Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 24
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 24
Tôi là một cô con gái mới lớn. Bản thân chưa được va chạm nhiều. Lại sinh ra trong một gia đình khá giả. Đối với tôi, cuộc sống chưa bao giờ là thiếu thốn hay khó khăn. Tôi chưa bao giờ phải học cách tiết kiệm. Cũng chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày nào đó, mình nghèo thì cuộc sống sẽ ra sao.
Tôi theo Minh về nhà Minh. Ngôi nhà bên kia sườn núi. Cách cái chỗ Minh vẫy anh kia một quãng xa.
Ngôi nhà sàn bằng gỗ đơn sơ. Vách nhà hở ra từng cái khe to tướng. Trong nhà có một cái bếp nhỏ. Nhưng đã tắt lửa từ lâu. Bên dưới sàn là những tấm gỗ ghép vào nhau,. Chăn chiếu, quần áo lộn xộn vì người ở chưa kịp gấp.
Minh đặt đồ xuống rồi nhìn chúng tôi ngại ngùng.
-Mọi người ở đây. Em dọn qua cái nhà nhé.
Tôi tự nhiên thấy xúc động. Ngập ngừng hỏi.
-Nhà Minh đây à.
-Uh.
-Cậu sinh ra và lớn lên ở đây.
-Uh.
-Sao cậu có thể…sống được ở đây nhỉ.
Tôi nói câu này có vô duyên quá không. Nhưng tôi nghĩ thật nên tôi nói thật.
-Không ai có thể chọn mình sinh ra ở đâu. Mà chỉ có cố gắng để thay đổi cuộc sống của mình thôi. Mày hiểu không.
Anh tôi cũng xúc động. Bước theo Minh dọn dẹp căn nhà.
-So ra với các bạn. Nhà tôi quá nghèo. Nhưng mà với nhiều người ở đây. Cũng còn may mắn lắm.
Tôi nhìn khuôn mặt xúc động của Minh. Khẽ gật đầu. Nhìn xung quanh nhà. Căn nhà này… Không có bất cứ một tài sản nào giá trị. Nhưng đó là nơi mà Minh luôn nhớ về. Người ta nói đúng, chỉ cần có một nơi để trở về, thì đó gọi là nhà.
Căn nhà có cái bàn thờ nhỏ để trên cao. Đơn sơ có ba cái chén cũ ngã lộn xộn và cái bát Hương trơ trọi vài cái chân hương bị bụi phủ đầy. Minh đưa tay lên vơ cái mạng nhện. Rồi đi lại lấy cái khăn để trong túi cẩn thận lau sạch cái bàn thờ. Mấy nén hương đã mốc meo không thể nào thắp được. Minh đứng lặng trước bàn thờ. Khẽ thì thầm những câu mà tôi tạm dịch là.
-Bố mẹ, con đã về.
Chúng tôi được tiếp đón bằng bữa cơm chiều có gà và măng nấu. Cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm đơn giản. Bác Nú là bác của Minh. Ở nhà còn ông anh họ tên là Páng và người phụ nữ lúc nãy không phải vợ mà là em gái của anh ấy.
Ở đây người ta đẻ nhiều lắm. Lăm người con cùng ba đứa tôi. Căn nhà đã nhỏ càng trở nên chật chội. Páng là anh lớn nhất nhà. Nói tiếng kinh giỏi nhất nên nói chuyện với chúng tôi.
-Bố anh bảo tết này Minh về, sang nhà anh ăn tết.
-Vâng.
-Bố em cũng bảo Minh về chơi thôi còn về nhà em ăn tết.
Anh tôi cũng nói thêm vào. Minh nhìn chúng tôi rồi nhìn mọi người. Mẹ anh Páng nói gì đó bằng tiếng bản địa tôi không hiểu nên nhìn Minh tò mò. Minh dịch lại cho tôi nghe.
-Bác nói, ở nhà còn giã bánh dày.
-Giã bánh dày.?
-Uh. Ngày trước tết còn bố mẹ, mọi người tổ chức thịt lợn làm bánh ngô và giã bánh dày vui lắm.
Ánh mắt Minh sáng lên khi kể cho tôi nghe, rồi tự nhiên lại trùng xuống. Kỉ niệm là cái gì đó vô cùng hạnh phúc mà giờ nhắc lại sao thấy hụt hẫng vô cùng.
Tôi nhìn Minh bằng đôi mắt tròn xoe của mình.
-Nhìn gì tớ thế.
-Không có gì.
Chúng tôi cúi xuống ăn cơm rồi về nhà cùng nhau dọn dẹp. Miền núi mùa lạnh. Mặt trời lặn rất nhanh. Những tia nắng cuối cùng đang dần tàn trên đỉnh núi.
Páng đi kiếm củi. Còn chúng tôi đốt tạm ít cành cây khô để dưới nhà. Căn nhà được dọn dẹp dần trở nên ấm áp. Mùi khói bắt đầu vây quanh. Kèm theo là mùi ngô và sắn nướng. Bác Páng gái cho chúng tôi mượn cái ấm đun nước để đặt lên bếp. Ánh lửa bập bùng trên khuôn mặt đầy suy tư của hai tên con trai.
Anh tôi đi làm tình nguyện nhiều nên có kinh nghiệm. Tôi thì lần đầu được lao động chân tay nhiều đến thế.
Minh và anh tôi gia cố lại ngôi nhà. Hóa ra, hai anh em anh Páng đang ngủ tạm ở đây. Nhà anh Páng đang xây thêm nhà để chuẩn bị cho anh ấy cưới vợ.
-Tối cái Bình ngủ với Anh trong đây, còn Minh và anh Páng ngủ ngoài này nhé.
-Vâng.
-Giờ mày đi lấy mấy cái nilon trong bao lô anh ra đây.
Tôi tiến lại xách cái bao lô nặng trịch của ông ấy.
-Sao nặng thế.
-Mẹ lo mày đói rét nên bảo tao mang thêm đồ ăn đấy.
-Thế hả.
Mắt tôi sáng hơn sao. Mở ra lục.
-Sao có muối vừng với ruốc thế.
-Có cả bò khô đấy còn gì.
Tôi không nhìn vào đồ ăn nữa mà nhìn vào mấy cái ni lon.
-Thế còn áo mưa này.
-Thì bố sợ trên này lạnh. Mày về nhà còn da bọc xương thì ông bà bắt anh lo chứ sao.
-Chém.
Tôi cầm ra. Anh tôi quây cho góc nhỏ trong nhà kín đáo để tôi có giấc ngủ ngon. Lần đầu tiên tôi rời cái chăn ấm nệm êm lên đây. Cực khổ là điều bố mẹ lo nhất.
Xong việc, mấy anh em ngồi quây quần bên bếp lửa. Ăn ngô nướng và nghe Minh kể chuyện gia đình. Hóa ra Minh thật sự rất mạnh mẽ. Thật sự rất đáng thương. Vậy mà cậu ấy không bao giờ hở ra cho ai biết.
-Thế là ở trên kia, có bố mẹ và hai đứa em cậu.?
Tôi tròn mắt hỏi.
-Uh.
Minh gật đầu.
-Người trên này sinh nhiều con. Trẻ con đau ốm chả bao giờ đưa đi bệnh viện. Nó cứ được sinh ra, cho ăn cho mặc. Rồi tự thế mà lớn lên. Đứa nào yếu quá thì tự bỏ cuộc.
Thảo nào lúc nãy tôi đi qua mấy nhà. Dưới cái lạnh cắt da thịt. Mấy đứa trẻ con nít nhít đứng cửa nhà nhìn ra tò mò. Trên người mặc bộ quần áo mỏng manh. Tóc tai rũ rượi, mặt mũi lấm lem vì không chịu rửa và vì nước mũi quẹt lung tung.
Minh đã lớn lên như thế. Chỉ có điều giờ đây cậu ấy lựa chọn chọn thoát khỏi cảnh cơ cực. Nỗ lực để tìm sự văn minh của người dưới xuôi. Tôi tự nhiên trùng xuống.
-Sao đấy.
-Sao họ không đi làm hả.
-Có, nhưng mà làm nương không được bao nhiêu tiền. Xuống xuôi nhiều người bị lừa rồi lại bỏ về trồng ngô trồng sắn.
-Đến mùa giáp hạt thì ăn cháo với rau rừng sống qua ngày.
-Còn phải chịu đói nữa á.
-Đói chứ. Ngày xưa Minh nó đói nó còn bú cả con chó mẹ nhà Páng cơ.
Tôi nhìn Minh tội nghiệp. Minh cúi xuống cười ngại vì hoàn cảnh của mình.
-Lúc đó nhỏ quá. Giờ không nhớ.
-Nhà có sắn, có ngô thì còn phải bán đi lấy tiền đi học. Nhà nào không cho đi học thì ở nhà lên rừng làm. Rồi cưới vợ đẻ con.
-Minh bằng này là có thể đi bắt vợ được rồi.
-Được bắt vợ á anh.
-Uh. Ưng em nào ra bắt nó, kéo nó về ngủ một đêm. Nó ưng cái bụng thì nó ở lại. Không thì nó đi về.
Tôi bụm miệng cười khúc khích trêu.
-Lão hai mai ra kia ưng cô nào thì bắt về.
-Còn Minh nhỏ thế kia, chưa kéo nó đã đấm cho không trượt phát nào rồi.
-Mày ý. Đi lung tung ít thôi không chúng nó bắt về tao không cứu được đâu.
-Ở đây em thấy toàn người gầy. Cho nên sao đủ trình độ mà bắt được em.
-Có khi mày ở đây qua tết đi. Giảm cân đấy.
-Ở đây ăn tết có mà lên cân.
Mọi người cười ầm lên
-Tết xong là mùa đói đó em. Trẻ con cố ăn cái tết no rồi hết tết là ăn cháo với ăn ngô cả tháng.
Tôi chợt nhận ra đời không như mơ. Tự nhiên thả thêm cái củi vào bếp lửa. Tôi chợt nhớ bố mẹ ghê. Quay sang nhìn Minh rồi nói nhỏ.
-Vậy tết này Minh về nhà tớ đi. Tết ở nhà tớ cũng vui lắm.
-Tết dưới xuôi vui lắm. Nhưng bọn anh vẫn muốn về nhà. Cả năm đi xa rồi. Về với bố mẹ cúng lễ tổ tiên. Nhà còn mỗi Mình, nó phải về hương khói cho bố mẹ chứ.
Tôi nhìn Minh. Minh từ nãy im lặng không nói. Tôi thở dài. Nắm tay cậu ấy.
-Vậy tết này tớ ở đây ăn tết với cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!