Góp Nhặt Huyền Bí - Mi Đã Không Còn Nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Góp Nhặt Huyền Bí


Mi Đã Không Còn Nữa


Mi đã không còn nữa

Sáng hôm nay trời rất lạnh.
Gió hiu hiu thổi theo làn bụi mỏng một cánh hoa ban trắng.
Mặt trời đã đi tránh đông cùng với đàn chim di trú.
Rừng thông xanh rì rào phơi mình trong hơi sương buốt giá.

Không khí Noel đang đến gần.
Nhìn dòng người qua lại con phố thênh thang mỗi lúc một đông hơn…

Giờ đi làm (7h 15’)

Ai cũng bận rộn với công việc. Riêng tôi ‘may mắn’ được tự do hơn người ta một chút.
Có nguồn cảm hứng thì viết, mà không có thì tạm thời vui chơi cho mau hết ngày.
Không ai bắt bẻ mình. Cũng không ai làm khó mình. Bạn hoàn toàn làm chủ thời gian của bạn.

Hôm nay, ngẫu hứng tôi tìm đến quán cà phê U.L*
Gần một năm trời rồi mới quay lại đây.
Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Quán được mở rộng hơn và khách khứa cũng đông đúc hơn.
Chị Uyên – cô chủ quán xinh đẹp, rất khéo giao tiếp- thảo nào mà quán ăn nên làm ra đến vậy.
– Em phục tài bà chị rồi đấy. – Tôi thật lòng mến mộ cái tài đắc nhân tâm của bà chị ‘xì tin’.
Chị Uyên nở nụ cười quyến rũ thay cho lời nói.
Hai chị em hỏi thăm tình hình của nhau xong.
Chị Uyên hỏi:
-Em uống gì?
Tôi đáp:
-Bạc xỉu do chính tay chị pha chế nhé!
Chị Uyên cười tươi tắn rồi đứng lên đi làm thức uống cho tôi.
(…)

– Chị Uyên ơi! – Tôi gọi chị.
– Dạo này bé Mi sao rồi chị. Nãy giờ em không thấy bé Mi. (Mi là nhân viên pha chế của quán, một cô gái trẻ hồn nhiên trong sáng. Và còn rất giỏi dang chịu khó nữa.)

Nét mặt chị Uyên bỗng trầm xuống, ánh mắt buồn rầu nói với tôi:
– Em không biết chuyện gì ư?
Tôi ngạc nhiên lắc đầu:
– Không ạ!
– Em từng là sếp của Mi mà.
– Dạ??? – tôi bắt đầu nông nóng muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
– Nó mất rồi.

Giống như sấm nổ trời quang.
Tôi bàng hoàng sững sốt.
– Sao có thể như vậy được… mới đây thôi mà chị…
– Ừm. Số con bé khổ thật. Mới hai tháng nay thôi em.
– Nhưng mà nguyên nhân gì mới được chứ? – Tôi không tin vào tai mình nữa rồi.
Chị Uyên kể lại:

Một buổi sáng âm u lạnh lẽo. Người ta phát hiện xác chết của một cô gái trẻ nằm vắt trên đường rây xe lửa (tuyến đường sắt du lịch nổi tiếng khởi hành từ ga Đà Lạt đi về Trại Mát.)
Gương mặt trắng dẻ và đôi môi khô nứt nẻ.
Màn sương giá lạnh còn vương trên tóc như những sợi tơ nhện.
“Chắc nó đã tắt thở từ đêm qua.” – Người dân hiếu kì xúm lại xem xác chết. Họ xôn xao bàn tán thôi thì đủ các kiểu.
Người ta cũng tìm thấy trên thi thể nạn nhân một lá thư tuyệt mệnh.
Không tốn nhiều thời gian điều tra. Cơ quan chức năng đã có kết luận chính xác đến trăm phần trăm: “Nạn nhân uống thuốc sâu tự tử. Còn về nguyên nhân dẫn đến việc tự kết liễu đời mình thì lá thư tuyệt mệnh đã ghi rất rõ ràng. Hai từ đơn giản thôi! “THẤT TÌNH”

Tôi điếng cả người khi hay tin Mi mất quá đột ngột. Lại càng ‘bầm gan tím ruột’ khi biết được nguyên nhân cái chết của Mi. “Tại sao Mi lại khờ dại đến vậy hỡi trời?”Đành rằng: Mi là cô gái hiền lành chưa bao giờ biết yêu. Đành là: Mi yếu đuối mong manh như đóa tường vy không chịu nổi sức tàn phá vô tình của một cơn bão. Đành là: tất cả lý do đều thuyết phục Mi đi đến con đường oan nghiệt. Kẻ đó chỉ là một thằng Sở Khanh mạt hạng, hắn đã dụ dỗ Mi, chiếm đoạt Mi, để rồi đến khi ‘con ong đã tỏ đường đi lối về’ thì dở cái trò: ‘ăn mía nhả xác’. Khốn nạn!
Mi ơi! Sao em lại ngốc vậy kia chứ? Cái kẻ bẩn thiểu đó có đến thắp cho em một nén nhang gọi là: nghĩa tử nghĩa tận không? Hắn có thương em đủ đầy hai tiếng tình người không? Nhưng anh biết. Sau lưng em, thằng Sở Khanh đó coi em không bằng một con điếm. Hắn phũ em đến mức làm trò đồi bại với em xong rồi chưa thỏa mãn còn quay lại đoạn video nóng bỏng đó rêu rao với lũ bạn của hắn. Ngoài miệng thì hắn ngon ngọt với em nhưng bên trong tâm địa đen đúa của hắn thường trực hình ảnh của người phụ nữ khỏa thân với một cái bao cao su gai góc. Mất dạy!

Trong tình yêu có một con quỷ và một thiên thần.
Yêu là yêu chứ đừng bao giờ chơi đùa với tình yêu.
Nếu bạn không thật lòng yêu một ai đó thì bạn hãy dứt khoát ngay từ đầu. Đừng gieo vào trái tim của người ta một niềm tin, một hy vọng và một ước mơ không bao giờ trở thành hiện thực. Thứ ảo ảnh hoang đường đó đẩy con người ta đến chỗ đau khổ tuyệt vọng.
Sợi dây thòng lọng của con quỷ sẽ siết cổ nạn nhân của bạn bất cứ lúc nào.
Không yêu người thì đừng có hại người. Đối với bạn sự chơi đùa có thể giúp bạn vui vẻ trong chốc lát nhưng cái giá để trả có khi đánh đổi bằng mạng sống của một con người.
Còn những ai khi đã yêu thì hãy nhớ lấy một nguyên tắc: “đã nâng lên được thì sẽ đặt xuống được.” Tình yêu cũng cần sự quyết đoán giống như công việc thường ngày.
Chừng nào bạn học được cách chấp nhận sự mất mát trong tư thế của kẻ ngẩn cao đầu. Chừng đó bạn mới có thể thốt ra câu nói: “Tình yêu? Đau thật đấy. Nhưng lại là nỗi đau ngọt ngào!”
Hãy nhớ lấy bạn nhé!
Đời còn đẹp. Tình còn dài. Và bên ngoài kia một nửa của bạn cũng như bạn. Người đó đang chờ đợi, tìm kiếm một mảnh ghép phù hợp nhất với họ. Và để có được mảnh ghép đó, điều hiển nhiên, phải trả qua những sóng gió thăng trầm trong bể tình chằng chịt những sợi dây gai.
Sau mỗi lần vấp ngã và đứng dậy trong tình yêu bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều. Bạn đang trưởng thành đấy.
Vấp ngã và đứng dậy bước tiếp. Không bao giờ bạn để mình bị khuất phục và nằm lại.
Bước tiếp nào!

Có phải là điều thiện?

Một sự việc có trông có vẻ đơn giản nếu chúng ta nhìn nó ở một góc nhìn cố định. Nhưng nếu chúng ta liên tục thay đổi góc nhìn sẽ thấy sự việc đó không hề đơn giản. Phải vậy! Có chút rắc rối phức tạp ở đây khi chúng ta soi một hiện tượng dưới cặp mắt kính nhiều màu. Bài viết của ngày hôm nay nói đến một điều thiện cụ thể làm minh chứng cho những điều thiện khác. Để chúng ta thấy được rằng: một việc thiện có thể vô tình khai sinh và tiếp thêm sức mạnh cho việc ác sanh sôi nảy nở. Đúng hay sai chân lý: “Cái thiện sinh ra cái ác và ngược lại cái ác đẻ ra cái thiện.”?

Việc thiện tôi muốn bàn đến trong bài viết này là việc phóng sinh. Ai cũng thừa nhận rằng việc phóng sinh là tốt. Người ta không chỉ phóng sanh để tạo phước lành, phóng sanh còn thể hiện lòng nhân bản từ bi của con người, là đức hiếu sinh mà nhân loại khao khát một ngày sẽ tắm mát địa cầu đang ở thời kỳ mạt pháp với đủ các loại: thiên tai, chiến tranh, dịch bệnh, suy đồi về đạo đức và văn hóa… Người ta cũng tìm đến việc phóng sanh để tâm hồn mình được nhẹ nhàng hơn. Cuộc sống với nhiều biến cố tàn khốc mà chính mắt mình nhìn thấy đang trôi qua từng ngày. Chúng ta chứng kiến một người sinh ra đồng thời với đó quan sát một người mất đi với nhiều trạng thái khác nhau. Có những sự ra đi khiến chúng ta không khỏi kinh hoàng. Một vụ tai nạn thương tâm đau đớn khủng khiếp đủ khiến chúng ta rùng mình, ăn không ngon ngủ không yên. Chúng ta tìm hiểu về nguyên nhân đưa đến những bi kịch thê lương, sự tìm tòi đó đưa bạn và tôi đến khái niệm: “nghiệp chướng.” Do kiếp trước chúng ta sát sinh, làm nhiều việc ác nên kiếp này phải nhận về mình những tai ương. Biết là như vậy, nhưng, chúng ta không thể chấp nhận thực tế, chúng ta phải thay đổi số phận mình. Những nhà hiền triết đã đưa cho chúng ta rất nhiều cách để giải thoát khỏi nghiệp chướng, trong đó, có một cách được xem là hữu hiệu nhất, đó là: tích cực làm việc thiện để cải nghiệp. Phóng sanh là một điều chí thiện mà chúng ta nên làm. Vậy thì không cần bàn cãi thêm nữa việc làm trên là rất phải đạo. Thế thì tại sao tôi còn thắt mắc?

Ở đây tôi muốn nhấn mạnh đến “mùa phóng sanh”, vào những ngày rằm tháng tư, rằm tháng bảy… những chùa chiềng trên khắp cả nước thực hiện việc phóng sanh. Việc đó có tốt hay không, khi nó trở thành “chuyện đến hẹn lại lên”? Tôi để ý thấy trong những ngày đó chim chóc, và cá bị lùng bắt nhiều hơn ngày thường. Tại sao lại có chuyện như vậy? Quy luật kinh tế lại nhúng ngón tay vô hình của nó vào những nơi linh thiêng, có cầu thì sẽ có cung đó là chuyện hiển nhiên. Chúng ta có nhu cầu phóng sanh thì có người bắt chim, bắt cá bán cho ta. Mỗi đợt săn bắt như vậy không ít sinh linh rơi vào chảo dầu. Ôi! Không kể lũ chim, cá bị chết do giam hãm, chỉ nói đến việc những “người cơ hội” tranh thủ lúc chúng ta vừa làm việc thiện xong, khi chúng ta quay lưng đi thì những con chim, và cá lại bị vây bắt thêm một lần nữa. Tội nghiệp bọn chúng, khi không lại trở thành trò đùa của số phận. Tôi còn nhớ, cách đây khoảng hai mươi năm, lũ chim mía mà con nào con nấy nhỏ chỉ bằng hạt mít, chúng nó thường bị bắt vặt lông nướng rô ti. Kể từ lúc “phong trào phóng sanh” nổ ra rầm rộ thì ôi thôi… một cổ hai tròng, cứ đến rằm là những tay thợ săn lại vào rừng giăng lưới bắt từng đàn… từng đàn… chúng bị đưa vào những lồng phóng sanh, thả ra sau đó bị bắt lại. Và cũng ít ai biết rằng: những con chim là nạn nhân đó đều là chim bố chim mẹ, còn mấy đứa con đỏ hỏn nằm trong tổ đang chết queo vì đói. Thấy đấy! Cái ác nổi lên trên nền cái thiện. Thế thì… có giải pháp nào không?

Tôi không nói bạn dừng việc phóng sanh lại đâu nhé! Bạn cứ phóng sanh, nhưng theo như góp ý của tôi, khi phóng sanh nên âm thầm lặng lẽ, mỗi người đều như vậy cho tôi, và bất cứ ngày nào, giờ nào trong ngày chứ đừng đợi đến rằm rồi mới phóng sanh, làm như thế vô tình chúng ta tạo cơ hội cho những điều không thiện như cây tầm gửi theo đó mà bám vào. Đừng đao to búa lớn, đừng rêu rao: “ta đây từ bi, hỷ xả” Đừng như vậy! Thay vào đó hãy im lặng mà làm những điều phước đức. Như thế vừa tốt cho ta, và vừa tốt cho những sinh linh giống như ta trong cõi ta bà ô trược này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN