Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 19
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 19
Chúng tôi về nhà khi trời đã tối mịt. Khác với căn nhà lợp tạm của Minh đang ở, nhà tôi ba tầng khang trang với cái sân rộng mà bố tôi trồng đủ thứ cây cảnh.
-Tối muộn rồi, giờ mình về ăn cơm nghỉ ngơi hôm nay, rồi mai tính nhé cháu.
Minh nghe mẹ tôi nói vậy thì đành gật đầu. Cậu ta cũng coi như là cá rơi vào lưới. Giờ muốn chạy cũng không được.
Mẹ tôi đưa Minh vào nhà.
-Bình với mẹ nó dọn phòng thằng cả cho cháu nó nghỉ.
Mẹ tôi gật đầu chỉ tôi lên phòng ông anh. Còn bà ở dưới giúp Minh việc thay đồ. Sau khi tắm rửa xong. Chúng tôi mới bắt đầu bữa cơm cuối ngày dù đã muộn.
Ngồi trước mâm cơm. Minh ngại ngùng.
-Cứ tự nhiên đi. Cháu đừng ngại.
-Cậu ăn đi. Ăn đi rồi uống thuốc.
Tôi gắp cho Minh đồ ăn vào bát.
-Cháu ăn đi nhé. Đang tuổi lớn. Phải ăn mới được như cái Bình.
-Mẹ… Mẹ nói thế khác gì nói con tham ăn lắm.
-Chị không tham ăn. Chỉ hay ướt mồm thôi.
Tôi nhăn nhó. Minh ngẩng lên nhìn bố mẹ tôi kể.
-Bình cũng không ăn nhiều đâu ạ. Lúc ra chơi cậu ấy chỉ ăn bim bim, có hôm ăn bánh rán, thi thoảng ăn xôi. Còn đâu cả ngày ăn kẹo.
Bố mẹ tôi buồn cười mà chỉ dám tủm tỉm nhìn tôi.
-Này… Cậu kia, tôi ăn là rủ chúng nó ăn cùng chứ đâu ăn một mình. Con Nga nó cũng ăn sao nó lại còi thế.
Bố mẹ tôi nghe vậy cũng hết cách. Mẹ tôi ngồi vừa ăn vừa nói chuyện với Minh.
-Lát cháu uống thuốc thì nước ở trên bàn. Uống xong thì nghỉ ngơi lát rồi hãy đi nằm. Hôm nay ăn cơm hơi muộn. Mai cháu nghỉ học một buổi nghỉ ngơi nhé.
-Cháu không sao, cháu đi học được.
-Vết thương vẫn cần phải giữ gìn. Không mà va chạm vào, nó bị lệch ra thì khổ.
-Cô nói đúng đấy, để cái Bình nó chép bài về cho mà chép lại.
Tôi đang ăn thì ngẩng lên.
-Bố, con làm sao mà ghi nhanh bằng Minh được.
-Con có tay mà.
-Nhưng mà cô giáo đọc nhanh. Nhiều cái con không ghi kịp.
-Vậy bảo cô đọc lại.
-Minh bảo cô còn nghe chứ con bảo thì… Cô kêu mở sách.
Cả nhà cười ầm lên. Tôi bắt đầu thấy khó khăn khi nghĩ đến ngày mai Minh không cùng tôi đi học.
Tôi có lẽ đã phụ thuộc vào cậu ta. Bố mẹ thấy tôi ra sức đấu tranh cho Minh đi học thì có phần rất vui vẻ. Nhưng vì sức khỏe của Minh. Bố mẹ tôi vẫn không thể để cậu ấy cùng tôi đến trường vào ngày mai được.
-Con phải nghĩ cho bạn. Đừng để bạn đau rồi nghỉ nhiều còn khổ nữa.
-Cháu đi được mà.
Tôi cúi xuống nghe lời mẹ rồi ngẩng lên quát Minh.
-Ở nhà đi. Cậu đi học rồi làm sao thì tôi biết nói sao với bố mẹ và cô giáo đây.
–Không sao mà.
-Còn cãi.
Tôi gắt lên. Bố mẹ nhìn tôi.
-Con nói chuyện như ăn thịt bạn vậy.
-Nói mãi.
-Con gái con đứa. Bắt nạt bạn thế bảo sao nó sợ.
-Bạn ấy cũng hiền lắm bác.
Minh nói về tôi.
-Thi thoảng mới thành gấu thôi.
Tôi phì cười.
-Con này nhà chú đẻ nhầm. À quên… Nhặt nhầm nó ở bụi tre. Nên nó như đàn ông. Chứ các anh nó đâu có thế.
-Bố…
Tôi quát bố. Minh nhìn tôi tủm tỉm.
-Ăn đi. Rồi nghỉ.
Tôi cau có. Minh cúi xuống ăn. Lát sau mẹ và tôi đưa Minh lên phòng anh tôi.
-Lâu rồi không có ai ngủ nhưng bác vừa dọn sạch rồi. Cháu cứ yên tâm ngủ ở đây. Bác ngủ ở dưới. Con Bình nó ở ngay phòng bên. Có gì cứ gọi nó. Nó mà quát thì gọi bác.
-Vâng ạ.
Minh ngại ngùng ngồi xuống. Mẹ tôi đi ra ngoài rồi quay lại dặn.
– Lát con Bình lấy cho Minh nước. Tối sốt thì uống thuốc.
-Vâng.
Tôi ngồi xuống giường một cách tự nhiên . Đây là đại bản doanh của tôi mà.
-Ngồi xuống đây.
Tôi vỗ xuống giường cho Minh ngồi xuống. Minh ngượng ngùng ngồi theo.
-Cậu làm như mới về nhà chồng ý.
Tôi vô tư nói. Tôi vẫn chưa nhận ra. Một đứa con trai và một đứa con gái ngồi cùng phòng và trên cái giường nó tế nhị thế nào. Nói chung là tôi vẫn trẻ con, ngây thơ lắm. Vô tư cầm cái tay bó bột của cậu ta lên. Tò mò hỏi.
-Đau không.
-Không.
-Đùa.
-Thật mà.
-Sao lúc đấy cậu xông vào làm gì.
-Tôi không muốn cậu đánh nhau.
-Chả sao.
-Nhưng mà, cô giáo phạt.
-Kệ chứ.
-Mình nghĩ nên nói chuyện nhẹ nhàng thôi.
-Nhẹ chúng nó không nghe đâu. Vả vỡ mồm cho bớt nói điêu đi.
Minh nhìn tôi.
-Con gái xinh mà đanh đá quá cũng không tốt đâu.
Tôi được cậu ta khen xinh các bạn ạ. Tự nhiên thấy sướng ghê. Nên nhẹ giọng.
-Thật ra tôi muốn chúng nó nói những câu tử tế về cậu. Cậu không đáng bị lôi vào mớ bòng bong này.
-Không sao. Tôi thấy bình thường. Ai nghĩ gì về mình kệ họ. Quan trọng mình sống đúng là được.
Tôi tự nhiên quay sang nhìn cậu ta. Thân thể nhỏ bé nhưng suy nghĩ lại như ông cụ.
-Ai bảo cậu cái đó.
-Páng.
-Páng là ai.
-Là anh họ tôi. Anh ấy biết nói tiếng kinh. Cũng được đi học.
-Vậy bố mẹ cậu.
Minh ngồi im, trầm ngâm lúc rồi trả lời.
-Bố tôi mất vì bệnh. Còn mẹ tôi mất trong một trận lũ. Lúc bà ấy cõng em tôi đi làm nương.
-Cậu có cả em à.
-Uh. Nhưng mà nó đi theo bố mẹ tôi rồi.
Tôi ngồi im. Hai mắt rưng rưng nước. Tự trách mình đã đối xử không tốt với cậu ấy suốt thời gian qua.
-Đáng ra ngày đó tôi cũng đi theo họ.
-Cậu nói linh tinh gì vậy.
Minh cúi xuống buồn thiu.
-Hôm đó, tôi và mẹ bắt được mấy con cá dưới suối. Lúc đó mẹ bảo tôi mang cá và sắn về. Tối bà ấy sẽ nấu một bữa ngon cho anh em tôi. Ai ngờ lúc tôi về đến nhà, trời đổ mưa to. Đến lúc quay lại… Mẹ và em đã.
Nghe Minh kể, Tôi òa khóc. Minh đưa tay vỗ về tôi.
-Sao không nói… Không nói cho tôi biết.
-Tôi nói với cô giáo. Vì không muốn mọi người nhìn tôi là đứa mồ côi.
-Không. Đứa nào nói. Tôi vả chết nó.
-Kệ nó. Tôi không quan tâm đâu.
-Vậy cậu sống với ai.
-Tôi ở với Páng. Páng cho tôi đi học. Rồi đưa xuống đây đi làm rồi đi học dưới này. Tôi muốn mình có cái chữ.
-Cậu muốn làm gì.
-Tôi muốn làm bác sĩ.
-Tại sao.
-Vì tôi rất muốn chữa bệnh cho mọi người. Để không ai phải chết như bố tôi. Và để mẹ tôi không vì thế mà bỏ đi theo như vậy.
-Tôi tin cậu. Cố lên.
-Cậu cũng cố lên. Đừng chấp chúng nó nữa.
-Uh.
Tôi ngước lên nhìn Minh, tay gạt nước mắt.
-Tôi không biết ở các trường khác cậu sống như thế nào. Nhưng ở đây… Tôi sẽ không để đứa nào bắt nạt cậu.
Minh nhìn tôi cười. Nụ cười từ khuôn mặt gầy gò. Nét khổ cực và pha chút buồn. Tự nhiên tôi thấy thương Minh ghê gớm.
-Cậu đi ngủ đi.
Minh giục tôi.
-Mẹ tôi bảo tối vết thương sưng lên thì uống giảm đau hạ sốt vào nhé.
-Uh.
-Có đau lắm không.
-Không sao mà.
-Đừng giấu.
-Tôi quen rồi.
-Cậu bị gãy tay rồi hả.
Câu hỏi của tôi thật ngây thơ
-Không.
Minh cười.
-Nhưng đi làm đứt tay là chuyện thường mà.
Tôi nhìn cậu ta ngưỡng mộ. Tôi nhát đau. Sợ đau. Và tránh tối đa bị đau.
-Thôi. Bình về ngủ đi. Mai còn dậy sớm mà đi học.
-Uh.
-Mai Minh ở nhà nhé. Tôi sẽ chép bài cho cậu.
-Thật nhé.
-Uh.
-Cậu cứ chép vào vở cậu. Về tôi chép lại.
-Cậu chê chữ tôi xấu à.
-Không xấu. Chỉ hơi khó luận.
Tôi phì cười.
-Vậy tôi sẽ mượn vở của Thái cho.
-Uh.
-Cậu ở nhà ngoan. Nghe lời mẹ tôi. Mẹ tôi rất dễ thương. Không như bố tôi đâu.
-Tôi thấy bố cậu hiền mà.
-Không có đâu. Ghê lắm.
-Là tại cậu đấy.
-Các anh tôi cũng bị bố tôi quát cho suốt.
-Các anh ý đâu rồi.
-Mai mẹ tôi sẽ kể cho.
-Uh.
-Kể từ giờ cậu cứ ở đây. Bao giờ khỏe hẳn thì tính.
-Không được.
-Cậu không nói lại với bố tôi được đâu. Đã đến đây, tốt nhất nên nghe lời ông ấy.
-Bố mẹ tôi rất quý cậu. Đừng nghĩ gì cả. Cậu chả nói họ nghĩ gì kệ họ còn gì.
-Uh. Nhưng mà…
-Hãy nghĩ… Chúng ta gặp nhau là có duyên đi. Kể từ giờ tôi sẽ bảo vệ cho cậu. Cho đến khi cậu có người yêu. Yên tâm.
Tôi vỗ vai Minh rồi đứng lên. Đưa cho Minh gói bim bim rồi đi ra. Tôi biết bố tôi sẽ có cách giữ Mình ở lại. Tôi tin vào ông ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!