Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi
Phần 6
GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 6
Tất nhiên rồi, ở cái tuổi tôi muốn thể hiện mình trưởng thành. Tôi luôn hành động thiếu suy nghĩ và cảm xúc nhất. Vẫn là thế, ngang bướng và ham chơi.
-Này chúng mày, nghỉ tháng giời mà đứa nào cũng như heo ý.
-Nhất là con Nhím béo kìa.
Tôi quay lại.
-Tao vừa đi biển với ông bà già về. Chả biết bơi nên chỉ ăn với ngủ.
-Bảo sao, sướng nhá.
-Sướng gì mà sướng. Với ngủ cũng khổ lắm chứ bọn mày không biết đâu.
-Mộng năng quá, rồi ông Tiến thể dục ông ý lại bắt chạy cho giảm cân.
-Giờ bảo tao chạy tao đau tim chết ông ý không đền được đâu.
-Mày ngất ra đấy ông ý chết khiếp. Ai khiêng nổi.
Tôi cười ha hả thì cô giáo đi vào.
-Có gì mà vui thế cả lớp.
-Em chào cô ạ.
Chúng tôi đứng lên.
-Được rồi. Mời các bạn ngồi.
Cô giáo nhìn một lượt hỏi chúng tôi.
-Nghỉ hè có gì mới không.
-Không cô ạ. Chỉ có mỡ là tăng lên thêm vài lít thôi.
Tất cả cười ầm lên.
-Bình béo đâu rồi.
-Em đây cô.
-Tôi biết ngay thảo nào nó cũng lên cân. Vì nó mong nghỉ hè nhất trong hội này.
Tất cả lại cười ầm lên. Cô giáo đùa chúng tôi. Giây phút vui vẻ hiếm hoi khi cô ấy chưa biến thành mụ phù thủy cầm cây bút gạch tên chúng tôi trong sổ Nam tào.
-Không có bất ngờ gì thì tôi có bất ngờ cho các bạn đây.
Cô vẫy tay ra cửa.
-Vào đây.
Cả lớp nhốn nháo thi nhau ngó ra cửa. Ngoài đó, một cậu con trai bé bé đen đen đang ngại ngùng đứng đó.
-Vào đi, không ngại gì cả.
Cậu ta đi vào. Cả lớp trố mắt. Nói thật, nhìn cậu ta như một thằng trẻ con học lớp 8 lạc vào đây.
-Giới thiệu với các bạn. Đây là bạn mới chuyển vào lớp ta. Tên cậu ấy là Vàng A Nùng.
Nghe cái tên cả lớp cười như được mùa lúa. Cậu kia quay lại nói gì đó với cô.
-À… Cậu ấy tên là Vàng Văn Minh.
Nghe xong cái tên nữa mà cả lớp lại được thêm trận cười bò. Sau khi tiếng cười ngớt dần. Cô giáo mới tiếp tục lên tiếng.
-Bạn ấy ở Trường Lê Thánh Tông chuyển về đây. Các em giúp đỡ bạn làm quen với lớp. Thành tích học tập của Minh rất tốt, đừng thấy cậu ấy nhỏ mà chê cậu ấy nghe chưa.
-Vâng ạ.
-Giờ Minh ngồi lên trên này nhé.
-Vâng.
Cậu ta lí nhí.
-Dương đứng lên nhường chỗ cho bạn đi. Xuống tổ bốn có chỗ kìa.
Cô chỉ xuống bàn tôi. Thằng Dương dê quay xuống ái ngại khiến cô giáo nhớ ra.
-Mấy đứa bàn cuối không được bắt nạt bạn nghe chưa. Cái thằng Hùng rô, với con Bình béo. Đứa nào dám bắt nạt bạn tôi sẽ cho đúp thẳng tay.
-Cô thì… Em có làm gì đâu.
-Cô cứ nói thế bạn ý mới sợ chúng em.
-Các cô cậu còn dám sang lớp bên trêu chọc thì còn gì mà không dám.
-Được rồi, em hứa với cô, em mà đánh nó… Em là chó.
-Chó phốc hẳn hoi.
Cả lớp cười ,lũ quỷ sứ bàn tôi đang chọc ngoáy nhau.
-Thôi được rồi, cứ thế đi.
-Hay cô cho bạn ý xuống đây ngồi với chúng em.
-Tôi không giao trứng cho ác được. Cho bạn ý xuống ngồi với các cô cậu, khác gì cho con thỏ vào miệng lũ sư tử. Các cô cậu, sẽ làm hư hỏng cả cái lớp này.
-Chúng em có đóng góp tích cực cho niềm vui của lớp. Đúng không bọn mày.
Cả lũ cười hô hố. Cô giáo nhìn chúng tôi bất lực. Giờ mới là học hè. Nên cô cũng không ở lớp lâu mà cho chúng tôi làm bài tập ôn lại kiến thức.
Tôi ngó nghiêng cái cậu bé mới vào lớp.
-Ê chúng mày, có phải nó ở dân tộc về đây nên mới còi thế không. ( Xin lỗi các bạn vì một số câu chữ hơi thô thiển)
-Ở trên đấy chỉ có ăn ngô ăn sắn. Có cơm ăn đâu mà béo.
-Nhìn nó tao cứ tưởng thằng bé cấp hai lạc vào đây.
-Thế nó biết nói tiếng kinh không nhỉ.
-Mày hâm à. Nó đi học còn gì nữa.
-Lúc nãy cô giáo bảo nó ở dân tộc nào?
-Cô không nói.
-Chắc là dân tộc H mông.
-Hay là dân tộc Ê đê.
-Mày hâm à. Ê Đê phải vào tây Nguyên mới có.
-Thế dân tộc Mường tè.
-Mường tè là Huyện Mường tè của Lai châu. Còn Dân tộc Mường thì ở Hòa Bình ý.
-Bình béo cái gì cũng biết nhỉ.
-Bố tao cho đi rồi.
-Nó nhìn ngu thế nhưng cũng khôn lắm. Đốm lười tao mới để nuôi.
-Cái mẹ mày…
Tôi chửi. Cả lũ cười hô hố.
-Đứa nào lên hỏi xem. Khỏi tò mò.
-Hỏi làm gì.
-Hỏi để biết.
-Hỏi đi… Hỏi được rồi tao khao bữa chè.
-Thật nhá
Tôi tò mò nhất, mà cũng vì miếng ăn nên cầm quyển vở đứng phắt lên.
-Để tao.
-Đấy. Thấy trai đẹp cái là mắt sáng hơn sao.
Tôi quay lại nhìn mấy đứa bạn.
-Chúng mày có bị mù màu không. Nhìn nó như thằng trẻ con thế mà bảo trai đẹp à. Lũ có mắt như mù.
-Vâng. Xin tiểu thư thứ tội. Chúng thần không dám so sánh tiểu thư với nó. Chỉ so sánh với Hiếu béo thôi.
-Im mồm. Đừng có nhắc Hiếu béo không tao lại ăn chửi đấy.
Tôi đi lên làm quen với chú em mới đến. Cả lớp nhốn nháo không để ý. Chủ yếu tôi cũng muốn thử trình độ của cậu ta. Nếu được thì sẽ rủ cậu ta xuống chỗ tôi ngồi. Có bài kiểm tra còn quay cóp. Hì hì.
(Các bác đừng cười. Ai đi học chả một lần như vậy.)
-Chào bạn.
Tôi, ánh mắt tỏ ra hiền lành ngây thơ. Cố gắng đóng vai một con nai chính hiệu.
Cậu kia ngẩng lên đôi mắt một mí buồn với hàng mi cong lên dài và ướt khiến tôi tự nhiên thấy tội nghiệp kiểu gì.
-Tớ có bài này. Cậu xem giải giúp tớ.
Cậu bạn đưa tay ra cầm quyển vở của tôi rồi cúi xuống. Cái bài tập này là đi học thêm cô giáo cho tôi. Bài này khó nhất tôi chưa giải được.
Cậu ta đọc bài rồi trầm ngâm. Lát sau cầm bút ghi vài chữ vào nháp, sau khi hiểu ra vấn đề thì ghi vào vở tôi. Tôi đứng im nhìn. Cậu ta vẫn cắm cúi ghi cho đến khi xong mới ngẩng lên đưa cho tôi vở.
-Xong rồi.
Giọng nói vẫn còn trẻ con. So với lũ bạn ăn ngon mặc đẹp ở đây. Cậu ta vẫn là một thằng trẻ con chính hiệu. Ở đây, lũ bạn tôi đã lớn hơn trông thấy so với năm trước. Ngay cả tôi cũng không ngoại lệ. Từ lúc dậy thì đến giờ cũng ra dáng thanh niên lắm. Bọn con trai hay lớn muộn hơn. Mẹ tôi bảo thế.
-Xong rồi hả.
-Uh.
Tôi mở to mắt nhìn cậu ta.
-Đúng không.
-Chắc đúng.
Cậu ta có vẻ khá ít nói hay vẫn ngại ngùng
-Vậy hả. Cảm ơn.
Tôi cầm quyển vở trong tay. Nhìn cậu ta tò mò hỏi.
-Thế bạn quê ở đâu.
-Mình ở Lai châu.
-Huyện nào.
-Phong thổ.
Cậu ta có giọng nói như trẻ con. Giống cái hồi lũ bạn tôi còn chưa đổi tiếng.
-Dân tộc gì.
Sau câu hỏi đó. Cậu ấy nhìn tôi ái ngại. Có lẽ đi học thường bị chúng bạn trêu chọc vì cái chữ dân tộc dán to tướng trên trán. Kì thực thì tôi cũng tò mò. Và cả vì miếng ăn chứ không thật lòng quan tâm đâu.
-Tớ dân tộc Mông.
-H Mông hả.
Tôi nén cười.
-Uh.
-Có người yêu chưa?
Nghe tôi hỏi câu đó. Mấy cái camera chạy bằng cơm đang nhìn từ nãy tự nhiên bật cười. Thấy mình bị trêu. Cậu ta cúi xuống. Không nói gì. Tôi nháy mắt lũ bạn rồi cúi xuống.
-Cảm ơn bạn nhé. Rảnh xuống bàn tớ chơi. Tớ về đây.
Tôi về chỗ. Nhí nháu kể cho lũ bạn về câu chuyện của mình. Cả buổi học cậu ta vẫn ngồi im ở đó không nói chuyện với ai. Mà thật ra mấy đứa con gái bàn đầu, ăn mặc kiểu tiểu thư con nhà giàu nhưng cũng chẳng giàu bằng ai cả. Khinh người lại chảnh chó rất ngứa mắt tôi. Không đứa nào muốn gần một cậu bạn dân tộc vừa đen vừa kì kì như vậy.
Đến giờ tan học chúng tôi vẫn còn nói chuyện. Sau khi lên xong kế hoạch ăn chè mới đứng lên ra khỏi chỗ. Cậu ta cũng đang cất sách. Mấy quyển vở cũ gói cẩn thận để trong cái cặp cũ. Trong mắt mấy đứa trẻ như chúng tôi bây giờ. Người dân tộc đồng nghĩa với nghèo và ngốc nghếch.
Tôi đi qua thấy cậu ta thì đứng nhìn… Suy nghĩ chút rồi mở miệng rủ rê.
-Xuống chỗ tớ ngồi không. Vui lắm.
Cậu ta có lẽ thấy tôi dễ thương nhất lớp bởi từ đầu đến giờ có mỗi mình tôi thân thiện nhất.
Cậu ta nhìn tôi rồi gật đầu.
-Được rồi. Mai cô vào thì xin
– Giờ tớ về đây. Muộn rồi.
Tôi cả lũ bạn đeo cặp đi ra cửa.
-Nay nhím lại tốt bụng thế.
-Tốt cái gì.
-Rủ nó xuống chỗ mình ngồi.
Tôi cười.
-Nhìn tao trông tốt bụng thật không.
-Thế mày rủ nó làm gì.
-Thì nó học được, trông lại ngu ngu. Rủ xuống để tao sai vặt tí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!