Gõ Cửa Trái Tim - Chương 12: Bữa Tiệc Ngoài Trời.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Gõ Cửa Trái Tim


Chương 12: Bữa Tiệc Ngoài Trời.


CHƯƠNG 12

Sau một hồi chọn lựa kĩ càng dựa trên nhiều tiêu chí mang đậm tính chất khó hiểu của Lan thì Vân chọn cho cô một bộ váy ren màu trắng. Phần trên hở vai, phần thân vừa dài tới đầu gối trông rất bắt mắt. Hơn nữa lại kín vừa đủ,cái gì cần hở thì cũng hở mà cái gì cần che thì cũng vừa vặn che đi. Trông rất lịch sự lại dịu dàng đúng với không khí của buổi tiệc nhỏ ngoài trời.

“Wow!!! Đẹp thiệt đấy nó còn đẹp hơn cả mình tưởng tượng. Sân vườn vừa đẹp lại vừa rộng , chúng tha hồ ngắm cảnh đêm, nướng thịt và cả nấu lẩu ngoài trời nữa.!!!!”

Đây là câu đầu tiên Lan nói khi đặt chân vào biệt thự nhà họ Hoàng nhưng ngược lại với vẻ mặt ngạc nhiên ngưỡng mộ của người bên cạnh thì Vân lại rất bình thường . Bởi lẽ cô đã tới đây rất nhiều lần cũng đã không ít lần say sưa chiêm ngưỡng nó. Cho nên bây giờ với cô mà nói mặc dù căn biệt thự rất đẹp nhưng cũng chỉ là để trong lòng chứ không cần phải thể hiện vẻ trầm trồ, ngạc nhiên một cách khoa trương nữa rồi.

Một góc vườn được thắp sáng bởi những chiếc bóng đèn to, nhỏ đủ loại kích cỡ, các dây đèn nhấp nháy được trang trí theo những hình thù khác nhau trông rất lạ mắt. Chứng tỏ chủ nhân của nơi này cũng bỏ ra không ít công sức . Không ngờ anh ta cũng coi trọng bữa tiệc như vậy khiến cô rất ngạc nhiên.

“Nào, tất cả đã đến đầy đủ bây giờ chúng ta có thể chính thức khai tiệc. Mọi người cứ thoải mái nhé ! Thịt nướng thì ở bên này và đồ tráng miệng thì ở phía đối diện, muốn ăn bao nhiêu tùy ý. Tôi muốn xem xem hôm nay mọi người có thể ăn cho tôi sạt nghiệp hay không . Nào chúng ta bắt đầu thôi !”

Sau khi nhận được thông báo mọi người vui vẻ nhập tiệc. Mấy đồng nghiệp nam xung phong nhận nhiệm vụ nướng thịt còn nữ đồng nghiệp thì tranh thủ ngắm nhìn khu vườn và căn biệt thự sau đó lại ngồi tụ tập tám đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, không khí rất chi là vui vẻ.

Vân bây giờ thì đang suy nghĩ xem rốt cuộc thì bao giờ mới có thịt nướng để ăn vì mục đích cô tới đây chủ yếu là để ăn chùa mà.

Trái với lời cô nói vì muốn để người khác nổi bật mà cô cố tình ăn mặc theo phong cách thể thao thoải mái thì khi bước vào đây cô lại nổi bật trong mắt nhiều người, nhất là vị boss lớn của công ty. Giữa một rừng mĩ nữ ai cũng trang điểm, váy vóc, đi giày cao gót, làm tóc kĩ càng, đột nhiên xuất hiện một cô gái với đôi giày bệt ,khuôn mặt mộc và quần áo thì lại theo phong cách thể thao rất đỗi bình thường thì thử hỏi làm sao mà không nổi bật cho được.

Khó trách khi mới đến ai cũng nhìn cô hơn nữa trong mắt lại còn có chút khó hiểu. Riêng mấy đồng nghiệp nữ thì lại đột nhiên rất có cảm tình với cô. Có lẽ với họ cô đã không còn là đối thủ cạnh tranh nữa rồi.

Buổi tiệc hôm nay vốn dĩ vì muốn tăng thêm cơ hội gặp mặt và có thể gần gũi với cô hơn nên anh đã đồng ý tổ chức ở nhà mình. Ban đầu anh nghĩ sẽ được trông thấy một Vân hoàn toàn khác bởi thường thì nếu tham gia những buổi tiệc kiểu như vậy thì các cô gái sẽ tranh thủ điệu đàng, làm đẹp một chút thế nhưng khi cô bước vào thì anh thật sự ngạc nhiên . Tuy nhiên sau đó lại cảm thấy tuy cô không trang điểm kĩ càng thậm chí trang phục trên người lại rất tùy hứng nhưng lại tạo cho người khác cảm giác thoải mái. Nếu không nói thì chắc chả ai biết là cô đang đi tham gia một bữa tiệc ngoài trời do công ty tổ chức. Tất cả những điều khác biệt này mang đến một hiệu ứng rất đặc biệt trong mắt anh và nhất là các đồng nghiệp nữ của công ty.

Thiên Ân thầm nghĩ cô gái này thật sự rất thông minh. Nhờ vào phong cách ăn mặc “chả giống ai” đó mà anh có thể dễ dàng tìm ra cô trong đám đông. Chỉ cần đảo mắt một cái là có thể nhận ra ngay.

“Có muốn ăn chút rau với nấm không ? Ở đằng kia có rất nhiều đấy !” Thiên Ân tiến lại gần Vân và hỏi.

“Ừ nhỉ . Anh không nói thì em quên mất. Em thích nhất là ăn nấm đó !”

“Trùng hợp nhỉ anh cũng vậy. Hay chúng ta ra lấy chút nấm va rau ra đây nướng rồi cùng ăn nhỉ ?”

“Ý kiến này cũng không tồi. Anh đợi tí em đi lấy cho còn anh chỉ cần phụ trách phần nướng là ok rồi”.

Và thế là bếp nướng thịt của chúng ta có sự thay đổi rất lớn. Thịt chỉ còn một phần ba trên bếp còn lại toàn là rau và nấm . Thiên Ân cặm cụi nướng thịt, nấm và rau sau đó lại gắp ra đĩa cho Vân ăn, mặc dù rất nóng và mệt nhưng lại cười rất vui vẻ mà làm. Vân thì thản nhiên ăn xem như đây là việc đương nhiên. Họ không hề biết rằng thư kí Lan đang nhìn mình và không ngừng than thầm, tự trách mình sao lại chậm chân như. Đáng lẽ người ngồi đó phải là cô mới đúng.

Ngoài việc tự cảm thán ra thì giờ này Lan cũng như những nhân viên khác chỉ có thể trơ mắt nhìn diện tích nướng thịt và rau của mình càng ngày càng bị thu hẹp lại và cuối cùng là bị xâm chiếm công khai mà không dám có ý kiến gì. Mà nếu có thì cũng chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ có chút đố kị dành cho Vân và sự khâm phục dành cho đại boss chứ tuyệt đối không có ai muốn và cũng chưa có ai gan cũng đủ lớn để làm “bóng đèn” giữa họ .

***

Gần đây số lượng công việc đã giảm xuồng so với lúc trước. Các dự án của công ty đã đi vào quỹ đạo cho nên thời gian rảnh rỗi của Vân cũng khá nhiều .Con người là vậy nhiều lúc thật khó hiểu. Công việc nhiều quá thì kêu mệt mỏi, căng thẳng muốn mình không phải làm. Nhưng khi đạt được như mình mong muốn không phải làm quá nhiều lại có thời gian rảnh rỗi thì cũng than mệt. Mệt vì không có gì làm. Mệt vì không biết làm gì cho hết chán.

Cô chính là tiêu biểu cho nhưng người như vậy. Lúc trước công việc bận rộn quá thì chỉ mong có thời gian rảnh rỗi nhưng giờ rảnh rỗi rồi thì lại không biết làm gì để giết thời gian.

“Bà cô của tôi ơi ! Cậu làm ơn đừng có thở dài và cũng đừng có đi đi lại lại được không ? Mình thực sự chịu hết nổi rồi.” Thư kí Lan bên cạnh nhắc nhở.

“Nhưng mà mình thật sự là rất …rất…rất chán. Người sắp mốc lên rồi đây này. Chả có gì để làm .” Vân ngán ngẩm đáp lại.

“Cho mình xin bận quá cũng kêu. Rảnh quá cũng kêu .Cậu cũng khó chiều quá rồi đấy. Nếu rảnh quá thì tìm cuốn tiểu thuyết nào mà đọc, mà giết thời gian đi cho mình nhờ. Nhìn bộ dạng này của cậu cả ngày chắc mình điên mất . Chả có chút sức sống nào cả. Để mình giới thiệu nhé cậu có thể đọc truyện “vợ ơi chào em” đi . Nữ chính rất phong cách và mạnh mẽ rất hợp với cậu đấy. Bây giờ thì có thể cất cái vẻ mặt kia đi được chưa?” Lan làu bàu với Vân.

“Được rồi mình nghe lời cậu được chưa.” Bây giờ ngoài cách này ra thì cô cũng chả biết làm gì cho hết ngày .

Theo sự chỉ dẫn của bạn cô tìm đọc bộ truyện này, quả nhiên không uổng công Lan cô nương giới thiệu . Đây là một câu chuyện rất hay. Nó hấp dẫn cô ngay từ tình huống mở đầu, nữ chính thì rất mạnh mẽ, cá tính và quyết đoán rất giống mẫu phụ nữ mà cô tôn sùng. Cái gì cần giữ thì cô ấy giữ lại còn cái gì cần buông thì cô ấy trực tiếp buông tay. Đó là lý do cô dứt khoát chia tay tên nam phụ đáng ghết dám phản bội cô. Thế rồi cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông tốt, luôn quan tâm và ở bên cô lúc cần. Nhưng vì từng bị tổn thương cho nên đã phong tỏa trái tim mình và cứ nghĩ nam chính như một vị sư huynh đơn thuần ,một vị đại thần chói mắt…….

Đây là lần đầu tiên cô chăm chú đọc một cuốn truyện như thế. Tính cô là vậy, đã tò mò cái gì là phải cố biết cho hết. Nếu đã làm cái gì thì phải làm tới cuối cùng dĩ nhiên nếu đã đọc một câu chuyện thì cô phải biết rõ kết cục của nó mới thôi và lần này cũng không phải ngoại lệ. Cô chăm chú hòa vào mạch câu chuyện , tập trung đế nỗi có người đến gần cũng không biết :

“Tối nay bên Nhật Minh tổ chức bữa tiệc …Cô thay thư kí Lan đi cùng tôi đi cô ấy có việc bận rồi…Mà buổi tiệc hôm nay rất quan trọng nều mọi thứ suôn sẻ chúng ta sẽ có thêm một dự án mới còn nếu không thành công thì thiệt hại cũng không hề nhỏ. Vậy cho nên…..…”

Thấy Vân vẫn im lặng Thiên Ân có chút hụt hẫng , khó xử . Khó khăn lắm anh mới hạ quyết tâm và tìm được lí do đưa cô đi cùng nếu không được thì thật sự rất rất…uổng phí công anh suy nghĩ nãy giờ.

“Tôi sắp xong rồi. Xong cái này tôi rảnh, mà mấy giờ? Ở đâu ?T ôi sẽ đi. Đang chán chết đây.” Vân thờ ơ trả lời mắt vẫn còn đang dán vào màn hình máy tính. Cô vốn cho rằng người đang nói là thư kí Lan cho nên không có ngước lê nói chuyện.

Câu nói này của cô là ngoài dự tính của anh. Không ngờ lại dễ như vậy. Thế mà hại anh nãy giờ cứ suy nghĩ không biết nên nói như thế nào với cô về chuyện này.

“Vậy là tốt rồi 7h tôi qua đón cô. Hôm nay tôi cho cô về sớm chuẩn bị. Công việc để mai làm cũng được”.

“Được rồi. Được rồi. Tôi biế………..”Đang khua tay muốn đuổi người thì bàn tay cô đột nhiên khựng lại. Như chột dạ cô nghĩ hình như đây không phải giọng Lan. Đây là giọng nam cơ mà hơn nữa còn rất quen, rất giống giọng sếp cô. Không phải chứ đang lên mạng đọc truyện mà bị sếp phát hiện, mà chuyện này cũng không quan trọng nữa rồi. Nếu cô nhớ không nhầm thì cô vừa nhận lời tối nay đi đâu với anh ta . Như để chắc chắn cô vừa quay người lại vừa nốt nước miếng hỏi:

“Khoan đã có…có thể nói..nóii…. nói lại một lần nữa không”

Nhận thấy sự khác lạ từ câu nói của cô anh lúc này mới ngoảnh lên nhìn màn hình máy tính trước mặt. Thì ra cô nàng đang mải mê đọc truyện thảm nào nãy giờ nói chuyện lại khiến anh ngạc nhiên như vậy… Nhưng mà không sao có khi nhờ vậy nên cô mới đồng ý. Mà nếu đã đồng ý thì không có cửa mà rút lại với anh đâu.

“E hèm. Anh nói là 7h tối anh sẽ tới đón em đi tham gia bữa tiệc bên Nhật Minh. Mà em đang làm cái gì vậy anh hôm nay đặc biệt cho em về sớm mà không về à.”

Anh thừa nhận câu này là anh cố ý dọa cô . Cố ý đưa cô vào tình thế khó xử vì muốn thử xem giữa việc giữ lời mà đi dự tiệc với anh và việc bị phạt theo quy định công ty, bị trừ tiền thưởng vì dám lên mạng đọc truyện trong giờ làm việc cô sẽ chọn cái nào.

Nhìn thấy anh cô hốt hoảng lại nghĩ tới việc mình đang làm, vội vội vàng vàng đứng phắt dậy cố ý che đi cái màn hình. Chỉ cần nghĩ tới tiền thưởng không cách mà bay là lòng cô lại đau như cắt. Để rồi trong giờ phút quan trọng ấy cô đã đưa ra cái quyết định ngàn vạn lần cô không muốn đó chính là vì tiền thưởng cô sẽ hi sinh đi dự tiệc. Chỉ cần cô cố gắng giữ khoảng cách với cái người trước mặt kia là được chứ gì.

“Em…em nhớ..nhớ rồi. Em về ngay đây mà được về sớm em đương nhiên là rất vui rồi. Cảm ơn tổng giám đốc ạ”.

Về phần sếp lớn nhà chúng ta thì sau khi nhận được câu trả lời như mình mong muốn chỉ bỏ lại một câu rồi quay người đi :

“Vậy tôi đi trước, buối tối gặp lại.” Chỉ có điều vì cô đứng phía sau nên không nhìn thấy nụ cười ranh mãnh của ai đó mà thôi.

Vì là buổi tiệc do đối tác công ty mời cho nên việc ăn mặc cô không thể tùy tiện như lần trước.Dù gì cũng phải lo nghĩ cho bộ mặt công ty cho nên cô đặc biệt tới chỗ chị em tốt làm việc rủ cô ấy đi mua sắm. Nói đến mua sắm là Thi Thi vui hẳn lên, cô ấy còn đặc biệt xin nghỉ sớm để đi cùng cô.

“Em yêu à.Nếu ghét anh thì em cứ nói thẳng đâu cần phải trực tiếp hành hạ đôi chân đáng thương của anh bằng hình thức mua sắm trá hình này cơ chứ.” Vân ôm cây cột điện bên đường, sống chết không chịu buông trên mặt là vẻ đau khổ khó tả.

“Anh còn nói nữa.Tại anh chứ ai, bộ thì chê cổ quá trễ, cái thì chê là váy quá ngắn rồi nào là hở hang ,thiếu thục nữ…Nếu không phải tại anh thì tại ai chứ ! Anh còn ngồi đó mà kêu à. Có tin em đánh anh không?”

Thi Thi đe dọa Vân. Uổng công cô nghỉ sớm đi mua đồ cùng cô ấy vậy mà cô ấy cái thì chê cái này, cái lại chê cái kia, chắc bây giớ mấy cô bán hàng đang đau lòng chết đi được. Tại sao lại trách những bộ đầm của họ hở hang này nọ mà không nghĩ thử xem nguyên nhân là tại đâu. Không phải tại thân hình Vân bốc lửa lên đồ rất đẹp sao. Mà bộ đồ thì đâu có lỗi gì đâu mà lại tự dưng bị chê thảm vậy.

“Anh biết anh sai. Là lỗi tại anh .Trăm nghìn lỗi là tại anh. Nhưng em yêu à, chúng ta có thể đi ăn được không . Dạ dày anh sắp dính vào lưng rồi đây này.”

Nhìn bộ dạng bây giờ của Vân cô thực sự là rất buồn cười. Ngẩng đầu lên cô từ xa nhìn thấy một chiếc đầm maxi màu xanh ngọc rất phù hợp với những yêu cầu do Vân cô nương nhà cô đề ra. Cô tin lần này cô ấy sẽ không thể chê vào đâu được.

“Em thấy rồi, đi nốt một cửa tiệm này thôi . Em đảm bảo anh sẽ có một chiếc váy phù hợp, không chê vào đâu được đâu mà.”

“Cho anh xin . Anh đói lắm rồi . Anh muốn ăn, anh muốn ăn….”

“Nốt lần này thôi . Xem nào thịt nướng thơm phức đang đợi anh kìa. Nếu anh không đi là lát nữa em cho anh nhịn luôn đó”. Nghe thấy hai từ thịt nướng mắt Vân sáng lên. Cô vốn là không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của món này mà.

“Thế nào em đếm đến ba nếu không đi anh đừng tiếc nha. Một…Hai…”

Chưa kịp đếm đến câu thứ ba Vân đã tự động nhảy tới chỗ Thi Thi trên miệng là nụ cười mang đậm chất nịnh nọt, tay thì không ngừng lôi kéo Thi thi . Ai không biết cò tưởng cô đang lôi kéo Thi thi chứ không phải là cô đang bị Thi Thi lôi kéo uy hiếp cộng thêm dụ dỗ vậy.

“Đi đi nhanh đi nào. Không phải em nói muốn đi sao bây giờ chúng ta lập tức đi thôi.”.

Lần nào cũng vậy cô sẽ không có cách nào thoát khỏi sự dụ dỗ của chị em tốt. Cô ấy quá rõ yếu điểm của cô và luôn biết lôi nó ra sử dụng những lúc cần thiết và lần này cũng không ngoại lệ . Rất đáng giận và cũng rất tốt bụng cho cô ăn chùa.

Thi Thi không tin “anh yêu” của mình có thể cưỡng lại món thịt nướng. Mặc dù đã dùng chiêu này nhiều lần nhưng chưa lần nào thất bại cả. Vậy thì tại sao lại không dùng thêm lần nữa . Cái tật ham ăn này mãi mãi là yếu điểm mà cô có thể lôi ra dụ dỗ.

Không ngoài dự đoán chiếc maxi này Vân thật sự rất vừa ý. Chất liệu voan không quá mỏng cũng không quá dày. Mặc vào rất thoải mái không gò bó. Chi tiết rất đơn giản nhưng đường may lại hết sức tinh tế, màu sắc dịu nhẹ ,tươi sáng tôn lên làn da trắng nõn của cô. Và điều quan trọng là nó rất “con nhà lành”, không hở hang theo tiêu chí của “ai đó” đề ra.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN