Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
362


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 18


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 18
Chúng tôi quay lại một cách lặng lẽ. Tiếng nói như mỉa mai cậu bạn tôi vang lên từ trong căn nhà tạm đó.
-Minh lần này vớ được hũ vàng rồi nhé.
-Kiếm con gái Hà Nội cho đỡ phải khổ.
-Không… Cháu đi làm, sau này có tiền. Về quê với bố mẹ cháu.
-Bố mẹ mày chết hết rồi. Anh em không có. Theo con bé béo ấy mà kiếm chỗ ở tử tế.
-Bạn ấy không thích cháu. Chúng cháu còn đi học. Chú đừng nói vớ vẩn. Cháu ngại với bạn ý. Người ta giúp cháu như thế này, cháu còn chưa có tiền gửi tiền bó bột cho bác ý.
-Ôi dào. Tại nó… Nó phải đi mà chịu.
-Ai lại thế… Là do cháu mà ra.
Giọng nói Minh trùng xuống. Bố tôi đứng im nghe một lát rồi đi vòng ra bước vào cửa trong ánh mắt bất ngờ của Minh.
-Chào anh chị. Tôi có việc cần nhờ cháu Minh chút ạ.
Tất cả nhìn bố tôi khó hiểu. Có lẽ họ nghĩ bố tôi quay lại đòi tiền chăng. Bố tôi đưa tay ra vẫy Minh.
-Minh… Ra chú bảo.
Minh ngập ngừng bước tới. Bố tôi đi ra trước. Đứng cạnh tôi rồi Minh bước ra. Đôi mắt tôi và mẹ đỏ hoe. Minh có lẽ cũng hiểu.
-Bác tìm cháu có chuyện gì ạ?
-Bác muốn hỏi cháu một việc.
-Vâng.
-Cháu đi làm ở đây để lấy tiền ăn học à.
-Vâng.
-Vậy tay đau này, không đi làm được thì sao?
-Cháu…
Có lẽ đây là câu hỏi hóc búa nhất của Minh bây giờ. Khi mà cậu ta chỉ có một mình giữa những người xa lạ. Khi mà mọi người đều phải lo cơm áo của gia đình và bản thân.
-Nhưng…Cháu có tiền để dành ạ.
-Đâu, chú xem.
Minh đứng đơ ra. Tay run run.
-Cháu… Cháu gửi ạ.
-Gửi ai?
-Gửi các cô trong đây.
-Cô nào.
Bố tôi hỏi dồn, Minh dần cứng họng.
-Cháu còn nhỏ. Làm sao mà qua mặt được chú. Chú làm xây dựng bao năm, thừa biết bọn mày sống như thế nào.
-Cháu…
Minh đuối lý. Nhưng còn chút sĩ diện cuối cùng vẫn cố bảo vệ cho bản thân.
-Bác yên tâm, cháu lo được. Cháu lớn rồi.
Bố tôi tiến lại. Chưa bao giờ tôi thấy ông ấy, nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm túc đến vậy.
-Cháu lớn hơn, trưởng thành hơn Bình. Chú biết. Nhưng mà cuộc sống có nhiều cái, không phải lúc nào cũng đơn giản.
-Cháu đang tuổi ăn tuổi học. Cần có điều kiện tốt hơn như thế này. Nhưng mà chú không thể giúp cháu nhiều được. Chỉ là muốn…thời gian cháu đau tay. Về nhà với chú và Bình.
Minh bất ngờ ngẩng lên nhìn tôi và bố. Tôi đứng phía sau gật đầu.
-Bố tớ nói đúng đấy.
-Không được đâu ạ. Cháu không về đó được.
-Chú sẽ tìm cách liên lạc với bác cháu.
-Nhưng cháu không muốn.
-Đây không phải việc cháu có muốn hay không. Mà là điều kiện cháu cần phải làm thế.
-Cháu cảm ơn lòng tốt của bác. Nhưng cháu xin lỗi cháu không về được ạ.
-Cháu không phải ngại. Cô và Bình rất muốn được chăm sóc cho cháu những lúc như thế này.
Bố mẹ tôi ra sức thuyết phục còn Minh ra sức từ chối. Cuối cùng Minh cũng dứt khoát.
-Cháu xin lỗi bác. Cháu không thể làm vậy được.
-Cháu chào hai bác Chào Bình. Cháu vào.
Minh cắm cổ quay đi. Tôi đứng phía sau tiến lên. Sau một hồi nhìn cậu ta đấu tranh. Tôi đã mất hết cả kiên nhẫn. Bước lên nước mắt ngắn dài.
-Nếu mà cậu quay vào đó. Tớ không chơi với cậu nữa. Không bao giờ.
Minh đứng lại. Mặt vẫn cúi xuống..
-Cảm ơn Bình đã quan tâm và bảo vệ cho tôi.
-Vậy cậu đi với tôi.
-Không được.
-Cậu sợ chúng nó cười cậu à. Sợ mọi người nghĩ cậu lợi dụng tôi à?
-Tôi không sợ.
-Rõ là cậu sợ. Nói đi.
Tôi kéo cậu ta lại. Giật mạnh tay.
-Con… Bạn đang đau tay.
Mẹ tôi nhắc. Bố tôi cuối cùng cũng đưa ra một thỏa thuận.
-Thôi được rồi. Chú có ý này. Nhà chú có cái kho để hàng và để xe. Giờ anh thợ kia nghỉ, đang không có người trông kho buổi tối.
-Cháu đang đau tay chưa làm việc nặng được. Chú nhờ cháu qua trông. Chú trả lương ngày 5 chục cơm nuôi.
-Tất nhiên là biết lái xe thì lương sẽ cao hơn nhưng cháu không biết lái xe. Lại chỉ trông buổi tối nên công sẽ thấp hơn một chút.
Cả ba chúng tôi nhìn Minh. Mẹ tôi rất nhỏ nhẹ động viên.
-Bác thuê người ngoài lại không yên tâm. Sợ họ lấy đồ thì chết. Cháu hiền lành thật thà. Cứ làm đến bao giờ khỏi tay rồi về đây làm cũng được.
-Chứ ở đây, họ hàng không có, không có tiền ăn bằng gì. Không đi làm được người ta đuổi ra ngoài thì bơ vơ. Còn đi học đi hành.
Mẹ tôi thuyết phục mãi Minh mới gật đầu. Bố tôi vào thông báo với mọi người trong nhà, để lại số điện thoại và địa chỉ rồi thu dọn đồ đạc cho Minh rời đi.
Trên suốt chuyến xe về nhà. Chỉ có bố tôi ra sức kể về những ngày tháng được sống, chiến đấu ở biên giới với đồng bào dân tộc . Nói về kỉ niệm và tình cảm của ông ấy dành cho họ để xua tan đi khoảng cách của chúng tôi.
Ngay lúc này, tôi lại thấy mình đang làm một việc thật ý nghĩa. Thấy bố tôi quả là một người bố vĩ đại. Tôi thấy ông ấy tuyệt vời hơn lúc nào hết. Và thấy cuộc sống của tôi đang sống thật tốt đẹp. Vậy mà tôi đã không sống một cuộc đời tử tế. Tất cả những gì tôi đã gây ra, giờ thay vì thấy có lỗi. Tôi lại thấy mình thật may mắn. Nếu không… Tôi làm sao có thể biết được hoàn cảnh của Minh. Làm sao có thể học cách trân trọng cậu ấy.
Tôi quay sang nhìn Minh cười vui vẻ
-Từ mai tớ sẽ chở cậu đi học. Đứa nào bắt nạt cậu. Tớ sẽ đấm nó. Không tha.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN