Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 29
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 29
Tôi đạp xe đến cổng chờ Mình đi ra. Hôm nay cậu ta có vẻ khó ở nên tôi hỏi.
-Ê. Có phải cậu vừa bị bố tôi mắng đúng không.
-Tôi có phải là cậu đâu mà phải nghe mắng chứ.
-Tất nhiên rồi. Cậu cái gì cũng làm tốt mà.
Minh cười buồn.
-Tốt thì làm gì.
-Thì không bị chửi chứ sao.
Minh nhìn tôi rồi leo lên xe cậu ta.
-Nói đi.. Có chuyện gì mà mặt cậu như buồn ị vậy.
-Giờ cậu còn nhìn mặt đoán bệnh được nữa sao.
-Nhìn cậu có vẻ không vui nên tôi nghĩ cậu buồn…
Tôi tủm tỉm. Minh khẽ lườm cái sự nham hiểm của tôi rồi phì cười. Chúng tôi vừa đi vừa ríu rít vài chuyện chữ nghĩa.
-Ê… Chờ tôi với.
Thái chổng mông lên đạp về phía chúng tôi. Cậu ta chen vào giữa tôi với Minh.
Buông tay ra đưa cho hai đứa tôi mỗi đứa một cái kẹo mút. Trong mồm cũng ngậm cái kẹo. Mái tóc còn chải chuốt điệu đà. Tôi quay sang nhìn.
-Không phải chứ.
-Sao cơ.
-Cậu sáng nay ăn gì đấy.
-Ăn bún riêu.
-Nhà chủ quán có đứa con gái xinh à.
-Ê… Ý cậu là gì.
-Trông cậu như F4 ý. Có phải là xem phim ngôn tình nhiều nên nghĩ mình là hoàng tử đúng không.
-Haha.
Thái cười phá lên.
-Có phải trend bây giờ đúng không.
-Đúng là trend, nhưng mà nhìn cậu có khi người ta bảo vịt đòi làm thiên nga đấy.
-Chả phải, nhìn tôi cũng ngon đúng không.
-Thôi. Xin cậu cho tôi chút bình yên.
Chúng tôi lại ríu rít đến tận lớp. Cả ba đứa đi vào. Lát sau cái Liên lớp trưởng cầm tập bài kiểm tra của cả lớp. Chúng nó nhốn nháo lên xem trộm điểm. Ba đứa tôi vẫn ngồi im.
-Thế nào, không lên xem bài à.
Con Nga giục chúng tôi.
-Lên xem làm gì. Đằng nào chẳng trả.
-Lên xem cho đỡ hồi hộp.
–Bình thì cần gì xem kết quả chứ. Nó có người bưng điểm lên tận mồm rồi còn gì.
Tôi ngẩng lên vì câu nói. Con kiều. Bạn thân của con Thúy. Hai đứa nó gộp lại thành tên Thúy Kiều. Mà nhan sắc đã không học hỏi được, nhân cách còn bỏ quên trong quyển truyện Kiều của Nguyễn Du luôn.
Tôi lườm nó cháy mắt. Con Thúy ra kéo nó. Tránh gây sự với tôi. Nhưng nó không nghe. Nó ghét tôi chủ yếu vì nó thích Thái mà cậu ta bơ nó.
-Chả thì gì. Nhà nó cho thằng kia đến ở nhờ. Coi như vừa kiếm người ở vừa kiếm đứa cho quay cóp còn gì.
Tôi mất hết cả kiên nhẫn. Đứng lên.
-Mày vừa nói cái gì. Muốn chọc tức tao đúng không.
-Tao nói thế không đúng à.
-Đúng. Nhưng việc Minh ở nhà tao không liên quan đến những gì mày vừa nói. Mày chưa chịu khổ. Nên mày mới mở mồm nói chuyện như mẹ thiên hạ.
-Mày cũng mở mồm nói chuyện như là thánh nhân ý.
Tôi phi ra khỏi chỗ ngồi của mình. Túm cổ con Kiều.
-Mày có vẻ thích tao làm thánh nhân đúng không.
Con Thúy thấy tôi điên lên thì kéo con Kiều.
-Mày đừng có động vào nó. Không lại mệt người.
-Mày sợ nó nhưng tao không sợ. Nó làm được đéo gì chứ. Dụ dỗ thằng dân tộc chưa đủ còn dụ dỗ thằng Thái.
-Tao dụ dỗ đấy thì sao.
-Mày thích nó à.
-Tao thích nó thì sao. Liên quan mẹ mày à.
Tôi chỉ là nói vô ý để chọc tức chúng nó. Ai ngờ đó cũng biến thành chủ đề bàn tán của bao người.
-Thôi, Bình… Về chỗ đi. Cô vào rồi.
-Cô vào kệ. Tao phải xử con này.
-Mày thử xem.
Tôi, tay vẫn cầm cái máy tính. Phi thẳng nó vào mặt con Kiều. Nó ôm mặt.
-Mày muốn nữa không.
-Thôi, tôi xin bà.
Thái đứng lên kéo tôi vào chỗ. Minh vẫn tự ái, ngồi xuống là ngồi im không nói. Cô giáo đi vào nhìn chúng tôi. Khuôn mặt đứa nào đứa đấy vẫn còn căng thẳng.
-Có chuyện gì đấy các em.
-Không có gì ạ.
-Bạn Bình cầm cái máy tính ném em.
Cô nhìn tôi.
-Nó xúc phạm em và Minh. Nên em chỉ bảo vệ mình thôi cô ạ.
-Bình nên bình tĩnh giải quyết vấn đề.. Còn các bạn kia cô xin nói lại. Mình, cho dù nghèo hay xuất thân ra sao, đó là chuyện của cậu ấy. Không ảnh hưởng đến các em. Không xin xỏ các em. Còn xúc phạm bạn lần nữa tôi cho dọn vệ sinh cả tháng đấy.
Tôi quay xuống lườm. Chúng nó cũng cúi xuống.
-Đừng có mà đánh chúng nó nữa.
Minh ghi cho tôi mảnh giấy.
-Vả nó mới nguôi được cơn giận này.
-Cậu ta nói đúng. Tôi chỉ là…
-Đừng có suy diễn nữa. Tôi cũng đâu có ăn cóp của cậu chữ nào.
Tôi hậm hực thêm. Cái Liên mang bài kiểm tra trả. Minh 9.5, còn Thái 9. Tôi 7 điểm. Tất nhiên là hai tên này không cho tôi quay cóp. Vì mục tiêu muốn tôi tự thân vận động vậy thôi.
Tôi ngồi trầm ngâm nhìn cô giáo chữa bài. Mảnh giấy con Nga đưa lên ghi dòng chữ to tướng.
-Mày thích Thái thật à.
-Thích cái đầu mày. Đứa nào nói.
-Mày nói.
-Tao nói lúc nào.
-Lúc nãy. Con Kiều hỏi. Mày chả bảo.
-Lúc đấy tao chỉ muốn xé xác nó ra. Chúng nó nói gì tao không để ý đâu.
-Vậy mà má nói như đúng rồi.
-Mày có phải là bạn tao không. Sao lại hỏi xàm vậy.
-Thì tao thấy dạo này mày với Thái thân nhau nên.
-Thôi. Mày còn nói nữa tao lại chửi cho đấy.
Tôi ném tờ giấy xuống.
-Bình thấy mình sai ở đâu chưa.
-Dạ…
Cô hỏi tôi mà tôi từ nãy chả nhập tâm.
-Tôi hỏi em thấy sai chỗ nào.
-À… Em thấy sai ở bài Hình ạ.
-Từ nãy sửa bài có nghe không.
-Em không ạ.
Tôi thật thà.
-Vậy đang làm gì. Đưa mảnh giấy đây.
Cô giáo đã tia được tôi với cái Nga.
-Cầm mảnh giấy lên đây.
Tôi quay lại, dũng cảm cầm tờ giấy lên. Cô giáo đọc xong thì im lặng gấp lại. Nhẹ nhàng nói với chúng tôi.
-Ở tuổi của các em. Rung động trước một ai đó là lẽ bình thường. Nhưng chuyện đó nên giữ trong lòng. Để cho cái tuổi học trò của mình trong sáng và vui tươi nhất. Sau này ra trường đại học, có thể đến với nhau, hoặc đó sẽ là một kỉ niệm đẹp trong đời. Đừng lớn sớm. Ảnh hưởng không tốt đếnTương lại.
-Cô nói ở đây vì cô cũng từng như các em. Trong lớp cô cũng có nhiều bạn nghỉ học sớm đi lấy chồng. Giờ khổ lắm các em ạ.
-Vâng.
Cô giáo nói vậy rồi không nói gì thêm. Cô đứng lên giảng bài. Chúng tôi tập trung học. Cuối buổi, trước khi ra khỏi lớp. Cô giáo tiến lại nói với chúng tôi.
-Cô tin vào tình bạn của các em. Cho nên bạn nói kệ chúng nó. Mình không làm sai. Không cần phải giải thích nhiều.
-Vâng.
Chúng tôi thu dọn đồ vào cặp. Thái quay sang nhìn mấy đứa.
– Chiều đến nhà tôi làm bánh đi.
-Bánh hả.
-Uh. Ăn cho bõ ghét.
Tôi quay lại rủ con Nga. Còn nói to chọc tức.
-Nga. Chiều nay vào nhà Thái ăn bánh nhé. Mẹ nó làm bánh ngon lắm. Nhận tao làm con dâu rồi. Giờ chiều tao hết nấc luôn.
Con Kiều đi qua lườm tôi bĩu môi. Tôi cười nhếch mép.
Đi cùng Minh ra nhà xe. Con Thúy và con Kiều đang dắt xe ra. Cố tình va vào chân tôi.
-Ý… Mày không thấy đống mỡ to tướng đấy mà đâm vào.
– Khổ quá. Mắt kém.
-Không phải kém mắt. Mà có mắt như mù.
Tôi nói rồi phủi quần đi.
-Này, không đưa người ở ôm cặp cho.
-Mày nói gì.
Tôi đứng lại giữ xe con Kiều.
-Tao nói gì đâu.
-Tao không điếc đâu. Mày đừng có gây sự.
-Ai thèm.
Tôi trừng mắt. Tay giữ tay nó bấm móng tay vào tay nó khiến nó nhăn mặt.
-Tao nhắc cho mày nhớ. Đừng để đến lúc lỗ mũi nhai trầu lại hỏi vì sao.
Nó cúi xuống cắm cổ đi.Vừa qua mặt, tôi đưa chân đá khiến nó ngã sõng soài ra nhà xe.
-Bình…
-Kệ nó.
Tôi đi vào lấy xe đạp đi.
-Cậu đừng binh chúng nó.
-Nhưng cậu làm thế chúng nó lại nghĩ tôi.
-Nó nghĩ là chuyện của nó. Mình không thế, có gì mà sợ.
-Đấy là cậu. Còn tôi thì không.
-Cậu nghĩ ít thôi. Nó không phải cha mẹ cậu. Nó không cho cậu cái gì. Nó nghĩ gì… Kẹ mẹ nó.
Tôi gắt lên.
-Nhưng tôi vẫn phải nghĩ. Là mọi người nghĩ tôi lợi dụng cậu.
-Đấy là cậu cả nghĩ quá. Đừng làm người khác mệt mỏi vì suy nghĩ của cậu.
-Vậy cậu cũng mệt mỏi vì tôi đúng không.
-Nếu cậu nghĩ thế là tôi thấy mệt đấy.
-Đang yên đang lành.
-Cậu không ở trong hoàn cảnh của tôi.
-Nhưng tôi không quan tâm điều họ nghĩ. Tôi chỉ quan tâm là cậu ổn thôi.
-Nhưng tôi thấy không ổn.
-Vậy cậu muốn như nào.
Tôi gắt lên.
-Cậu không cần phải to tiếng như thế.
-Cậu làm tôi mất hết cả kiên nhẫn. Suốt ngày tự ái với tự ti.
-Tôi là thế đó.
-Vậy cậu cứ sống như cậu muốn đi.
-Tôi muốn về chỗ mà tôi đáng phải thuộc về.
-Cậu muốn đi thì đi đi.
Chúng tôi cãi nhau to. Tôi giận và Minh cũng giận. Hai đứa mỗi đứa đi một đường.
Lúc về nhà, bố tôi chưa về. Lát sau mới phóng xe về nhìn tôi hỏi.
-Mày Có chuyện gì với thằng Minh à.
-Không.
-Sao nó xin về đi làm phụ xây kia kìa.
Tôi đơ ra. Hóa ra Minh làm thật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!