Hải Âu Phi Xứ - Chương 3: Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Hải Âu Phi Xứ


Chương 3: Chương 3


Hương Các Lý Lạp là một hãng du lịch nổi tiếng của Tân Gia Ba, hãng được bài trí thật sang trọng, thật lịch sự và kiểu cách. Bên dưới là một nhà hàng Quảng Đông, có tên là quán Hương. Quán vừa lịch sự vừa đặc biệt nên mỗi trưa nếu không giữ chỗ trước thì gần như chẳng còn chỗ trống, phải chờ cả tiếng đồng hồ, chẳng thua gì các hiệu ăn ở Hương Cảng.

Mộ Hòa và Diệp Khanh tìm một chiếc bàn sát tường ngồi xuống. Trước khi đi Hòa cũng có rủ Kiên Chương theo, nhưng hắn nhất định chẳng chịu, bảo là không thích đóng vai kỳ đà. Chương lại còn chỉ vẽ cho chàng cách để đối phó với Diệp Khanh, và khuyên chàng chớ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng. Diễn giảng gần nửa ngày rồi Chương bỏ đi đâu mất.

Trong tình thế bắt buộc, Mộ Hòa chỉ còn biết đơn đao độc mã đến nơi hẹn. Như thế cũng được, chàng nghĩ, ta sẽ dễ làm sáng tỏ câu chuyện. Biết đâu, tối hôm qua vì đông người quá nên Diệp Khanh không muốn để lộ thân thế thật của mình ra?

Mộ Hòa vừa rót nước trà vừa thăm dò:

– Cô Khanh, trước buổi tối hôm qua hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?

Diệp Khanh mỉm cười nhìn chàng:

– Thế à? Anh đã gặp em? Anh có đến Phi Luật Tân chứ?

– Phi Luật Tân à? Chưa!

Mộ Hòa lắc đầu nhìn Diệp Khanh. Hôm nay nàng vẫn trang điểm lòe loẹt, mắt vẽ thật đậm, nàng mặc nguyên bộ đồ hồng, quần chân voi, mang hoa tai to tướng, tóc xõa dài chải theo kiểu tóc đang thịnh hành, bao nhiêu tóc phía trước che hết cái trán. Mộ Hòa bực mình, thế mà chàng cứ ngỡ khi rời khỏi phòng trà Diệp Khanh sẽ bình dị như người con gái mang tên Hải Âu.

Diệp Khanh nũng nịu:

– Thế thì có lẽ tại chúng mình hữu duyên. Anh Hòa, anh thấy em quen lắm sao?

– Vâng, và cô chắc chắn là chúng ta chưa hề gặp nhau?

Diệp Khanh vẫn cười, nàng làm ra vẻ như hiểu biết:

– Em không nhớ là em có gặp anh chưa. Vả lại với người đẹp trai như anh, nếu em gặp qua một lần là nhất định em phải nhớ chứ.

Mộ Hòa nhìn thấy ngay sự giả dối của Diệp Khanh. Lòng nàng như tấm kính trong suốt, nhìn qua là chàng thấy ngay trái tim người con gái đang phô bày trước mặt. Có lẽ nàng tưởng ta là một thứ dân đần độn mới biết ăn chơi.

– Cô Khanh đến đây được bao lâu rồi?

– Dạ mới nửa tháng, hợp đồng cuối tháng này mãn rồi. Anh Hòa, anh quen với ông giám đốc, anh làm ơn nói hộ để tôi được cộng tác thêm một tháng nữa thì cảm ơn anh nhiều lắm.

Thì ra đây là lý do để nàng nhận lời đi ăn với ta. Mộ Hòa định nói cho nàng biết là chàng chẳng có quen biết gì ông giám đốc phòng trà cả, nhưng nhìn thấy gương mặt đầy hy vọng của người con gái, chàng lại thôi, chỉ gật gật đầu nói:

– Ờ, để tôi nói với ông ấy xem sao.

Diệp Khanh cười thật tươi, thật sung sướng. Nâng ly lên nàng nói:

– Thế thì ta dùng trà thay rượu vậy, trước hết là để mừng anh, sau đấy là để cảm ơn anh trước.

Mộ Hòa cười gượng:

– Chưa biết việc thành hay không mà.

– Anh nói thì sao lại không thành được, mấy ông nhà báo các anh mà ai dám làm phiền.

Diệp Khanh cười. Mộ Hòa bắt đầu cảm thấy nụ cười của nàng cũng dễ thương. Dân làm báo? Lạ thật, cô ấy cứ tưởng làm báo phải là ghê lắm? Cái gì nhà báo muốn là được sao?

Nụ cười đã khép trên môi Diệp Khanh, nàng cúi đầu nhìn xuống với một chút thẹn thùng:

– Anh Hòa, nói thật anh đừng cười nhé, tôi không phải là ca sĩ nhà nghề vì không người nâng đỡ và không có nhan sắc.

Mộ Hòa cắt ngang:

– Cô Khanh, cô đừng khiêm nhường như vậy.

– Đó là sự thật.

Diệp Khanh nói, mặt nàng ửng hồng, tất cả những nét diễn xuất giả tạo ban nãy đã biến mất và thay vào đó là nỗi buồn thành thật.

– Em không sợ anh cười đâu anh Hòa, vì em biết anh là người tốt, anh sẽ không khinh rẻ em khi nghe chuyện thật. Em hát không hay, lại không đẹp, vì vậy em làm nghề ca hát này là một chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Nhà em…

Diệp Khanh ngưng lại, liếc nhanh về phía Mộ Hòa do dự:

– Hình như anh không thích nghe chuyện của em thì phải?

– Tại sao lại không thích? Nhà cô sao?

Diệp Khanh nói nhỏ:

– Hoàn cảnh nhà em không được sáng sủa mấy. Cha em chỉ thích rượu, mẹ em bị bệnh phổi. Bệnh cứ dằng dai mười mấy năm nay. Em còn một người anh ở Phi Luật Tân. Anh cũng biết tình trạng an ninh ở bên ấy bê bối lắm chứ? Nhưng anh ấy là người tốt, chỉ tội lỡ giao du với bọn côn đồ. Cách đây ba năm, họ gán cho anh ấy tội giết người và đem anh ấy giam vào…

Diệp Khanh lại ngừng, nàng thăm dò:

– Anh vẫn không khinh em chứ?

Mộ Hòa lắc đầu. Bây giờ chàng mới thấy bên trong lớp phấn son, bên trong nụ cười lả lơi còn chứa đựng quá nhiều nước mắt và cay đắng.

Cuộc đời lúc nào cũng phức tạp.

– Và như thế cô bắt đầu đi hát à?

Diệp Khanh miễn cưỡng cười:

– Vâng, lúc đó em mới mười bảy tuổi, cái tuổi chưa biết gì cả lại ít học, em biết hát là nhờ dĩa hát. Nhưng hát cũng đâu phải dễ, phải có căn bản nhạc lý, phải đẹp, phải biết giao tế, biết thù tạc. Còn em không ngóc đầu lên nổi. Nói thật với anh, ở Phi Luật Tân không còn chỗ dành cho em, nên em phải chạy sang đây đấy chứ!

Mộ Hòa an ủi:

– Tôi thấy cô cũng khá chứ, vì phòng trà này là phòng trà hạng nhất ở đây mà!

– Nhưng em sợ mình hát không được lâu.

Mộ Hòa gật đầu:

– Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố hết sức tôi để giúp cô.

– Cảm ơn anh.

Diệp Khanh cười. Mộ Hòa nhìn thấy trong nụ cười đó bao nhiêu là cay đắng. Sau lời tâm sự của Diệp Khanh, dưới ánh đèn sáng Mộ Hòa chắc chắn nàng không phải là Hải Âu rồi. Đây là con Hải Âu khác, một Hải Âu bay trong mưa gió tìm hướng cho đời mình. Dù một khuôn mặt, nhưng cử chỉ và tính hạnh của cả hai hoàn toàn khác biệt nhau.

– Cô Khanh ăn đi chứ, nãy giờ cô chỉ nói chớ không thấy cô dùng món nào cả. Món tôm này để nguội ăn không ngon đâu.

Diệp Khanh cầm đũa đưa lên ăn tượng trưng một miếng:

– Em không dám ăn nhiều sợ mập.

– Thân hình cô đẹp lắm.

Diệp Khanh lại cười, nụ cười kiêu hãnh của một người khi được khen.

Dù sống lăn lóc, bụi đời, Diệp Khanh cũng không mất đi bản năng thích được khen của người đàn bà. Lời tâm sự của Diệp Khanh đã làm cho Mộ Hòa thấy gần nàng hơn, gần như một thứ tri âm. Có lẽ hôm qua vì muốn tìm kiếm bóng hình Hải Âu, một thiếu phụ đáng thương qua một hình dáng một cô ca sĩ hạng bét, phấn son lòe loẹt nên Hòa thấy bực bội.

Còn hôm nay lại khác, chàng đã biết cả hai không phải là một. Diệp Khanh không phải là thiếu nữ định tự tử, và Mộ Hòa đã nhìn Khanh với đôi mắt khác, đôi mắt đã tha thứ những khuyết điểm nhỏ trên người nàng.

– Anh Hòa, anh có thấy ở đây vui không?

– Vui! Còn cô, cô có đến Đài Loan bao giờ chưa?

– Em chưa đi, nhưng rất thích!

Mộ Hòa cười:

– Cô nói chuyện giống dân Đài Loan quá, tôi muốn nói cô có giọng nói của dân Đài Loan.

– Thế à?

Diệp Khanh mở to mắt:

– Em ở phía nam tỉnh Phước Kiến, cả nhà đều dùng tiếng nói địa phương.

Đưa tay lên che miệng, Diệp Khanh mắc cở:

– Anh Hòa đừng chê nhé, em nói tiếng Quan Thoại dở lắm, không hay như mấy cô ở Đài Loan. Trương Anh trong đoàn ca vũ nhạc, mỗi khi nghe em nói là lại che miệng cười. Cô ấy đã dạy cho em nói cho đúng giọng Bắc Kinh, nào là “Một tí nữa”, “Cô bé”, “Không khá”. Em uốn cong cả lưỡi mà nói vẫn không được.

– Nhưng rồi cô sẽ nói được.

Mộ Hòa nhớ đến chữ “một tí” mà ngẩn ngơ.

Diệp Khanh thật nhạy cảm, nàng cười chữa thẹn:

– Anh cười gì đấy? Có lẽ em bắt chước vô duyên lắm hả anh?

– Tôi không cười cô đâu, tôi đang cười tôi đây mà.

Thì ra chỉ vì tiếng “một tí” mà chàng đã ép nàng phải hát cho được bản Hải Âu. Hôm qua đúng là ta điên.

Diệp Khanh không chú ý đến thái độ thẫn thờ của Mộ Hòa, nàng tiếp tục nói:

– Chị Trương Anh hứa sẽ giới thiệu em đến Đài Loan hát, anh thấy liệu em có nên hy vọng không?

– Sao lại không?

– Nếu em đến Đài Loan hát, anh có đi nghe không?

– Đi chớ.

Diệp Khanh sung sướng ra mặt, làm như chuyện sang Đài Loan hát là chuyện đã có thật. Đột nhiên Mộ Hòa xúc động, chàng biết Diệp Khanh dù có sang Đài Loan đi nữa cũng không thể nổi tiếng được. Vả lại, cũng chưa hẳn có phòng trà nào mời Diệp Khanh vì nàng không phải là một nghệ sĩ tên tuổi. Con người, nghĩ cũng lạ, lúc nào cũng thích sống với mộng mơ hơn là thực tế. Nghĩ đến gánh nặng gia đình đè trên vai người thiếu nữ, Mộ Hòa thấy tội nghiệp. Đây đúng là một mẫu người bi thảm đáng thương. Nhưng tội nhất là Khanh chẳng nhìn thấy khả năng mình, cứ mãi say với ảo tưởng.

– Anh Hòa, bao giờ anh trở về Đài Loan?

– Có lẽ một tuần nữa.

– Nhanh thế?

Diệp Khanh thở ra như nuối tiếc:

– Lúc nào rảnh anh đến em chơi. Em chỉ bận hát buổi tối thôi, có thể đi phố với anh suốt ngày được.

– Cô biết hết thành phố này hả?

Diệp Khanh lắc đầu, Mộ Hòa đột nhiên thấy thích:

– Thế thì chúng ta đi dạo phố vậy. Tại sao phải chôn chân ở đây phí thời giờ. Cô biết Vườn Chim chưa?

– Vâng, nổi danh lắm, nhưng không biết ở đó có vui không.

– Đến là biết chớ gì.

Thế là cả hai cùng đến Vườn Chim.

Mộ Hòa không hiểu nổi chính mình tại sao lại dây dưa với Diệp Khanh.

Nhưng rồi trong một tuần còn lưu lại, gần như ngày nào chàng cũng gặp nàng. Bao nhiêu thắng cảnh ở đây từ Vườn Chim, Sở Thú, vùng biệt thự Hổ Báo đều có dấu chân hai người. Họ đi xinê, uống nước với nhau suốt ngày. Một người nổi tiếng là không hề có bạn gái như Mộ Hòa lại đi phố với một ca sĩ loại hạng nhì như Diệp Khanh quả là điều khó tin. Vì vậy nhóm bạn bè của chàng, tụi Kiên Chương đã đem chuyện ấy ra làm đề tài để đùa.

Sự thật, giữa Diệp Khanh và Mộ Hòa không có một cái gì cả. Làm sao Diệp Khanh chen chân vào tim Hòa, Hòa chỉ mến bản tính hiền hòa của nàng, thông cảm gia thế và hiểu rõ ước vọng của nàng, thế thôi. Tuy gần nhau nhưng họ ít đi sâu vào nhau. Diệp Khanh là loại đàn bà ít dùng đến tư tưởng, họ gần nhau như hai người bạn đồng hành. Bao giờ cũng như bao giờ, Diệp Khanh tán tụng Hòa với một câu duy nhất.

– Anh thật là tốt!

Thế thôi, Mộ Hòa không hiểu rõ ý Diệp Khanh, phải chăng vì phong cách quân tử của chàng? Hay những người đàn ông trước đến với nàng chỉ toàn là một lũ lợi dụng? Dù thế nào đi nữa, trong câu nói đơn giản kia chàng cũng nhìn thấy được nỗi cay đắng đã qua của Khanh, chàng không đủ can đảm để hạch hỏi, cũng như thấy hỏi ra cũng chẳng ích lợi gì. Có điều Hòa biết, Diệp Khanh tuy vô học, tuy tầm thường nhưng vẫn đủ tính tự ái và kiêu hãnh. Vì vậy có lần, khi chàng định hỏi rõ hơn về gia cảnh của Khanh thì Diệp Khanh nói lảng sang chuyện khác. Nhìn gương mặt đột nhiên tối sầm của nàng, Mộ Hòa cũng đoán hiểu sự thật còn bi đát hơn lời Khanh đã kể. Và nhất là sau nhiều lần đi nghe hát, chàng biết rõ nàng chỉ có hai bộ áo trình diễn duy nhất đó thôi nên chàng càng thông cảm Khanh hơn.

Sự thông cảm pha lẫn thương hại đó không phải là tình yêu. Mộ Hòa chắc chắn như thế. Đối với Diệp Khanh, chàng vẫn cố giữ một khoảng cách, ngay cả những câu nói vồn vã, thân mật chàng cũng không dám xử dụng. Chàng quí trọng Diệp Khanh như quí trọng tình cảm của chính mình, do đó chàng không muốn lừa dối Diệp Khanh. Tuy ông Giám Đốc họ Văn đã hứa là sẽ tái ký hợp đồng với nàng thêm một tháng, nhưng Hòa cũng không tin tưởng lắm, nói chi đến chuyện sang Đài Loan. Mộ Hòa không quen lớn, không thế lực, làm sao giúp đỡ Diệp Khanh có hiệu lực được.

Trước hôm rời Tân Gia Ba, Mộ Hòa mời Diệp Khanh đi dùng cơm tối tại một nhà hàng ca nhạc, rồi đi nhảy. Diệp Khanh xin phép ông Văn nghỉ được một hôm. Nhưng nàng lại đề nghị một chương trình khác với Mộ Hòa:

– Đêm cuối cùng chúng ta được gần bên nhau thì dại gì chui đầu vào những chỗ đông người thế, tìm một nơi nào vắng vẻ nói chuyện với nhau có phải hay hơn không?

Nhìn ánh mắt thiết tha của Diệp Khanh, Mộ Hòa cảm động. Đây có phải là lời nói của Diệp Khanh không, một người con gái lăn lộn giữa chốn ăn chơi, biết thèm khát những giây phút yên tĩnh.

Tình cảm Mộ Hòa rất phức tạp, chàng vừa thấy gần gũi nhưng cũng thấy thật xa lạ. Thế là hai người đến một quán cà phê thật vắng. Có một khoảng thời gian dài họ ngồi bên nhau không nói một lời nào cả.

Khói cà phê bốc lên nhạt nhòa. Trong một chốc Mộ Hòa cảm thấy luyến tiếc. Còn Diệp Khanh? Nàng cũng không nhí nhảnh như mọi hôm mà u hoài như một triết gia. Sự u hoài đó giữa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Mộ Hòa thấy nàng giống người con gái trên chuyến đò Hương Cảng – Cửu Long, giống cánh chim Hải Âu lạ lùng. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo giác bởi ánh đèn mờ. Hoàn cảnh chung quanh thường đưa con người vào lầm lẫn dễ dàng, đó là chưa kể cả hai lại có vóc dáng giống hệt nhau. Mộ Hòa lắc đầu, bóng dáng chim Hải Âu trên thuyền đã biến mất, chàng thấy cần nói với Khanh vì sau đêm nay chàng sẽ không còn dịp để nói với nàng nữa. Cuộc gặp gỡ còn ngẫu nhiên hơn mây trời, tình cảm rồi sẽ còn hay mất, điều đó còn khó nhặt hơn bóng mây dưới nước. Dù sao Mộ Hòa cũng không thể câm lặng được, tình cảm trong tim cần phải giải tỏa.

– Diệp Khanh, từ nay có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

– Em sẽ tìm cơ hội sang Đài Loan!

Lòng tin tưởng của Diệp Khanh khiến Hòa thấy thương hại. Nàng sẽ sang được đấy chăng? Không thể tin được, nhưng Mộ Hòa cũng đưa danh thiếp cho Khanh.

– Nếu Khanh có sang đấy, nhớ viết thư cho tôi để tôi ra phi trường đón nhé! Địa chỉ này dễ tìm lắm, có cả số điện thoại của tòa soạn.

– Em biết mà, em biết anh là người có tên tuổi.

Mộ Hòa sa sầm nét mặt:

– Tôi vừa định cho cô biết là tôi không có tên tuổi như cô tưởng đâu. Vả lại Diệp Khanh, Khanh đừng có đặt trọn niềm tin vào tôi quá như vậy, vì làm báo thì cũng là làm thuê chớ có phải là ông thần vạn năng đâu. Tôi chỉ là một ký giả ăn lương nên phải làm việc cho nhà báo, chớ chẳng ra gì như cô tưởng đâu.

Diệp Khanh chăm chú nhìn Hòa, trong khi Hòa tiếp:

– Vì vậy tôi rất tiếc. Phải chi cái thế tôi mạnh hơn tôi sẽ giúp đỡ cho cô nhiều hơn. Thật ra thì…

Mộ Hòa ngập ngừng một tí mới nói:

– Cô Khanh, tôi có mấy lời thành thật, mong cô đừng ngạc nhiên. Tôi nghĩ là nghề hát xướng có vẻ không thích hợp với cô cho lắm, vì nó không thể dài lâu được. Tôi nghĩ là, nếu có thời giờ, cô cũng nên đi học thêm. Tôi nói thế cô không giận chứ?

Diệp Khanh yên lặng, tròng mắt đẫm lệ. Mộ Hòa nở nụ cười gượng, tiếp:

– Thôi được rồi, để chuyện đó sang một bên, bây giờ cô có thể cho tôi biết địa chỉ của cô ở Phi Luật Tân không?

Diệp Khanh ngơ ngác:

– Địa chỉ ở Phi Luật Tân nào?

– Tôi muốn biết để viết thư cho cô.

Diệp Khanh xoe tròn mắt cảm động:

– Thật sao? Anh sẽ viết thơ cho em à?

– Vâng.

– Thế mà em cứ tưởng.

– Cô tưởng sao?

Diệp Khanh với nụ cười e thẹn:

– Em cứ tưởng về Đài Bắc xong là anh sẽ quên em ngay. Thôi được, để em đọc cho anh biết nhé!

Mộ Hòa ghi lấy địa chỉ của Diệp Khanh xong cười nói:

– Còn cô, cô sẽ viết thơ cho tôi chứ?

Diệp Khanh ngập ngừng:

– Chữ viết của em xấu quá, sợ anh cười.

Mộ Hòa cười:

– Mấy chữ “tôi khỏe mạnh” chắc cô viết được mà?

Diệp Khanh cười xòa, mặt ửng hồng. Hòa thấy nàng cũng khá hấp dẫn, có điều nàng trang điểm nhiều quá thành ra bao nhiêu vẻ đẹp thanh thoát đã bị che lấp hết. Hòa định nói thật điều ấy ra nhưng lại sợ bị hiểu lầm.

Khoảng thời gian còn lại rồi cũng trôi qua thật nhanh. Đêm đã khuya, Mộ Hòa phải trở về để sắp xếp hành lý. Chàng căn dặn:

– Sáng sớm phi cơ đã cất cánh, Khanh đừng ra tin nhé?

Diệp Khanh gật đầu, Mộ Hòa lấy trong túi ra một phong thư, đẩy nhẹ tới trước mặt nàng, do dự một chút nói:

– Ở đây có một ít tiền, thật tình tôi muốn tôi giàu hơn, nhưng rất tiếc mình chỉ là một kẻ thuộc giai cấp lương tháng, thành thử tôi không thể giúp đỡ Khanh nhiều hơn. Số tiền này Khanh cứ nhận đi để may thêm một vài chiếc áo.

Diệp Khanh ngẩng mắt lên nhìn Mộ Hòa ngạc nhiên, nàng lúng túng:

– Anh đừng đưa tiền như thế, không tốt.

Mắt Khanh bắt đầu ướt, giọng nàng nghẹn ở cổ.

– Em không cần tiền, em không nhận tiền của anh đâu, anh cất đi!

Sao vậy? Mộ Hòa chau mày chẳng hiểu gì cả. Không lẽ nàng chưa hề nhận tiền của đàn ông sao? Không lẽ hành động của chàng đã làm cho tự ái nàng bị thương tổn sao? Hay là những lời nói của chàng làm nàng xúc động? Nàng nghĩ rằng ta nghèo không nỡ lấy tiền của ta.

Mộ Hòa đặt tay mình lên tay Diệp Khanh, chàng thành thật bảo:

– Nhận đi Diệp Khanh, tôi tuy không giàu nhưng cũng không đói lắm đâu. Đây chỉ là một số tiền nhỏ, chẳng có nghĩa gì. Nếu cô thấy không cần xài, cứ gửi về nhà biếu mẹ cô. Cô đừng hiểu lầm, tôi không coi thường Khanh đâu, cũng như không có một dụng ý nào với Khanh cả. Chúng ta sắp chia tay nhau rồi, sau này biết còn có cơ hội để gặp nhau nữa không. Tiền đây không đủ để biểu lộ một phần vạn lòng thành của tôi đối với Khanh đâu, nhưng tôi muốn giúp đỡ, gọi là một chút kỷ niệm vậy mà.

Diệp Khanh quay mặt nhìn nơi khác, nghẹn ngào:

– Tại sao anh lại tốt với em như vậy?

Mộ Hòa nhìn thấy những giọt nước mắt lăn xuống má Khanh. Chàng cảm động, chàng không thể nghĩ Khanh lại yếu đuối như vậy:

– Đừng khóc Khanh ạ, nếu tôi có lỗi lầm gì.

Diệp Khanh lắc đầu lấp bấp:

– Không, không phải thế, có điều Khanh thấy hổ thẹn quá. Khanh không ngờ anh tốt với Khanh như vậy? Anh làm sao biết được, Khanh chỉ là một người…

Nguy rồi, ta đã làm tự ái nàng bị tổn thương, ta đã xúc phạm nàng. Mộ Hòa không muốn nghe nàng nói thêm, chàng xiết chặt tay nàng nói:

– Thôi đừng nói nữa, tôi hiểu rồi. Khanh là người con gái tốt, cất tiền đi, chúng ta phải về chứ. Tôi phải về khách sạn thu xếp hành lý.

Mộ Hòa mở ví Diệp Khanh ra, đặt phong thư vào, xong trao lại. Diệp Khanh lau nhanh nước mắt, nàng yên lặng đứng dậy. Sau khi thanh toán tiền xong, họ đứng lên đi về.

Đưa Diệp Khanh về khách sạn của nàng xong, Mộ Hòa còn dặn dò:

– Ráng giữ gìn sức khỏe Khanh nhé!

Diệp Khanh gật đầu, đưa mắt luyến lưu nhìn Mộ Hòa:

– Chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại nhau.

Mộ Hòa cườI nhẹ:

– Mong rằng thế.

Diệp Khanh ngập ngừng:

– Thôi mình chia tay nhé.

– Ngủ ngon!

Mộ Hòa đưa mắt nhìn theo bóng Diệp Khanh khuất hẳn trong khách sạn chàng mới quay lưng lại gọi xe trở về. Khí hậu nóng ấm như tháng hạ, bầu trời ngập ánh sao khuya lấp lánh.

Sáng hôm sau, theo chân phái đoàn ra phi trường, hành lý đã khám xét xong, bước ra sân bay thì Hòa đột nhiên nghe tiếng gọi lớn từ sau vọng lại:

– Anh Hòa! Anh Hòa!

Chàng quay đầu lại, Diệp Khanh trong chiếc áo trắng, tóc xõa dài, đang lướt nhanh qua hành lang và đứng trên sân đưa tay vẫy vẫy. Mộ Hòa cũng đưa cao tay lên.

– Thôi chào nhé!

Gió ở sân bay thật to, tiếng nói của chàng có lẽ bị gió cuốn đi mất.

Những cánh tay đưa tin! Mộ Hòa vừa đi vừa quay đầu nhìn lại. Diệp Khanh đưa tay lên làm loa nói to câu gì Hòa không nghe rõ, chàng hỏi lại:

– Cái chi?

– Em sẽ đến Đài Loan.

Nàng hét thật to, chàng gật đầu cười, để cho nàng biết là chàng đã nghe thấy.

Bước lên phi cơ, đứng trên đầu cầu thang chàng quay lại một lần nữa, Diệp Khanh vẫn còn đứng đấy, mái tóc dài tung theo gió bay bay.

Vào lòng máy bay, ngồi xuống, phi cơ bắt đầu trườn mình trên phi đạo.

Mộ Hòa cột chặt giây an toàn, chàng ngồi yên, đưa mắt nhìn ra khung kính, bóng Diệp Khanh đã biến mất.

Anh chàng Kiên Chương ngồi bên cạnh, bắt đầu hát nghêu ngao một bản nhạc thịnh hành “Tim anh gởi lại San Francisco” nhưng hắn đổi lời.

Tim anh đã gửi lại Tân Gia Ba

Vì nơi ấy còn có người nhớ đến

Mộ Hòa nhún vai không buồn lên tiếng.

Phi cơ đã rời mặt đất, len qua mây và vút cao lên trời xanh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN