao không về ăn cơm còn đi đâu.
-Con ở trạm xá.
-Sao… Bị sao mà ở trạm xá.
Mẹ tôi nói giọng lo lắng.
-Gãy tay rồi ạ.
Tôi nói giọng buồn bã.
-Gãy tay… Gãy tay hả con… Làm sao mà gãy.
-Ngã ạ.
-Đứa nào gãy tay…
Bố tôi cũng sốt sắng hỏi
-Con Bình… Con Bình nhà mình anh ơi.
Mẹ tôi cuống quýt. Bố tôi cầm điện thoại.
-Con ở đâu.
-Con ở trạm xá ạ.
-Ngồi im ở đấy với các cô. Bố đến ngay. Không sợ.
Bố tôi vẫn thế, lúc nào điên lên thì chửi hay đánh. Nhưng lúc chúng tôi bị sao lại rất lo lắng. Rất quan tâm.
Ba đứa chúng tôi ngồi chờ trên ghế. Một lúc sau, bố tôi và mẹ đi taxi đến, mẹ tôi nhanh chóng đi vào. Đôi mắt bà ấy đỏ hoe, bà ấy khóc trước khi đến đây. Tôi cũng quen rồi. Một phần vì bà ấy lo lắng. Một phần vì để bố tôi không nỡ mắng chửi tôi nhiều. Nói chung là binh con
-Bình… Con có sao không. Gãy tay chỗ nào.
Mẹ tôi sờ nắn tay tôi. Nó vẫn còn nguyên vẹn.
-Đâu, tay cháu gãy thế nào rồi cô.
Bố tôi cũng đi vào.
-Không phải con…
Mẹ tôi dừng lại. Nhìn theo hướng tôi chỉ.
-Là Minh…
Minh lúc này gật đầu chào bố mẹ tôi.
-Là em này gãy tay, cháu đã sơ cứu rồi. Cô chú đưa giúp đi viện đúng không ạ.
Bố tôi lúc này bắt đầu cau mày nhìn tôi. Khuôn mặt ông ấy bắt đầu trở nên sát thủ.
-Mày… Mày lại làm trò gì đấy hả.
-Lại đánh bạn ra nông nỗi này sao.
-Không phải ạ. Con… Không cố ý.
-Không cố ý. Tao đã nói bao nhiêu lần rồi. Mày thích ăn đòn đúng không.
Bố tôi quát lên.
-Bình không cố ý đâu bác ơi.
Con Nga đứng lên bảo vệ tôi. Minh cũng đứng lên.
-Bác… Bình không cố ý đâu ạ.
-Mày đừng có bảo vệ nó. Nó thế nào tao lại không biết.
Tôi vẫn ngồi im không nói. Chuẩn bị sẵn tinh thần mà ăn đòn thôi.
-Không phải do Bình. Xin bác nghe cháu nói.
Minh đứng bên cạnh xin bố tôi. Ông ấy quay sang nhìn cậu ấy.. Có lẽ dáng vẻ khắc khổ thật thà khiến cho ông ấy dừng lại. Cho Minh cơ hội giải thích.
-Đúng là Bình xô cháu. Nhưng không phải vì bạn ấy muốn thế. Mà vì bạn ấy bảo vệ cháu. Không cho các bạn khác bắt nạt cháu. Không cho họ gọi cháu là thằng dân tộc.
Bố tôi quay sang nhìn Minh. Cách nói chuyện chậm rãi của cậu ấy. Cơ thể nhỏ bé đen đen, gầy gò trong cái áo cũ đã đánh thức sự lương thiện trong ông ấy. Ông ấy bắt đầu nhẹ giọng lại.
-Được rồi. Đưa bạn ra xe đi. Con đi cùng bố mẹ, còn cái Nga về ăn cơm đi.
-Vâng.
Cái Nga vẫn còn lưu luyến nhìn theo chúng tôi.
-Về đi. Có gì mai đi học nói.
-Uh.
Tôi theo bố mẹ đưa Minh vào viện. Bác sĩ khám cho cậu ấy rồi đưa đi chụp phim. Mọi thứ, đều do bố tôi lo liệu. Mẹ con tôi ngồi bên cạnh Minh để cậu ấy không cảm thấy cô đơn.
-Không sao đâu. Vài hôm đỡ là đi học được.
-Nhưng bạn ấy thuận tay trái. Mà giờ không ghi bài được.
-Thì cậu ghi bài cho tớ.
Minh nói đùa tôi.
-Ai mà viết nhanh như cậu được.
Tớ toàn phải chạy theo chép của tên Thái vì cậu ghi tắt không luận được.
Mẹ tôi nhìn chúng tôi.
-Bạn Minh ngồi cạnh con đây chứ gì.
-Vâng.
Mẹ tôi cảm kích cầm tay Minh.
-Cảm ơn cháu nhé. Từ ngày con Bình ngồi cạnh cháu. Nó tiến bộ lên hẳn. Chứ hai năm vừa rồi. Nó biến thành quỷ sứ. Mỗi lần đi họp, nghe cô phê bình. Thật xấu hổ.
Minh nhìn tôi cười.
-Mẹ… sao lại nghĩ xấu về con như thế.
-Không phải nghĩ đó là thật.
Minh nói chen vào. Tôi ngẩng lên trừng mắt.
-Ê… Đây không phải là giờ kể xấu người khác đâu nhá.
Mẹ tôi và Minh có cơ hội kể xấu về tôi nên tranh thủ.
-Lúc cháu mới vào lớp. Bình bị Tội gì mà cô giáo ca mất nửa tiết luôn.
-Xong cô còn dặn tránh xa nó ra không nó lại đánh cho thì đại.
-Cái gì cơ.
Mẹ tôi khúc khích.
-Đây không phải là người xấu nhưng mà chẳng qua chúng nó không cho cơ hội được sống Lương thiện thôi.
Mẹ tôi và Minh khúc khích cười. Bố tôi đi vào khuôn mặt pha chút căng thẳng.
-Có kết quả rồi. Không nặng lắm đâu. Cháu vào bác sĩ nắn lại rồi bó bột cho nhé.
-Vâng ạ.
Cậu ấy gật đầu. Đứng lên đi theo bố tôi và bác sĩ . Tôi và mẹ cũng đi theo sau họ.
-Không sao đâu. Cố gắng lên.
Bố tôi động viên Minh. Còn tôi tự nhiên lo lắng. Đôi mắt lại rưng rưng.
-Không sao. Bình đừng lo.
-Uh. Cố lên nhé.
Minh đi vào bên trong, tôi và bố mẹ ngồi bên ngoài chờ. Lúc này. Bố tôi mới lên tiếng.
-Nói đi. Làm sao mà nó bị như thế.
-Là con đẩy bạn ý.
Bố tôi trợn mắt lên.
-Con không cố ý. Con Thúy thấy chúng còn ôn bài. Nó đi kể với mọi người là con với Minh thích nhau.
Bố tôi sẽ tin tôi. Vì nói thật. Minh Không phải gu của tôi, hay đúng hơn là cậu ta như một đứa trẻ.
-Vậy là con đánh nó.
-Không… Con đánh nó vì nó gọi Minh là thằng dân tộc.
Bố tôi ngồi im nhìn tôi. Có lẽ ông ấy đang nghĩ một điều gì đấy. Hay ông ấy đang hồi tưởng lại những câu chuyện về chiến tranh biên giới ông ấy đã trải qua. Những ngày tháng ăn ở cùng đồng bào dân tộc. Cùng họ vào sinh ra tử chiến đấu bảo vệ tổ quốc này. Do vậy, với ông ấy, hai tiếng dân tộc thiêng liêng tình đồng bào đồng chí.
-Được, những đứa khinh người như vậy ăn đánh cũng phải.
Bố tôi gật đầu.
-Anh buồn cười, sao lại dạy con thế.
-Bố mẹ nó không dạy cách tôn trọng người khác. Thì con mình dạy cho nó nhớ.
Tôi phì cười.
-Nó chưa đau thằng bé đã như kia kìa.
-Minh chạy vào binh chúng nó nên con vô tình xô ngã…
Bố tôi không giận tôi nữa. Mà im lặng suy nghĩ rồi lát sau mới lên tiếng.
-Thôi được rồi. Thế là mình cũng không đúng rồi. Giờ để bạn ấy bó bột xong. Đưa bạn ấy về xin lỗi bố mẹ bạn ấy.
-Vâng ạ.
Chúng tôi ngồi chờ đợi. Thi thoảng bố tôi đứng lên ngó nghiêng. Ông ấy cũng sốt ruột. Sau khi Minh bó xong. Bác sĩ đưa đơn thuốc rồi chúng tôi cũng ra về.
-Nhà cháu ở đâu, chỉ chú đưa về.
-Vâng.
Chú lái xe đưa chúng tôi theo hướng Minh chỉ. Đến một khu vực đang xây dựng. Minh xin đỗ lại.
Bố tôi quay sang nhìn.
-Nhà cháu ở đây à.
-Vâng. Cháu ở với bác cháu. Bác cứ cho cháu xuống đây. Cháu tự đi về được ạ.
-Bố mẹ cháu đâu.
-Bố mẹ cháu ở… Quê ạ.
Minh nói ngập ngừng.
-Vậy cứ đưa chú vào, nói chuyện với bác một câu. Không thể nào. Để cháu về như thế này được.
-Không sao đâu ạ.
-Chú bảo không được thế cơ mà.
Bố tôi nóng tính lên. Minh đành chấp nhận đưa chúng tôi vào. Trong cái nán dành cho công nhân lao động trong công trình. Chỗ Minh ngủ là một góc có cái chiếu cũ. Bên cạnh có cái hòm sắt và mấy quyển vở cũ.
Bố tôi sững sờ. Còn mẹ tôi rơi nước mắt. Tôi thì thấy xúc động vô cùng.
-Ai đấy Minh.
-Dạ… Bố mẹ bạn cháu.
Mấy người đàn ông nhỡ tuổi sống cùng Minh trong nán tiến lại gần chúng tôi.
-Mày sao đấy.
-À… Cháu bị ngã.
-Làm sao mà ngã.
Người phụ nữ đen khắc khổ đi vào nhìn Minh rồi hỏi.
-Cháu không để ý đường ạ.
-Không để ý. Mày khổ lắm con ạ. Có tí tiền đóng học rồi thì giờ Tiền đâu ra.
Bố tôi nghe vậy lên tiếng.
-em đã lo cho cháu ổn thỏa rồi. Bác là…
-Tôi là người cùng quê với nó. Bác nó ốm, về quê mấy hôm nay rồi.
-Thế ạ. Chuyện là con bé nhà em nó va vào cháu. Nên không may.
Bà ấy vẫn nhìn chúng tôi vẻ không quan tâm lắm.
-Em muốn qua nói chuyện với bác cháu, để bác cháu nói lại với bố mẹ cháu. Cho khỏi…
-Bố mẹ nó chết hết rồi.
Bố tôi chưa kịp nói dứt lời. Thì đơ ra vì câu nói ấy. Tôi cũng đứng chết sững tại chỗ. Quay lại nhìn Minh hai mắt rưng rưng. Minh cúi xuống vì xấu hổ.
-Nó theo bác nó xuống đây vừa đi làm vừa đi học đấy.
Bố tôi quay lại nhìn Minh ánh mắt ánh lên tia xót xa.
-Vậy cháu sống ở đây với các bác ạ.
-Vâng. Sáng nó đi học. Chiều về làm ở công trình, tối nó đi làm thêm ở đâu ý.
Mẹ tôi nước mắt chảy dài. Bố tôi đứng nói chuyện lấy thông tin một lúc rồi xin phép ra về.
Ông ấy quay sang Minh dặn dò.
-Cháu cứ uống thuốc đầy đủ. Hết thuốc thì bảo chú sẽ mua cho.
-Vâng ạ.
-Nghỉ ngơi đi. Chú về đây.
-Cháu cảm ơn hai bác. Cảm ơn Bình.
-Không… Không có gì đâu.
Bố tôi bước đi nhanh ra cửa. Ông ấy có lẽ giấu đi cảm xúc của mình. Tôi bước lại dặn Minh.
-Mai tớ qua. Chở Mình đi học nhé.
-Không cần đâu. Tớ đi được.
–Tay cậu đau. Nhỡ làm sao thì.. .
–Cháu đừng ngại. Cứ để Bình chở.
Minh gật đầu. Chúng tôi đi ra xe. Tất cả mọi người đều im lặng theo đuổi dòng suy nghĩ của mình. Mãi sau mẹ tôi mới lên tiếng.
-Anh… Em nghĩ là.. Thằng bé đáng thương như vậy. Hay Mình đưa về nhà cho nó ở nhà Mình cho đến khi khỏe hẳn.
-Em nghĩ nó đồng ý sao. Nó lớn rồi.
-Nhưng mà nó ở đấy, tay đau không đi làm được. Thì ai nuôi. Người ta cũng là đi làm thuê lo cho gia đình đâu thương tiếc người ngoài mãi được.
-Anh…
Bố tôi thở dài. Mẹ tôi nhìn ông ấy chờ đợi.
-Anh. Mình coi như làm phúc.
-Nhưng thằng bé có đồng ý không.
-Em và con Bình sẽ thuyết phục.
Bố tôi nghe mẹ gật đầu.
-Được rồi… Vậy chúng ta quay lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN