Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
410


Gió Bay Trên Những Ngọn Đồi


Phần 8


GIÓ BAY TRÊN NHỮNG NGỌN ĐỒI 8
-Cậu điên à? Sao lại nhận tội như thế.
Minh cúi xuống khi nghe tôi quát.
-Nhưng mà…
-Nhưng cái gì.
Mắt tôi vẫn trừng lên. Trông tôi như mụ quỷ Dạ Xoa thật sự.
-Nhưng tôi làm, tôi nhận tội chứ không muốn đổ lỗi cho một mình cậu.
-Nhưng cậu có biết là cậu nhận thì tội cả hai sẽ nặng hơn không.
-Tôi….nghĩ là không.
-Đấy là cậu nghĩ chứ không phải nó như thế.
-Thật ra thì… Chịu khó làm tốt vài bài kiểm tra. Điểm dần sẽ nâng lên thôi mà.
Tôi trố mắt nhìn cậu ta trong bất lực. Đối với những đứa chịu khó học như cậu ta thì nghĩ vậy, còn với đứa như tôi thì…
-Thôi… thôi… thôi. Đừng mang thành tích học ra dọa tôi nữa.
– Học làm gì nhiều. Văn hay chữ tốt không bằng học dốt lắm tiền.
-Nhưng tôi không có nhiều tiền. Nên tôi nghĩ tôi sẽ học. Ít nhất là để thay đổi cuộc sống. Không phải kéo cày hay đi trỉa ngô nữa.
Ôi thần linh ơi. Tôi bất lực với cậu ta.
-Đầu óc thông minh thật thà nhưng không khôn ngoan Lươn lẹo thì cũng chả thể thành công đâu Bố già của con ạ.
Thằng Hùng cáu lên nhắc nhở.
-Tôi không Lươn lẹo được. Nói dối cứ thấy nó… Khó chịu.
Ôi trời ơi. Cậu ta càng nói. Càng khiến đầu óc chúng tôi phát điên. Nói chung thật thà là tốt, nhưng thật thà quá là một cái tội.
Người ta nói, sự thật mất lòng mà trong trường hợp này, sự thật có thể bị vỡ mồm thì đúng hơn. Thằng Hùng bạn tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Đứng lên túm áo Minh.
-Đm… Nói mày không hiểu hay cố tình không hiểu hả.
-Ê… Bỏ tay ra.
Tôi gạt tay nó ra khỏi áo Minh.
-Đừng có động tay chân. Bình tĩnh nói.
-Đm… Nó làm tao mất hết bình tĩnh đấy chứ.
-Thôi. Ông bớt nóng đi. Không lại thêm dầu vào lửa bây giờ.
-Đứng lên đi về đi. Lát tôi với cái Nga về.
Tôi đẩy hắn. Chứ ngồi đây nghe Minh nói có lẽ hắn sẽ đánh Minh thật ý chứ. Cái tuổi của chúng tôi sức kiên nhẫn rất ít. Hở tí là nổi khùng lên rồi.
Nói mãi Hùng mới đứng lên. Sau khi nó đi. Cái Nga nhìn nó rồi động viên.
-Thôi được rồi. Từ sau Minh Không phải nhận lỗi thay cho bọn tớ đâu. Bọn tớ bị phạt quen rồi.
Minh ngẩng lên nhìn tụi tôi như không muốn tin. Lũ con gái quỷ sứ này là có tồn tại. Cái Nga cũng là một đứa khá hiểu biết và rất bình tĩnh. Nó ngồi nói một hồi rồi đứng lên.
-Thôi xong rồi. Giờ Minh về đi, bọn tớ đi về đây. Tối đi ăn sinh nhật với hội tớ không.
-Sinh nhật ai?
-Sinh nhật cái Dung.
-Mình có việc rồi. Không đi được.
-Thôi. Đừng đi. Ở nhà mà học bài đi. Rồi hôm nào kiểm tra cho hội tớ chép.
Miệng con Nga lia láu. Chúng tôi đứng lên. Tôi quay lại nhìn tên bạn mới khù khờ. Có lẽ, phải chơi với tôi nó mới thoát khỏi nắm đấm của mấy tên đầu gấu trường này. Nhìn nó trông cũng tội nghiệp thật sự.
Hôm nay, Minh đến lớp với một bên mắt bị sưng nhẹ. Tôi hớn hở đeo cặp vào cửa lớp. Nhưng thấy cậu ta khép nép ôm cặp đi vào ngồi thì giật mình đứng lại.
Chả nhẽ thằng Hùng hâm lại đánh Minh như lời nó nói. Nếu vậy, nó cũng sẽ kể với tôi chứ không bao giờ giấu tôi chuyện gì.
Tôi nhanh chân bước lại.
-Ầm…
Đặt cái cặp mạnh lên bàn, trước mặt Minh.
-Nói. Thằng nào đánh cậu.
-Không…
-Thằng Hùng đúng không.
-Không… Không phải Hùng.
Minh vẫn còn run. Có lẽ là vừa mới bị bắt nạt. Nhưng vẫn muốn giấu tôi.
-Nói mau. Không sưng nốt mắt bên kia bây giờ.
Tôi dọa. Minh ngẩng lên nhìn tôi. Ánh mắt như tội lỗi rồi lại cúi xuống vì ngại với tôi.
-Mau nói.
Tôi đưa tay túm tóc tra hỏi nhưng Minh quyết không nói.
-Muốn ăn đấm không?
-Cô Bình. Cô làm gì thế hả?
Tiếng cô giáo nói ngay sau lưng tôi. Và cô ấy vừa nhìn thấy tôi tóm tóc dọa nạt cậu học trò cưng của cô ấy.
-Em có làm gì đâu.
Cô giáo tiến lại nhìn hai chúng tôi rồi cau mày khi thấy khuôn mặt Minh dần thâm lại. Cái mắt sưng to hơn chút.
-Cô vừa đánh bạn hả.
Câu hỏi khiến tôi thật mất hết cảm tình về cô. Chả nhẽ cô lại nghĩ tôi khốn nạn như thế.
-Em không đánh bạn ấy.
-Vậy mặt mũi nó ra thế kia là do ai.
-Em biết sao được.
-Cô còn cãi. Loại con gái phá phách nghịch ngợm như cô. Học ở cái lớp này chỉ làm cho thành tích lớp đi xuống.
Cô giáo chửi từ chuyện nọ sang chuyện kia. Tôi cũng không phải dạng vừa. Đứng thẳng lên nhìn cô.
-Chuyện em học dốt hay nghịch trong lớp là chuyện của em. Nhưng mà chuyện bạn ấy sưng mặt em biết làm sao được. Cô đi theo mà biết em đánh bạn ấy.
Tôi cãi lại cô.
-Cô dám cãi tôi hả.
Cô giáo nóng lên, tôi điên cũng không kém.
-Em nói sự thật. Em không đánh bạn thì em không nhận. Cô muốn đổ tội cho em à. Ở đâu ra kiểu đó.
Minh đứng lên giữ tay tôi rồi giải thích.
-Cô ơi. Không phải Bình đánh em. Bình không…
-Em đừng có sợ chúng nó mà không dám nhận. Có tôi ở đây.
Câu nói đổ thừa của cô giáo khiến tôi càng điên lên. Tôi bước lên.
– Chừng nào cô có bằng chứng em đánh bạn ấy thì cô hãy nói. Còn không là vu oan cho em. Em cũng không để yên đâu.
-Cô dám thách thức tôi à.
-Đi ra khỏi lớp. Tôi không có đứa học sinh như cô.
Cô giáo quát tôi. Tôi giật cái cặp… Đùng đùng đi ra khỏi lớp. Vừa đi vừa ấm ức khóc vì mình bị oan. Đi thẳng xuống sân trường, tôi bỏ học.
Trong mắt thầy cô, những đứa như tôi là những đứa vô cùng phiền phức, hư đốn. Cho nên bất cứ sai lầm nào, chắc chắn sẽ là do chúng tôi. Nhưng cô không tìm hiểu, cũng không lắng nghe mà mặc định kết tội khiến chúng tôi tổn thương, bất mãn và càng ngày càng trở nên khó bảo.
Tôi không đi học cả ngày hôm đó nên mấy đứa bạn tôi cũng bỏ học đi cùng như một sự biểu tình tập thể.
Tối đến, bố tôi nghiêm khắc đi vào phòng nhìn tôi và quát.
-Tại sao mày lại đánh bạn.
-Con không đánh.
-Không đánh tại sao cô giáo nói đi vào lớp thấy mày đang túm tóc con nhà người ta.
-Bố, đó chỉ là trò đùa.
-Trò đùa kiểu con gái với con trai hả. Mày dám.
Bố tôi rất nóng tính. Ông ấy quát to.
-Còn bỏ học đi chơi nữa. Giờ mày muốn ăn đòn đúng không.
Ông ấy quát lên, tay cấm cái chổi. Vẫn là cái chổi khốn nạn đó. Có lẽ người làm chổi lông gà sẽ rất yêu quý bố tôi vì ông ấy là người tiêu thụ chổi nhiều nhất nước Việt Nam này.
-Bố, con nói con không đánh bạn. Bố không tin con thì đánh chết con đi.
Tôi oan ức khóc. Không ai chịu tin tôi. Trong mắt họ, tôi là người xấu. Sau này khi tôi lớn lên mới hiểu ra một điều. Đó là mọi người thay vì hướng tới những điều tốt đẹp để tạo ra những điều tốt đẹp, thì lại luôn áp đặt những điều xấu xa và mong mỏi nhận về tốt đẹp.
Trong khi bố và mọi người luôn nghĩ tôi là đứa hư hỏng. Không bao giờ chịu tin tôi, và luôn nói những điều làm tôi tổn thương nhưng lại mong tôi trở thành người tốt. Thật buồn cười.
Thấy tôi khóc. Mẹ tôi đứng phía sau giành cái chổi trên tay ông ấy.
-Anh từ từ hỏi con. Tại sao lúc nào cũng đổ lỗi cho con như vậy.
-Cô chỉ lúc nào cũng binh con. Bảo sao nó không hư.
Bố tôi ném cái chổi trên tay xuống đất. Quay đi. Tôi khóc. Lên giường chùm chăn ấm ức khóc rồi ngủ thiếp đi.
Đúng như những gì tôi nghĩ. Bọn đầu gấu tầng dưới đã tia được sự có mặt của lính mới. Buổi trưa, theo thói quen của mấy đứa lông nhông. Một là chúng tôi sẽ về sớm nhất, hai là về muộn.
Vì sự việc hôm qua mà hôm nay tôi vẫn không còn tâm trí nào để học. Tôi cũng chán chả muốn hỏi thêm tên Minh đó, chuyện vì sao, và ai bắt nạt cậu ta. Nếu cậu ta không muốn nói. Thì tôi không quan tâm. Chỉ có điều tôi không biết cậu ta có minh oan với cô giáo cho tôi chuyện đó không.
Chúng tôi đi học như chống chế. Minh ngồi ở trên đó nhìn xuống như có ý định muốn giải thích với tôi nhưng không tài nào giải thích được vì tôi lại bỏ học giữa chừng.
Chúng tôi ngồi quán nét gần cổng trường chơi cho đến giờ cả trường trường tan gần hết mới đứng lên.
-Béo dạo này hay nghỉ học thế.
-Em ở lớp, cô giáo lại không có tâm trạng dạy. Nên đuổi em ra.
-Ông già không biết à.
-Có chửi hôm qua rồi.
Tôi đeo cái cặp đi ra khỏi quán ngó nghiêng chờ thêm mấy đứa bạn để về cùng.
Tiếng léo nhéo của mấy thằng lớp bên. Tôi nhìn theo.
-Nhanh lên, tóm nó vào đây.
Tôi tò mò đi theo, tên cận đeo kính này ở lớp nào tôi không biết, nhưng mà hắn đi học rất sớm. Có vẻ như hiền lành chăm chỉ.
Ở đằng sau trường, chúng nó lôi hai thằng con trai. Không khó để nhận ra cái xe đạp cũ của Minh. Tôi cau mày tiến lại. Minh đang quý dưới đất ôm bụng vì đau.
Bắt nạt học đường là điều không ít ở môi trường của chúng tôi. Hậu quả mà nó mang lại không nhỏ. Tôi có thể đánh nhau với chúng nó khi chúng gây sự với tôi trước. Chứ bình thường không đánh ai và cũng không trấn lột ai như thế này.
-Đưa đây.
-Em… Không có…
Tôi nghe tên cận kia nói.
-Bụp.
Một cú đấm thẳng vào bụng.
Thằng Nhắng con… Một thằng tay sai nhỏ con nhưng rất muốn ra vẻ anh hùng.
Cậu đeo kính kia lom khom ôm bụng. Minh đang cố đứng lên. Tay ôm cái cặp vào bụng. Tôi biết, với cậu ta, cái cặp cũ đó là rất quan trọng.
-Giật…
Một tên trong số đó giật cái cặp trên tay Minh đổ sách ra. Sách vở tứ tung dưới đất.
Tôi điên lên, quên cả tôi đang đi một mình mà đi nhanh lại.
-Mẹ chúng mày, dám bắt nạt bạn tao sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN