[Go on] Vốn Dĩ Người Đó Không Phải Là Em - nguyencacnhudang - Chương 4: Bố Cô Có Tiểu Tam??
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


[Go on] Vốn Dĩ Người Đó Không Phải Là Em - nguyencacnhudang


Chương 4: Bố Cô Có Tiểu Tam??


”Cô có thôi ngay đi không?” Doanh Kỳ liền nắm lấy cánh tay của Ngô Hân đẩy mạnh xuống làm cô ta ngã xuống sàn…

”Cô… Dám làm vậy với tôi hả? Cô có biết tôi là ai không? Đủ để san bằng nhà của cô đó! Con khốn”

”Ngô Hân” đột nhiên có tiếng gầm nhẹ ngoài cửa, Ngô Hân nhìn ra, toát mồ hôi lạnh. Bố cô? Sao ông lại ở đây.

”Bố… Bố à? Sao ba lại…”
Ngô Hân kinh sợ liền ngồi dậy

”Nếu ba không đến con còn tính làm ra chuyện đáng xấu hổ gì nữa hả?” Ông thực tức giận, đứa con gái của ông sao có thể là đứa không hiểu chuyện thế này. Vậy còn ra thể thống gì nữa. Thạt đáng xấu hổ, còn đâu thanh danh đương kim tiểu thư Ngô Gia…

”Bố à, con xin lỗi. Sẽ không để lần sau xảy ra. Bố tha cho con lần này đi” Ngô Hân vẻ mặt khẩn cầu nhìn ông. Cô sợ sợ rằng ông sẽ phạt nặng cô. Lúc đó cô có khóc ròng cũng không kịp. Cấm túc, cắt các thẻ VIP, ôi là một cực hình.

”Về nhà rồi sẽ biết!” Ông hừ lạnh rồi phất áo đi ra ngoài.

”Ay~~~~~ tiêu rồi, tiêu thật rồi. Phải làm sao đây?” Ngô Hân vò đầu bứt tai

”Doanh Kỳ” Mẹ Doanh Kỳ hớp hả chạy vào

”Mẹ… Sao mẹ cũng đến đây. Có phải là thầy…gọi mẹ đến không?” Doanh Kỳ lo lắng hỏi mẹ cô

”Còn phải hỏi! Con sợ mẹ biết chuyện xấu mà con đã làm à? Thật là, con bé này!” Mẹ cô lên tiếng

”Con xin lỗi. Mẹ đừng quá lo lắng. Con không sao!” Cô điềm tĩnh nhìn bà, mẹ cô luôn luôn thương cô, lo lắng cho cô.

”Mẹ à, về đi. Con sẽ về sớm. Đi đường cẩn thận” cô tiếp tục nói, ôm chặt bả vai bà vỗ nhẹ.

”Doanh Kỳ à, cậu sướng thật đó. Thầy gọi cho mẹ cậu, mẹ cậu có mặt. Không giống mình, mẹ mình đi du lịch Hawaii rồi, ngay cả thời gian quan tâm mình còn không có nữa là…” Thấy mẹ Doanh Kỳ đã khuất xa tầm mắt, Mạc Hoa liền lên tiếng khen ngợi.

—————

Chiều hôm đó, Doanh Kỳ về khá sớm. Vừa mới bước vào cổng liền nghe tiếng cãi vã rất to. Nghe giọng nói thôi cô cũng biết đó là bố mẹ mình. Lòng tràn đầy sự thất vọng và buồn bã.

Cố tiến về phía cửa chính của nhà đã bị đóng lại từ khi nào. Cô đưa tay tính mở cửa thì có người nhanh hơn liền vặn tay cầm từ phía trong đẩy ra và vụt ra ngoài. Người đó không ai khác mà chính là bố cô.

Ông bước đi mà không nhìn mặt con gái dù chỉ một giây. Doanh Kỳ nhìn ông lên chiếc xe ô tô mất hút từ khi nào. Liền chạy vào trong nhà.

”Mẹ!”

”Huhu…” Đáp lại cô là những tiếng khóc kéo dài.

Cô ngồi xuống nhìn mẹ, bất giác đưa tay lên ôm lấy mẹ cô vào lòng. Mệt mỏi, cô cũng rươm rướm nước mắt.

”Mẹ à, còn con bên mẹ mà. Không sao, đừng khóc. Mẹ đừng khóc nữa!” Cô vút nhẹ lưng bà, lòng tràn đầy bất an.

”Hic, bố con có bao giờ thế đâu?. Mới vừa nãy mẹ đang nấu cơm trong bếp, vô tình nghe có tiếng điện thoại. Thấy nó cứ reo hoài nên mẹ liền cầm lên xem là ai gọi…hic mẹ thấy trên màn hình để tên rất thân mật, đúng lúc bố conn vừa mới đi tắm ra. Mẹ liền phát tiết nên kéo tay ông ấy gặt hỏi thì ông ấy liền đẩy mẹ ra và dựt lấy điện thoại. Và bố mẹ đã cãi nhau một hồi khá lâu” Trên gương mặt mẹ cô bây giờ thất thoát vẻ buồn bã, vô hồn

”Mẹ à, con tin bố. Tin bố sẽ vì chúng ta mà giải quyết chuyện này! Mẹ tin bố không?” Nhìn mẹ, cô dùng ánh mắt với giọng điệu chắc nịch

”Mẹ không dám chắc có thể tin bố con hay là không?! Bà nghi hoặc nhìn cô

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN