Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 25
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 25
Minh nhìn tôi như người ngoài hành tinh. Mà không phải, đúng hơn là cả ba người nhìn tôi chằm chằm.
-Mày nghĩ kĩ chưa đấy. Lạnh quá làm mày đơ não à.
-Không… Em nói thật.
-Mày xin bố chưa.
-Em có nói qua rồi.
-Bố bảo gì.
-Bố bảo…
Tôi ngập ngừng nhớ tớ lời ông Bố già tôi nói. Có nên nói ra không, hay có lẽ nó chỉ là câu nói đùa.
-Bố bảo. Lên đấy rồi cho ở luôn đấy mà đi làm nương.
-Ha ha.
-Bố thấy mày ăn hại nên tống đi cho khỏi rác nhà.
-Ê cái anh kia.
Tôi tung cái miếng ngô anh ấy đỡ.
-Tao thấy lạ thì tao nói thôi. Mà có khi mày cứ ở đây. Minh nó nuôi mày được. Trừ điều lúc mày ốm nó không vác được đi bệnh viện thôi.
-Này, anh đừng có trêu em nữa nhé.
Chúng tôi chuẩn bị chiến đấu, Minh can ra.
-Thôi được rồi. Em nghĩ Bình chỉ nói vậy để cho em vui thôi.
Tôi dừng lại nhìn cậu ta.
-Trông tôi giống đùa không.
-Tất nhiên là không, nhưng cứ ở đây vài hôm thì chán ngay mà. Đâu phải lúc nào cũng có cơm ăn no, áo mặc ấm đâu.
-Nhà tắm với nhà vệ sinh không có như ở dưới đó. Con gái không ở lâu được đâu.
-Cái này không khó lắm.
-Bình không sợ bọn con trai đến bắt Bình làm vợ à.
-Tôi sợ gì. Tôi sẽ ăn cho nhà nó phá sản.
Câu nói ngây thơ của tôi khiến tất cả phì cười. Tôi còn ngây thơ thật, không qua nổi với mấy tên con trai kia. Anh Bảo nhìn tôi cười không ngớt, còn Minh thì nhìn tôi theo cách mà cậu ta không biết phải diễn tả kiểu gì. Anh Páng thì thích thú vì tôi ngây thơ và vui nhộn.
Anh Páng nói câu gì đó với Minh và Minh trả lời lại bằng tiếng bản địa. Tôi không hiểu, Anh Páng vẫn nhìn tôi cười sau khi nhận được câu trả lời của Minh.
-Này, hai người nói xấu gì em đó.
-Có nói xấu gì đâu.
-Có bốn người ở đây, hai người nói riêng chả là nói xấu à.
Tôi vặn vẹo.
-Không nói xấu gì đâu. Bình đừng hiểu lầm.
-Thật không.
-Thật.
Minh gật đầu.
-Vậy hai người nói gì.
-Nói vui thôi mà.
Minh giải thích đơn giản.
-Anh bảo Minh đừng để chúng nó bắt em. Mà bảo Minh bắt em.
-Nó… Bắt em á.
Tôi trố mắt hỏi lại. Mặt Minh đỏ bừng. Tôi bật cười.
-Nó… Như thằng trẻ con vậy. Sao vác được em.
Tôi đang tưởng tượng bắt vợ nghĩa là vác một cô gái về nhà. Và nếu cô ta đanh đá giống tôi thì kẻ kia sẽ thân tàn ma dại trước móng vuốt sắc nhọn và sự lì đòn không tả nổi của tôi. Tôi… Ngây thơ tập 2.
Cả ba người đàn ông đều cười. Giờ tôi thấy mình bị bắt nạt. Ấm ức đứng lên.
-Ba người ngồi đó mà cười. Tôi đi ngủ đây.
Tôi mò vào trong chỗ ngủ. Minh ngủ gần bếp củi với anh Páng. Tối đến có lẽ sẽ đẩy cho củi cháy cho ấm căn nhà. Tôi… Lần đầu tiên xa cái chăn ấm nệm êm. Nằm trên tấm gỗ không được phẳng thì không tài nào nhắm mắt được. Lát sau ba người họ mới giải tán đi vào. Anh tôi vào nằm cạnh tôi. Khẽ nói nhẹ khi thấy tôi chưa ngủ.
-Sao không ngủ đi.
-Em không ngủ được.
-Sao.
-Lạ nhà.
Tôi không dám nói là cái tấm này cứng quá.
-Lạnh không?
-Không.
-Vậy nhắm mắt ngủ đi.
-Anh đừng đi đâu nhé. Em sợ đấy.
-Uh.
Tôi nhắm mắt lại. Anh tôi vẫn nhìn khuôn mặt tôi qua ánh lửa nhỏ ngoài bếp.
-Mày thấy Minh thế nào.
-Hiền.
-Đừng bắt nạt nó nhé.
-Biết rồi.
-Tao thấy nó được. Chịu khó mà chơi với nhau, bảo ban nhau. Bao giờ lớn thì tính chuyện lớn.
-Anh yên tâm. Em sẽ chơi với nó đến lúc nó lớn, cho đến bao giờ nó đi lấy vợ vẫn chơi.
-Mày ngu thế, làm gì có đứa con gái nào muốn chồng mình chơi với con gái. Người yêu tao nó thấy tao có bạn gái nó ghen ầm ầm kìa.
-Nó chả biết cái mẹ gì. Bỏ nó đi.
-Mày mới không biết cái mẹ gì.
Hai anh em tôi lại chuẩn bị cãi nhau. Tôi không muốn to tiếng nên đành nhịn.
-Thôi được rồi ngủ đi.
Tôi chùm kín chăn. Trời về đêm càng ngày càng lạnh. Minh vẫn thức, tay đẩy củi vào bếp cho cháy để lấy hơi ấm cho chúng tôi. Ngoài đó được che tạm bằng mấy tấm lá. Gió vẫn thổi vào khá lạnh. Anh tôi và Páng có lẽ đã ngủ say sau một ngày dài. Tôi không ngủ được, đi ra ngồi với Minh bên bếp củi.
-Sao không ngủ đi.
-Không ngủ được.
-Lạnh à.
-Không. Lạ chỗ.
-Nằm vào cho ấm.
-Nằm không ngủ được đau người lắm. Ra ngồi đây không được à.
Minh gật đầu.
-Được. Nhưng ngồi lát rồi vào ngủ nha.
-Không.
-Sao vậy. Tối đến, có ma rừng đấy.
Nhắc đến ma, thì dù ma nào cũng khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi ngồi sát cạnh Minh.
-Có ma rừng thật hả.
-Uh.
-Nó giống người hay giống ma.
-Tất nhiên là ma rồi. Cậu chưa nhìn thấy hả.
-Uh.
-Kia kìa.
-Đâu.
Tôi thu mình sát vào Minh. Nhìn theo hướng cậu ấy chỉ. Ngoài trời tối om. Combo thêm tiếng còn gì kêu làm tôi rùng mình. Tôi là đứa mắt to hơn người. Sợ ma chính là điểm yếu nhất của tôi.
Thấy tôi tự nhiên run lên. Minh giữ tay tôi.
-Có tớ ở đây. Bình không phải sợ gì hết.
Tôi vẫn ngồi im, mắt nhìn xung quanh.
-Người ta bảo, ma là nỗi sợ hãi của con người chứ thực tế nó không tồn tại.
-Sao lại không. Ngày trước, ở gần nhà tôi. Chỗ gốc tre. Có hai cái bóng đen. Mắt sáng như sao ý. Tôi sợ muốn ngất đi luôn.
-Ai bảo thế.
-Lão Hai dắt tôi ra xem. Ghê lắm.
-Nó có hai con mắt tròn à.
-Uh.
-Mắt con mèo nó sáng lên trong đêm đấy. Cậu bị anh ý lừa rồi.
-Không phải đâu. Ma đấy.
-Nó có bay lên tận ngọn tre không.
-Không. Ở dưới gốc đã chết khiếp rồi.
Minh phì cười vì sự ngốc nghếch của tôi.
-Ra đây, tôi đưa cậu đi xem.
-Xem gì.
-Xem buổi tối con mèo nhà Páng đi bắt chuột ở gốc cây.
-Thật không. Cậu dọa tôi là tôi ngất ra đó.
-Ai dám dọa cậu.
Tôi cả Minh đứng lên đi ra ngoài. Trời ngoài này sương lạnh giá. Lũ mèo cũng đi ngủ hết rồi. Còn con chó nhà Páng đứng bên kia cắn sang đây vì thấy bóng người. Theo hướng ánh sáng đèn pin. Mắt nó cũng sáng lên như con ma tôi từng gặp ngày bé.
-Giống không.
Minh hỏi.
-Giống.
-Đấy, bảo mà.
Tôi níu tay Minh không rời.
-Này, vậy cậu sợ cái gì.
-Tớ không biết.
-Sao lại không biết. Ai cũng phải phải có nỗi sợ chứ.
-Ngày bé thì sợ đói. Còn bây giờ thì…
Tôi quàng tay qua tay Minh chờ đợi cậu ấy nói.
-Tôi sợ không được đi học.
-Tại sao.
-Vì người nghèo như chúng tớ, chỉ mong được đi học. Để thoát khỏi cảnh này.
-Nếu như không đi học. Thì đi làm thuê như anh Páng. Không đi làm thuê thì ở nhà làm nương rồi bắt vợ.
-Mà mình nghèo, bắt người ta cũng không chịu cơ.
-Không phải, mà vì cậu như học sinh lớp 8 ý.
Tôi nói thật thà.
-Lớp 8 thôi á.
-Uh.
-Cậu đừng có chê. Cao hơn cậu rồi đấy.
-Còn lâu.
-Đo.
Tôi và Minh đứng sát vào nhau. Không ngờ cậu ta đã cao hơn tôi từ lúc nào. Tôi ngơ ngác.
-Ơ Minh lớn rồi đấy.
Minh cười ngại. Tôi cầm đèn pin soi vào cậu ta.
-Cậu có mụn rồi, cả râu nữa.
Tôi cười khúc khích. Với tôi, cậu ta vẫn là tên Minh bé nhỏ của một thời.
-Cái mụn này có đầu rồi. Đưa tôi nặn ra cho.
-Không cần.
Minh ngại cúi xuống. Còn đâu tôi vẫn vô tư.
-Đứng im đi.
Tôi quát. Đưa tay lên lau mặt cho Minh. Rồi hi hoay với cái mụn của cậu ta. Tôi không để ý cậu ta đã dậy thì rồi. Và ở đây là đủ tuổi đi bắt vợ.
Minh mở mắt nhìn tôi. Nói nhỏ.
-Giờ tôi lớn rồi. Bình không phải binh tôi nữa. Mà tôi sẽ bảo vệ cậu. Không để cậu bị bắt nạt.
-Đứa nào dám bắt nạt tôi thì nó chết chắc.
-Vậy cậu lo học đi. Tôi sẽ xử lý chúng cho cậu.
-Thôi. Cậu làm con mọt sách đi. Cậu không hợp làm giang hồ đâu.
-Vậy cậu cũng phải làm người tốt, không học theo kiểu giang hồ đó nữa.
-Mỗi một câu chuyện đều có cách giải quyết. Không phải chuyện gì cũng mang nắm đấm ra được.
-Rồi, biết rồi.
-Không được. Hứa với tôi không đánh nhau nữa.
-Hứa được chưa, nói nhiều.
Tôi vùng vằng dỗi. Minh thấy vậy cầm tay tôi dỗ dành.
-Cái miệng xinh thì phải nói lời hay. Tay đẹp để nâng niu không phải để đi đánh người.
Tôi trố mắt nhìn Minh. Tiến sát lại soi đèn vào cậu ta.
-Cậu sao thế. Bị sốt à.
-Không.
-Nói mấy lời ngôn tình nghe buồn nôn.
-Đó là thật mà.
-Thôi. Ông bác sĩ tương lai ạ. Ông sắp thành ông giáo thì có.
Minh phì cười. Níu tay tôi hỏi.
-Ước mơ của tôi làm bác sĩ. Vậy ước mơ của cậu là gì.
-Của tôi á.
Tôi suy nghĩ mãi.
-Tôi sẽ là người bán thuốc cho bác sĩ.
-Tại sao.
-Vì lúc ấy chúng ta vẫn sẽ chơi với nhau. Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau. Cho tới khi nào vợ cậu không cho cậu chơi với tôi nữa.
-Không. Tôi không cho phép ai và không ai có quyền cấm tôi chơi với cậu.
-Thật thế.
-Uh. Mình sẽ chơi với nhau đến già. Lúc đó ngồi ôn lại kỉ niệm đẹp bây giờ.
Tôi khúc khích cười. Minh nhìn tôi trầm ngâm.
-Cảm ơn cậu.
-Sao lại cảm ơn.
-Vì đã ở bên tôi và luôn giúp đỡ tôi.
Tôi tự nhiên thấy trùng xuống.
-Cậu cũng cho tôi học được rất nhiều điều. Cho tôi thấy cuộc đời giá trị hơn.
-Với tôi, cậu là người mạnh mẽ nhất. Và có thể bên tôi những lúc tôi cần.
-Tôi sẽ luôn bên cậu.
-Thật không.
-Cho tới khi nào cậu không cần nữa.
-Được rồi. Lúc đó là lúc nào. Giờ tôi không nghĩ tới.
-Cậu lạnh không.
-Không. chỉ lạnh tay thôi.
Minh đưa bàn tay ủ ấm cho hai bàn tay tôi rồi khẽ nở nụ cười.
-Sau này cậu không phải lo mình bị lạnh nữa nhé.
Tôi ngại ngùng cúi xuống. Sao tự nhiên thấy bồi hồi. Nhưng tiếng động bên bụi cây bên kia khiến chúng tôi chú ý.
-Cái gì đấy.
-Không phải mà rừng chứ.
-Không biết. Có thể là nó đi ăn đêm.
Cái cây rung lên như có người chạm vào. Tôi đứng sát vào Minh. Tay ôm lấy eo cậu ta thật chặt.
-Đừng có mà chạy. Tôi sợ Minh ơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!