Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 28
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 28
Sáng sớm khi tôi ngủ dậy, anh trai tôi đã chuẩn bị xong đồ đạc. Mấy người con trai đang ngồi nói nốt với nhau vài câu chuyện. Thấy tôi thì giục.
-Đánh răng rửa mặt, ăn sáng đi rồi đi.
-Đi đâu.
-Tất nhiên là về nhà.
Tôi nhìn Minh. Cậu ấy khẽ cười cho tôi vui mà tôi không tài nào vui được.
-Sao sớm vậy anh.
-Đi mất gần ngày đường. Về đến nhà là muộn.
-Anh ấy nói đúng đấy. Bình chuẩn bị đi.
Tôi đành gật đầu. Đánh răng xong thì được một cây cơm tre. Người ta gọi là cơm Lam đấy, ngon lắm.
Ăn xong. Páng và Minh tiễn chúng tôi đi. Đi xuống bản dưới. Là có thể tìm người xe ôm hôm trước đưa chúng tôi lên. Tôi quay lại nhìn Minh dặn dò.
-Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
-Uh. Bình đi đường cẩn thận. Về đến nhà cho tôi chúc tết hai bác.
-Uh.
Anh tôi cũng quay lại vỗ vai Minh. Rồi chào anh Páng và mọi người rời đi. Lúc chuẩn bị lên xe. Tôi giật mình nhớ ra.
-Thôi chết em quên.
-Quên gì.
-Em không đưa cho Minh ít tiền thì cậu ấy tiêu bằng gì.
-Mày nghĩ ở đấy thì tiêu tiền vào đâu.
-Thì phải mua cái nọ cái kia.
-Nửa tháng mới có phiên chợ. Có khi có chợ, nó xuống đây rồi.
-Nhưng mà vẫn phải cần chứ.
Tôi băn khoăn…
-Mày yên tâm anh gửi anh Páng cho nó rồi. Vì đưa cho nó. Nó cũng không cầm.
-Vậy ạ. Cảm ơn anh.
Anh tôi quay sang nhìn tôi.
-Tao cũng công nhận. Thằng đấy là đứa có khả năng.
-Tất nhiên rồi. Minh thông minh lắm.
-Thông minh là một chuyện. Ý anh nói là nó chịu được mày là chuyện khác.
-Ê. Anh nghĩ em xấu xa vậy hay sao.
-Thì chả…
-Này, anh đừng mất lòng tin ở em như thế nhé.
-Uh. Do mày thôi. Giờ bố đặt lòng tin ở thằng Minh rồi đấy.
-Tin gì.
-Tin nó có thể dạy mày làm người lớn.
-Nó mà dạy được em. Xàm.
Tôi cong môi.
-Em không dạy nó thì thôi.
Anh tôi cười.
-Tao biết mày thích nó.
-Anh hâm à. Đừng có mà linh tinh không bố lại mắng cho.
-Biết thế là tốt. Mày là con gái. Bố lo cho mày tránh để sau này mày phải khổ. Cho nên, yêu đương gì cũng phải kín đáo. Nghĩ cho cả thằng kia.
-Anh nói thêm câu nữa em đấm anh bây giờ. Bọn em tình bạn trong sáng. Anh đừng làm mất quan điểm. Nói linh tinh Minh ngại.
-Tao mà linh tinh. Minh nó bảo tết xong nó xin về chỗ cũ để đi làm đấy.
-Bố không đồng ý đâu.
-Nó ở nhà mình như thế nó ngại. Nó cũng sợ mang tiếng lợi dụng nhà mình. Nên nó làm thế là đúng.
-Nhưng chắc gì bố đã đồng ý.
-Không đồng ý sao được. Bố không phải bố nó sao có quyền. Thôi, mày cũng nên chấp nhận sự thật. Nó không có tiền, không có nhà, không cha mẹ. Giờ không tự làm thì chả ai lo cho đâu.
-Đấy, nhìn nó mới thấy. Mình may mắn hơn nó bao nhiêu. Cố gắng mà học hỏi, nhìn nó mà phấn đấu.
-Anh nói như ông cụ ý.
-Tao nói đúng còn gì.
-Ngày trước mày hay chơi với bọn thằng Hùng, suốt ngày rủ đi chơi rồi đánh nhau. Tao thừa biết. Giờ chơi với thằng Minh khác ngay. Cho nên mới thấy câu, chọn bạn mà chơi là đúng.
-Vâng. Đúng, thưa khổng tử tiên sinh.
-Bố cô.
Anh tôi xoa đầu tôi. Ngồi im trầm tư nhìn ra cửa xe. Chúng tôi cứ đi xa dần, chia tay những ngọn núi, những con đèo hiểm trở để về với đồng bằng. Nơi đó, người ta cho là thiên đường của niềm vui. Bởi nó phồn hoa và có đủ đầy. Nhưng thực tế với nhiều người. Một bữa cơm no, một chiếc giường ấm, một gia đình đầy đủ người thân. Đó mới thực sự là hạnh phúc. Hãy trân trọng khi bạn còn có ba điều này.
Tôi đi nhanh vào trong kho. Thấy tôi thở. Minh tiến lại nhìn tôi lo lắng.
-Có chuyện gì đấy.
-Đi học thêm…
Tôi vừa nói vừa thở.
-Là sao cơ…
-Cô giáo bảo hôm nay học thêm bù chủ nhật, mà tôi quên.
-Mấy giờ.
-Hai… Hai rưỡi.
Minh ngẩng lên nhìn đồng hồ.
-Hai rưỡi rồi. Giờ cậu đi xe đạp kịp không.
-Không.
-Quanh đây không có xe ôm. Tớ chưa đi được xe máy.
-Gọi… Xem thằng Thái có nhà không.
Minh cầm điện thoại bấm số.. Cậu ta thông minh. Nhớ hết số điện thoại nhà chúng tôi.
-Alô… Đang làm gì đấy.
-Qua kho nhà tôi ở gần cầu. Chở tôi đi học thêm tiếng anh được không. Nhanh lên.
-Chờ tí.
Tôi thở…
-Cho mượn quyển vở được không.
-Vở cậu đâu.
-Để nhà.
-Thế cậu đi đâu về đó.
-Tớ cả cái Nga. Đi mua quần áo.
Tôi cười. Minh nghiêm túc nhìn tôi.
-Vậy là quên cả giờ đi học.
-Tại cô đổi lịch đấy chứ.
-Này, cậu định đổ lỗi à.
-Thì đúng mà. Chả mấy khi được nghỉ. Cậu không biết ở nhà đi học vất vả thế nào đâu.
-Vậy đi làm đi. Rồi biết.
-Đấy là bố tôi không khiến đó chứ.
-Vì cậu động đâu hỏng đấy biết không.
Tôi cười. Tôi có làm gì đâu. Chỉ là cái cốc nước ấy, nó không chịu đứng yên trên bàn, nên mới bị đổ vào đống sổ của mẹ. Mà tôi đã chép lại cho bà rồi. Sao vẫn còn thù dai như vậy.
Tiếng bíp còi ngoài cổng. Tôi và Minh nhìn ra. Thái quần đùi áo phông đi vào gọi.
-Nhanh nên muộn rồi.
Tôi cầm quyển vở với cái bút trên bàn chạy ra. Leo lên xe quay lại vẫy chào Minh. Tên Thái giật ga khiến tôi giật mình ôm eo hắn.
-Ông định giết người à.
-Đang vội, ôm vào đi nhanh đấy.
-Có em nào chờ ông ở nhà à.
-Em nào. Cô giáo tiếng anh của bà chờ thì có.
Tôi cười khúc khích. Tay ôm chặt lấy eo Thái cho hắn phóng. Đến nơi tôi leo xuống.
-Chốc đón tôi được không.
-Mấy giờ.
-Lăm giờ.
-Cứ đứng đó chờ tí nhé.
-Ông đi đâu.
-Đi đá bóng.
-Mấy giờ.
-Lăm giờ hơn.
-Thế ông cho tôi chờ đến đêm à.
-Không. Mà tôi chở bà đi đá bóng luôn.
-Thật.
-Uh. Mua chè cho.
-Nhá…
Thái gật đầu. Tôi vì miếng ăn mà vui vẻ suốt buổi học. Tan lớp đã thấy thằng bạn ngồi trên xe ga mặc quần đùi áo số chờ trước cổng.
-Thế nào, lên đi.
Tôi hớn hở leo lên. Thái chở tôi ra mua đồ ăn vặt rồi đưa ra sân bóng. Mấy đứa con trai bạn nó trêu.
-Người yêu Thái đấy à. Sao mập thế.
-Mập đầu mày. Bạn tao.
-Bạn kiểu gì. Lần đầu tiên thấy Thái chở bạn gái đi chơi đấy nhé.
-Tớ là bạn thân của Thái. Không phải người yêu đâu.
Thái nhìn tôi cười. Vò cái đầu cua mới cắt của cậu ta. Chạy ra giữa sân vẫn không quên nhìn tôi. Tôi ôm đống đồ ăn kiên nhẫn chờ đợi. Thi thoảng bỏ bài hôm nay ra ôn lại. Tôi thích môn tiếng anh. Thái học giỏi Toán hóa, còn Minh học tốt tất cả. Cho nên Minh kèm tôi, còn một số môn tôi chỉ cho Thái. Thế là chúng tôi như bộ ba bù đắp cho nhau. Nhiều khi tranh cãi, nhưng nhiều lúc cũng vui vẻ vô cùng.
Đá bóng xong, Thái chạy ra chỗ tôi ngồi, mồ hôi cậu ta ướt đầm. Nhưng không cởi áo trước mặt tôi như mấy đứa bạn của cậu ta.
-Thái vừa xong đã chạy ra chỗ người yêu rồi à.
-Đèo con bạn về.
-Tớ đã bảo tớ không phải người yêu Thái mà.
Tôi quay lại nói.
-Kệ chúng nó. Về đi không muộn rồi.
Tôi leo lên xe. Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện ríu ra ríu rít. Thái chở tôi về kho lấy xe đạp. Tay tôi vẫn bám eo cậu ta. Thái phanh xe trước cổng. Không ngờ giờ này bố tôi vẫn ở đó, thấy tiếng xe, bố tôi, các chú và cả Minh ngẩng lên nhìn. Tôi hồn nhiên buông tay leo xuống, câu chuyện kết thúc vội vàng khiến chúng tôi vẫn cười với nhau vui vẻ.
-Cháu chào các chú.
-Bình đi chơi với người yêu về à.
Bố tôi bị các chú trêu, khuôn mặt tối sầm lại.
-Về đi. Cảm ơn ông nhé.
Thái quay xe chào lại cái nữa.
-Cháu chào các chú. Minh ơi, tôi về nhé.
-Uh. Về đi.
Tôi lon ton đi vào nhà.
-Bố, các chú cả Minh chưa nghỉ ạ.
-Có khách cần gấp hàng.
-Bình có người yêu đẹp trai ghê.
-Con nhà ai mà đi xe đẹp thế.
-Không đi xe đẹp thì còn lâu ông Huy mới nhận làm con rể.
-Ôi dào. Đứa nào dám yêu cái con này.
-Bố, bố nói đùa à. Coi thường con.
-Anh coi thường cháu nó thế. -Người yêu nó trông sáng sủa đấy.
-Nó con nhà Thuần thì phải.
-Vâng. Bố bạn ý tên là Thuần.
Tôi thật thà.
-Thế thì gần đây. Nhà Thuần với nhà ông thì hợp rồi. Nhà nó lắm tiền lắm.
Bố tôi cười.
-Ôi dào, chuyện trẻ con kệ nó.
-Cháu không lấy chồng đâu chú ạ. Cháu ở nhà với bố cháu cơ.
Tôi nói thật thà suy nghĩ của mình. Quay sang nhìn Minh cười. Minh từ nãy nghe chúng tôi nói chuyện mà không nói gì. Cậu ấy vẫn tỏ ra bình thường nhưng tôi biết trong lòng Minh tự ái lắm.
Minh Không nói gì với tôi, lặng lẽ cầm cái bao xách vào sâu bên trong kho để cất. Tôi nhìn theo không nói. Bố tôi quay lại nhìn hai chúng tôi rồi bảo.
-Đi về nhà ăn cơm trước đi. Bảo mẹ tối bố về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!