Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 27
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 27
Thấm thoát hôm nay đã 27 tết. Căn nhà của Minh đã được sửa sang. Giờ nó còn sáng sủa hơn mấy căn nhà bên kia vì mái lá mới và bức tường vẫn còn màu lá xanh.
Tôi thổi cho lửa bốc lên qua cái ống tre. Khói bay lên khiến ngôi nhà trở nên ấm cúng. Bên bếp lửa bập bùng. Tôi lấy đũa trộn nồi canh măng lên. Ở đây, món ăn dễ kiếm nhất chính là măng rừng. Kể từ lúc lên đây. Tôi cũng xung phong một vài lần vào bếp.
-Nhưng mà…
Nghe tiếng động. Tôi ngẩng lên nhìn Minh đi vào.
-Đỡ đau chưa.
-Còn rát chút thôi.
-Cậu không cần đảo đâu. Kệ là nó tự chín.
Minh đi vào. Tay cần cái rổ có mấy cái lá tre.
-Cái gì đấy.
-Trứng gà.
-Ở đâu ra.
-Chiều tôi cả anh Hai đi sang nhà chú Lùng. Chú ấy cho.
Tôi, nếu như ở nhà, thì mấy quả trứng ấy chả có ý nghĩa gì. Nhưng sau khi trải qua những ngày thiếu thốn ở đây. Mới hiểu câu “một miếng khi đói bằng một gói khi no” . Bản thân người ta còn khó khăn, vậy mà vẫn cho quà. Sao mà quý hóa đến vậy.
Tôi nhìn Minh hỏi một câu như người lớn.
-Thế đã cảm ơn chưa.
-Rồi.
Miệng Minh trả lời nhưng ngồi xuống kiểm tra tay cho tôi. Đập một quả trứng lấy lòng trắng bôi vào vết bỏng rất cẩn thận.
-Vậy cậu nói cảm ơn thế nào?
-Ua tsaug.
-Là gì cơ.
Tôi nhìn Minh.
-Thì cảm ơn đấy.
Tôi bịt miệng cười khúc khích.
-Nói lại xem nào.
-Ua tsaug.
-Ủa sau này…
Tôi đọc theo.
-Không phải. Phải nói là ua t sau.
Tôi càng cười lớn. Giờ mới có cơ hội bảo Minh dạy nói tiếng H.Mông. Các bạn không hiểu chịu khó nhé.
-Vậy chào là gì.
-Nyob zoo.
-Nghe như ở trong sở thú ý.
Minh phì cười.
-Nghe nhiều cũng quen đấy.
-Thế có viết ra chữ được không.
-Có.
-Vậy họ hỏi gì cậu.
-Họ hỏi có khỏe không.
-Koj puas nyob zoo.
-Nghe khó hơn tiếng anh.
-Nghe nhiều quen đó. Cũng giống mình học tiếng anh. Phải nghe nhiều mới dần hiểu được.
Bình thường gặp bạn người ta sẽ hỏi.
-Koj lub npe hu ua li cas.
-Là gì.
-Nghĩa là bạn tên gì. Thì trả lời là.
-Kuv hu ủa Pìng.
-Là gì.
-Nghĩa là tôi tên là Pìng.
-Pìng???
Tôi tròn mắt. Minh gật đầu ngây thơ. Tôi cứ thế bò lăn ra cười.
–Vì ở đây không gọi bạn tên Bình được nên tôi và Páng gọi bạn là Pìng. Họ nghe sẽ hiểu.
-Pìng.
Tôi nhớ cái tên đó. Cười ngặt nghẽo. Anh tôi đi vào.
-Có chuyện gì mà con này nó lên cơn thế Minh.
Tôi vẫn không ngậm mồm được. Vẫn khúc khích.
-Em dậy bạn ý nói tiếng Mông.
-Tiếng Mông hả. Vậy mày dậy anh một câu đi.
-Câu gì ạ.
-Anh tôi ghé tai Minh nói nhỏ.
-À. Đọc là Kuv hlub koj.
-Là gì.
-Kup lup koi.
Anh tôi cũng phì cười.
-Vậy mày nói thế này cho anh.
Anh tôi lại ghé tai Minh.
-Này. Anh định học nói linh tinh để trêu em à.
-Có Minh đây. Tao thèm gì trêu mày. Tao học câu ý nghĩa tí thôi. Minh đọc đi cho nó xem.
-Ua lhub kuv cú nã.
-Ua húp Kup cú na.
Tôi đọc theo.
-Không phải thế. Minh đọc cho nó nghe. Nó nhớ nhanh. Bao giờ về, tết anh còn có cái dùng.
Minh quay sang nhìn tôi.
-Con kia nhớ cho anh. Bao giờ về phải nhớ. Rồi anh cho 200.
-Thật hả.
-Uh.
-Hứa.
-Nghe đi.
Minh nhìn tôi ngập ngừng. Khuôn mặt có phần ngần ngại.
-Kuv hlub koj.
-Là gì.
-Là…
-Mày hỏi làm gì. Câu đấy tao mua bản quyền rồi.
-Xàm.
-Rồi… còn câu nữa.
Minh lại nhìn tôi. Ánh mắt lần này dịu dàng hơn.
-Ua lhub kuv cú nã.
-Ua húp Kup cú na.
Tôi vừa đọc theo vừa khúc khích cười.
-Em nghĩ câu này nghĩa là. Mày là con lợn hay còn bò. Hay một câu nói xấu em đúng không.
-Mày nghĩ tao là ai. Tao mà là loại người đấy à.
-Câu này hay. Sau này em sẽ hiểu. Em gái ạ.
Anh tôi nhìn Minh nháy mắt. Minh cười ngại. Tôi không hiểu. Vì biết hỏi hai người họ cũng vào hùa với nhau không nói.
Tối đến, chúng tôi ăn tối quây quần bên bếp củi. Anh tôi và Minh làm cho tôi món trứng nướng mà lần đầu tiên tôi được ăn.
-Sao không cho quả trứng lên bếp luôn hả anh.
-Mày ngu thế. Luộc qua rồi nướng nó mới không bị nổ.
-Thật à.
-Uh.
Minh gật đầu.
-Có con cá nướng trong cái bọc lá chuối đấy.
Páng khều ra cái bọc được buộc cẩn thận ở giữa bếp.
-Cá ở đâu đó anh.
-Cá bắt chứ ở đâu.
-Đi chợ ở đây xa lắm.. Mà có phiên cơ.
-Vậy ba người đi suối bắt cá à.
-Uh.
-Lúc nào.
-Chiều.
-Sao không rủ em.
-Mày không biết bơi. Ngã xuống ai vớt được.
Tôi ấm ức. Hóa ra họ ra suối kiếm cá từ chiều mà không mang tôi theo. Mặt tôi dài ra.
-Anh ấy đùa đấy. Cá dưới nhà Sở cho.
Tôi lườm anh tôi. Tôi tin Minh nhiều hơn anh ấy. Anh tôi tủm tỉm.
-Mày nhớ nhé.
-Nhớ gì.
-Câu lúc chiều Minh nói.
-Hai trăm.
-Uh.
-Nhưng mà… Em quên rồi.
-Minh nói lại cho nó.
-Thôi. Nhớ làm gì.
-Nhớ chứ. Nó quan trọng lắm đó.
-Uh. Cậu cứ nói đi. Tớ nghe.
Minh nhìn tôi. Nhìn hai anh rồi ngại ngùng nhắc lại.
-Kuv hlub koj. Ua lhub kuv cú nã.
Nghe xong anh Páng phì cười. Tôi nhìn anh ấy nghi ngờ hỏi.
-Anh Páng. Câu đó nghĩa là gì.
-Là 200 nghìn. Mày nhớ hộ anh. Miễn hỏi. Mày đồng ý không.
-Em có.
Tôi vẫn bị hai trăm nghìn mê hoặc mà gật đầu.
-Đọc lại cho anh nghe.
-Kup lup koi. Kup lup cú na.
Minh nhìn tôi đơ ra. Anh tôi và Páng ôm bụng cười. Chúng tôi có buổi học tiếng Mông vui nhộn nhất từ trước tới nay.
-Tôi biến thành trò cười cho mấy anh à.
-Mày không có năng khiếu học tiếng h’mông đâu. Sau này Minh không phải dạy nó tiếng Mông đâu. Để đó lúc nào bực chửi nó cho bõ tức.
-Không hiểu thì cũng như nước đổ đầu vịt thôi.
-Kệ nó.
Tôi bĩu môi dỗi hờn. Ba người ngồi cầm chén rượu. Nhâm nhi. Minh cũng biết uống rượu. Nhưng không uống nhiều.
Trong ánh lửa bập bùng. Tiếng nói cười vui vẻ. Tự nhiên anh tôi trầm ngâm.
-Ngày mai, em đưa con Nhím về.
Tôi ngước lên nhìn anh tôi, còn Minh cúi xuống. Tôi biết Minh sẽ không theo chúng tôi về. Nhưng mà, tôi lưu luyến nơi này vẫn chưa muốn rời đi.
-Ở nốt mai. Kia về được không anh.
-Không được. Mai 28 tết rồi. Xe có mà về hay không ý.
-Có chứ. Lo gì.
-Mày không lo. Nhưng anh còn có việc. Về còn phụ bố mẹ dọn dẹp chứ. Mấy hôm nữa Minh xuống. Tha hồ mà chơi.
Tôi không nói gì thêm. Nhìn Minh. Mắt cậu ấy cũng trùng xuống. Tôi chẳng biết phải làm sao. Quay sang nhìn Minh thuyết phục lần nữa.
-Về với tớ. Ở nhà tớ tết cũng vui lắm.
-Tớ đi xa cả năm rồi. Giờ muốn ở đây. Qua dọn dẹp mộ cho bố mẹ và đứa em. Thắp cho họ nén hương. Cúng cho họ ít bánh vào ngày tết.
Tôi nhìn Minh rưng rưng. Nghĩ đến cảnh tết nhất người ta quây quần bên gia đình còn Minh lại cô đơn. Sao thấy thương cậu ấy nhiều đến vậy.
Tôi muốn ở bên Minh. Muốn ở bên cậu ấy, chia sẻ niềm vui cho cậu ấy quên đi nỗi cô đơn của mình.
-Hay tôi…
-Thôi mày về đi. Sau này còn nhiều dịp. Rồi có khi không muốn cũng phải về mà hương khói đấy.
Tôi chưa hiểu ý anh tôi nên cãi.
-Anh hâm à. Giờ Minh có một mình thôi.
-Tôi quen rồi. Vả lại có nhà Páng ở đây. Bình đừng lo cho tôi.
Tôi nhìn Minh lần nữa. Anh Páng nói câu gì đó bằng tiếng Mông. Tôi nghe không hiểu. Minh cũng trả lời bằng một câu tiếng Mông. Mãi về sau này tôi mới biết họ nói điều gì với nhau.
-Thôi, đừng nhì nhằng. Mày không về là bố lại chửi tao đấy.
Tôi gật đầu nhưng trong lòng vẫn ấm ức. Đến tận lúc đi ngủ. Thấy tôi liên tục trở mình anh tôi mới lên tiếng dỗ dành.
-Thôi. Mai ngoan ngoãn về đi. Anh biết mày không nỡ để thằng Minh ở lại. Nhưng đây là nhà nó. Ai đi xa cũng mong ngày tết để về.
-Nhưng giờ Minh có một mình.
-Biết vậy, nhưng không ai chọn được hoàn cảnh. Mà phải chấp nhận mà vượt qua thôi. Mày hiểu không.
-Giờ mày ở lại cũng không được. Bố sẽ không đồng ý vì mày con gái con đứa, ở chung với con trai sao được. Thân thì thân nhưng lúc có chuyện tránh làm sao.
-Với lại bố mình cũng muốn giúp đỡ thằng Minh. Mày phải chú ý cái đấy.
-Giờ hai đứa đang tuổi đi học. Đừng có công khai yêu đương.
-Yêu đương gì. Anh hâm à.
-Đấy là tao nói thế. Bọn tao con trai không nói. Mày con gái. Nếu muốn tốt cho Minh. Thì phải giữ khoảng cách. Sau này học xong cấp ba. Đi đại học. Chúng mày làm gì thì làm.
-Mày hiểu ý anh không.
-Hiểu. Nhưng mà em với Minh là bạn.
-Biết vậy. Ngủ đi.
Tôi nghe anh nói thì càng phải suy nghĩ. Tôi không biết tình cảm tôi dành cho Minh có đúng là một tình bạn trong sáng hay cậu ta đã là một phần nào đó đặc biệt trong tôi rồi. Nhưng mà giờ nó là không đúng.
Và tôi phải xa Minh, bởi vì chúng tôi còn có gia đình và cuộc sống của mình. Và bởi vì điều này sẽ tốt cho Minh. Tôi không thể vì một chút niềm vui của mình mà khiến bố có ánh mắt khác về Minh. Nếu được lựa chọn giữa tương lai tốt đẹp của cậu ấy và niềm vui của tôi. Tôi sẽ nghĩ cho cậu ấy. Bởi chúng tôi sẽ chơi với nhau rất lâu nữa. Và nếu có thể. Tôi muốn ở bên cạnh cậu ấy. Thay người thân chăm sóc cho cậu ấy cho tới khi chúng tôi tìm được một người cho riêng mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!