Gọi tên em là gió - Chương 4: Thích em một chút thôi không được sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
290


Gọi tên em là gió


Chương 4: Thích em một chút thôi không được sao?


Hơn 3 tiếng sau, khi mà Phong Điệp bước ra khỏi phòng Hội học sinh, cô quyết định rút lại suy nghĩ Nghiêm Lạc Hi là người tốt của mình.
Cái tên biến thái kia cực kì “tốt bụng”, không hề bắt cô phải đi ‘lao động công ích’, chỉ phạt cô giúp hắn soạn lại tài liệu.
Ắt hẳn sẽ có người cảm thấy việc đó không hề to tát gì. Phong Điệp cũng đã từng nghĩ vậy, nhưng đó là khi cô chưa thấy “một ít tài liệu” trong miệng Nghiêm Lạc Hi.
Ít lắm cơ. Chỉ có sơ yếu lí lịch, bảng thành tích, bảng kế hoạch của hơn cả nghìn học sinh trong 4 năm gần đây. Không chỉ vậy, cô còn phải kiêm luôn sai vặt của anh ta, bị bắt chạy tới chạy lui đến chóng cả mặt.
NGHIÊM LẠC HI, TÔI VỚI ANH ĐỊNH SẴN LÀ KẺ THÙ RỒI….
———————————–
Phong Điệp ủ rũ nhìn đồng hồ, làm một quyết định hết sức “cao cả”…
Cô trốn học.
Nghĩ là làm, Phong tiểu thư rẽ bước sang hướng khác, tiến thẳng đến hoa viên nhỏ của mình.
Học viện Thánh An là một trường học dành riêng cho các quý tộc và con nhà tài phiệt, chất lượng học tập ở nơi này là tốt nhất trong số các trường học hiện nay.

Trường giàu mà, thế nên xây hẳn cả hồ bơi, hoa viên cũng như nhà hàng để phục vụ cho các quý cô quý cậu.
Nơi Phong Điệp đang đi tới chính là một nhà kính trồng rất nhiều hoa, khung cảnh rất nên thơ và tất nhiên là cực thích hợp để ngủ.
Chỗ này không có quá nhiều người biết, ‘Phong Điệp’ trước đây phát hiện ra nó một cách rất tình cờ.
Cô bị Thẩm Dật Phàm từ chối, chạy đến nơi này ngồi khóc một mình.

Phong Điệp dựa vào một thân cây ngồi xuống, thơ thẫn ngước nhìn bầu trời, sau đó ngủ quên từ lúc nào không biết.
—————————————-

Ở trong truyện, Phong Điệp và Thẩm Dật Phàm gặp nhau khi cô 10 tuổi, anh thì 11.

Phong Điệp vốn dĩ chỉ xem anh là bạn, thế nhưng một tai nạn nho nhỏ khiến tình cảm của cô thay đổi.
Năm Phong Điệp 12 tuổi, cô bị người ta bắt cóc.
Mặc dù sau này được cứu ra nhưng cô bé vẫn luôn ám ảnh, không dám tiếp xúc với mọi người.
Chính vào lúc ấy, Thẩm Dật Phàm cường thế xông vào thế giới của cô, đưa tay ra, kéo cô về với ánh sáng. Anh cho cô thấy một thế giới đẹp đẽ, cho cô quan tâm… Và cô cứ thế khinh địch thích phải anh.
Chỉ đơn giản là thích thôi, nhưng một câu nói của anh biến tình cảm bồng bột ấy trở thành tình yêu thật sự

“Sau này khi lớn lên, anh muốn cưới Tiểu Điệp nhi làm vợ.”
Phong Điệp tin lời nói của anh, và cô cố gắng biến mình thành mẫu người Thẩm Dật Phàm thích nhất.
Cô không thích trang điểm, lại vì anh biến mình thành một cô gái trên mặt toàn là phấn.
Cô không thích xã giao, lại vì anh đi mỉm cười làm quen với người khác.
Cô không thích tranh giành, lại vì anh biến thành một người chua ngoa đến cay nghiệt.
Thế nhưng trong mắt anh, tất cả cũng không đáng giá một đồng.
Anh ôn nhu, nhưng đằng sau nụ cười chính là một trái tim lạnh như băng.
Anh không yêu Phong Điệp, nhưng anh hưởng thụ tình yêu của cô như một điều thỏa đáng.
Anh lưu luyến trong bụi hoa, để mặc Phong Điệp đau khổ với tình cảm của bản thân.
Cô không hối hận đã yêu anh, cứ thế nghĩa vô phản cố chạy theo anh hơn 7 năm ròng.
Cho đến khi Doãn Tĩnh xuất hiện.
Phong Điệp chào tuổi 20 của mình bằng sắc màu u ám.
Cô gái kia mới chuyển đến, Thẩm Dật Phàm thích cô ta.
Phong Điệp đã tổn thương, đã khóc, thế nhưng anh không hề quay đầu lại nhìn cô.
Và Phong Điệp bắt đầu chia rẽ bọn họ. Cô làm mọi cách, thậm chí dùng những thủ đoạn mà ngày xưa cô luôn luôn căm ghét.
Chỉ là, cô thất bại.

Bên cạnh Doãn Tĩnh có rất nhiều nam nhân, thế lực của bọn họ rất lớn, cô căn bản không làm gì được.
Phong Điệp đau khổ chạy theo Thẩm Dật Phàm, Thẩm Dật Phàm cố gắng giữ một vị trí nhỏ nhoi bên người Doãn Tĩnh, Doãn Tĩnh vui đùa với những mỹ nam bên cạnh cô ta.
Như một vòng tuần hoàn, điều này vẫn kéo dài cho đến khi Phong Điệp chết.
“Tôi muốn trái tim của cô để cứu Tĩnh Tĩnh.”
A, vô tình biết bao nhiêu. Vì trái tim của em nên mới chịu gặp em sao? Thì ra trong lòng anh, em căn bản chỉ là đá lót đường để anh đến bên cạnh Doãn Tĩnh.
Thẩm Dật Phàm, anh tàn nhẫn quá.
“Cho dù em chết, anh cũng muốn làm vậy sao?”
“Đúng.”
Rất dứt khoát, không một chút do dự.
“Vậy anh cứ lấy đi thôi.”
Phong Điệp bình tĩnh nhìn bản thân bị đẩy vào phòng phẫu thuật, bình tĩnh nhìn Thẩm Dật Phàm đang làm một vài xét nghiệm ở bên cạnh.

Phong Điệp cười.
“Dật Phàm, em chạy theo anh hơn 7 năm.”
“Anh rất ghét nhìn thấy máu tươi.” Nhưng hôm nay anh lại vì cô ta mà trở thành bác sĩ.
“Anh rất ghét chia sẻ đồ của mình cho người khác.” Nhưng hôm nay anh lại chia sẻ cô ta với rất nhiều người.
“Anh rất ghét em.”
“Thật sự… một chút tình yêu cũng không thể cho em sao?”
“Chỉ một chút thôi, hay thậm chí đã từng thích qua em cũng được…”
Cơ thể bị tiêm vào thuốc gây mê, tầm mắt dần dần mờ nhạt.
“Anh… đại hỗn đản…”
“Thích em một chút thôi, không được sao? Chỉ một chút… để em biết tình cảm của em không phải là đơn phương…”
“Tôi không thích cô.”

A, cô đã từng rất thích giọng nói ưu nhã này của anh. Lành lạnh, lại phảng phất như thanh tuyền chảy vào tận trái tim cô. Nhưng hôm nay, nó như một cái dao găm, vẽ vào lòng cô những vết thương nghuệch ngoạc. Rỉ máu.
Nơi ngực có một chút đau đớn, chẳng biết vì dao phẫu thuật hay vì giọng nói của anh nữa.
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng trượt xuống, khóe môi cong lên một nụ cười kiêu ngạo đến yếu ớt
“Thẩm Dật Phàm, hôm nay là em không cần anh nữa, không phải anh vứt bỏ em.”
“Phong Điệp… không… yêu anh…”
Buồn thật. Đến cuối cùng, cô chỉ có thể dùng cách này để giữ lại một chút tôn nghiêm.
Thẩm Dật Phàm, anh… sẽ đau lòng vì em sao?
——————————————-
Phong Điệp đưa tay sờ lên mặt mình. Một mảnh ướt át.
Thì ra chỉ là mơ.
Đây chính là những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Chỉ 1 năm nữa…
Thật may mắn vì lúc này Doãn Tĩnh vẫn chưa xuất hiện.
Để xem nào, tổng cộng có 8 nam chính…
Thẩm Dật Phàm, hiện vẫn đang làm học sinh trao đổi với học viện Minh Lăng, thiếu gia nhà họ Thẩm.
Nghiêm Lạc Hi, hội trưởng của Thánh An, thiếu gia của Nghiêm thị.
Phong Vũ, con nuôi của Phong gia, hiện đang làm Tổng giám đốc tập đoàn Phong Đàm.
Quân Dạ, đầu lĩnh hắc đạo ở M quốc.
Lãnh Hạo Thần, thiên vương giới giải trí.
Nam Cung Ngạo, lão đại giấu mặt của tổ chức Mị Nguyệt.
Lăng Khải Thiên, tổng tài của Lăng Tích.
Còn có một, Ngân, sát thủ hàng đầu thế giới.
Xem ra bọn họ đều chưa gặp được nữ chính, nếu không thì làm sao im lặng như vậy.
Nhưng mà cũng sẽ nhanh thôi. Cô phải chuẩn bị trước một chút mới được.
Chỉ cần bọn họ không động đến Phong gia, cô sẽ không xen vào chuyện của bọn họ. Còn ngược lại, cô cũng không ngại đấu cùng bọn họ một chút…
Xung quanh không có ai, khí thế của Phong Điệp không chút do dự bộc phát.
Cho nên nói, ngây thơ ngạo kiều cái gì… tất cả cũng chỉ là một phần của cô thôi.
Phong Điệp bây giờ, mới chân chính là Phong Điệp.
Mạnh mẽ, kiêu ngạo, một điệp viên thật sự.
Phong Điệp đứng dậy, phủi nhẹ tro bụi dính trên áo rồi quay lưng bước đi.
Đằng sau cô, một người con trai nhẹ nhàng bước ra, mái tóc đỏ mềm mại bay theo gió.
Nếu Phong Điệp ở đây, cô sẽ nhận ra được người này.
Tóc đỏ, lão đại của Mị Nguyệt, Nam Cung Ngạo.
Chỉ tiếc cô đã đi.
Phong Điệp vẫn đinh ninh rằng mọi việc sẽ giống như nguyên tác, thế nhưng cô không biết rằng, từ giây phút cô mở mắt ra, mọi thứ đều đã thay đổi.
Hồ điệp đã vỗ cánh, làm sao sẽ còn là những thứ ban đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN